Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Vai Ác Tù Sủng
Chương 43
2024-09-23 02:03:40
Ông đã uống say, đầu óc có chút hỗn loạn, trong lòng cũng biết dưới tình huống đầu óc không rõ ràng lắm thì nói cái gì cũng không chiếm được lợi, hiện tại giữ người lại là chuyện quan trọng nhất.
“Nham Thanh, cậu vừa về nước không bao lâu chắc chắn cũng chưa có bắt đầu tìm chỗ ở, chi bằng hiện tại ở lại nơi này, tôi kêu Tử Khâm dẫn cậu đi dạo.”
Nham Thanh đặt ly rượu trong tay xuống, ý cười thực sự mới lọt vào mắt, "Được.”
Vừa rồi lực chú ý của hắn ta đều đặt ở trên người Giang Tử Khâm, tự nhiên cũng không có bỏ qua động tác của Lục Kim An.
Hắn ta bày ra vẻ mặt lười nhác híp mắt, nhìn thoáng qua Lục Kim An đứng ở phía sau đại tiểu thư có sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, lồng ngực tràn ra vài tiếng cười, thấp giọng thì thào:
“Đều không đơn giản…”
Giang Tử Khâm không muốn đi dạo với hắn ta.
Nham Thanh cũng không phải không có tay không có chân, muốn xem cái gì sẽ không thể tự mình đi xem sao...
“Cha à, con…”
"Bảo con đi thì cứ đi đi,” Giang Minh làm như nhìn thấu suy nghĩ của con gái, "Người ta là lần đầu tiên tới làm khách, sao có thể để cậu ấy ở một mình."
“Hơn nữa, lúc trước hai người còn quen biết nhau, Nham Thanh hiếm khi về nước một lần, ở đây cũng không quen người lạ, con còn có thể trò chuyện cùng.”
Giang Tử Khâm ngậm miệng, đuôi mắt hơi rũ xuống, dù liếc cũng không dám liếc Nham Thanh một cái, cúi đầu im lặng không lên tiếng cắt thịt bò bít tết trước mặt.
Cô hận không thể rụt đầu thành rùa đen.
Trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra màu sắc khiến người ta mơ màng, hết lần này tới lần khác vẻ mặt lại vẫn ngây thơ đơn thuần.
Vừa mâu thuẫn, lại làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Khóe miệng Nham Thanh hơi nhếch lên, như thể ẩn chứa tình ý vô hạn...
Giang Minh dùng cơm nước xong lập tức rời đi, thời gian còn lại giao cho hai người Nham Thanh và Giang Tử Khâm.
“Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Nham Thanh nhìn người giúp việc xung quanh, "Mấy người đi trước đi.”
“Vâng.”
“Vâng tiên sinh.”
Đám người giúp việc khom lưng gật đầu lục tục rời đi.
Giang Tử Khâm cảnh giác nhìn chằm chằm hắn ta, môi mím thành một đường thẳng tắp, “Muốn nói cái gì?”
“Tôi không có gì để nói với anh.”
Lục Kim An quay người định đi, Giang Tử Khâm vội vàng nắm vạt áo âu phục của anh.
“Đừng…”
Cô không muốn ở một mình với Nham Thanh.
Lục Kim An rũ mắt nhìn tay đại tiểu thư, đứng yên không nhúc nhích.
Nham Thanh ném dao ăn trong tay ra ngoài, "phập" một tiếng lưỡi dao sắc bén đã sượt qua mái tóc dài của đại tiểu thư, cắm thẳng vào mặt tường, ước chừng lún vào nửa mặt thân dao.
Sức lực rất khủng bố.
“Anh!”
Giang Tử Khâm ngây ngẩn cả người, gió rít lạnh lẽo vén tóc mai bên tai cô lên, lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
Màu da Nham Thanh trắng bệch, đôi chân dài tùy ý vắt chéo, giọng nói uể oải lộ ra vài phần lạnh nhạt.
“Buông tay.”
Lông mi Giang Tử Khâm hồng hồng, cô bị dọa đến nỗi ngây người, sững sờ buông tay Lục Kim An ra.
Nham Thanh hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn ăn, một tiếng tiếp một tiếng.
“Lúc này mới ngoan.”
Hắn ta hài lòng đánh giá Giang Tử Khâm.
Thật sự đáng thương.
Giống như một con thỏ không có khả năng tự bảo vệ mình.
Lục Kim An trở tay nắm tay đại tiểu thư, nắm rất chặt, góc cạnh trên mặt lạnh lùng.
“Nham tiên sinh đang làm gì vậy?”
“Nham Thanh, cậu vừa về nước không bao lâu chắc chắn cũng chưa có bắt đầu tìm chỗ ở, chi bằng hiện tại ở lại nơi này, tôi kêu Tử Khâm dẫn cậu đi dạo.”
Nham Thanh đặt ly rượu trong tay xuống, ý cười thực sự mới lọt vào mắt, "Được.”
Vừa rồi lực chú ý của hắn ta đều đặt ở trên người Giang Tử Khâm, tự nhiên cũng không có bỏ qua động tác của Lục Kim An.
Hắn ta bày ra vẻ mặt lười nhác híp mắt, nhìn thoáng qua Lục Kim An đứng ở phía sau đại tiểu thư có sắc mặt lạnh lùng cứng rắn, lồng ngực tràn ra vài tiếng cười, thấp giọng thì thào:
“Đều không đơn giản…”
Giang Tử Khâm không muốn đi dạo với hắn ta.
Nham Thanh cũng không phải không có tay không có chân, muốn xem cái gì sẽ không thể tự mình đi xem sao...
“Cha à, con…”
"Bảo con đi thì cứ đi đi,” Giang Minh làm như nhìn thấu suy nghĩ của con gái, "Người ta là lần đầu tiên tới làm khách, sao có thể để cậu ấy ở một mình."
“Hơn nữa, lúc trước hai người còn quen biết nhau, Nham Thanh hiếm khi về nước một lần, ở đây cũng không quen người lạ, con còn có thể trò chuyện cùng.”
Giang Tử Khâm ngậm miệng, đuôi mắt hơi rũ xuống, dù liếc cũng không dám liếc Nham Thanh một cái, cúi đầu im lặng không lên tiếng cắt thịt bò bít tết trước mặt.
Cô hận không thể rụt đầu thành rùa đen.
Trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện ra màu sắc khiến người ta mơ màng, hết lần này tới lần khác vẻ mặt lại vẫn ngây thơ đơn thuần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa mâu thuẫn, lại làm cho người ta không dời được tầm mắt.
Khóe miệng Nham Thanh hơi nhếch lên, như thể ẩn chứa tình ý vô hạn...
Giang Minh dùng cơm nước xong lập tức rời đi, thời gian còn lại giao cho hai người Nham Thanh và Giang Tử Khâm.
“Anh có chút chuyện muốn nói với em.”
Nham Thanh nhìn người giúp việc xung quanh, "Mấy người đi trước đi.”
“Vâng.”
“Vâng tiên sinh.”
Đám người giúp việc khom lưng gật đầu lục tục rời đi.
Giang Tử Khâm cảnh giác nhìn chằm chằm hắn ta, môi mím thành một đường thẳng tắp, “Muốn nói cái gì?”
“Tôi không có gì để nói với anh.”
Lục Kim An quay người định đi, Giang Tử Khâm vội vàng nắm vạt áo âu phục của anh.
“Đừng…”
Cô không muốn ở một mình với Nham Thanh.
Lục Kim An rũ mắt nhìn tay đại tiểu thư, đứng yên không nhúc nhích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nham Thanh ném dao ăn trong tay ra ngoài, "phập" một tiếng lưỡi dao sắc bén đã sượt qua mái tóc dài của đại tiểu thư, cắm thẳng vào mặt tường, ước chừng lún vào nửa mặt thân dao.
Sức lực rất khủng bố.
“Anh!”
Giang Tử Khâm ngây ngẩn cả người, gió rít lạnh lẽo vén tóc mai bên tai cô lên, lạnh lẽo thấm vào xương tủy.
Màu da Nham Thanh trắng bệch, đôi chân dài tùy ý vắt chéo, giọng nói uể oải lộ ra vài phần lạnh nhạt.
“Buông tay.”
Lông mi Giang Tử Khâm hồng hồng, cô bị dọa đến nỗi ngây người, sững sờ buông tay Lục Kim An ra.
Nham Thanh hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bàn ăn, một tiếng tiếp một tiếng.
“Lúc này mới ngoan.”
Hắn ta hài lòng đánh giá Giang Tử Khâm.
Thật sự đáng thương.
Giống như một con thỏ không có khả năng tự bảo vệ mình.
Lục Kim An trở tay nắm tay đại tiểu thư, nắm rất chặt, góc cạnh trên mặt lạnh lùng.
“Nham tiên sinh đang làm gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro