Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ác linh biến đi (33 - hoàn)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Hạ Hàn đẩy Sơ Tranh vào ghế salon hôn một thôi một hồi, đợi hai người
náo loạn đủ rồi, Sơ Tranh mới đứng dậy đi hâm nóng lại đồ ăn cho hắn.
Hạ Hàn rất hiếu kỳ: "Tiểu mỹ nhân, em làm hết chỗ này sao?"
"Không có hứng thú." Nấu cơm phiền phức như vậy, có điên cô mới làm.
Hạ Hàn: "Vậy em thấy hứng thú với việc gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người hắn, Hạ Hàn mong chờ nhìn cô, nghĩ rằng cô sẽ nói thấy hứng thú với mình.
Kết quả cô lắc đầu: "Không có."
Hạ Hàn: "......"
"Anh thì sao?" Hạ Hàn chỉ mình.
"Anh thế nào?"
"Em không có hứng thú với anh sao?"
"Anh là của em, sao em phải có hứng thú với anh?"
"Nếu em không có hứng thú với anh, vì sao lại cảm thấy anh là người của em?" Chẳng lẽ không phải vì có hứng thú trước sao?
"Anh chính là của em." Sơ Tranh cực kỳ đúng tình hợp lý dọa hắn.
Hạ Hàn: "......"
Hạ Hàn cảm thấy Sơ Tranh lúc này cứ như là một con sư tử nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cực kỳ cực kỳ đáng yêu.
Hắn tiến tới hôn cô một cái: "Được, anh là của em."
Sơ Tranh ghét bỏ đẩy hắn ra: "Ăn cơm của anh đi."
Hạ Hàn cười nhẹ, dưới ánh mắt dữ dằn của Sơ Tranh, vui vẻ ăn cơm.
Tiểu mỹ nhân thật đáng yêu.
Càng nhìn càng đáng yêu.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Hàn không đợi Sơ Tranh thu dọn bát đũa đã tự mình đem bát đũa trên bàn thu dọn sạch sẽ.
Dọn xong xuôi, Hạ Hàn nhìn lên tầng, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn định nhốt anh tiếp à?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu cực nhanh, không có đến nửa điểm chần chừ.
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn không phản bác, chỉ hỏi lại: "Vậy em ngủ cùng anh chứ?"
"Tại sao phải ngủ cùng anh?" Sơ Tranh thẳng thắn hỏi lại.
"Chúng ta..." Hạ Hàn ngập ngừng: "Thì... anh muốn ngủ cùng em thôi."
Sơ Tranh trầm mặc mấy giây rồi gật đầu: "Được."
Hạ Hàn bước lên vài bước, ôm lấy Sơ Tranh: "Vậy chúng ta đi ngủ thôi."
"Không phải anh vừa ngủ dậy sao?" Vừa tỉnh đã lại ngủ, anh là lợn chắc?
"Tiểu mỹ nhân, em biết không, khi ở bên cạnh người mình thích, thì dù có là bao lâu cũng không thấy đủ."
"Nói hươu nói vượn."
"Đâu có nói hươu nói vượn, anh chỉ muốn ở cùng em không bao giờ xa nhau, một giây cũng không muốn."
"Anh đi nhà xí cũng phải đi theo chắc?"
Hạ Hàn cười mập mờ: "Nếu tiểu mỹ nhân không ngại, anh cũng không cự tuyệt."
"Sở thích của anh rất... đặc biệt."
"Sở thích của anh không phải là em sao?" Hạ Hàn đặt Sơ Tranh lên giường: "Người đặc biệt chính là em."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, cực kỳ tự nhiên nhận lời nịnh bợ của Hạ Hàn.
"......." Tư duy của tiểu mỹ nhân, người trần mắt thịt quả thật không thể hiểu nổi.
Hạ Hàn đi rửa mặt mũi rồi nằm xuống cạnh Sơ Tranh. Hắn tắt đèn, ôm cô vào ngực.
Sơ Tranh dán mặt vào hàng nút cài áo của hắn, cách một lớp vải mỏng cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn.
"Bộ quần áo này của anh từ đâu mà có?" Sơ Tranh rốt cục cũng hỏi ra vấn đề mà cô hiếu kỳ bấy lâu nay.
Vì sao lúc nào hắn cũng chỉ mặc một bộ quần áo này, không chịu đổi bộ khác?
Cô chưa từng nhìn thấy hắn giặt quần áo, cũng chưa từng thấy bộ quần áo này bị dính bẩn, thế nào cũng vẫn luôn duy trì dáng vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
"Bộ này sao?" Hạ Hàn giơ tay lên xem thử: "Do một con quỷ tặng anh."
"Quỷ?"
"Hai năm sau khi anh đến Đào Không Sơn..."
Hạ Hàn ở Đào Không Sơn được hai năm, cũng là hai năm chờ đợi mỏi mòn trên núi, lần đầu tiên hắn được rời khỏi Đào Không Sơn.
Có một vị sư thúc dẫn bọn hắn đến một nơi có ác quỷ xuất hiện.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hàn nhìn thấy ác quỷ lợi hại thế nào.
Hắn bị bắt, nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, ác quỷ kia không những không làm hại hắn, mà còn đưa hắn tới một nơi rất sâu, sau đó hắn nhận được bộ quần áo này.
"Hắn nói, chỉ cần anh mặc bộ quần áo này, lập tức có thể biến thành người rất lợi hại..." Hạ Hàn thở dài: "Nhưng mà anh hình như bị lừa rồi. Tuy nhiên cũng không quá tệ, chí ít bộ quần áo này cũng không bao giờ bẩn, hơn nữa còn có thể biến đổi sao cho vừa người, nên cũng không cần thay quần áo."
Ngón tay Sơ Tranh vuốt lên hoa văn trên quần áo Hạ Hàn.
Bộ quần áo này có lẽ không phải là pháp khí, nếu không lúc này cô đã bị biến thành heo nướng nguyên con rồi.
Nhưng Hạ Hàn ngoại trừ việc này ra thì cũng không biết gì nhiều hơn.
Quần áo không có vấn đề gì.
Chí ít là tạm thời không có vấn đề gì xảy ra.
-
Sơ Tranh thân là Quỷ Vương mới nhậm chức, nên quỷ trong vòng bán kính gần đấy không dám trêu chọc đến cô.
Dưới sự phá sản không chớp mắt của Sơ Tranh, cô gần như mang hết đồ trong Điểm Kim Các tặng cho hắn, danh tính Hạ Hàn ngày càng vang dội, người đến tìm hắn đều phải hẹn trước còn khướt.
Đồng môn thì nhìn hắn với ảnh mắt quỷ dị.
Một tên cô nhi từ nhỏ không ai thèm, bây giờ bỗng nhiên trở nên có tiền như vậy?
Đạo cụ thì dùng như nước chảy mấy trôi, vô cùng tiêu sái.
"Tiểu mỹ nhân, em không cảm thấy việc này..." Hạ Hàn không biết nên hình dung như thế nào: "Rất không tốt sao?"
"Sao lại không tốt?"
Hạ Hàn bước vòng vòng tại chỗ, có hơi lo lắng: "Hiện tại anh chỉ dựa vào đạo cụ để bắt quỷ, mai sau nếu không có đạo cụ thì anh bắt quỷ kiểu gì? Nếu có người tìm đến mà anh không làm được, người ta sẽ thất vọng, anh cũng cảm thấy mình như đang lừa gạt bọn họ, anh không muốn làm như vậy."
"Có em rồi."
Bước chân Hạ Hàn đột ngột dừng lại, nhìn về người nữ sinh đang ngồi một bên.
"Anh vẫn không muốn làm." Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh muốn ở bên em, trải qua quãng thời gian tươi đẹp."
Sơ Tranh đáp nhẹ như không: "Thế thì không làm nữa."
Có đôi khi Hạ Hàn không biết phải làm sao cho tốt.
Ngoài trừ một vài lúc ra thì cô dường như đều rất biết nghe lời, hắn nói gì thì chính là cái đó.
Nhưng đương nhiên, nếu như cô bỏ được cái suy nghĩ muốn nhốt hắn lại kia đi thì càng tốt.
Ngay khi Hạ Hàn vừa quyết định rửa tay gác kiếm, lui về ở ẩn thì có một việc ngoài ý muốn xảy ra, có một người tìm đến tận cửa.
—— Tìm Hạ Hàn bắt quỷ.
Sơ Tranh chẳng chút lưu tình ném người đó ra ngoài, còn hù dọa người ta một phen.
"Bảo bối, em quen hắn sao?"
Sư Tranh đối với cách xưng hô bảo bối này có hơi để bụng, nhưng cô cũng không nói ra.
Chẳng qua là thấy cách xưng hô này hơi lạ, thế nhưng cũng lại đem lại cảm giác quen thuộc cho cô...
"Hắn và một người nữa đã giết chết em."
Hạ Hàn giật mình, quay đầu lại nhìn cô.
Nữ sinh hết sức bình tĩnh nhìn Mộ Dung Dật ngã lăn vài vòng rồi chật vật rời đi, chẳng có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khác.
Hạ Hàn ôm lấy cô: "Anh giúp em báo thù."
"Không cần, đã sớm giải quyết rồi."
Hạ Hàn: "?"
Hạ Hàn rất nhanh hiểu được lời Sơ Tranh nói đã nhanh giải quyết là có ý gì.
Mộ Dung Dật sau khi bị dọa đến tinh thần thất thường liền chạy tới cục cảnh sát tự thú, khai ra chuyện hắn đã giết hại nguyên chủ như thế nào.
Đường Y Nguyệt đương nhiên cũng chạy không thoát.
Mặc dù cô ta không cố ý giết người, nhưng bởi vì bọn họ thông đồng vứt xác, làm cho vụ ván trở nên nghiêm trọng.
Cảnh sát tìm được thi thể của nguyên chủ liền liên lạc với gia đình nhà dì ruột của cô đang ở nước ngoài.
Gia đình nhà dì cô nhớ đến máu mủ tình thân, gấp rút về nước tổ chức tang lễ cho cô.
Tài khoản của Sơ Tranh cũng lập tức có một chuỗi số 0 xuất hiện.
Sơ Tranh: "........."
Ta! Thật! Sự! Không! Thiếu! Tiền!
Sau khi chuyện này được giải quyết, Hạ Hàn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Sơ Tranh rời khỏi nơi này.
Về phần đi chỗ nào thì hắn còn chưa nghĩ ra.
Có lẽ cứ đi đến đâu rồi tính đến đấy vậy.
Hắn nhìn Sơ Tranh đang tung bay bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ cần có cô ở bên là đủ rồi.
Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa từng dừng lại quá lâu ở một chỗ.
Hạ Hàn nói.
Muốn để lại dấu chân của bọn họ khắp nơi non nước trời biển, để cả thế giới chứng kiến được tình yêu của bọn họ.
Sơ Tranh đối với suy nghĩ này chỉ đánh giá hai chữ "nhàm chán".
Hạ Hàn không dám để Sơ Tranh thấy mình có chút xíu phiền phức nào, bởi vì chỉ cần cô cảm thấy phiền phức, ngay lập tức sẽ có suy nghĩ muốn nhốt hắn lại.
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Sau này không biết Hạ Hàn từ nơi nào phát hiện ra được chuyện quỷ khế.
Thế là Sơ Tranh cả ngày chỉ suy nghĩ làm thế nào để đánh gãy chân hắn.
Hạ Hàn một lần nữa giữ được chân mình, ôm Sơ Tranh vào xe: "Đi đến nơi tiếp theo."
"Em..."
"Bảo bối, em là người tốt nhất."
"........."
Xe khởi động, chạy vụt về phía trước.
"Các ngươi chờ ta với chứ!!!!"
Ác quỷ bay lượn ngoài xe, điên cuồng đuổi theo.
Hạ Hàn rất hiếu kỳ: "Tiểu mỹ nhân, em làm hết chỗ này sao?"
"Không có hứng thú." Nấu cơm phiền phức như vậy, có điên cô mới làm.
Hạ Hàn: "Vậy em thấy hứng thú với việc gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người hắn, Hạ Hàn mong chờ nhìn cô, nghĩ rằng cô sẽ nói thấy hứng thú với mình.
Kết quả cô lắc đầu: "Không có."
Hạ Hàn: "......"
"Anh thì sao?" Hạ Hàn chỉ mình.
"Anh thế nào?"
"Em không có hứng thú với anh sao?"
"Anh là của em, sao em phải có hứng thú với anh?"
"Nếu em không có hứng thú với anh, vì sao lại cảm thấy anh là người của em?" Chẳng lẽ không phải vì có hứng thú trước sao?
"Anh chính là của em." Sơ Tranh cực kỳ đúng tình hợp lý dọa hắn.
Hạ Hàn: "......"
Hạ Hàn cảm thấy Sơ Tranh lúc này cứ như là một con sư tử nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình, cực kỳ cực kỳ đáng yêu.
Hắn tiến tới hôn cô một cái: "Được, anh là của em."
Sơ Tranh ghét bỏ đẩy hắn ra: "Ăn cơm của anh đi."
Hạ Hàn cười nhẹ, dưới ánh mắt dữ dằn của Sơ Tranh, vui vẻ ăn cơm.
Tiểu mỹ nhân thật đáng yêu.
Càng nhìn càng đáng yêu.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Hàn không đợi Sơ Tranh thu dọn bát đũa đã tự mình đem bát đũa trên bàn thu dọn sạch sẽ.
Dọn xong xuôi, Hạ Hàn nhìn lên tầng, hỏi: "Tiểu mỹ nhân, em vẫn định nhốt anh tiếp à?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu cực nhanh, không có đến nửa điểm chần chừ.
Hạ Hàn: "..."
Hạ Hàn không phản bác, chỉ hỏi lại: "Vậy em ngủ cùng anh chứ?"
"Tại sao phải ngủ cùng anh?" Sơ Tranh thẳng thắn hỏi lại.
"Chúng ta..." Hạ Hàn ngập ngừng: "Thì... anh muốn ngủ cùng em thôi."
Sơ Tranh trầm mặc mấy giây rồi gật đầu: "Được."
Hạ Hàn bước lên vài bước, ôm lấy Sơ Tranh: "Vậy chúng ta đi ngủ thôi."
"Không phải anh vừa ngủ dậy sao?" Vừa tỉnh đã lại ngủ, anh là lợn chắc?
"Tiểu mỹ nhân, em biết không, khi ở bên cạnh người mình thích, thì dù có là bao lâu cũng không thấy đủ."
"Nói hươu nói vượn."
"Đâu có nói hươu nói vượn, anh chỉ muốn ở cùng em không bao giờ xa nhau, một giây cũng không muốn."
"Anh đi nhà xí cũng phải đi theo chắc?"
Hạ Hàn cười mập mờ: "Nếu tiểu mỹ nhân không ngại, anh cũng không cự tuyệt."
"Sở thích của anh rất... đặc biệt."
"Sở thích của anh không phải là em sao?" Hạ Hàn đặt Sơ Tranh lên giường: "Người đặc biệt chính là em."
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, cực kỳ tự nhiên nhận lời nịnh bợ của Hạ Hàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"......." Tư duy của tiểu mỹ nhân, người trần mắt thịt quả thật không thể hiểu nổi.
Hạ Hàn đi rửa mặt mũi rồi nằm xuống cạnh Sơ Tranh. Hắn tắt đèn, ôm cô vào ngực.
Sơ Tranh dán mặt vào hàng nút cài áo của hắn, cách một lớp vải mỏng cũng có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn.
"Bộ quần áo này của anh từ đâu mà có?" Sơ Tranh rốt cục cũng hỏi ra vấn đề mà cô hiếu kỳ bấy lâu nay.
Vì sao lúc nào hắn cũng chỉ mặc một bộ quần áo này, không chịu đổi bộ khác?
Cô chưa từng nhìn thấy hắn giặt quần áo, cũng chưa từng thấy bộ quần áo này bị dính bẩn, thế nào cũng vẫn luôn duy trì dáng vẻ sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
"Bộ này sao?" Hạ Hàn giơ tay lên xem thử: "Do một con quỷ tặng anh."
"Quỷ?"
"Hai năm sau khi anh đến Đào Không Sơn..."
Hạ Hàn ở Đào Không Sơn được hai năm, cũng là hai năm chờ đợi mỏi mòn trên núi, lần đầu tiên hắn được rời khỏi Đào Không Sơn.
Có một vị sư thúc dẫn bọn hắn đến một nơi có ác quỷ xuất hiện.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Hàn nhìn thấy ác quỷ lợi hại thế nào.
Hắn bị bắt, nhưng ngược lại với suy nghĩ của hắn, ác quỷ kia không những không làm hại hắn, mà còn đưa hắn tới một nơi rất sâu, sau đó hắn nhận được bộ quần áo này.
"Hắn nói, chỉ cần anh mặc bộ quần áo này, lập tức có thể biến thành người rất lợi hại..." Hạ Hàn thở dài: "Nhưng mà anh hình như bị lừa rồi. Tuy nhiên cũng không quá tệ, chí ít bộ quần áo này cũng không bao giờ bẩn, hơn nữa còn có thể biến đổi sao cho vừa người, nên cũng không cần thay quần áo."
Ngón tay Sơ Tranh vuốt lên hoa văn trên quần áo Hạ Hàn.
Bộ quần áo này có lẽ không phải là pháp khí, nếu không lúc này cô đã bị biến thành heo nướng nguyên con rồi.
Nhưng Hạ Hàn ngoại trừ việc này ra thì cũng không biết gì nhiều hơn.
Quần áo không có vấn đề gì.
Chí ít là tạm thời không có vấn đề gì xảy ra.
-
Sơ Tranh thân là Quỷ Vương mới nhậm chức, nên quỷ trong vòng bán kính gần đấy không dám trêu chọc đến cô.
Dưới sự phá sản không chớp mắt của Sơ Tranh, cô gần như mang hết đồ trong Điểm Kim Các tặng cho hắn, danh tính Hạ Hàn ngày càng vang dội, người đến tìm hắn đều phải hẹn trước còn khướt.
Đồng môn thì nhìn hắn với ảnh mắt quỷ dị.
Một tên cô nhi từ nhỏ không ai thèm, bây giờ bỗng nhiên trở nên có tiền như vậy?
Đạo cụ thì dùng như nước chảy mấy trôi, vô cùng tiêu sái.
"Tiểu mỹ nhân, em không cảm thấy việc này..." Hạ Hàn không biết nên hình dung như thế nào: "Rất không tốt sao?"
"Sao lại không tốt?"
Hạ Hàn bước vòng vòng tại chỗ, có hơi lo lắng: "Hiện tại anh chỉ dựa vào đạo cụ để bắt quỷ, mai sau nếu không có đạo cụ thì anh bắt quỷ kiểu gì? Nếu có người tìm đến mà anh không làm được, người ta sẽ thất vọng, anh cũng cảm thấy mình như đang lừa gạt bọn họ, anh không muốn làm như vậy."
"Có em rồi."
Bước chân Hạ Hàn đột ngột dừng lại, nhìn về người nữ sinh đang ngồi một bên.
"Anh vẫn không muốn làm." Hắn lắc đầu, nghiêm túc nói: "Anh muốn ở bên em, trải qua quãng thời gian tươi đẹp."
Sơ Tranh đáp nhẹ như không: "Thế thì không làm nữa."
Có đôi khi Hạ Hàn không biết phải làm sao cho tốt.
Ngoài trừ một vài lúc ra thì cô dường như đều rất biết nghe lời, hắn nói gì thì chính là cái đó.
Nhưng đương nhiên, nếu như cô bỏ được cái suy nghĩ muốn nhốt hắn lại kia đi thì càng tốt.
Ngay khi Hạ Hàn vừa quyết định rửa tay gác kiếm, lui về ở ẩn thì có một việc ngoài ý muốn xảy ra, có một người tìm đến tận cửa.
—— Tìm Hạ Hàn bắt quỷ.
Sơ Tranh chẳng chút lưu tình ném người đó ra ngoài, còn hù dọa người ta một phen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bảo bối, em quen hắn sao?"
Sư Tranh đối với cách xưng hô bảo bối này có hơi để bụng, nhưng cô cũng không nói ra.
Chẳng qua là thấy cách xưng hô này hơi lạ, thế nhưng cũng lại đem lại cảm giác quen thuộc cho cô...
"Hắn và một người nữa đã giết chết em."
Hạ Hàn giật mình, quay đầu lại nhìn cô.
Nữ sinh hết sức bình tĩnh nhìn Mộ Dung Dật ngã lăn vài vòng rồi chật vật rời đi, chẳng có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khác.
Hạ Hàn ôm lấy cô: "Anh giúp em báo thù."
"Không cần, đã sớm giải quyết rồi."
Hạ Hàn: "?"
Hạ Hàn rất nhanh hiểu được lời Sơ Tranh nói đã nhanh giải quyết là có ý gì.
Mộ Dung Dật sau khi bị dọa đến tinh thần thất thường liền chạy tới cục cảnh sát tự thú, khai ra chuyện hắn đã giết hại nguyên chủ như thế nào.
Đường Y Nguyệt đương nhiên cũng chạy không thoát.
Mặc dù cô ta không cố ý giết người, nhưng bởi vì bọn họ thông đồng vứt xác, làm cho vụ ván trở nên nghiêm trọng.
Cảnh sát tìm được thi thể của nguyên chủ liền liên lạc với gia đình nhà dì ruột của cô đang ở nước ngoài.
Gia đình nhà dì cô nhớ đến máu mủ tình thân, gấp rút về nước tổ chức tang lễ cho cô.
Tài khoản của Sơ Tranh cũng lập tức có một chuỗi số 0 xuất hiện.
Sơ Tranh: "........."
Ta! Thật! Sự! Không! Thiếu! Tiền!
Sau khi chuyện này được giải quyết, Hạ Hàn liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa Sơ Tranh rời khỏi nơi này.
Về phần đi chỗ nào thì hắn còn chưa nghĩ ra.
Có lẽ cứ đi đến đâu rồi tính đến đấy vậy.
Hắn nhìn Sơ Tranh đang tung bay bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ cần có cô ở bên là đủ rồi.
Bọn họ đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa từng dừng lại quá lâu ở một chỗ.
Hạ Hàn nói.
Muốn để lại dấu chân của bọn họ khắp nơi non nước trời biển, để cả thế giới chứng kiến được tình yêu của bọn họ.
Sơ Tranh đối với suy nghĩ này chỉ đánh giá hai chữ "nhàm chán".
Hạ Hàn không dám để Sơ Tranh thấy mình có chút xíu phiền phức nào, bởi vì chỉ cần cô cảm thấy phiền phức, ngay lập tức sẽ có suy nghĩ muốn nhốt hắn lại.
Tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra.
Sau này không biết Hạ Hàn từ nơi nào phát hiện ra được chuyện quỷ khế.
Thế là Sơ Tranh cả ngày chỉ suy nghĩ làm thế nào để đánh gãy chân hắn.
Hạ Hàn một lần nữa giữ được chân mình, ôm Sơ Tranh vào xe: "Đi đến nơi tiếp theo."
"Em..."
"Bảo bối, em là người tốt nhất."
"........."
Xe khởi động, chạy vụt về phía trước.
"Các ngươi chờ ta với chứ!!!!"
Ác quỷ bay lượn ngoài xe, điên cuồng đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro