Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Đại gia cưa trai (26)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Editor: Hoàng Thải Nhi - hoang_thai_nhi

Beta: Phối Thường Lợi - ThienThienmeomeo

Sa Nhi - Shadowysady

=================================

Bản hợp đồng luật sư vừa đưa ra chính là văn kiện mua bán nhà đất.

Vừa đưa hợp đồng ra, ông bác cùng mụ vợ liền hoảng hốt ra mặt.

Luật sư nói: “Ông bà lấy thân phận là người giám hộ cậu Diệp Trầm, đã bán đi căn nhà cha mẹ cậu Diệp để lại với giá một trăm ba mươi vạn.”(~4,4 tỉ)

Diệp Trầm đứng bật dậy, đoạt lấy bản hợp đồng trong tay luật sư.

Cậu nhanh chóng lật xem một lượt, đến khi thấy chữ ký cùng con dấu phía cuối, ngón tay cậu khẽ run rẩy, bản hợp đồng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang “loạt xoạt“.

Diệp Trầm ngẩng phắt lên nhìn xoáy vào đôi vợ chồng kia, trong mắt ánh lên sự hung ác như lúc đầu Sơ Tranh mới gặp.

“Các người... dám bán căn nhà của cha mẹ tôi?”

Cậu khó khăn gằn từng câu từng chữ.

Ánh mắt cậu tối sầm lại, u ám đến mức làm ông bác trong vô thức phải lui về phía sau một bước.

Đến khi phản ứng lại được, ông ta mới biết mình thế mà lại sợ hãi trước ánh mắt của thằng cháu oắt con.

Mụ bác đột nhiên mắng to: “Chúng tao chăm sóc mày đã nhiều năm như vậy, thế mà bây giờ mày lại bắt tay với người ngoài tới đây gây chuyện, đúng là đồ ăn cháo đái bát[1]...”

([1]: Nguyên văn là “Sói mắt trắng - bạch nhãn lang”: ý chỉ đồ phản phúc)

“Sau khi cha mẹ mày chết, nếu không phải nhờ chúng tao nuôi dưỡng mày, chăm sóc mày có cái ăn cái mặc, thì mày đã sớm chết đói chứ còn có ngày hôm nay à?”

“Bao nhiêu năm qua hóa ra chúng tao đã phí công nuôi mày rồi!!!!”

“ Nuôi chó chó còn biết ân tình, nuôi mày mà mày còn làm ra loại chuyện này được...”

Ông bác cùng mụ vợ ngươi một câu ta một câu, kẻ xướng người ca đến náo nhiệt.

Diệp Trầm tức giận tới mức nực cười, âm u trong đáy mắt cứ dần ứ đọng lại... Thật không ngờ giờ phút này rồi bọn họ vẫn có thể ngồi tự hào kể lể, rốt cuộc thì suốt mấy năm qua cậu đã phải chịu bao trận đòn roi là do ai gây ra?

Hận thù cùng sát ý xâm chiếm tràn ngập trong Diệp Trầm, làm cả người cậu cứ như toát ra thứ khí chất tối tăm u ám.

Bọn họ...

Choang!!! --

Thủy tinh trên mặt đất vỡ tan thành từng mảnh, Sơ Tranh chẳng hề để ý thu tay lại, những u oán trong lòng Diệp Trầm phút chốc cũng bị âm thanh thủy tinh vỡ đánh tan.

Gian phòng nháy mắt đã yên ắng trở lại.

Sơ Tranh nhấc chân đạp lên những mảnh thuỷ tinh, tiếng vỡ vụn “răng rắc” vang lên.

Luật sư cũng hơi chột dạ, nữ sinh này tuy chưa hề biểu hiện ra thái độ hung hãn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác... đáng sợ đến kì lạ.

“Nói nhiều thế làm gì? “ Sơ Tranh đá đá vài mảnh vỡ, nói: “Ký tên, rời khỏi.”

Luật sư: “...”

Luật sư nhanh chóng bới ra hai tờ văn kiện: “Ông Diệp, bà Diệp, mời ký xuống hai tờ văn kiện này, từ nay về sau Diệp Trầm cùng hai người không còn bất kì quan hệ gì với nhau.”

“Cái gì?”

Hai người kinh ngạc nhìn luật sư.

-

Hợp đồng này bọn họ không muốn ký cũng phải ký, Sơ Tranh mang nhiều vệ sĩ tới đây cũng không phải là để trưng cho đẹp mắt đâu.

