Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Đại gia thời mạt thế (16)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Editor: Dưa Hấu - duahauahihi
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
==========================
Chợ đêm của căn cứ rất náo nhiệt, ở đây muốn trao đổi cái gì cũng có, nhưng thiếu nhất chính là đồ ăn và nước uống cùng tinh hạch.
Ở đây, không ai dám tùy tiện lấy mấy thứ đồ ăn ra.
Những người này mà phát rồ lên thì cũng có thể giẫm chết mấy người đấy.
"Cô gái, có đổi gì không?"
Nữ sinh sắc mặt lãnh đạm đứng trước một gian hàng, nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách cấm trẻ em kia, tâm tình hơi phức tạp.
Bây giờ đang là mạt thế đấy!
Mạt thế a!!
Mạt thế!!
"Cô gái, cái này không còn xuất bản nữa đâu, cô có thể mua để cất giữ, chờ khi mạt thế qua đi, giá trị sẽ còn tăng gấp bội đấy." Đối phương thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách thì lập tức quảng cáo nhiệt tình.
"....." Ông cũng thật biết làm ăn quá ha. "Ông cảm thấy rằng mạt thế sẽ qua à?"
"Ha ha, sống phải có hi vọng chứ." Người kia rất lạc quan: "Cô gái, hay là tôi đổi cho cô một gói mì ăn liền."
Sơ Tranh cảm thấy bây giờ cũng tương đối "thích hợp" đấy ——Vào nghề được năm năm thì mạt thế diệt vong được ba cmn năm rồi.
Sơ Tranh lắc đầu, cô cầm một vật nhìn có vẻ đắt tiền lên, nhưng ở mạt thế thì nó chẳng đáng giá bằng một ổ bánh mì, ném một viên tinh hạch qua.
Người kia lúc đầu không nhìn rõ là vật gì được ném qua, chờ đến khi phát hiện là Sơ Tranh ném tinh hạch, thì bỗng nhiên che tinh hạch lại, dáo dác nhìn khắp xung quanh.
Thấy người xung quanh đi qua đi lại không chú ý đến bên này, hắn mới nhanh chóng cất tinh hạch đi.
Nhịp tim thì đập thùm thụp cứ như gặp được người yêu không bằng.
Tinh hạch a!
Có thể đổi được rất nhiều đồ ăn đó!
Quá kích thích!
Dường như là sợ Sơ Tranh đổi ý, người kia nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi chạy vụt đi, để lại Sơ Tranh đang mông lung như một trò đùa ở lại.
Chạy cái gì mà chạy?
Cô cướp của hắn đâu.
Sơ Tranh định nếu lần sau bắt được thẻ người tốt thì sẽ vứt đống đồ này qua cho hắn.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng vừa nhìn qua đã thấy rất hợp với hắn rồi.
Nếu đã cảm thấy như vậy, thì trước tiên phải túm hắn cái đã.
Ừm!
【...】Xem chị gái nhỏ nhà nó dùng từ kìa, túm! Chị gái nhỏ nói túm! Chị gái nhỏ thôi khỏi cần tìm từ này làm gì, chẳng phải vừa mới bắt đầu, chị gái nhỏ nhà nó đã trực tiếp túm người ta rồi đấy thôi.
Chị gái nhỏ là yêu nghiệt phương nào sao?!
Rốt cuộc thẻ người tốt đã tạo nghiệp gì vậy.
Vương Giả lẳng lặng thắp cho thẻ người tốt một nén nhang.
Sau một phút mặc niệm thì lại sung sướng phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai trăm khối tinh hạch.】
Sơ Tranh còn khướt mới vui, cô muốn tẩn chết Vương giả - aka - Vương Bát Đản thối tha này.
Không thể cho cô thở một giây sao?
Không thể thông cảm cho một tiểu khả ái yếu ớt bất lực như cô được sao?
【Chị gái nhỏ, chúng ta là hệ thống phá sản nha, phải thúc đẩy không ngừng việc phá sản nha! Thế mới phù hợp với giá trị quan nhân sinh quan của chúng ta!】
"Mi đổi cái nhân sinh quan phế vật đấy đi không được sao?"
【... Chị gái nhỏ, cái này... cái này sợ là không được.】Giá trị quan nhân sinh quan có thể tùy tùy tiện tiện đổi được sao? Không thể! Phải kiên định vững vàng vì mục tiêu phá sản!
"Vương bát đản."
【...】Cho dù nó không đổi được thì chị gái nhỏ cũng không nên mắng nó chứ! Đáng ghét!
"Trước mắt, số lượng tinh hạch được lưu thông không nhiều, mi đưa ra số lượng lớn như vậy rất dễ làm nhiễu loạn trật tự thế giới, thế mà không thành vấn đề sao?"
Nếu là tiền, thì dù là mấy trăm hay mấy ngàn vạn cũng chỉ như ném đá vào trong biển lớn, đến tiếng vang cũng không nghe thấy được.
Nhưng bây giờ không giống.
Đây là mạt thế.
Số lượng tinh hạch lưu thông có hạn.
Cho dù người trong cả nước biến thành Zombie, trong đầu mỗi người đều có tinh hạch, thì căng nhất cũng chỉ có vài tỉ khối mà thôi.
【Chị gái nhỏ, vì để cân bằng việc số lượng tinh hạch quá nhiều dẫn đến xung đột, nên lượng tinh hạch tiêu hao sẽ tăng lên để đạt được trạng thái cân bằng nha.】Hơn nữa nó cũng đâu tuyên bố nhiệm vụ vô tội vạ đâu? Nó rất biết nhập gia tùy tục đó! Nó là một hệ thống có văn hóa nha!
"Nói tiếng người."
【Lượng tinh hạch cần hấp thu để tăng cấp dị năng ngày càng nhiều. Vì vậy chị gái nhỏ cứ yên tâm, lượng tinh hạch bây giờ chị tiêu xài cũng chẳng tính là bao nhiêu, nên tạm thời sẽ không phát sinh tình huống như vậy. 】
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nắn vuốt tinh hạch, Vương Giả cẩn thận ngẫm lại lời mình vừa nói, hình như không có vấn đề gì mà.
Chị gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì chứ?
"Thứ nghiệt súc Vương Bát Đản."
【...】Có thể ngừng mắng nó được không? Thân là một hệ thống, nó cũng có tôn nghiêm đấy!
Không thể trêu chọc!
Nó tránh đi là được rồi!
【Chị gái nhỏ còn lại năm mươi phút.】
Vương Giả nói xong liền lập tức offline.
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh đi dạo quanh chợ đêm một vòng, đám người ngồi xổm hai bên đường thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt không mấy "thân thiện" nhìn cô.
Bất quá thấy Sơ Tranh tùy lúc tùy thời đều tản ra khí thế lão đại nên cũng không ai dám động tay động chân gì khác.
Sơ Tranh đi đến cuối con đường thì phát hiện ra một cửa tiệm.
Sơ Tranh liền bước vào trong, nam phục vụ ăn mặc chỉnh tề lập tức tiếp đón: "Xin hỏi quý khách đi mấy người?"
"Một người."
"Mời đi qua bên này."
Sơ Tranh phát hiện những khách hàng vào trong cửa hiệu này, nếu là nam thì sẽ có nữ phục vụ, còn nếu là nữ thì sẽ có nam phục vụ tiếp đón.
"Xin hỏi quý cô có muốn ăn chút gì không?"
Sơ Tranh nhìn thực đơn xem thử, món ăn đắt nhất cần đến tám mươi tinh hạch.
Đơn giản vậy à...
Sơ Tranh mặt không đổi sắc chỉ vào món ăn kia, người phục vụ cười nhắc nhở: "Món này cần tám mươi tinh hạch a."
"Ừ." Nhân viên phục vụ cười càng thêm chân thành, thậm chí còn nhích lại gần Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ngữ khí lạnh lẽo như băng đá: "Đứng xa ra."
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ cứng lại, hơi chần chừ, hắn thoáng nhìn qua sườn mặt lạnh lùng của Sơ Tranh rồi nghe lời đứng cách ra một chút.
Sơ Tranh liền gọi hai món đắt nhất ra.
Phục vụ đem hóa đơn đưa cho cô, nhắc nhở cô cần phải trả tiền trước rồi mới đưa đồ ăn lên.
Đồ ăn đưa lên là thịt còn tươi mới, số lượng không nhiều lắm, chắc là động vật hoang dã, ngoài ra có rau củ cũng tương đối còn tươi.
Bây giờ là mạt thế nên thực vật gần như đã chết hết, khí trời nóng bức, nước còn không đủ cho người uống, căn bản không có cách nào tự sản xuất ra đồ ăn.
Ở đây mà có thể nhìn thấy rau quả tươi mới thì đắt cũng là chuyện dễ hiểu.
Lúc này Sơ Tranh đang ở trên tầng hai, vừa vặn có thể nhìn xuống sảnh phía dưới.
Một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, những người này vừa bước vào, bầu không khí trong đại sảnh dường như cũng biến đổi.
Sơ Tranh dựa vào lan can, mặt không đổi sắc nhìn xuống duới.
Đây không phải là... Ừm... những người đi tìm nguyên chủ kia à?
Ninh Ưu còn chưa ở cạnh đám người này sao?
Tiến triển gì mà chậm vậy?
Không được nha!
Sơ Tranh vừa nghĩ đến Ninh Ưu một cái thì đã thấy Ninh Ưu chạy từ đâu ra, vội vàng bước ra ngoài.
"A..." Người phục vị đụng phải Ninh Ưu, Ninh Ưu nói xin lỗi, hình như có việc gấp nên vội vàng bỏ đi.
"Ôi, tiểu thư, cô làm rơi đồ rồi!"
Phục vụ nhặt đồ trên mặt đất lên, bây giờ cái thứ này còn không bằng một cái bánh bao, lấy cũng chẳng để làm gì cả.
Hơn nữa người có thể ăn cơm ở đây vốn cũng phải có chút ít bản lĩnh, người phục vụ cũng không muốn có thêm phiền toái gì.
【Chị gái nhỏ! Nhanh lên a! Đừng để Ninh Ưu đạt được mục đích!】
Sơ Tranh không động đậy.
Cô thản nhiên nhìn một người trong đám người phía dưới nhận lấy ngọc bội trong tay người phục vụ, rồi nói gì đó với nhân viên phục vụ, người phục vụ gật đầu rời đi.
Sau đó đám người kia cũng không vào nhà hàng nữa, trực tiếp cầm đồ đi khỏi.
Nhìn dáng vẻ thì chắc là đuổi theo Ninh Ưu rồi.
Nếu như Ninh Ưu thông minh hơn một chút, thì sau khi rời khỏi đây sẽ nhanh chóng biến mất, để đám người này đi tìm cô ta, sau đó giảm thiểu hiềm nghi xuống mức thấp nhất.
Đương nhiên Ninh Ưu vốn rất thông minh, khi Sơ Tranh đi ra ngoài thì đã thấy có người đứng ở bên ngoài, dường như đang chờ đợi gì đó.
Sơ Tranh không đi qua nhận thân, mà trực tiếp rời khỏi chỗ kia.
Nếu bây giờ cô đi qua nói cho mấy người kia biết mình là chủ nhân của miếng ngọc bội, cùng lắm bọn họ sẽ chỉ cảm thấy là đang tìm nhầm người mà thôi.
Beta: Sa Nhi - Shadowysady
==========================
Chợ đêm của căn cứ rất náo nhiệt, ở đây muốn trao đổi cái gì cũng có, nhưng thiếu nhất chính là đồ ăn và nước uống cùng tinh hạch.
Ở đây, không ai dám tùy tiện lấy mấy thứ đồ ăn ra.
Những người này mà phát rồ lên thì cũng có thể giẫm chết mấy người đấy.
"Cô gái, có đổi gì không?"
Nữ sinh sắc mặt lãnh đạm đứng trước một gian hàng, nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách cấm trẻ em kia, tâm tình hơi phức tạp.
Bây giờ đang là mạt thế đấy!
Mạt thế a!!
Mạt thế!!
"Cô gái, cái này không còn xuất bản nữa đâu, cô có thể mua để cất giữ, chờ khi mạt thế qua đi, giá trị sẽ còn tăng gấp bội đấy." Đối phương thấy Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào mấy quyển sách thì lập tức quảng cáo nhiệt tình.
"....." Ông cũng thật biết làm ăn quá ha. "Ông cảm thấy rằng mạt thế sẽ qua à?"
"Ha ha, sống phải có hi vọng chứ." Người kia rất lạc quan: "Cô gái, hay là tôi đổi cho cô một gói mì ăn liền."
Sơ Tranh cảm thấy bây giờ cũng tương đối "thích hợp" đấy ——Vào nghề được năm năm thì mạt thế diệt vong được ba cmn năm rồi.
Sơ Tranh lắc đầu, cô cầm một vật nhìn có vẻ đắt tiền lên, nhưng ở mạt thế thì nó chẳng đáng giá bằng một ổ bánh mì, ném một viên tinh hạch qua.
Người kia lúc đầu không nhìn rõ là vật gì được ném qua, chờ đến khi phát hiện là Sơ Tranh ném tinh hạch, thì bỗng nhiên che tinh hạch lại, dáo dác nhìn khắp xung quanh.
Thấy người xung quanh đi qua đi lại không chú ý đến bên này, hắn mới nhanh chóng cất tinh hạch đi.
Nhịp tim thì đập thùm thụp cứ như gặp được người yêu không bằng.
Tinh hạch a!
Có thể đổi được rất nhiều đồ ăn đó!
Quá kích thích!
Dường như là sợ Sơ Tranh đổi ý, người kia nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi chạy vụt đi, để lại Sơ Tranh đang mông lung như một trò đùa ở lại.
Chạy cái gì mà chạy?
Cô cướp của hắn đâu.
Sơ Tranh định nếu lần sau bắt được thẻ người tốt thì sẽ vứt đống đồ này qua cho hắn.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng vừa nhìn qua đã thấy rất hợp với hắn rồi.
Nếu đã cảm thấy như vậy, thì trước tiên phải túm hắn cái đã.
Ừm!
【...】Xem chị gái nhỏ nhà nó dùng từ kìa, túm! Chị gái nhỏ nói túm! Chị gái nhỏ thôi khỏi cần tìm từ này làm gì, chẳng phải vừa mới bắt đầu, chị gái nhỏ nhà nó đã trực tiếp túm người ta rồi đấy thôi.
Chị gái nhỏ là yêu nghiệt phương nào sao?!
Rốt cuộc thẻ người tốt đã tạo nghiệp gì vậy.
Vương Giả lẳng lặng thắp cho thẻ người tốt một nén nhang.
Sau một phút mặc niệm thì lại sung sướng phát nhiệm vụ cho Sơ Tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng hai tiếng, tiêu hết hai trăm khối tinh hạch.】
Sơ Tranh còn khướt mới vui, cô muốn tẩn chết Vương giả - aka - Vương Bát Đản thối tha này.
Không thể cho cô thở một giây sao?
Không thể thông cảm cho một tiểu khả ái yếu ớt bất lực như cô được sao?
【Chị gái nhỏ, chúng ta là hệ thống phá sản nha, phải thúc đẩy không ngừng việc phá sản nha! Thế mới phù hợp với giá trị quan nhân sinh quan của chúng ta!】
"Mi đổi cái nhân sinh quan phế vật đấy đi không được sao?"
【... Chị gái nhỏ, cái này... cái này sợ là không được.】Giá trị quan nhân sinh quan có thể tùy tùy tiện tiện đổi được sao? Không thể! Phải kiên định vững vàng vì mục tiêu phá sản!
"Vương bát đản."
【...】Cho dù nó không đổi được thì chị gái nhỏ cũng không nên mắng nó chứ! Đáng ghét!
"Trước mắt, số lượng tinh hạch được lưu thông không nhiều, mi đưa ra số lượng lớn như vậy rất dễ làm nhiễu loạn trật tự thế giới, thế mà không thành vấn đề sao?"
Nếu là tiền, thì dù là mấy trăm hay mấy ngàn vạn cũng chỉ như ném đá vào trong biển lớn, đến tiếng vang cũng không nghe thấy được.
Nhưng bây giờ không giống.
Đây là mạt thế.
Số lượng tinh hạch lưu thông có hạn.
Cho dù người trong cả nước biến thành Zombie, trong đầu mỗi người đều có tinh hạch, thì căng nhất cũng chỉ có vài tỉ khối mà thôi.
【Chị gái nhỏ, vì để cân bằng việc số lượng tinh hạch quá nhiều dẫn đến xung đột, nên lượng tinh hạch tiêu hao sẽ tăng lên để đạt được trạng thái cân bằng nha.】Hơn nữa nó cũng đâu tuyên bố nhiệm vụ vô tội vạ đâu? Nó rất biết nhập gia tùy tục đó! Nó là một hệ thống có văn hóa nha!
"Nói tiếng người."
【Lượng tinh hạch cần hấp thu để tăng cấp dị năng ngày càng nhiều. Vì vậy chị gái nhỏ cứ yên tâm, lượng tinh hạch bây giờ chị tiêu xài cũng chẳng tính là bao nhiêu, nên tạm thời sẽ không phát sinh tình huống như vậy. 】
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nắn vuốt tinh hạch, Vương Giả cẩn thận ngẫm lại lời mình vừa nói, hình như không có vấn đề gì mà.
Chị gái nhỏ đang suy nghĩ cái gì chứ?
"Thứ nghiệt súc Vương Bát Đản."
【...】Có thể ngừng mắng nó được không? Thân là một hệ thống, nó cũng có tôn nghiêm đấy!
Không thể trêu chọc!
Nó tránh đi là được rồi!
【Chị gái nhỏ còn lại năm mươi phút.】
Vương Giả nói xong liền lập tức offline.
Sơ Tranh: "......"
Sơ Tranh đi dạo quanh chợ đêm một vòng, đám người ngồi xổm hai bên đường thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt không mấy "thân thiện" nhìn cô.
Bất quá thấy Sơ Tranh tùy lúc tùy thời đều tản ra khí thế lão đại nên cũng không ai dám động tay động chân gì khác.
Sơ Tranh đi đến cuối con đường thì phát hiện ra một cửa tiệm.
Sơ Tranh liền bước vào trong, nam phục vụ ăn mặc chỉnh tề lập tức tiếp đón: "Xin hỏi quý khách đi mấy người?"
"Một người."
"Mời đi qua bên này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh phát hiện những khách hàng vào trong cửa hiệu này, nếu là nam thì sẽ có nữ phục vụ, còn nếu là nữ thì sẽ có nam phục vụ tiếp đón.
"Xin hỏi quý cô có muốn ăn chút gì không?"
Sơ Tranh nhìn thực đơn xem thử, món ăn đắt nhất cần đến tám mươi tinh hạch.
Đơn giản vậy à...
Sơ Tranh mặt không đổi sắc chỉ vào món ăn kia, người phục vụ cười nhắc nhở: "Món này cần tám mươi tinh hạch a."
"Ừ." Nhân viên phục vụ cười càng thêm chân thành, thậm chí còn nhích lại gần Sơ Tranh một chút.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, ngữ khí lạnh lẽo như băng đá: "Đứng xa ra."
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ cứng lại, hơi chần chừ, hắn thoáng nhìn qua sườn mặt lạnh lùng của Sơ Tranh rồi nghe lời đứng cách ra một chút.
Sơ Tranh liền gọi hai món đắt nhất ra.
Phục vụ đem hóa đơn đưa cho cô, nhắc nhở cô cần phải trả tiền trước rồi mới đưa đồ ăn lên.
Đồ ăn đưa lên là thịt còn tươi mới, số lượng không nhiều lắm, chắc là động vật hoang dã, ngoài ra có rau củ cũng tương đối còn tươi.
Bây giờ là mạt thế nên thực vật gần như đã chết hết, khí trời nóng bức, nước còn không đủ cho người uống, căn bản không có cách nào tự sản xuất ra đồ ăn.
Ở đây mà có thể nhìn thấy rau quả tươi mới thì đắt cũng là chuyện dễ hiểu.
Lúc này Sơ Tranh đang ở trên tầng hai, vừa vặn có thể nhìn xuống sảnh phía dưới.
Một đoàn người từ bên ngoài tiến vào, những người này vừa bước vào, bầu không khí trong đại sảnh dường như cũng biến đổi.
Sơ Tranh dựa vào lan can, mặt không đổi sắc nhìn xuống duới.
Đây không phải là... Ừm... những người đi tìm nguyên chủ kia à?
Ninh Ưu còn chưa ở cạnh đám người này sao?
Tiến triển gì mà chậm vậy?
Không được nha!
Sơ Tranh vừa nghĩ đến Ninh Ưu một cái thì đã thấy Ninh Ưu chạy từ đâu ra, vội vàng bước ra ngoài.
"A..." Người phục vị đụng phải Ninh Ưu, Ninh Ưu nói xin lỗi, hình như có việc gấp nên vội vàng bỏ đi.
"Ôi, tiểu thư, cô làm rơi đồ rồi!"
Phục vụ nhặt đồ trên mặt đất lên, bây giờ cái thứ này còn không bằng một cái bánh bao, lấy cũng chẳng để làm gì cả.
Hơn nữa người có thể ăn cơm ở đây vốn cũng phải có chút ít bản lĩnh, người phục vụ cũng không muốn có thêm phiền toái gì.
【Chị gái nhỏ! Nhanh lên a! Đừng để Ninh Ưu đạt được mục đích!】
Sơ Tranh không động đậy.
Cô thản nhiên nhìn một người trong đám người phía dưới nhận lấy ngọc bội trong tay người phục vụ, rồi nói gì đó với nhân viên phục vụ, người phục vụ gật đầu rời đi.
Sau đó đám người kia cũng không vào nhà hàng nữa, trực tiếp cầm đồ đi khỏi.
Nhìn dáng vẻ thì chắc là đuổi theo Ninh Ưu rồi.
Nếu như Ninh Ưu thông minh hơn một chút, thì sau khi rời khỏi đây sẽ nhanh chóng biến mất, để đám người này đi tìm cô ta, sau đó giảm thiểu hiềm nghi xuống mức thấp nhất.
Đương nhiên Ninh Ưu vốn rất thông minh, khi Sơ Tranh đi ra ngoài thì đã thấy có người đứng ở bên ngoài, dường như đang chờ đợi gì đó.
Sơ Tranh không đi qua nhận thân, mà trực tiếp rời khỏi chỗ kia.
Nếu bây giờ cô đi qua nói cho mấy người kia biết mình là chủ nhân của miếng ngọc bội, cùng lắm bọn họ sẽ chỉ cảm thấy là đang tìm nhầm người mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro