Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Bá chủ hồng hoang (12)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cái này?" Lão đầu cầm hồ lô nhỏ kia, chỉ chỉ vào Long tinh: "Ngươi dùng cái này đổi với ta?"

"Muốn không?"

"Ngươi sẽ không... hố ta chứ?" Lão đầu cảnh giác.

Long tinh là cái gì?

Đó là đồ vật của Long tộc.

Một viên Long tinh, có thể trực tiếp làm thú tăng lên mấy đẳng cấp.

Mấu chốt là Long tộc trông giữ Long tinh cực nghiêm, thú trong Hồng Hoang căn bản không chiếm được.

Ngẫu nhiên lộ ra một viên, tuyệt đối sẽ gây nên gió tanh mưa máu.

"Đổi không?"

"Đổi đổi đổi!!" Lão đầu y như đứa bé, nhảy lên cao ba trượng, nhưng còn chưa nhảy dựng lên, lại ngã về mặt đất: "Ôi, eo của ta."

Lão che eo, ngượng ngùng cười cười với Sơ Tranh, rồi nhanh chóng cởi hồ lô nhỏ ở bên hông xuống, đưa cho cô.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành nhiệm vụ, một viên Long tinh đã đến sổ sách. 】

Sơ Tranh quan sát hồ lô nhỏ, mặc dù nhìn qua hơi thô ráp, nhưng nhìn còn rất đẹp.

Cũng không biết làm bằng vật liệu gì.

Sơ Tranh giao dịch xong liền đi, Thôn Tượng nhanh chóng leo ra khỏi hố, lách qua lão đầu đuổi theo Sơ Tranh.

Lão đầu khập khễnh theo sau: "Ai, Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đi đâu vậy? Bên kia là Bàn Long nhai."

"Đừng gọi ta là Tiểu Phượng Hoàng." Sơ Tranh lạnh như băng liếc lão một cái.

"Vậy ngươi tên gì?" Lão đầu sảng khoái hỏi.

"Sơ Tranh." Giọng điệu Sơ Tranh không lạnh như vừa rồi, nhưng vẫn không có gì chập chùng như cũ.

"Bên kia là Bàn Long nhai đó!" Lão đầu lại kêu la: "Ngươi không vào được."

Sơ Tranh đột nhiên quay đầu nhìn lão.

"Ngươi biết làm cách đi vào."

"Biết thì biết..."

"Mang ta vào."

"Nhưng ta vừa bị trục xuất khỏi Bàn Long nhai." Lão đầu che eo của mình, trên gương mặt đầy nếp nhăn không nhìn ra tâm tình gì, giống như người bị trục xuất khỏi Bàn Long nhai không phải lão.

Sơ Tranh: "..."

Cái kịch bản quái quỷ gì thế này.

Lão đầu là tộc trưởng của bộ tộc Đằng Xà.

Nhưng bây giờ không phải, vừa bị soán vị.

Nếu không phải lão giả chết, thì có lẽ hiện tại xương cốt cũng chẳng còn lại mẩu nào.

Nhưng Sơ Tranh nhìn bộ dạng của lão đầu này, giống như bị soán vị, đối với lão không có ảnh hưởng gì hết vậy.

"Ngươi là tộc trưởng của bộ tộc Đằng Xà?"

Lão đầu quyết đoán ngồi xuống tảng đá bên cạnh, uốn nắn Sơ Tranh: "Tiền tộc trưởng."

"Vậy ngươi biết cách giải chú không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chú?" Lão đầu hếch hếch mũi, giống y như lão ngoan đồng sờ sờ râu ria: "Bộ tộc Đằng Xà ta thông thạo nhất chính là chú, đương nhiên biết."

Hồng Tiêu nói không biết chú trên người Đồ Yếm là gì.

Nhưng cánh cửa đột phá duy nhất, là ở Bàn Long nhai.

"Cái gì cũng có thể giải?"

Lão đầu nhìn chung quanh: "Không khó thì chắc là đều có thể..."

Nói rất không chắc chắn.

Sơ Tranh: "..."

"Trên người ngươi có chú?" Lão đầu xích lại gần Sơ Tranh: "Không nhìn ra nha."

"Không phải ta." Sơ Tranh nhìn về phía Bàn Long nhai bên kia: "Ngươi dẫn ta đi vào, ta cho ngươi thêm một viên Long tinh." Không cần mình đi đánh, tiết kiệm một chút phiền phức cũng tốt.

"Ngươi còn có Long tinh?" Lão đầu kinh ngạc: "Ngươi cướp của Long tộc à?"

"..."

Ta là loại người này sao?

Vì sao ngươi nói đến chuyện Long tộc bị cướp, mà nhìn vui vẻ thế hả?

"Ngươi có làm không."

"Làm!"

-

Bàn Long nhai.

Tộc trưởng Đằng Xà đương nhiệm, đang tiếp đãi một vị khách quý.

Mà người này không phải ai khác, chính là Yêu Nhiêu.

"Chuyện ngươi nói, đều là chuyện nhỏ, trước đó đa tạ ngươi hỗ trợ."

"Tiện tay mà thôi." Yêu Nhiêu cười nhạt: "Vậy làm phiền tộc trưởng."

Đinh Thảo giống như kỵ sĩ thủ hộ, đứng sau lưng Yêu Nhiêu, liếc nhìn tộc trưởng Đằng Xà.

"Không phiền không phiền." Tộc trưởng không tính là trẻ tuổi, mang theo chút cẩn thận nói chuyện với Yêu Nhiêu, nhưng đáy mắt có chút dối trá: "Là thế này, Thánh khí cũng không phải vật bình thường, không thể nói mượn là mượn. Mặc dù ta rất muốn cho các ngươi mượn, nhưng từ trên xuống dưới bộ tộc đều cần nó, hơn nữa ta vừa tiếp nhận, không thể do một mình ta định đoạt được đúng không... Nếu không ta sắp xếp cho các ngươi ở lại trước, thế nào?"

Tộc trưởng Đằng Xà nói rất có bài bản chừng mực.

Yêu Nhiêu gật đầu, đồng ý với sắp xếp của tộc trưởng.

Yêu Nhiêu không đưa Nguyên Ninh vào, mà là an bài ở bên ngoài.

Giọt Phượng Hoàng tinh huyết cuối cùng trong tay ả cũng đã hao hết.

Hi vọng lần này đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không thì sẽ rất phiền.

Nghĩ đến con Phượng Hoàng kia không chết, Yêu Nhiêu lại cảm thấy đau đầu, hối hận lúc ấy mình mềm lòng, không cho nàng một kích trí mạng.

Nhưng mà...

Nàng còn sống cũng tốt, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, còn có thể tiếp tục lấy Phượng Hoàng tinh huyết của nàng kéo dài tính mạng.

"Yêu Nhiêu tỷ, tỷ nói bọn họ thật sự sẽ cho chúng ta mượn đồ vật sao?"

Đinh Thảo đứng phía sau Yêu Nhiêu, có chút lo lắng hỏi.

"Đằng Xà giảo hoạt, chúng ta phải đề phòng một chút." Yêu Nhiêu ngữ khí ôn hòa: "Nhưng chúng ta giúp hắn một chuyện lớn như vậy, nếu như hắn không muốn gây phiền toái, hẳn sẽ không nuốt lời. Nhưng nuốt lời cũng không sao, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi." Mượn không được liền cướp.

Thứ này ả chắc chắn phải có được.

Đinh Thảo hiểu rõ gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Yêu Nhiêu nói giúp.

Chính là thay tộc trưởng đương nhiệm soán vị.

Trong lúc vô tình gặp phải tộc trưởng đương nhiệm đánh nhau với đám người của tộc trưởng tiền nhiệm, tộc trưởng đương nhiệm còn sắp thua, vừa vặn đụng phải ả.

Tộc trưởng đương nhiệm nói là phản đồ trong tộc, Yêu Nhiêu cũng không hỏi nhiều, giả bộ như mình tin tưởng, giúp lão ta, mượn cơ hội tiến vào Bàn Long nhai.

Tộc trưởng Đằng Xà rõ ràng là đang kéo dài thời gian, Yêu Nhiêu đã nhìn ra.

Nhưng ả không thúc giục, mà bắt đầu tự mình tìm kiếm trong Bàn Long nhai.

Ả cần Thánh khí của bộ tộc Đằng Xà.

Nhưng Yêu Nhiêu tìm rất lâu, mà vẫn không tìm được thứ mình cần.

Ngược lại là bệnh tình của Nguyên Ninh chuyển biến xấu đi.

Trên tay ả đã không còn Phượng Hoàng tinh huyết nữa, không cách nào khống chế tình huống của Nguyên Ninh, chỉ có thể thúc giục tộc trưởng Đằng Xà.

Có thể là tộc trưởng Đằng Xà không kéo dài được nữa, đáp ứng mang Yêu Nhiêu đi xem Thánh khí.

"Thánh khí là chí bảo của tộc Đằng Xà chúng ta, ta chỉ có thể đồng ý cho ngươi mượn, cũng chỉ có thể sử dụng ở đây."

Yêu Nhiêu cười nói được, nhìn Đinh Thảo phía sau một chút.

Đinh Thảo âm thầm gật đầu.

-

Ban đêm.

Bên trong Bàn Long nhai hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên đường nhỏ, ba cái bóng không nhanh không chậm di chuyển về phía trước.

Dẫn đầu chính là một lão đầu, khập khiễng, đi không nhanh.

Ở giữa là một con chim, phía sau cùng là một thiếu niên cứ lấm lét nhìn quanh như tên trộm.

Chính là đoàn người Sơ Tranh.

"Đại vương ngài có ngửi thấy mùi gì không."

Giọng nói của Thôn Tượng vạch phá bóng đêm.

Sơ Tranh và lão đầu đồng thời dừng lại.

Trong gió ẩn ẩn có mùi máu tươi bay tới.

Mùi máu tươi theo cơn gió, càng ngày càng đậm.

Dãy núi nơi xa ẩn trong bóng đêm, vô thanh vô tức, giống như cự long ngủ say.

Sắc mặt lão đầu trầm xuống, bước nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy.

Nơi ở tập trung của tộc Đằng Xà, dùng đá tảng xây dựng một ít kiến trúc, đến trước những kiến trúc này còn có một đoạn bậc thang.

Lúc này máu tươi đang chậm rãi chảy xuôi xuống từ trên bậc thang.

Mơ hồ có thể trông thấy phía trên, là Đằng Xà nằm ngang dưới đất.

Sơ Tranh tránh khỏi chỗ máu kia, đi theo lên.

Trên mặt đất là thi thể nằm ngổn ngang, đều là bản thể của Đằng Xà, máu chảy thành sông.

Toàn bộ Bàn Long nhai yên tĩnh như chết.

Lão đầu đi vào bên trong, rất nhanh đi ra, sắc mặt nặng đến mức giống như kết băng.

"Đại vương... hình như đều chết hết." Thôn Tượng kinh hồn táng đảm dạo qua một vòng, lúc này trở lại bên người Sơ Tranh, yếu ớt lên tiếng: "Khắp nơi đều là thi thể."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0