Chờ cho đến khi Sơ Tranh giúp Diệp Trầm hoàn thành xong xuôi thủ tục, lấy về cho cậu quyển sổ hộ khẩu chỉ thuộc về riêng mình, Diệp Trầm đứng dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác nhẹ nhõm xưa nay chưa từng có.

Gánh nặng như núi lớn mãi không thể lay chuyển đè trên lưng cậu bao lâu nay, thế nhưng đối với cô mà nói, tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ nhoi bình thường.

Diệp Trầm quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh bên cạnh, ánh mắt cô thản nhiên dừng ở trên dòng xe cộ đang qua lại, ánh mặt trời dù có nóng cháy đến đâu, cũng không thể hoà tan được tầng băng lạnh dưới đáy mắt của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Kỷ Sơ Tranh.”

Nữ sinh quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu.

“Tôi sẽ trả lại cho cô. Tất cả những điều cô đã làm cho tôi, nhất định sẽ có một ngày tôi trả lại toàn bộ.”

Sơ Tranh đưa tay vào túi quần sờ một hồi rồi rút ra chiếc chìa khoá đưa cho cậu.

Đây là chìa khóa nhà cậu...

Không phải đã bị bán rồi sao?

Sơ Tranh: “Một trăm năm mươi vạn.” Hệ thống phát nhiệm vụ bắt cô mua căn nhà đó về, cô có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể mua lại thôi.

Diệp Trầm: “.......”

【......】 Chị gái a! Chị cầm thú như thế sẽ không có bạn bè đâu a!!!!

Diệp Trầm cầm lấy chiếc chìa khóa, siết chặt trong tay.

Cậu nhất định sẽ trưởng thành, sẽ tiến tới được vị trí sánh vai cùng với cô.

Chỉ có lúc ấy, cậu mới có tư cách thổ lộ tình cảm của mình.

-

Hai vợ chồng ông bác bán đi căn nhà vốn là để trả nợ, nhưng số tiền của căn nhà thật ra không đủ, chẳng qua vừa vặn tên chủ nợ nhìn trúng Diệp Trầm, cho nên mới dùng Diệp Trầm để gán nợ.

Hai vợ chồng lão ta cũng không ngờ tới chuyện đám chủ nợ kia lại tới tìm tới bọn họ.

Bởi vì Diệp Trầm chạy mất. Bọn họ muốn tìm Sơ Tranh gây sự, chẳng những không đòi được danh dự mà ngược lại, còn bị cô uy hiếp đến phải cúp đuôi chạy.

Tục ngữ nói không thể trêu vào thì mau trốn tránh.

Bọn họ không thể tới kiếm chuyện với Diệp Trầm vì cậu có Sơ Tranh bảo vệ, thế nên chỉ có thể tìm lão bác của Diệp Trầm. Mà vốn dĩ chính là do ông ta thiếu nợ, bọn họ tới cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng ông bác Diệp làm gì còn tiền, thế nên bị người ta chặt đứt hai chân, mấy người tới đòi nợ còn thường xuyên tới cửa đe dọa.

Mới không qua bao lâu, bà bác cuối cùng chịu không nổi liền ôm luôn số tiền còn lại chạy mất hút.

Ông bác Diệp không có ai chăm sóc, hai chân đều đã phế, cuối cùng lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, tuổi già thê thảm.

-

Mà bên kia, Diệp Trầm lại đang đứng trước ngưỡng cửa thi đại học.

Có lẽ là do đã giải quyết hết mọi phiền toái, tâm trạng của cậu không còn gì khúc mắc, kì thi đại học cũng phát huy khả năng được tối đa.

Cậu đương nhiên không thể thi trượt.

Cậu phải càng nỗ lực hơn nữa, mới có thể xứng với cô...

Diệp Trầm thi đậu vào một trường đại học trọng điểm, nhưng cậu không chọn những trường đại học ở nơi khác, mà chọn một trường ở ngay trong thành phố này.

Trường đại học này cũng không tệ, còn cách trường của Sơ Tranh rất gần.

Không còn bị ông bác và mụ vợ gây rối, ở trong hoàn cảnh mới tươi sáng, Diệp Trầm cũng dần thay da đổi thịt.

Cậu thiếu niên đáng thương dễ dàng bị người khác ức hiếp khi xưa đã hoàn toàn không còn nữa.

Còn Sơ Tranh thì dựa theo nhiệm vụ mà Vương Giả phân phó, hàng ngày chăm chỉ đi phá của, mua được bao nhiêu đồ xong đều ném tất cả cho Diệp Trầm.

Diệp Trầm không cần, Sơ Tranh liền uy hiếp cậu, dùng tất cả các loại thủ đoạn uy hiếp... dữ dằn đến muốn giết người.

Kỷ Đồng Đồng sau khi nghỉ học thì không còn xuất hiện nữa, Sơ Tranh cũng không còn gặp qua cô ta.

Mạnh Nhiên cũng học cùng một trường đại học với Diệp Trầm, nhưng Sơ Tranh chưa từng đụng mặt với cậu, có lúc tham gia hoạt động gặp phải, Mạnh Nhiên đều dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn cô một cái, sau đó liền xoay người rời đi.

“Sơ Tranh.”

Diệp Trầm mặc một bộ trang phục thoải mái màu trắng đứng ngoài cổng trường chờ cô, so với cậu thiếu niên của một năm về trước, Diệp Trầm như đã trở thành một con người khác.

Cậu giờ đây tỏa ra vẻ đẹp trai rạng ngời đến chói mắt, khiến ai cũng phải chú ý.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh bước tới, hỏi: “Có việc gì?”

“Cuối tuần cô có rảnh không?”

“Không rảnh.”

“Cô có việc?”

“Ừm.”

“Việc gì?”

“... Tiêu tiền.”

Diệp Trầm im ắng nặng nề.

“Tôi... đi với cô được không?” Diệp Trầm chần chừ hỏi thử, cậu không lay chuyển được quyết định của cô, vậy cứ nghe theo cô vậy.

“Ừ.”

Sơ Tranh chẳng để ý chút nào đã đáp ứng rồi bước ra ngoài, Diệp Trầm đỡ lấy cặp sách cho cô “Hôm nay có bài tập không? “

“Có.”

“Tôi giúp cô làm?”

“Được.”

Diệp Trầm: “......”

Muốn cùng cô nói chuyện phiếm thật là hao tâm tổn sức, cô chưa từng nhiều vô ích, nếu có thể sử dụng một chữ để biểu đạt rõ ràng thì tuyệt đối sẽ không dùng hai chữ.

Diệp Trầm đi bên cô, cẩn thận hỏi: “Cô cũng sắp phải thi đại học rồi, đã chọn được trường nào tốt chưa?”

Ở chung một thời gian dài cậu mới biết, hóa ra thành tích của cô không hề kém.

Cô không làm bài tập chẳng qua là do ngại phiền toái, mấu chốt hơn là do cô viết chữ quá chậm.

Sơ Tranh im lặng suy tư mất mấy giây, rồi lạnh như băng phun ra một chữ: “Chưa.”

Diệp Trầm lập tức phấn khởi mừng thầm: “Vậy cô có thể... thi vào trường tôi học không?”

Cậu là vì cô nên mới học tại trường đại học này, nếu cô không chịu học chung trường với mình, thì cậu... Bất kể như thế nào, nhất định phải khiến cô chịu học cùng trường với cậu!!!

Sơ Tranh liếc sang nhìn, Diệp Trầm vội vàng đem tâm tư cất giấu xuống đáy lòng.

“Có thể.” Có cậu bên cạnh, tiêu tiền mua đồ có người nhận lấy, chính là một cái nhà kho tuyệt vời, còn có cái nhiệm vụ ẩn nữa, cô cũng không thể cách cậu quá xa.

Làm người tốt khó quá a ~~

Hàng mi Diệp Trầm run rẩy, cô... đồng ý rồi?

Từ tận đáy lòng Diệp Trầm trào dâng một trận kích động, huyết mạch toàn thân đều sôi sục vì vui sướng.

Cô đồng ý rồi!!

*

Nhắc nhở: (Đại Đại)

Lúc đọc truyện có thể sảng khoái một chút, nhưng sau khi đã đọc xong, vẫn là hi vọng mọi người có thể làm một tiểu thiên sứ hiền lành dễ thương.

Trên mạng và đời thật phải biết phân chia ra nhé!

Tiểu đồng bọn mau bỏ phiếu a!!! (vote)

Nhanh, mở chế độ vote của mọi người, đánh call cho chị Sơ Tranh nào! Bỏ phiếu!!

======================

Team Cẩm Tú:

Vẫn tìm Beta và Editor đi lạc chưa về:3

mong bà con cô bác, họ hàng gần xa có ai biết tin cháu Editor và Beta đang ở đâu thì nhắn cháu về ngay với gia đình, team đang trông ngóng _(:зゝ∠)_ Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0