Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Đại gia cưa trai (30)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit: Tiểu Hy Hy - Kagamine_Arata
Beta: Lợi Phối Thường - ThienThienmeomeo
Sa Nhi - Shadowysady
==============================
“Anh Diệp, anh Diệp, mau nhìn xuống dưới lầu!”
Cửa phòng ngủ bị đập “rầm rầm”, Diệp Trầm còn đang chìm đắm vào việc tỏ tình thành công tối qua bị doạ nhảy dựng lên.
Cửa phòng ngủ vừa bật mở, ba đứa bạn cùng phòng đã lôi cậu đến bên cửa sổ.
Khoảng sân dưới tầng đỏ chói một mảng, được người ta dùng hoa hồng rải thành hình trái tim, ở chính giữa là tên của cậu.
Diệp Trầm nhíu mày: “Ai làm?”
“Nữ thần a!” Đám bạn cùng phòng kích động không thôi: “Ôi ta chết mất, cẩu lương này mẹ nó sao tôi lại ăn đến hưng phấn như vậy.”
Nữ thần?
Nhịp tim của Diệp Trầm dần tăng lên: “Sơ Tranh?”
“Nói nhảm, trừ cô ấy ra còn ai có thể được chúng tôi gọi là nữ thần.”
Diệp Trầm đảo mắt nhìn qua đám học sinh đang vây xem phía dưới, nhưng tìm không thấy bóng người quen thuộc.
“Cô ấy đâu?”
Mấy đứa bạn cùng phòng cũng nhìn quanh phía dưới.
“Lạ thật, vừa nãy còn ở đây mà.”
“Đi rồi sao?”
Sơ Tranh đúng là không ở lại, Diệp Trầm đi xuống cũng không tìm thấy người, bèn gọi điện thoại cho cô, cô cũng chỉ nói mình có việc đi trước.
“Hoa em đưa anh...” Diệp trầm ngập ngừng một chút, thân là con trai, nhận được nhiều hoa như vậy, hoàn toàn không vui vẻ nổi... Tuy rằng đáy lòng cậu thì mừng đến khấp khởi...
“Ừ, có vấn đề gì?” Giọng nói trong điện thoại vẫn cứ hờ hờ hững hững.
“Em đã đồng ý làm bạn gái anh, sao còn cần phải tặng hoa cho anh?” Lại còn nhiều như vậy.
“Có mâu thuẫn gì đâu?” Có chỗ phá của, không thể buông tha.
Diệp Trầm: “......”
Hình như không có thật.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Diệp Trầm đều nhìn thấy hoa ở dưới lầu, Diệp Trầm giữ chặt người đưa hoa, nhưng họ nói Sơ Tranh đã đặt liền hai tháng, mỗi ngày đổi hoa một lần.
Hai tháng... Vừa đúng lúc cậu tốt nghiệp.
Diệp Trầm đã nói Sơ Tranh đừng tặng, nhưng Sơ Tranh nói đã thanh toán tiền rồi, tiền được tiêu ra ngoài, thì là nước đã đổ ra khỏi bát.
Thế cho nên, dưới phòng ngủ của nam sinh mà mỗi ngày đều có thể thấy cảnh tượng tình cảm ân ân ái ái cỡ lớn, làm không ít người phải ngưỡng mộ ghen ghét.
Đương nhiên cũng có không ít tin đồn khó nghe.
“Không phải là Diệp Trầm bị Kỷ Sơ Tranh bao nuôi rồi đấy chứ?”
“Không phải anh ấy đang khởi nghiệp sao?”
“Khởi nghiệp? Ai mà biết vốn tài chính kia là từ đâu tới.”
“Chẳng qua nếu là nữ thần bao nuôi tôi, tôi cũng nguyện ý.”
“Vừa xinh đẹp, lại có tiền, cưới được cô ấy là trực tiếp trở thành kẻ chiến thắng cuộc đời này rồi, không cần phấn đấu nửa đời sau nữa, quá tốt còn gì.”
“Cậu cứ nằm mơ đi.”
“Lỡ ngày nào đó thành thật thì sao?”
Diệp Trầm là một người đàn ông chân chính, nghe thấy đồn đãi vớ vẩn như vậy, hiển nhiên cũng không thoải mái.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Sơ Tranh, cậu liền cảm thấy thôi bỏ đi, người khác nói thế nào cũng đâu có liên quan gì tới mình.
Quan hệ của Diệp Trầm và Sơ Tranh công khai, làm đám nữ sinh ngấp nghé Diệp Trầm thương tâm gần chết.
Hết lần này tới lần khác, Sơ Tranh cứ rảnh rỗi không có việc gì làm liền tặng đồ cho Diệp Trầm, chọc cho một đám nam sinh thương tâm thảm thiết.
Sao bọn họ lại không có bạn gái tốt như vậy chứ.
Chỉ cần bạn gái cả ngày không tiêu tiền của họ đã là tốt lắm rồi. Quen một người bạn gái mà còn khó hơn nuôi con gái nữa.
-
Sau khi Diệp Trầm tốt nghiệp, công ty càng làm ăn càng phát triển, anh cũng nghiễm nhiên trở thành nhân vật đại biểu của thế hệ mới.
Lúc công ty thành lập được tròn năm năm, Diệp Trầm cầu hôn Sơ Tranh.
Cả ngày cha Kỷ chỉ sợ cô gả không được, càm ràm không biết bao nhiêu lần.
Sơ Tranh cũng không chán ghét Diệp Trầm, hơn nữa Vương Giả không ngừng giáo huấn —— Nếu như Diệp Trầm hắc hóa, đồng nghĩa với việc cô lại phải làm nhiệm vụ từ đầu một lần nữa...
Bởi vậy cô đành đồng ý lời cầu hôn này.
Ngày kết hôn của bọn họ long trọng linh đình, làm oanh động cả nước.
Có lần phỏng vấn, một phóng viên đặt câu hỏi: “Nghe nói cảm tình giữa Diệp tổng và Diệp phu nhân vô cùng tốt, không biết hai người có bí quyết gì không?”
Diệp Trầm: “Không có bí quyết gì, cô ấy nói cái gì, tôi nghe cái nấy.”
Phóng viên tò mò: “Diệp tổng đây là sợ Diệp phu nhân sao?”
Diệp trầm: “Cô ấy gả cho tôi đã là vinh hạnh của đời tôi, cho nên nửa đời còn lại, tôi nguyện ý yêu chiều cô ấy.”
“Diệp tổng quả là rất yêu Diệp phu nhân nha.”
“Vậy xin hỏi Diệp tổng, khi nào hai người muốn một đứa con? Bây giờ Diệp phu nhâncũng không làm gì, đây là để chuẩn bị mang thai sao?”
Diệp Trầm: “...”
Hiện giờ chỉ thấy cô tán gia bại sản, cũng không biết rốt cuộc cha vợ của cậu cho cô bao nhiêu tiền nữa.
Anh cũng còn phải nỗ lực kiếm tiền, bằng không làm sao đủ để cô phá chứ.
“Diệp tổng?”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
“Diệp tổng xin hỏi...”
Diệp trầm về nhà, bị dọa cho đến hoảng bởi một món đồ bằng vàng chóe đặt trên bàn.
“Đây... là cái gì?” Anh nhìn về phía Sơ Tranh đang ngồi trên sô pha.
“Vàng.”
“Em mua cái này làm gì?”
“Đắt tiền.”
“...” Lại đi ra ngoài đốt tiền rồi!
Diệp Trầm đi đến ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, ôm bả vai cô, ra vẻ uyển chuyển: “Nhưng mà em không thấy tạo hình của nó hơi lạ sao?”
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Biết là vậy rồi sao vẫn còn mua!
Sơ Tranh quay đầu: “Đáng tiền a.”
Diệp trầm: “...”
Sơ Tranh nhét thứ vàng vàng ấy cho cậu: “Tặng anh nè.”
Vàng tới tay, Diệp Trầm thiếu chút nữa bị đè tới mức thở không nổi, nặng quá đáng, sao khi cô cầm nhìn cứ nhẹ tênh như không vậy nhỉ.
“Không phải, Sơ Tranh...”
Sau đó Diệp Trầm liền tặng lại cho cha vợ đại nhân.
“Sơ Tranh tặng cho cha.”
Ánh mắt mới vừa nãy còn ghét bỏ của cha Kỷ lập tức trở thành nhiệt liệt hoan hỉ: “Con gái của cha đưa à, không tồi không tồi, đúng là rất có mắt nhìn.”
Diệp trầm: “...” Cha vợ đại nhân cũng giỏi trợn mắt nói nói dối quá đi.
Thứ đồ chơi này trừ bỏ đắt tiền ra, rốt cuộc đẹp chỗ nào?
“Cha à.” Diệp Trầm nói: “Rốt cuộc cha cho Sơ Tranh bao nhiêu tiền vậy?”
Cha Kỷ mờ mịt: “Lâu rồi cha đâu có cho tiền đâu.”
Diệp Trầm theo bản năng nói: “Vậy làm sao cô ấy có nhiều tiền mua đồ như thế?”
Cha Kỷ: “Không phải con cho sao?”
“Con không có.” Thứ cậu đưa là thẻ của mình, nhưng tiền trong thẻ cô vẫn chưa từng động qua.
Hai vị chủ gia đình trừng mắt nhìn nhau.
Vậy tiền cô ấy lấy ở đâu ra?
Sơ Tranh vừa về nhà đã bị hai người một trái một phải nhìn chằm chằm.
“Cha... Diệp Trầm, hai người làm gì vậy?” Nhìn ta như vậy làm gì?
Cha Kỷ: “Tranh Tranh, tiền của con từ đâu có?”
Diệp Trầm cũng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Sơ Tranh: “...”
Ta nói nhặt được thì bọn họ có tin không? Hai người này trông cũng không đần lắm đâu, có khi không tin thì sao.
Vương Bát Đản mi nói đi, ta nên trả lời thế nào?
【... Cái này... cái này, chị gái nhỏ tùy tiện nói phét bọn họ đi. 】
Đây là sơ hở công tác của mi! Lai lịch của tiền mà cũng không biết rõ ràng nữa!
Dựa vào cái gì mà muốn ta giúp mi sửa hả?
【...】
Đây chẳng phải là lần đầu tiên nó công tác sao, nó không nghĩ tới sao?
Lần tới nó sẽ không quên nữa mà.
“Con...” Sơ Tranh làm vẻ mặt nghiêm túc: “Trúng xổ số.”
Diệp Trầm và cha Kỷ: “...”
Sơ Tranh một mực bảo với anh là mình trúng xổ số.
Diệp Trầm đi theo cô cả ngày, cũng biết cô không lui tới với ai, càng chẳng làm gì hết.
Cách giải thích này tuy rằng hơi quái lạ, nhưng cuối cùng họ đành phải tin tưởng.
Sơ Tranh: “......”
Đốt tiền cũng thật phiền, quả nhiên “xử lý” đối phương đơn giản hơn rất nhiều, có phương pháp đơn giản lại không cần, cố tình phải dùng phương pháp phiền phức như vậy, cùi bắp chính là cùi bắp mà.
Vương Giả gào khóc ngập WC.
Nhưng nó là hệ thống phá của mà!
Chúng ta tiêu tiền thì không tốt sao?
Sao cứ phải có ý tưởng nguy hiểm như vậy chứ!!
Thời gian Sơ Tranh ở thế giới này rất lâu, mặc dù nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Trầm cũng đã nhận định cô là một người tốt từ tận đáy lòng, cô cũng không thể rời đi sớm, mà cần chờ đến thời điểm tử vong tự nhiên.
Diệp Trầm đối xử với cô rất tốt, cũng chưa từng đụng đến điểm giới hạn của cô, hai người cũng coi như tương kính như tân đến răng long đầu bạc, được rất nhiều người ngưỡng mộ.
*
【 Vị diện đầu tiên kết thúc. 】
==============================
Nhưng công cuộc tìm Beta và Edit cho team vẫn chưa kết thúc, các thím mau mau ứng cử, không ta sẽ theo bước Vương Giả gào khóc ngập WC _(:зゝ∠)_
#cíu_giá Đăng bởi: admin
Beta: Lợi Phối Thường - ThienThienmeomeo
Sa Nhi - Shadowysady
==============================
“Anh Diệp, anh Diệp, mau nhìn xuống dưới lầu!”
Cửa phòng ngủ bị đập “rầm rầm”, Diệp Trầm còn đang chìm đắm vào việc tỏ tình thành công tối qua bị doạ nhảy dựng lên.
Cửa phòng ngủ vừa bật mở, ba đứa bạn cùng phòng đã lôi cậu đến bên cửa sổ.
Khoảng sân dưới tầng đỏ chói một mảng, được người ta dùng hoa hồng rải thành hình trái tim, ở chính giữa là tên của cậu.
Diệp Trầm nhíu mày: “Ai làm?”
“Nữ thần a!” Đám bạn cùng phòng kích động không thôi: “Ôi ta chết mất, cẩu lương này mẹ nó sao tôi lại ăn đến hưng phấn như vậy.”
Nữ thần?
Nhịp tim của Diệp Trầm dần tăng lên: “Sơ Tranh?”
“Nói nhảm, trừ cô ấy ra còn ai có thể được chúng tôi gọi là nữ thần.”
Diệp Trầm đảo mắt nhìn qua đám học sinh đang vây xem phía dưới, nhưng tìm không thấy bóng người quen thuộc.
“Cô ấy đâu?”
Mấy đứa bạn cùng phòng cũng nhìn quanh phía dưới.
“Lạ thật, vừa nãy còn ở đây mà.”
“Đi rồi sao?”
Sơ Tranh đúng là không ở lại, Diệp Trầm đi xuống cũng không tìm thấy người, bèn gọi điện thoại cho cô, cô cũng chỉ nói mình có việc đi trước.
“Hoa em đưa anh...” Diệp trầm ngập ngừng một chút, thân là con trai, nhận được nhiều hoa như vậy, hoàn toàn không vui vẻ nổi... Tuy rằng đáy lòng cậu thì mừng đến khấp khởi...
“Ừ, có vấn đề gì?” Giọng nói trong điện thoại vẫn cứ hờ hờ hững hững.
“Em đã đồng ý làm bạn gái anh, sao còn cần phải tặng hoa cho anh?” Lại còn nhiều như vậy.
“Có mâu thuẫn gì đâu?” Có chỗ phá của, không thể buông tha.
Diệp Trầm: “......”
Hình như không có thật.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Diệp Trầm đều nhìn thấy hoa ở dưới lầu, Diệp Trầm giữ chặt người đưa hoa, nhưng họ nói Sơ Tranh đã đặt liền hai tháng, mỗi ngày đổi hoa một lần.
Hai tháng... Vừa đúng lúc cậu tốt nghiệp.
Diệp Trầm đã nói Sơ Tranh đừng tặng, nhưng Sơ Tranh nói đã thanh toán tiền rồi, tiền được tiêu ra ngoài, thì là nước đã đổ ra khỏi bát.
Thế cho nên, dưới phòng ngủ của nam sinh mà mỗi ngày đều có thể thấy cảnh tượng tình cảm ân ân ái ái cỡ lớn, làm không ít người phải ngưỡng mộ ghen ghét.
Đương nhiên cũng có không ít tin đồn khó nghe.
“Không phải là Diệp Trầm bị Kỷ Sơ Tranh bao nuôi rồi đấy chứ?”
“Không phải anh ấy đang khởi nghiệp sao?”
“Khởi nghiệp? Ai mà biết vốn tài chính kia là từ đâu tới.”
“Chẳng qua nếu là nữ thần bao nuôi tôi, tôi cũng nguyện ý.”
“Vừa xinh đẹp, lại có tiền, cưới được cô ấy là trực tiếp trở thành kẻ chiến thắng cuộc đời này rồi, không cần phấn đấu nửa đời sau nữa, quá tốt còn gì.”
“Cậu cứ nằm mơ đi.”
“Lỡ ngày nào đó thành thật thì sao?”
Diệp Trầm là một người đàn ông chân chính, nghe thấy đồn đãi vớ vẩn như vậy, hiển nhiên cũng không thoải mái.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy Sơ Tranh, cậu liền cảm thấy thôi bỏ đi, người khác nói thế nào cũng đâu có liên quan gì tới mình.
Quan hệ của Diệp Trầm và Sơ Tranh công khai, làm đám nữ sinh ngấp nghé Diệp Trầm thương tâm gần chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hết lần này tới lần khác, Sơ Tranh cứ rảnh rỗi không có việc gì làm liền tặng đồ cho Diệp Trầm, chọc cho một đám nam sinh thương tâm thảm thiết.
Sao bọn họ lại không có bạn gái tốt như vậy chứ.
Chỉ cần bạn gái cả ngày không tiêu tiền của họ đã là tốt lắm rồi. Quen một người bạn gái mà còn khó hơn nuôi con gái nữa.
-
Sau khi Diệp Trầm tốt nghiệp, công ty càng làm ăn càng phát triển, anh cũng nghiễm nhiên trở thành nhân vật đại biểu của thế hệ mới.
Lúc công ty thành lập được tròn năm năm, Diệp Trầm cầu hôn Sơ Tranh.
Cả ngày cha Kỷ chỉ sợ cô gả không được, càm ràm không biết bao nhiêu lần.
Sơ Tranh cũng không chán ghét Diệp Trầm, hơn nữa Vương Giả không ngừng giáo huấn —— Nếu như Diệp Trầm hắc hóa, đồng nghĩa với việc cô lại phải làm nhiệm vụ từ đầu một lần nữa...
Bởi vậy cô đành đồng ý lời cầu hôn này.
Ngày kết hôn của bọn họ long trọng linh đình, làm oanh động cả nước.
Có lần phỏng vấn, một phóng viên đặt câu hỏi: “Nghe nói cảm tình giữa Diệp tổng và Diệp phu nhân vô cùng tốt, không biết hai người có bí quyết gì không?”
Diệp Trầm: “Không có bí quyết gì, cô ấy nói cái gì, tôi nghe cái nấy.”
Phóng viên tò mò: “Diệp tổng đây là sợ Diệp phu nhân sao?”
Diệp trầm: “Cô ấy gả cho tôi đã là vinh hạnh của đời tôi, cho nên nửa đời còn lại, tôi nguyện ý yêu chiều cô ấy.”
“Diệp tổng quả là rất yêu Diệp phu nhân nha.”
“Vậy xin hỏi Diệp tổng, khi nào hai người muốn một đứa con? Bây giờ Diệp phu nhâncũng không làm gì, đây là để chuẩn bị mang thai sao?”
Diệp Trầm: “...”
Hiện giờ chỉ thấy cô tán gia bại sản, cũng không biết rốt cuộc cha vợ của cậu cho cô bao nhiêu tiền nữa.
Anh cũng còn phải nỗ lực kiếm tiền, bằng không làm sao đủ để cô phá chứ.
“Diệp tổng?”
“Thuận theo tự nhiên đi.”
“Diệp tổng xin hỏi...”
Diệp trầm về nhà, bị dọa cho đến hoảng bởi một món đồ bằng vàng chóe đặt trên bàn.
“Đây... là cái gì?” Anh nhìn về phía Sơ Tranh đang ngồi trên sô pha.
“Vàng.”
“Em mua cái này làm gì?”
“Đắt tiền.”
“...” Lại đi ra ngoài đốt tiền rồi!
Diệp Trầm đi đến ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, ôm bả vai cô, ra vẻ uyển chuyển: “Nhưng mà em không thấy tạo hình của nó hơi lạ sao?”
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: “Em cũng cảm thấy vậy.”
Biết là vậy rồi sao vẫn còn mua!
Sơ Tranh quay đầu: “Đáng tiền a.”
Diệp trầm: “...”
Sơ Tranh nhét thứ vàng vàng ấy cho cậu: “Tặng anh nè.”
Vàng tới tay, Diệp Trầm thiếu chút nữa bị đè tới mức thở không nổi, nặng quá đáng, sao khi cô cầm nhìn cứ nhẹ tênh như không vậy nhỉ.
“Không phải, Sơ Tranh...”
Sau đó Diệp Trầm liền tặng lại cho cha vợ đại nhân.
“Sơ Tranh tặng cho cha.”
Ánh mắt mới vừa nãy còn ghét bỏ của cha Kỷ lập tức trở thành nhiệt liệt hoan hỉ: “Con gái của cha đưa à, không tồi không tồi, đúng là rất có mắt nhìn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp trầm: “...” Cha vợ đại nhân cũng giỏi trợn mắt nói nói dối quá đi.
Thứ đồ chơi này trừ bỏ đắt tiền ra, rốt cuộc đẹp chỗ nào?
“Cha à.” Diệp Trầm nói: “Rốt cuộc cha cho Sơ Tranh bao nhiêu tiền vậy?”
Cha Kỷ mờ mịt: “Lâu rồi cha đâu có cho tiền đâu.”
Diệp Trầm theo bản năng nói: “Vậy làm sao cô ấy có nhiều tiền mua đồ như thế?”
Cha Kỷ: “Không phải con cho sao?”
“Con không có.” Thứ cậu đưa là thẻ của mình, nhưng tiền trong thẻ cô vẫn chưa từng động qua.
Hai vị chủ gia đình trừng mắt nhìn nhau.
Vậy tiền cô ấy lấy ở đâu ra?
Sơ Tranh vừa về nhà đã bị hai người một trái một phải nhìn chằm chằm.
“Cha... Diệp Trầm, hai người làm gì vậy?” Nhìn ta như vậy làm gì?
Cha Kỷ: “Tranh Tranh, tiền của con từ đâu có?”
Diệp Trầm cũng nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Sơ Tranh: “...”
Ta nói nhặt được thì bọn họ có tin không? Hai người này trông cũng không đần lắm đâu, có khi không tin thì sao.
Vương Bát Đản mi nói đi, ta nên trả lời thế nào?
【... Cái này... cái này, chị gái nhỏ tùy tiện nói phét bọn họ đi. 】
Đây là sơ hở công tác của mi! Lai lịch của tiền mà cũng không biết rõ ràng nữa!
Dựa vào cái gì mà muốn ta giúp mi sửa hả?
【...】
Đây chẳng phải là lần đầu tiên nó công tác sao, nó không nghĩ tới sao?
Lần tới nó sẽ không quên nữa mà.
“Con...” Sơ Tranh làm vẻ mặt nghiêm túc: “Trúng xổ số.”
Diệp Trầm và cha Kỷ: “...”
Sơ Tranh một mực bảo với anh là mình trúng xổ số.
Diệp Trầm đi theo cô cả ngày, cũng biết cô không lui tới với ai, càng chẳng làm gì hết.
Cách giải thích này tuy rằng hơi quái lạ, nhưng cuối cùng họ đành phải tin tưởng.
Sơ Tranh: “......”
Đốt tiền cũng thật phiền, quả nhiên “xử lý” đối phương đơn giản hơn rất nhiều, có phương pháp đơn giản lại không cần, cố tình phải dùng phương pháp phiền phức như vậy, cùi bắp chính là cùi bắp mà.
Vương Giả gào khóc ngập WC.
Nhưng nó là hệ thống phá của mà!
Chúng ta tiêu tiền thì không tốt sao?
Sao cứ phải có ý tưởng nguy hiểm như vậy chứ!!
Thời gian Sơ Tranh ở thế giới này rất lâu, mặc dù nhiệm vụ hoàn thành, Diệp Trầm cũng đã nhận định cô là một người tốt từ tận đáy lòng, cô cũng không thể rời đi sớm, mà cần chờ đến thời điểm tử vong tự nhiên.
Diệp Trầm đối xử với cô rất tốt, cũng chưa từng đụng đến điểm giới hạn của cô, hai người cũng coi như tương kính như tân đến răng long đầu bạc, được rất nhiều người ngưỡng mộ.
*
【 Vị diện đầu tiên kết thúc. 】
==============================
Nhưng công cuộc tìm Beta và Edit cho team vẫn chưa kết thúc, các thím mau mau ứng cử, không ta sẽ theo bước Vương Giả gào khóc ngập WC _(:зゝ∠)_
#cíu_giá Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro