Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Đỉnh cao Ma giới (10)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Trans: Skyangelss

Một ông lão đang ngồi trong đại sảnh, mặc chiếc áo choàng màu xanh, tay rất áo rộng, lúc này khuôn mặt nghiêm túc của lão đang đầy nếp nhăn, cho người ta cảm giác rất không dễ nói chuyện.

Ánh mắt sắc bén của Cốc chủ đảo qua người Sơ Tranh, sau đó dừng lại trên người Ly Đường.

“Tới xem cho ai?”

Sơ Tranh chỉ vào Ly Đường.

Cốc chủ đứng dậy, khoanh tay đi vào gian trong: “Vào đây với ta.”

Ly Đường liếc mắt nhìn Sơ Tranh, đi theo Cốc chủ vào phòng trong, tiểu đồng nhanh chóng tới châm trà cho Sơ Tranh, còn dâng lên một chút điểm tâm.

Ước chừng sau một khắc, tiểu đồng tên gọi Tiểu Trúc kia ra để mời cô vào.

Ly Đường để trần thân trên, nằm trên giường êm, đôi mắt nhắm chặt, không có ý thức.

“Vậy mà trông cô vẫn rất bình tĩnh.” Cốc chủ đang rửa tay, thấy Sơ Tranh tiến vào mà không phát ra bất kỳ âm thanh gì, lão liền nói một câu.

“Có thể chữa không?”

Cốc chủ nhận lấy khăn trong tay tiểu đồng, lau tay, rồi ném lên trên bàn: “Diệt ma đinh đã ở trong thân thể hắn nhiều năm, nhanh nhất nửa năm, chậm nhất một năm, hắn sẽ phải chết.”

Sơ Tranh vẫn câu nói kia: “Có thể chữa không?”

“Ha ha, ngươi tiểu cô nương này!” Cốc chủ dựng râu trừng mắt: “Cô có hiểu phép tắc không hả!”

“Lấy tiền làm việc, giao dịch công bằng.”

“...”

Cốc chủ chỉ vào Sơ Tranh hai lần, tức giận đến nói không nên lời, nửa ngày mới tức giận nói: “Trên đời này không có bệnh gì ta không chữa được.”

“Nghèo ngươi cũng có thể chữa à?” Vẻ mặt Sơ Tranh thành thật hỏi.

Cốc chủ: “...”

Cút!

Cút ra khỏi Bách Ứng cốc của ta!

Lão tử không chữa nữa!

“Cốc chủ, tỉnh táo, linh thạch chúng ta đã thu rồi.” Tiểu Trúc giữ chặt Cốc chủ.

Cốc chủ tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Lão ra vẻ cực kì tức giận vỗ vạt áo: “Hắn là Ma tộc.”

“Diệt ma đinh vốn là để cho Ma tộc dùng.” Nói toàn lời vô nghĩa!

“...” Cốc chủ rõ ràng nghe ra ý ngầm trong lời nói của Sơ Tranh, lửa giận vừa mới hạ xuống một chút, lại ngùn ngụt bốc lên.

Đến Bách Ứng cốc của lão cầu y, có ai không phải cung cung kính kính, tiểu nha đầu này...

Được rồi, xem số lượng linh thạch vậy.

“Muốn lấy diệt ma đinh ra, cần phải có một Ma tộc phối hợp.” Cốc chủ lạnh hừ một tiếng: “Ngươi đi tìm một Ma tộc đến, thì ta có thể chữa được.”

“Ồ.” Sơ Tranh chỉ vào mình: “Ta chính là Ma tộc.”

Cốc chủ nhíu mày, nói thầm một tiếng: “Khó trách rừng trúc có phản ứng.”

Cốc chủ đối với Ma tộc tựa hồ không có thành kiến gì, vẫn đối đãi như người bệnh thông thường.

“Ngươi đã là Ma tộc, vậy thì dễ làm rồi, Tiểu Trúc, ngươi đi chuẩn bị một chút.” Cốc chủ thấp giọng nói bên tai Tiểu Trúc vài câu.

Tiểu Trúc đáp ứng rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ma tộc... Rất lâu rồi không thấy Ma tộc.”

Cốc chủ cảm thán một tiếng: “Thật là khiến người ta ngoài ý muốn, gần đây đến hai người, lại còn có người là nửa người nửa ma, hiếm lạ, hiếm lạ a...”

Cốc chủ đột nhiên quay đầu: “Đây không phải là con của ngươi chứ?”

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: “Không có loại con như thế này.”

Với cô, hắn chỉ là một con gà yếu ớt.

Cốc chủ: “...”

...

Tiểu Trúc cần vài ngày để chuẩn bị đồ vật, nên mấy ngày nay Sơ Tranh ở lại trong cốc.

Không biết Cốc chủ đã làm gì với Ly Đường, mà hắn vẫn luôn không tỉnh lại, nếu không phải hô hấp còn bình thường, Sơ Tranh cũng tưởng là hắn thài luôn rồi.

Ngày thứ năm, Tiểu Trúc tới mời cô.

Bọn họ tiến vào một sơn động, trong sơn động có một cái đài, Cốc chủ bảo Sơ Tranh đặt Ly Đường lên trên đài, rồi kêu cô đứng ở dưới chânLy Đường.

“Lấy diệt ma đinh ra, sẽ làm lực sinh mệnh của hắn không ngừng hao mòn, ngươi phải dùng ma khí bảo vệ mệnh mạch của hắn.” Cốc chủ vừa chuẩn bị đồ vừa nói: “Nếu ngươi không bảo vệ được mệnh mạch của hắn, hắn sẽ chết.”

“Ừ.”

Cốc chủ đứng ở đầu còn lại của Ly Đường, lão nhìn Sơ Tranh một chút: “Tiểu nha đầu, cái này rất tổn hao tinh lực, ngươi có thể chống đỡ được không?”

Sơ Tranh gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Sao có thể không làm được!

Đâu phải cứ là một nữ tử thì không thể không làm được!

“Hừ, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tự gánh lấy hậu quả!” Cốc chủ phất tay áo, trong tay kết ấn, trên đài đột nhiên hiện lên một chùm sáng, bao phủ Ly Đường bên trong.

Sơ Tranh dựa theo lời Cốc chủ nói, lúc ánh sáng sáng lên, bắt đầu đưa ma khí vào trong cơ thể Ly Đường.

Ánh sáng trên đài dần dần ảm đạm đi, Sơ Tranh có thể nhìn thấy bả vai Ly Đường bắt đầu chảy máu, cái diệt ma đinh đầu tiên từ miệng vết thương chậm chạp ngoi đầu lên.

Đinh ——

Diệt ma đinh mang theo máu rơi trên đài, Cốc chủ tiếp tục lấy diệt ma đinh bên kia ra.

Lúc lấy đến cái thứ ba, trên trán Cốc chủ đã xuất hiện mồ hôi lạnh, động tác cũng chậm hơn không ít.

Cuối cùng một cây diệt ma đinh ngoi đầu lên, rời khỏi đầu gối Ly Đường.

Cốc chủ lập tức chạy lên đài, cầm máu trên miệng vết thương cho Ly Đường, đồng thời đút cho hắn hai viên thuốc.

“Chỉ có bốn cái diệt ma đinh, nếu như có năm cái, chỉ sợ hắn đã sớm chết.”

Cốc chủ ra hiệu Sơ Tranh có thể ngừng, lại nhìn qua gương mặt không đổi sắc của Sơ Tranh, lập tức thở không thông.

Tiểu nha đầu này cũng thật lợi hại!

“Năm cái?”

Cốc chủ điểm một cái vào vị trí trái tim của Ly Đường.

Cốc chủ đứng dậy: “Trong ba ngày nếu hắn có thể tỉnh lại thì không sao, nếu không tỉnh...”

“Thì sao?”

Cốc chủ hừ lạnh một tiếng: “Thì đào hố chôn đi.”

Sơ Tranh: “...” Muốn cô đào hố sao? Nơi này của các ngươi không cung cấp dịch vụ chôn xác à?

【Tiểu tỷ tỷ!!】

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


...

Năm ngày sau.

“Tiểu Trúc, sao cái này lại mốc meo rồi?”

“Cốc chủ, vài ngày trước trời mưa, chắc là chưa phơi khô...”

“Lại không thể dùng, ngươi đi tìm thứ có thể thay thế tới đây.”

“Cốc chủ, cái này không tốt đâu...”

“Có gì mà không tốt, thứ này không gây chết người đâu.”

“... Vâng.”

Cốc chủ ném thảo dược mốc meo trong tay đi, chắp tay chuẩn bị vào nhà, vừa quay đầu đã nhìn thấy thiếu niên đứng ở cửa.

“Tỉnh rồi à?”

Thiếu niên có chút khó khăn bước ra khỏi phòng: “Diệt ma đinh trong cơ thể ta đã được lấy ra hết rồi sao?”

“Ngươi đang nghi ngờ bản lĩnh của lão phu?” Cốc chủ không vui.

“Không dám.” Thiếu niên hơi cúi đầu: “Đa tạ Cốc chủ.”

“Hừ.” Cốc chủ đi sang một bên khác, bất đắc dĩ nói: “Lần này nếu không có tiểu nha đầu kia, ngươi cũng không sống được.”

“Nàng ta đâu rồi?”

Cốc chủ bí ẩn nói: “Đi đào hố cho ngươi rồi.”

Ly Đường: “???”

Ly Đường theo sự chỉ dẫn của Tiểu Trúc, tìm được Sơ Tranh, không phải là cô đang đào hố, mà là cô đang nhìn hai tiểu đồng đào hố.

“Cuối cùng cũng đào được!” Hai tiểu đồng ôm đồ vật trắng xóa bò lên trên hố: “Khó đào quá, lại còn sâu như thế.”

Hai tiểu đồng muốn lấp hố, lại bị Sơ Tranh ngăn lại, Sơ Tranh cho họ linh thạch, hai tiểu đồng liếc nhìn nhau, ôm thứ màu trắng kia chạy đi, để lại một mình Sơ Tranh.

Cô đứng trên miệng hố, không biết là muốn làm gì.

“Khụ...” Ly Đường ho nhẹ một tiếng.

Sơ Tranh quay đầu lại xem: “Sao ngươi lại tỉnh lại?”

“...” Tại sao hắn lại không thể tỉnh lại? Nghe cô nói, hình như còn rất thất vọng?

“Ta đã đào xong hố cho ngươi.” Sơ Tranh chỉ vào cái hố kia: “Lãng phí thời gian của ta.”

“...” Đừng tưởng hắn không nhìn thấy, rõ ràng là hai tiểu đồng kia đào mà.

Ly Đường đi qua, nhìn vào trong hố một chút: “Ngươi muốn chôn ta à?”

“Cốc chủ nói nếu ba ngày ngươi vẫn chưa tỉnh lại thì có thể chôn, ta đã đợi lâu hơn một ngày.”

Đã rất xứng đáng với ngươi rồi!

Ly Đường nghẹn một hơi, hai người kia kết hợp để hố hắn à?

Nếu hắn thật sự bất tỉnh lại, cô dự định sẽ đem hắn đi chôn thật luôn à?

Ly Đường hút khí, lại phun ra một ngụm trọc khí, nói: “Diệt ma đinh đã được lấy ra, ngươi muốn ta làm gì, bây giờ có thể nói rồi đó?”

“Làm gì là làm gì?” Sơ Tranh hỏi.

Ly Đường: “...”

Vấn đề này là hỏi ngươi, ngươi muốn ta làm gì cơ mà. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0