Xuyên Nhanh: Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 43
2024-10-21 00:49:50
Đặc biệt là hai năm nay, mẹ Cẩu Đản luôn bị bệnh, cô lại không nỡ bỏ tiền đi khám bệnh, tự mình nhịn rồi lại nhịn, cơ thể ngày càng nghiêm trọng, ngay cả việc đi làm mỗi ngày cũng có chút khó khăn.
Công điểm nhận được ít, lương thực cũng ít nên Cẩu Đản sáu tuổi còn chưa cao lớn bằng những đứa trẻ bốn năm tuổi nhà người ta.
Cẩu Đản có chút thông minh, từ nhỏ đã theo mẹ đi làm, thỉnh thoảng tự mình xuống chân núi nhặt củi, đào rau dại. Bây giờ nghe Qúy Thanh Phi nói vậy, cậu lập tức động chút tâm tư nhỏ: "Chú Đại Quốc, chú thấy thế nào? Chú để lương thực ở nhà cháu, mẹ cháu nấu cơm cho chú, không lấy củi của chú, chú... chú cho cháu ăn năm bát cơm là được." Cẩu Đản giơ ra năm cái móng tay đen thui.
Qúy Thanh Phi vừa nhìn thấy móng tay của cậu liền không nhịn được nhíu mày.
Cẩu Đản vừa thấy hắn nhíu mày, tưởng năm bát cơm là quá nhiều, cậu vội vàng nói: "Bốn bát, bốn bát cơm thì sao?"
Qúy Thanh Phi vẫn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào móng tay của Cẩu Đản.
"Ba bát, không thể ít hơn nữa, nhà cháu không lấy củi của chú." Củi cậu có thể đi nhặt, cậu tiết kiệm được ba bát lương thực ở nhà, mẹ cậu có thể ăn thêm ba bát. Cẩu Đản biết mẹ mình vất vả, cậu muốn nhanh chóng lớn lên để báo hiếu mẹ nhưng cậu lại lớn chậm, cậu buồn lắm.
Cẩu Đản cũng muốn tìm cho mình một người cha dượng, như vậy mẹ cậu sẽ không vất vả như vậy. Hơn nữa mọi người đều nói mẹ kế không tốt nhưng không nói cha dượng không tốt nên cậu cũng không sợ.
Cẩu Đản đã quan sát chú Đại Quốc trước mặt này, hoặc nói, những người đàn ông chưa kết hôn trong thôn cậu đều đã quan sát qua nhưng quan sát xuống thì chú Đại Quốc là người chăm chỉ nhất.
Trước đây khi nhặt củi, cậu đã gặp chú Đại Quốc mấy lần, chú đều giúp cậu nhặt củi.
Qúy Thanh Phi không nhịn được: "Không được."
Nghe đến hai chữ không được, Cẩu Đản thấy tủi thân: "Ba bát cơm cũng nhiều sao?"
Qúy Thanh Phi: "Là tay của ngươi, bẩn quá.Ngươi bẩn như vậy, mẹ ngươi có thể sạch sẽ được sao?" Không phải Qúy Thanh Phi có thành kiến mà là mẹ Cẩu Đản có thể chịu đựng được Cẩu Đản bẩn như vậy ở trước mặt , có thể thấy mẹ Cẩu Đản cũng không chú ý vệ sinh.
Cẩu Đản nghe xong, vội vàng giải thích: "Không phải không phải, chú Đại Quốc, bình thường cháu rất thích sạch sẽ, mẹ cháu cũng rất thích sạch sẽ, hôm nay cháu vừa đào rau dại về, còn chưa rửa tay." Nói xong, cậu kéo tay Qúy Thanh Phi,
"Chú Đại Quốc, chú đến đi, chú đến ăn thử cơm mẹ cháu nấu đi, nếu không ngon chú không ở nữa là được, cũng không thiệt thòi gì, chú nói có phải không?"
Lông mày Qúy Thanh Phi nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi nhưng hắn không giống như đối phó với Qúy Đại Quân và bà Qúy, một quyền đánh bay Cẩu Đản được. Cho dù người tu chân coi trọng kẻ mạnh là tôn nhưng cũng không ỷ mạnh hiếp yếu.
Công điểm nhận được ít, lương thực cũng ít nên Cẩu Đản sáu tuổi còn chưa cao lớn bằng những đứa trẻ bốn năm tuổi nhà người ta.
Cẩu Đản có chút thông minh, từ nhỏ đã theo mẹ đi làm, thỉnh thoảng tự mình xuống chân núi nhặt củi, đào rau dại. Bây giờ nghe Qúy Thanh Phi nói vậy, cậu lập tức động chút tâm tư nhỏ: "Chú Đại Quốc, chú thấy thế nào? Chú để lương thực ở nhà cháu, mẹ cháu nấu cơm cho chú, không lấy củi của chú, chú... chú cho cháu ăn năm bát cơm là được." Cẩu Đản giơ ra năm cái móng tay đen thui.
Qúy Thanh Phi vừa nhìn thấy móng tay của cậu liền không nhịn được nhíu mày.
Cẩu Đản vừa thấy hắn nhíu mày, tưởng năm bát cơm là quá nhiều, cậu vội vàng nói: "Bốn bát, bốn bát cơm thì sao?"
Qúy Thanh Phi vẫn nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào móng tay của Cẩu Đản.
"Ba bát, không thể ít hơn nữa, nhà cháu không lấy củi của chú." Củi cậu có thể đi nhặt, cậu tiết kiệm được ba bát lương thực ở nhà, mẹ cậu có thể ăn thêm ba bát. Cẩu Đản biết mẹ mình vất vả, cậu muốn nhanh chóng lớn lên để báo hiếu mẹ nhưng cậu lại lớn chậm, cậu buồn lắm.
Cẩu Đản cũng muốn tìm cho mình một người cha dượng, như vậy mẹ cậu sẽ không vất vả như vậy. Hơn nữa mọi người đều nói mẹ kế không tốt nhưng không nói cha dượng không tốt nên cậu cũng không sợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩu Đản đã quan sát chú Đại Quốc trước mặt này, hoặc nói, những người đàn ông chưa kết hôn trong thôn cậu đều đã quan sát qua nhưng quan sát xuống thì chú Đại Quốc là người chăm chỉ nhất.
Trước đây khi nhặt củi, cậu đã gặp chú Đại Quốc mấy lần, chú đều giúp cậu nhặt củi.
Qúy Thanh Phi không nhịn được: "Không được."
Nghe đến hai chữ không được, Cẩu Đản thấy tủi thân: "Ba bát cơm cũng nhiều sao?"
Qúy Thanh Phi: "Là tay của ngươi, bẩn quá.Ngươi bẩn như vậy, mẹ ngươi có thể sạch sẽ được sao?" Không phải Qúy Thanh Phi có thành kiến mà là mẹ Cẩu Đản có thể chịu đựng được Cẩu Đản bẩn như vậy ở trước mặt , có thể thấy mẹ Cẩu Đản cũng không chú ý vệ sinh.
Cẩu Đản nghe xong, vội vàng giải thích: "Không phải không phải, chú Đại Quốc, bình thường cháu rất thích sạch sẽ, mẹ cháu cũng rất thích sạch sẽ, hôm nay cháu vừa đào rau dại về, còn chưa rửa tay." Nói xong, cậu kéo tay Qúy Thanh Phi,
"Chú Đại Quốc, chú đến đi, chú đến ăn thử cơm mẹ cháu nấu đi, nếu không ngon chú không ở nữa là được, cũng không thiệt thòi gì, chú nói có phải không?"
Lông mày Qúy Thanh Phi nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi nhưng hắn không giống như đối phó với Qúy Đại Quân và bà Qúy, một quyền đánh bay Cẩu Đản được. Cho dù người tu chân coi trọng kẻ mạnh là tôn nhưng cũng không ỷ mạnh hiếp yếu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro