Xuyên Nhanh: Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 32
2024-10-21 00:49:50
Vì vậy, ngay cả Quý Đại Quân vốn không tin vào ma quỷ, giờ cũng nghi ngờ anh trai mình bị ma quỷ nhập vào.
"Đại Quân, mẹ nghĩ kỹ rồi, anh cả bị đập đầu trên núi, trên núi vốn có rất nhiều ngôi mộ, cho nên... khả năng anh cả bị ma quỷ nhập vào rất cao." So với Quý Đại Quân, mẹ Quý là người rất mê tín. Những người sinh ra ở thời đại của bà ấy càng tin vào chuyện ma quỷ. Chỉ là sau khi thành lập nước mới, nhà nước cấm mê tín dị đoan nên họ mới miễn cưỡng không dám nhắc đến. Nhưng bây giờ một khi đã có manh mối thì không thể kiềm chế được nữa.
Quý Đại Quân còn chưa kịp mở miệng, Vu Hồng đã nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ, con nghe người già nói, ma quỷ sẽ ăn thịt trẻ con, giờ con mới nhớ ra ánh mắt của anh cả nhìn con đúng là kỳ lạ, anh ấy sẽ không..."
Bà Quý nuốt nước bọt: "Phải đuổi ma quỷ ra ngoài. Hơn nữa, chúng ta không thể để ma quỷ biết rằng chúng ta đã biết thân phận của nó."
Vu Hồng nói: "Vậy đuổi thế nào? Mẹ, con nghe nói có loại ma quỷ uống nước bùa sẽ biến mất, mẹ nói xem chúng ta có nên lén đi tìm một lá bùa nước để thử xem không?"
Để bà Quý đi trừ ma quỷ ư? Thôi bỏ đi, bà ấy không có gan đâu. "Vạn nhất nước bùa không có tác dụng, lại làm kinh động đến nó thì sao?"
Vu Hồng: "Nhưng lỡ như có chuyện không may xảy ra thì ?"
Bà Quý suy nghĩ một lúc: " Chuyện này chúng ta đều biết, nói ra là sẽ căng thẳng lộ tẩy, để ông Qúy đi nói. Nếu ông Qúy không nói được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
Trong lòng bà Quý, Đại Quân là quan trọng nhất, sau đó là mình, rồi đến đứa con trong bụng Vu Hồng, xếp cuối cùng là ông Quý. Để ông Quý đi nói, cũng là vì ông Quý không biết chuyện, sẽ không lộ tẩy, còn một lý do nữa, nếu ông Quý đụng độ ma quỷ thì cũng không liên quan đến họ.
Quý Đại Quân nói: "Không được, không thể để bố đi nói, nếu anh cả... nếu anh ấy ra tay với bố thì sao? Bố đã già rồi, không chịu nổi một cú đấm hoặc một cú đá của anh ấy đâu."
Vu Hồng nói: "Vậy thì ai đi nói? Từ xưa đến nay, chuyện chia gia đều do người lớn đứng ra, con dâu như con thì chắc chắn không được." Dù được thì cô ta cũng không dám đi.
Bà Quý lập tức nhìn chằm chằm Quý Đại Quân: " Đại Quân, con không định để mẹ đi chứ?"
Quý Đại Quân vội vàng nói: "Tất nhiên là không, bố không thể đi, mẹ cũng không thể đi, con đi." Anh ta nghiến răng. Dù sao anh ta còn trẻ, bị đá hai chân cũng không sao nhưng bố mẹ đã già rồi thì không được.
"Không được." Bà Quý nhất quyết từ chối: "Con không được đi, nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không sống nổi."
Thực ra Quý Đại Quân cũng sợ nhưng anh ta còn có hiếu tâm. Lúc này nghe mẹ nói vậy, anh ta lại nói: "Vậy chúng ta cứ xem tình hình đã, có lẽ... có lẽ anh cả không bị ma quỷ nhập vào thì sao? Có lẽ đúng như bác sĩ Dư nói thì sao?" Quý Đại Quân ôm một tia hy vọng.
"Đại Quân, mẹ nghĩ kỹ rồi, anh cả bị đập đầu trên núi, trên núi vốn có rất nhiều ngôi mộ, cho nên... khả năng anh cả bị ma quỷ nhập vào rất cao." So với Quý Đại Quân, mẹ Quý là người rất mê tín. Những người sinh ra ở thời đại của bà ấy càng tin vào chuyện ma quỷ. Chỉ là sau khi thành lập nước mới, nhà nước cấm mê tín dị đoan nên họ mới miễn cưỡng không dám nhắc đến. Nhưng bây giờ một khi đã có manh mối thì không thể kiềm chế được nữa.
Quý Đại Quân còn chưa kịp mở miệng, Vu Hồng đã nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ, con nghe người già nói, ma quỷ sẽ ăn thịt trẻ con, giờ con mới nhớ ra ánh mắt của anh cả nhìn con đúng là kỳ lạ, anh ấy sẽ không..."
Bà Quý nuốt nước bọt: "Phải đuổi ma quỷ ra ngoài. Hơn nữa, chúng ta không thể để ma quỷ biết rằng chúng ta đã biết thân phận của nó."
Vu Hồng nói: "Vậy đuổi thế nào? Mẹ, con nghe nói có loại ma quỷ uống nước bùa sẽ biến mất, mẹ nói xem chúng ta có nên lén đi tìm một lá bùa nước để thử xem không?"
Để bà Quý đi trừ ma quỷ ư? Thôi bỏ đi, bà ấy không có gan đâu. "Vạn nhất nước bùa không có tác dụng, lại làm kinh động đến nó thì sao?"
Vu Hồng: "Nhưng lỡ như có chuyện không may xảy ra thì ?"
Bà Quý suy nghĩ một lúc: " Chuyện này chúng ta đều biết, nói ra là sẽ căng thẳng lộ tẩy, để ông Qúy đi nói. Nếu ông Qúy không nói được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng bà Quý, Đại Quân là quan trọng nhất, sau đó là mình, rồi đến đứa con trong bụng Vu Hồng, xếp cuối cùng là ông Quý. Để ông Quý đi nói, cũng là vì ông Quý không biết chuyện, sẽ không lộ tẩy, còn một lý do nữa, nếu ông Quý đụng độ ma quỷ thì cũng không liên quan đến họ.
Quý Đại Quân nói: "Không được, không thể để bố đi nói, nếu anh cả... nếu anh ấy ra tay với bố thì sao? Bố đã già rồi, không chịu nổi một cú đấm hoặc một cú đá của anh ấy đâu."
Vu Hồng nói: "Vậy thì ai đi nói? Từ xưa đến nay, chuyện chia gia đều do người lớn đứng ra, con dâu như con thì chắc chắn không được." Dù được thì cô ta cũng không dám đi.
Bà Quý lập tức nhìn chằm chằm Quý Đại Quân: " Đại Quân, con không định để mẹ đi chứ?"
Quý Đại Quân vội vàng nói: "Tất nhiên là không, bố không thể đi, mẹ cũng không thể đi, con đi." Anh ta nghiến răng. Dù sao anh ta còn trẻ, bị đá hai chân cũng không sao nhưng bố mẹ đã già rồi thì không được.
"Không được." Bà Quý nhất quyết từ chối: "Con không được đi, nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ cũng không sống nổi."
Thực ra Quý Đại Quân cũng sợ nhưng anh ta còn có hiếu tâm. Lúc này nghe mẹ nói vậy, anh ta lại nói: "Vậy chúng ta cứ xem tình hình đã, có lẽ... có lẽ anh cả không bị ma quỷ nhập vào thì sao? Có lẽ đúng như bác sĩ Dư nói thì sao?" Quý Đại Quân ôm một tia hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro