Xuyên Nhanh: Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 39
2024-10-21 00:49:50
Đội trưởng gật đầu: "Nếu sắp xếp như vậy thì cũng rất công bằng, Đại Quốc, anh thấy sao?" Dù sao đây cũng là chuyện chia gia sản nhà họ Quý, đội trưởng chỉ đến làm chứng thôi, cụ thể thế nào thì ông cũng không thể can thiệp quá nhiều.
Quý Thanh Phi nghe bà Quý nói một đống chuyện kết hôn rồi lại kết hôn, nghe đến mơ hồ, nghe đội trưởng nói cũng công bằng thì hắn cũng không có ý kiến gì: "Ừ." Hắn lạnh lùng đáp lại một chữ.
Vì trước đó đội trưởng đã đứng ra bênh vực anh nên Quý Thanh Phi thấy đội trưởng cũng không tệ nên anh cũng nghe theo.
Bà Quý nghe xong, trong lòng mừng rỡ: "Vậy tôi đi lấy tiền, ông Qúy, ông đi bê hết thóc ra ngoài." Nói rồi, bà tháo chìa khóa trên cổ xuống, đó là chìa khóa kho chứa thóc. Bà định hôm nay sẽ chia gia sản cho xong, rồi đuổi con quỷ này đi.
Ông Quý nghe xong, không nói gì, nhận lấy chìa khóa, đi đến kho thóc.
Bà Quý trở về phòng, lấy cái rương đựng tiền từ dưới đống quần áo trong tủ ra, trong rương còn tổng cộng một trăm tám mươi mấy đồng, bà Quý lấy ra một trăm sáu mươi đồng, số tiền còn lại hơn hai mươi đồng thì để lại trong rương, rồi ôm rương ra ngoài, giả vờ như chỉ có hơn hai mươi đồng.
Khi bà Quý trở lại nhà chính thì ông Quý đã bê hết thóc ra ngoài, Quý Đại Quân cũng cùng bê, tốc độ rất nhanh, còn bà Quý vì đếm tiền nên chậm hơn một chút.
Thóc nhà họ Quý không nhiều, vì người đi làm ít mà người ăn thì nhiều. Đội trưởng ước chừng một chút, tổng cộng số thóc này chỉ khoảng ba trăm cân. Nghe số lượng thì không ít nhưng bảy miệng ăn trong nhà, một ngày ít nhất cũng phải nấu năm cân ? Cũng chỉ đủ ăn trong hai tháng.
Ông Quý thấy bà Quý ra ngoài thì nói: "Thóc tôi đã bưng ra đây hết rồi."
Bà Quý nói: "Tiền tôi cũng đem ra đây cả rồi." Nói rồi, bà mở rương ra: "Tổng cộng chỉ có chừng này, hai mươi lăm đồng tám hào sáu xu, lúc Đại Quân kết hôn đã tiêu không ít, vốn định để dành thêm hai năm nữa cho Đại Quốc kết hôn, không ngờ... Thôi không nói nữa." Bà Quý giả vờ thở dài cảm thán: "Chia gia sản rồi thì tôi và ông cũng không cần Đại Quốc phụng dưỡng, còn tôi với Đại Quân hay Đại Trung thì đến lúc đó tính sau nên năm đồng tám hào sáu xu này coi như là Đại Quốc hiếu kính chúng tôi, còn lại hai mươi đồng này, theo như chúng ta đã nói trước đó, chia đều cho bốn nhà, chúng tôi một phần, Đại Quốc một phần, Đại Quân một phần, Đại Trung một phần, mỗi phần năm đồng. Tôi đưa năm đồng của Đại Quốc cho nó, còn lại chúng ta chưa chia gia sản, đợi chia gia sản rồi tính sau. Đại đội trưởng, ông thấy như vậy có được không?"
Để tỏ ra công bằng, bà Quý còn cố ý hỏi đội trưởng.
Đội trưởng: "Đại Quốc, anh thấy sao?" Nói trắng ra, có thể từ tay bà Quý đòi được năm đồng cho Đại Quốc, đội trưởng thấy mình đã rất giỏi rồi.
Quý Thanh Phi nghe bà Quý nói một đống chuyện kết hôn rồi lại kết hôn, nghe đến mơ hồ, nghe đội trưởng nói cũng công bằng thì hắn cũng không có ý kiến gì: "Ừ." Hắn lạnh lùng đáp lại một chữ.
Vì trước đó đội trưởng đã đứng ra bênh vực anh nên Quý Thanh Phi thấy đội trưởng cũng không tệ nên anh cũng nghe theo.
Bà Quý nghe xong, trong lòng mừng rỡ: "Vậy tôi đi lấy tiền, ông Qúy, ông đi bê hết thóc ra ngoài." Nói rồi, bà tháo chìa khóa trên cổ xuống, đó là chìa khóa kho chứa thóc. Bà định hôm nay sẽ chia gia sản cho xong, rồi đuổi con quỷ này đi.
Ông Quý nghe xong, không nói gì, nhận lấy chìa khóa, đi đến kho thóc.
Bà Quý trở về phòng, lấy cái rương đựng tiền từ dưới đống quần áo trong tủ ra, trong rương còn tổng cộng một trăm tám mươi mấy đồng, bà Quý lấy ra một trăm sáu mươi đồng, số tiền còn lại hơn hai mươi đồng thì để lại trong rương, rồi ôm rương ra ngoài, giả vờ như chỉ có hơn hai mươi đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi bà Quý trở lại nhà chính thì ông Quý đã bê hết thóc ra ngoài, Quý Đại Quân cũng cùng bê, tốc độ rất nhanh, còn bà Quý vì đếm tiền nên chậm hơn một chút.
Thóc nhà họ Quý không nhiều, vì người đi làm ít mà người ăn thì nhiều. Đội trưởng ước chừng một chút, tổng cộng số thóc này chỉ khoảng ba trăm cân. Nghe số lượng thì không ít nhưng bảy miệng ăn trong nhà, một ngày ít nhất cũng phải nấu năm cân ? Cũng chỉ đủ ăn trong hai tháng.
Ông Quý thấy bà Quý ra ngoài thì nói: "Thóc tôi đã bưng ra đây hết rồi."
Bà Quý nói: "Tiền tôi cũng đem ra đây cả rồi." Nói rồi, bà mở rương ra: "Tổng cộng chỉ có chừng này, hai mươi lăm đồng tám hào sáu xu, lúc Đại Quân kết hôn đã tiêu không ít, vốn định để dành thêm hai năm nữa cho Đại Quốc kết hôn, không ngờ... Thôi không nói nữa." Bà Quý giả vờ thở dài cảm thán: "Chia gia sản rồi thì tôi và ông cũng không cần Đại Quốc phụng dưỡng, còn tôi với Đại Quân hay Đại Trung thì đến lúc đó tính sau nên năm đồng tám hào sáu xu này coi như là Đại Quốc hiếu kính chúng tôi, còn lại hai mươi đồng này, theo như chúng ta đã nói trước đó, chia đều cho bốn nhà, chúng tôi một phần, Đại Quốc một phần, Đại Quân một phần, Đại Trung một phần, mỗi phần năm đồng. Tôi đưa năm đồng của Đại Quốc cho nó, còn lại chúng ta chưa chia gia sản, đợi chia gia sản rồi tính sau. Đại đội trưởng, ông thấy như vậy có được không?"
Để tỏ ra công bằng, bà Quý còn cố ý hỏi đội trưởng.
Đội trưởng: "Đại Quốc, anh thấy sao?" Nói trắng ra, có thể từ tay bà Quý đòi được năm đồng cho Đại Quốc, đội trưởng thấy mình đã rất giỏi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro