Xuyên Nhanh: Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 19
2024-10-21 00:49:50
Đội trưởng nào có thể không hiểu ý của bà ta, đối mặt với loại đàn bà đanh đá này, đội trưởng trực tiếp nghiêm mặt: "Ông Qúy, kéo vợ ông ra ra, các người cố tình muốn hành hạ chết Đại Quốc phải không? Nếu Đại Quốc xảy ra chuyện gì, nhà họ Quý của các người sẽ xong đời. Đại Quân còn muốn danh tiếng không? Đại Trung còn muốn danh tiếng không?"
Bà Qúy quan tâm đến đứa con thứ hai là Đại Quân , ông Qúy quan tâm đến đứa con thứ ba là Đại Trung, nghe đội trưởng nhắc đến, hai người đều do dự.
Đúng lúc này, một thanh niên lêu lổng đi vào: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Tiểu Hồng nói anh trai con bị làm sao, sao còn chưa đưa đến bệnh viện?" Người đi vào chính là Qúy Đại Quân .
Là nam chính của tiểu thuyết, Qúy Đại Quân dù là về nhan sắc hay vóc dáng đều rất nổi bật. Anh ta có đôi mắt to và lông mày rậm, giống như Đại Quốc, cũng cao lớn. Điểm khác biệt là Quý Đại Quốc là người nổi tiếng chăm chỉ trong làng, còn anh ta là người nổi tiếng lười biếng .
Bà Qúy thấy đứa con trai yêu quý của mình về, lập tức nói: "Nhà chúng ta không có tiền, lấy đâu ra tiền đưa anh trai con đến bệnh viện?"
Qúy Đại Quân đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ miệng của Vu Hồng, hơn nữa vừa rồi ở cửa nhà cũng nghe được một số thông tin : "Đội trưởng không phải nói đưa anh trai con đến bệnh viện, Đỗ Đại Cường sẽ trả tiền thuốc men sao?" Nói xong, anh ta đi vào nhà: "Anh Cường, đến giúp một tay, em cùng anh khiêng anh trai em lên xe bò."
Đỗ Đại Cường thở phào nhẹ nhõm: "Đến rồi." May mà Qúy Đại Quân đã về, có anh ta ở đây, còn có thể khuyên được bà mẹ đanh đá này lại. Phải nói rằng Đại Quân này, con người cũng không tệ, chỉ là quá lười biếng.
Đội trưởng nói: "Trước tiên dùng xe bò đưa Đại Quốc đến trạm y tế của xã để kiểm tra lại, nếu không được thì mượn máy kéo của xã đưa đến bệnh viện huyện. Nếu dùng xe bò đưa đến bệnh viện huyện thì đến bao giờ?"
Đỗ Đại Cường: "Theo sự sắp xếp của bác."
Vì vậy, đội trưởng đi kéo xe bò đến, Quý Đại Quân và Đỗ Đại Cường khiêng Quý Đại Quốc lên xe bò. Khi họ đi, khoảng bốn mươi phút sau, xe bò đến trạm y tế của xã. Trạm y tế của xã tuy lớn hơn trạm y tế của thôn nhưng cũng không có thiết bị y tế tốt, căn bản không thể kiểm tra được tình trạng xuất huyết não của Quý Đại Quốc, vì vậy đội trưởng đành mặt dày đi tìm xã trưởng, mượn máy kéo của xã, đưa Quý Đại Quốc đến bệnh viện huyện.
Đến bệnh viện thì đã bốn giờ chiều, may mà các bác sĩ chưa tan làm.
Vừa đến bệnh viện, Đỗ Đại Cường đi làm các thủ tục, vì anh ta là người trả tiền, còn đội trưởng và Quý Đại Quân thì đi theo bác sĩ. Bác sĩ đã biết được một số tình hình của bệnh nhân qua lời kể của đội trưởng, bệnh nhân bị ngã từ trên núi xuống, đập đầu, chảy nhiều máu, khi tỉnh lại thì không nhớ chuyện gì, bây giờ lại ngủ mê man.
Bà Qúy quan tâm đến đứa con thứ hai là Đại Quân , ông Qúy quan tâm đến đứa con thứ ba là Đại Trung, nghe đội trưởng nhắc đến, hai người đều do dự.
Đúng lúc này, một thanh niên lêu lổng đi vào: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy? Tiểu Hồng nói anh trai con bị làm sao, sao còn chưa đưa đến bệnh viện?" Người đi vào chính là Qúy Đại Quân .
Là nam chính của tiểu thuyết, Qúy Đại Quân dù là về nhan sắc hay vóc dáng đều rất nổi bật. Anh ta có đôi mắt to và lông mày rậm, giống như Đại Quốc, cũng cao lớn. Điểm khác biệt là Quý Đại Quốc là người nổi tiếng chăm chỉ trong làng, còn anh ta là người nổi tiếng lười biếng .
Bà Qúy thấy đứa con trai yêu quý của mình về, lập tức nói: "Nhà chúng ta không có tiền, lấy đâu ra tiền đưa anh trai con đến bệnh viện?"
Qúy Đại Quân đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ miệng của Vu Hồng, hơn nữa vừa rồi ở cửa nhà cũng nghe được một số thông tin : "Đội trưởng không phải nói đưa anh trai con đến bệnh viện, Đỗ Đại Cường sẽ trả tiền thuốc men sao?" Nói xong, anh ta đi vào nhà: "Anh Cường, đến giúp một tay, em cùng anh khiêng anh trai em lên xe bò."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đỗ Đại Cường thở phào nhẹ nhõm: "Đến rồi." May mà Qúy Đại Quân đã về, có anh ta ở đây, còn có thể khuyên được bà mẹ đanh đá này lại. Phải nói rằng Đại Quân này, con người cũng không tệ, chỉ là quá lười biếng.
Đội trưởng nói: "Trước tiên dùng xe bò đưa Đại Quốc đến trạm y tế của xã để kiểm tra lại, nếu không được thì mượn máy kéo của xã đưa đến bệnh viện huyện. Nếu dùng xe bò đưa đến bệnh viện huyện thì đến bao giờ?"
Đỗ Đại Cường: "Theo sự sắp xếp của bác."
Vì vậy, đội trưởng đi kéo xe bò đến, Quý Đại Quân và Đỗ Đại Cường khiêng Quý Đại Quốc lên xe bò. Khi họ đi, khoảng bốn mươi phút sau, xe bò đến trạm y tế của xã. Trạm y tế của xã tuy lớn hơn trạm y tế của thôn nhưng cũng không có thiết bị y tế tốt, căn bản không thể kiểm tra được tình trạng xuất huyết não của Quý Đại Quốc, vì vậy đội trưởng đành mặt dày đi tìm xã trưởng, mượn máy kéo của xã, đưa Quý Đại Quốc đến bệnh viện huyện.
Đến bệnh viện thì đã bốn giờ chiều, may mà các bác sĩ chưa tan làm.
Vừa đến bệnh viện, Đỗ Đại Cường đi làm các thủ tục, vì anh ta là người trả tiền, còn đội trưởng và Quý Đại Quân thì đi theo bác sĩ. Bác sĩ đã biết được một số tình hình của bệnh nhân qua lời kể của đội trưởng, bệnh nhân bị ngã từ trên núi xuống, đập đầu, chảy nhiều máu, khi tỉnh lại thì không nhớ chuyện gì, bây giờ lại ngủ mê man.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro