Xuyên Nhanh: Nam Chủ Cực Phẩm Xuyên Thành Pháo Hôi
Chương 9
2024-10-21 00:49:50
Quý Thanh Phi vào phòng, trực tiếp khóa trái cửa, sau đó nằm lên giường.
Vu Hồng đứng ở cửa mà không kịp phản ứng, đợi khi cô ấy phản ứng lại, cô ấy vội vàng đi tìm bà Quý.
"Mọi người mau ra xem này, bà con ơi mau ra xem này... Đại Quốc nhà chúng tôi bị đập hỏng não, giả vờ ngốc nghếch, đến cả mẹ đẻ như tôi mà nó cũng không nhận ra nữa rồi, bác sĩ Dư nói rồi, tình trạng của Đại Quốc thế này phải đến bệnh viện ở huyện mới được. Nhưng nhà chúng tôi không có tiền, mà họ Đỗ này lại không chịu đền, còn có đạo lý không? Trời ơi, còn có đạo lý không?"
Những người khác trong nhà họ Đỗ đều đi làm đồng, chỉ có một mình bà Đỗ ở nhà. Bà Đỗ là người tốt bụng nhưng khi liên quan đến tiền thì bà cũng không chịu nhượng bộ: "Lần trước đưa Đại Quốc đến trạm y tế, chúng tôi đã trả tiền thuốc rồi, bây giờ bà còn muốn đến đây để tống tiền sao? Không có cửa đâu. Chúng ta là bà con lối xóm, ai mà không biết bà, Dương Đại Mai là người thế nào chứ? Bà giấu số tiền đền thuốc của Đại Quốc, không chịu cho nó chữa bệnh đúng không?"
Bà Quý chống nạnh kêu oan: "Bà đừng có vu oan cho tôi, Đại Quốc bị đập hỏng não phải đến huyện để chữa, đây là bác sĩ Dư nói, nếu nhà họ Đỗ không đền, tôi sẽ đi tìm đội trưởng để làm chủ, bảo đội trưởng cùng đi hỏi bác sĩ Dư, xem xem tôi có nói dối không." Lần này bà ta rất có khí thế.
Bà Đỗ: "Đi thì đi, tôi cũng muốn nghe xem đội trưởng xử lý thế nào, dù sao thì nhà chúng tôi đã đưa tiền rồi."
Nói rồi, bà Quý và bà Đỗ đi tìm đội trưởng. Một đám người xung quanh đứng xem kịch, cũng định đi theo tìm đội trưởng.
"Mẹ, nhà có chuyện rồi..." Vu Hồng nghe ngóng được tung tích của mẹ chồng, biết bà đang ở nhà Đỗ Đại Cường, vội vàng chạy đến: "Mẹ, nhà có chuyện rồi." Vừa tìm thấy bà Quý, Vu Hồng đã vội vàng nói: "Mẹ, anh cả..."
"Mẹ biết anh cả bị đập vào đầu rồi,trở nên ngốc ngếch rồi đến cả mẹ đẻ như mẹ mà nó cũng không nhận ra nên mẹ mới đến nhà họ Đỗ đòi tiền thuốc nhưng bà Đỗ này lại muốn lại trốn, chúng ta đi tìm đội trưởng để nói lý." Bà Quý ngắt lời Vu Hồng, tức giận nói.
"Anh cả bị đập đầu rồi ngốc nghếch á ?" Vu Hồng nhớ lại cảnh Quý Thanh Phi dùng một nhát chém đứt khóa cửa, trông chẳng giống một người ngốc nghếch chút nào. Đúng đúng đúng: "Mẹ, con không nói đến chuyện này, là anh cả chém đứt khóa cửa phòng của Đại Trung, tự mình vào phòng Đại Trung rồi."
"Cái... cái gì?" Bà Quý nghi ngờ mình nghe nhầm. Đầu anh cả bị đập , bị mất trí nhớ, mà vẫn biết đường về nhà? Rồi còn chém đứt khóa cửa phòng của Đại Trung? "Tiểu Hồng, con có bị ngốc không? Anh cả mất trí nhớ rồi, làm sao nhớ được nhà mình ở đâu?"
Vu Hồng nói: "Là bác sĩ Dư đưa anh cả về. Anh ấy vừa về đã vào bếp, sau đó cầm dao chặt đứt khóa cửa phòng của Đại Trung. Không phải chứ mẹ, anh cả mất trí nhớ rồi sao? Chuyện này là thế nào?"
Vu Hồng đứng ở cửa mà không kịp phản ứng, đợi khi cô ấy phản ứng lại, cô ấy vội vàng đi tìm bà Quý.
"Mọi người mau ra xem này, bà con ơi mau ra xem này... Đại Quốc nhà chúng tôi bị đập hỏng não, giả vờ ngốc nghếch, đến cả mẹ đẻ như tôi mà nó cũng không nhận ra nữa rồi, bác sĩ Dư nói rồi, tình trạng của Đại Quốc thế này phải đến bệnh viện ở huyện mới được. Nhưng nhà chúng tôi không có tiền, mà họ Đỗ này lại không chịu đền, còn có đạo lý không? Trời ơi, còn có đạo lý không?"
Những người khác trong nhà họ Đỗ đều đi làm đồng, chỉ có một mình bà Đỗ ở nhà. Bà Đỗ là người tốt bụng nhưng khi liên quan đến tiền thì bà cũng không chịu nhượng bộ: "Lần trước đưa Đại Quốc đến trạm y tế, chúng tôi đã trả tiền thuốc rồi, bây giờ bà còn muốn đến đây để tống tiền sao? Không có cửa đâu. Chúng ta là bà con lối xóm, ai mà không biết bà, Dương Đại Mai là người thế nào chứ? Bà giấu số tiền đền thuốc của Đại Quốc, không chịu cho nó chữa bệnh đúng không?"
Bà Quý chống nạnh kêu oan: "Bà đừng có vu oan cho tôi, Đại Quốc bị đập hỏng não phải đến huyện để chữa, đây là bác sĩ Dư nói, nếu nhà họ Đỗ không đền, tôi sẽ đi tìm đội trưởng để làm chủ, bảo đội trưởng cùng đi hỏi bác sĩ Dư, xem xem tôi có nói dối không." Lần này bà ta rất có khí thế.
Bà Đỗ: "Đi thì đi, tôi cũng muốn nghe xem đội trưởng xử lý thế nào, dù sao thì nhà chúng tôi đã đưa tiền rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, bà Quý và bà Đỗ đi tìm đội trưởng. Một đám người xung quanh đứng xem kịch, cũng định đi theo tìm đội trưởng.
"Mẹ, nhà có chuyện rồi..." Vu Hồng nghe ngóng được tung tích của mẹ chồng, biết bà đang ở nhà Đỗ Đại Cường, vội vàng chạy đến: "Mẹ, nhà có chuyện rồi." Vừa tìm thấy bà Quý, Vu Hồng đã vội vàng nói: "Mẹ, anh cả..."
"Mẹ biết anh cả bị đập vào đầu rồi,trở nên ngốc ngếch rồi đến cả mẹ đẻ như mẹ mà nó cũng không nhận ra nên mẹ mới đến nhà họ Đỗ đòi tiền thuốc nhưng bà Đỗ này lại muốn lại trốn, chúng ta đi tìm đội trưởng để nói lý." Bà Quý ngắt lời Vu Hồng, tức giận nói.
"Anh cả bị đập đầu rồi ngốc nghếch á ?" Vu Hồng nhớ lại cảnh Quý Thanh Phi dùng một nhát chém đứt khóa cửa, trông chẳng giống một người ngốc nghếch chút nào. Đúng đúng đúng: "Mẹ, con không nói đến chuyện này, là anh cả chém đứt khóa cửa phòng của Đại Trung, tự mình vào phòng Đại Trung rồi."
"Cái... cái gì?" Bà Quý nghi ngờ mình nghe nhầm. Đầu anh cả bị đập , bị mất trí nhớ, mà vẫn biết đường về nhà? Rồi còn chém đứt khóa cửa phòng của Đại Trung? "Tiểu Hồng, con có bị ngốc không? Anh cả mất trí nhớ rồi, làm sao nhớ được nhà mình ở đâu?"
Vu Hồng nói: "Là bác sĩ Dư đưa anh cả về. Anh ấy vừa về đã vào bếp, sau đó cầm dao chặt đứt khóa cửa phòng của Đại Trung. Không phải chứ mẹ, anh cả mất trí nhớ rồi sao? Chuyện này là thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro