Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Đừng vội tan trường (11)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Đừng nói là mua quán bar, Sơ Tranh chỉ đi vào quán bar, tìm được ông chủ thôi cũng đã mất khối thời gian rồi.
Đợi cô liên hệ được với ông chủ thì lại là một trận cãi cọ.
Nhưng đối với Sơ Tranh, cô không cần lợi ích, chỉ cần mua lại vị trí bà chủ, hơn nữa cô còn là trẻ vị thành niên, cũng chẳng có cách nào trực tiếp thâu tóm cái quán bar này trên danh nghĩa của mình.
Đây quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống.
Ông chủ cuối cùng cũng đồng ý giao dịch.
Ông chủ nhìn số dư trong tài khoản, tặc lưỡi.
Hứa...
Trong hào môn quả thực có một Hứa thị.
Nhưng ông nhớ kỹ Hứa gia toàn là con trai, làm gì có con gái.
Cô gái này nhìn rất lạ mặt, chưa từng thấy ở đâu...
Nhưng ông chủ này là loại quen biết kẻ có tiền khắp đại giang nam bắc, có lẽ là người ở đâu mới chuyển đến thì sao?
Nhìn cô gái này ra tay hào phóng, xem ra cũng không phải người bình thường.
-
Mặc dù Sơ Tranh đã mua cả quán bar, nhưng cũng không tìm được Kỷ Thành.
Không biết có phải bọn hắn nhân cơ hội cô mua quán bar mà rời đi rồi không.
Không tìm được người, Sơ Tranh lập tức dẹp đường hồi phủ, bây giờ cô cần nghỉ ngơi cho tốt.
【Không phải chứ, chị gái nhỏ cứ thế ném người tốt ở đây sao?】
"Không thì sao? Ta lại không biết hắn đang ở đâu." Sơ Tranh cực kỳ bình tĩnh đáp lời.
【Lỡ thẻ người tốt gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ! Sao chị có thể dở hơi thế chứ, chị gái nhỏ, chị phải cố gắng làm người tốt a!】
"Một ngày không làm cũng không sao, dù sao hắn cũng chưa chết ngay được."
【.........】
Sơ Tranh quả quyết, nhất định, cực lực cự tuyệt lời đề nghị của Vương Giả đi tìm thẻ người tốt.
Khi về nhà thì không thấy ông bà Hứa đâu cả, chỉ có phòng Hứa Thịnh Huy vang lên âm thanh trò chơi.
Cô ném đồ vào trong phòng rồi cầm quần áo đi rửa mặt.
Trước sau cũng chỉ mất có mười mấy phút, lúc Sơ Tranh đi ra lại đã phát hiện túi của mình bị lục lọi, điện thoại cũng không thấy đâu nữa.
Sơ Tranh ra khỏi phòng, nhìn về phòng của Hứa Thịnh Huy.
Cô đi qua gõ cửa.
Hứa Thịnh Huy đang mở âm thanh trò chơi rất lớn, dường như không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
Sơ Tranh lùi lại hai bước, nhấc chân lên - đạp.
Cửa phòng đã cũ nên không chắc chắn lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp đạp cái thứ 2 thì cửa đã mở ra.
"Hứa Sơ Tranh mày làm cái đéo gì đấy!" Âm thanh tức giận thở hổn hển của Hứa Thịnh Huy vang lên.
Sơ Tranh đứng ở cửa, lạnh mặt giơ tay ra: "Đồ."
"Cái gì, mày có bệnh à! Cút ra ngoài cho tao!" Hứa Thịnh Huy ngồi trước bàn máy tính, quay người trừng mắt nhìn cô.
Tuổi còn nhỏ mà mặt mũi đã tràn ngập sự sa đọa.
"Điện thoại."
"Điện thoại? Mày đùa cái đéo gì thế, mày làm gì có điện thoại?" Hứa Thịnh Huy chẳng thèm chột dạ, thậm chí còn dương dương đắc ý: "Hứa Sơ Tranh mày không cút ra khỏi phòng mau thì tao sẽ mách với cha mẹ!"
"Hứa Sơ Tranh mày đứng trước cửa phòng em trai mày làm gì?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cha mẹ Hứa lúc này cũng đồng thời trở về.
Thấy cô đứng ở cửa phòng Hứa Thịnh Huy thì chưa gì đã lên tiếng quát mắng, mở miệng ra là đã sai bảo cô: "Đi làm gì cho bọn ta ăn đi."
"Cha mẹ." Hứa Thịnh Huy lập tức cao giọng mách lẻo: "Vừa rồi con thấy trong phòng Hứa Sơ Tranh có rất nhiều quần áo, chắc chắn nó vừa trộm tiền của cha mẹ!"
Hứa Thịnh Huy không biết những nhãn hiệu kia, nhưng cũng nhìn ra được quần áo đắt rẻ thế nào.
Mẹ Hứa vừa nghe thấy Hứa Thịnh Huy nói xong, sắc mặt lập tức biến đổi: "Cái gì? Trộm tiền?"
"Đúng vậy!" Hứa Thịnh Huy nhìn Sơ Tranh cười đến ác ôn: "Không tin cha mẹ qua phòng nó nhìn xem."
Mẹ Hứa xông vào phòng Sơ Tranh.
Lát sau bà ta cầm quần áo ra, lại chạy đến nơi mình cất tiền xem xét.
Có thể là đã thật sự mất tiền nên mẹ Hứa tái xanh cả mặt, hai con ngươi như sắp bốc hỏa đến nơi: "Con ranh chết tiệt kia, bây giờ mày còn học được cả thói trộm tiền nữa?"
Cha Hứa nhìn qua rồi cũng giận tái cả mặt: "Tiền trả hàng mà mày cũng to gan trộm cắp, còn dám lấy tiền trong nhà!"
Cha Hứa và mẹ Hứa kẻ xướng người ca chửi như hát hay.
Sơ Tranh nghe đến mất kiên nhẫn sạch sẽ.
Cô lạnh mặt đi vào phòng Hứa Thịnh Huy, chân khẽ đạp, ở ngay trước mặt ông bà Hứa đóng sầm cửa lại.
Ông bà Hứa sững sờ.
Giây lát sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng Hứa Thịnh Huy truyền ra.
Sắc mặt hai người đại biến, đồng thời nhào về phía cửa phòng.
Khóa cửa rõ ràng đã bị hỏng nhưng bọn họ lại không thể đẩy ra nổi.
"Hứa Sơ Tranh mày muốn làm gì!"
"Mày làm gì ở trong đấy, mở cửa ra!!"
"Đồ tốn cơm vô dụng nhà mày, mở cửa ra cho ông!"
"Con trai! Con có sao không!! Huy Huy, Huy Huy... Con chết tiệt kia mày dám làm em trai mày bị thương thì tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng, mở cửa, mở cửa!!"
Hứa Thịnh Huy kêu lên một tiếng thảm thiết, ông bà Hứa nghe được thì tâm can đều như xoắn hết cả lại.
Ông bà Hứa vừa mắng chửi vừa phá cửa.
Cánh cửa nhìn có vẻ không chắc chắn lắm nhưng lúc này lại trở nên chắc chắn một cách dị thường, đến một người đàn ông như ông Hứa cũng không đạp ra được.
Mười phút sau.
Sơ Tranh kéo cửa ra, tay cầm điện thoại di động của cô, một sợi tơ hồng hiện lên trong không khí rồi ẩn vào trong tay áo Sơ Tranh.
Cha Hứa bước nhanh về phía trước, giơ tay lên muốn tát Sơ Tranh.
"Con khốn nạn vô dụng nhà mày..."
Bốp!
Cha Hứa đập trán vào thẳng cánh cửa.
Sơ Tranh an tĩnh đứng đằng sau cửa, khí chất thanh lãnh của cô tràn ngập khắp gian phòng, nhiệt độ trong phòng dường như cũng tụt xuống.
"Đi đường cẩn thận." Khuôn mặt nhỏ của cô căng ra, hết sức nghiêm túc.
Cứ như người vừa đóng cửa không phải là cô.
"Huy Huy!"
Mẹ Hứa thấy Hứa Thịnh Huy đang lăn lộn trên đất, không thèm để ý đến Hứa Sơ Tranh mà trực tiếp đẩy cha Hứa ra, chạy vọt vào, lo lắng lay gọi con trai bảo bối của mình.
Cha Hứa bị đập đầu đến choáng váng, lửa giận lập tức tràn bờ đê, chỉ muốn tung hê tất cả.
Con ranh con này lại dám động thủ!
Mấy ngày này không có thời gian trừng trị nó thì nó đã dám lên nóc nhà lật ngói rồi!
"Lão Hứa, lão Hứa, ông mau đến xem con trai." Mẹ Hứa kêu to, cứ như bị sợ chết khiếp.
Cha Hứa nghe thấy con trai bảo bối của mình xảy ra chuyện thì bưng trán sải chân bước vào.
Sơ Tranh rời khỏi phòng, sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa phòng nhìn xem gia đình này diễn trò hề.
Hứa Sơ Tranh cho tới bây giờ cũng đâu có được coi là một thành viên trong cái nhà này.
Trong cái nhà này chỉ có ông bà Hứa và Hứa Thịnh Huy.
Vừa đáng buồn, lại vừa đáng thương.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, lên tiếng nói: "Không chết được, yên tâm."
"Con ranh con khốn kiếp!" Cha Hứa giận giữ, quay người xông lên: "Mày dám đánh em trai mày thành cái dạng này, mày có còn là người nữa không?"
Sơ Tranh tránh bàn tay của cha Hứa, một cước đạp vào hông ông ta.
Cha Hứa vì hút thuốc lá uống rượu nhậu nhẹt, lại thêm thức khuya đánh bài trong một thời gian dài, nhìn trông thì có vẻ khỏe mạnh, nhưng thực ra chẳng có sức mấy.
Bị Sơ Tranh đạp cho một cái, chưa gì đã lăn lông lốc xuống đất.
Trước khi cha Hứa kịp phản ứng lại thì Sơ Tranh đã về lại phòng mình.
Cha Hứa ở ngoài mắng đến mức mà cả tòa nhà đều nghe thấy, cuối cùng bởi vì Hứa Thịnh Huy bị thương mà hai vợ chồng hùng hùng hổ hổ đưa đi bệnh viện.
Sơ Tranh chờ bọn họ đi khỏi rồi cũng thu dọn đồ đạc rời đi luôn.
Ở chỗ này chỉ tổ bực mình.
Ngày thứ hai Sơ Tranh tìm được một chung cư ở gần trường học, lập tức xách đồ vào ở.
Cha Hứa và mẹ Hứa mải chăm sóc lo lắng cho Hứa Thịnh Huy nên không có thời gian tìm cô tính sổ.
Hứa Thịnh Huy bị thương không nặng lắm, cùng lắm chỉ bị đau một chút.
Nhưng mà cha Hứa và mẹ Hứa khẩn trương như sắp lên bàn thờ đến nơi rồi, Sơ Tranh chỉ biết im lặng, no comment.
Trước kia khi mạng sống của Hứa Sơ Tranh đang ngàn cân treo sợi tóc cũng không thấy bọn họ sốt ruột như thế đâu.
Đây chính là đặc quyền của việc nhiều hơn 2 lạng thịt chim sao?
Thật đáng sợ.
-
Thứ hai là ngày đầu tuần.
Xét thấy hành vi mời các bạn học ăn đồ ăn vặt bữa trước của Sơ Tranh, nên khi cô đến trường hôm nay, cũng không có ai dám trắng trợn thảo luận về cô nữa.
Kỷ Thành đến trễ hai tiết, vừa vào lớp đã gật gà gật gù, trực tiếp nằm sấp lên bàn ngáy o o.
Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn lại topic đang hot kia lần nữa.
Đợi cô liên hệ được với ông chủ thì lại là một trận cãi cọ.
Nhưng đối với Sơ Tranh, cô không cần lợi ích, chỉ cần mua lại vị trí bà chủ, hơn nữa cô còn là trẻ vị thành niên, cũng chẳng có cách nào trực tiếp thâu tóm cái quán bar này trên danh nghĩa của mình.
Đây quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống.
Ông chủ cuối cùng cũng đồng ý giao dịch.
Ông chủ nhìn số dư trong tài khoản, tặc lưỡi.
Hứa...
Trong hào môn quả thực có một Hứa thị.
Nhưng ông nhớ kỹ Hứa gia toàn là con trai, làm gì có con gái.
Cô gái này nhìn rất lạ mặt, chưa từng thấy ở đâu...
Nhưng ông chủ này là loại quen biết kẻ có tiền khắp đại giang nam bắc, có lẽ là người ở đâu mới chuyển đến thì sao?
Nhìn cô gái này ra tay hào phóng, xem ra cũng không phải người bình thường.
-
Mặc dù Sơ Tranh đã mua cả quán bar, nhưng cũng không tìm được Kỷ Thành.
Không biết có phải bọn hắn nhân cơ hội cô mua quán bar mà rời đi rồi không.
Không tìm được người, Sơ Tranh lập tức dẹp đường hồi phủ, bây giờ cô cần nghỉ ngơi cho tốt.
【Không phải chứ, chị gái nhỏ cứ thế ném người tốt ở đây sao?】
"Không thì sao? Ta lại không biết hắn đang ở đâu." Sơ Tranh cực kỳ bình tĩnh đáp lời.
【Lỡ thẻ người tốt gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ! Sao chị có thể dở hơi thế chứ, chị gái nhỏ, chị phải cố gắng làm người tốt a!】
"Một ngày không làm cũng không sao, dù sao hắn cũng chưa chết ngay được."
【.........】
Sơ Tranh quả quyết, nhất định, cực lực cự tuyệt lời đề nghị của Vương Giả đi tìm thẻ người tốt.
Khi về nhà thì không thấy ông bà Hứa đâu cả, chỉ có phòng Hứa Thịnh Huy vang lên âm thanh trò chơi.
Cô ném đồ vào trong phòng rồi cầm quần áo đi rửa mặt.
Trước sau cũng chỉ mất có mười mấy phút, lúc Sơ Tranh đi ra lại đã phát hiện túi của mình bị lục lọi, điện thoại cũng không thấy đâu nữa.
Sơ Tranh ra khỏi phòng, nhìn về phòng của Hứa Thịnh Huy.
Cô đi qua gõ cửa.
Hứa Thịnh Huy đang mở âm thanh trò chơi rất lớn, dường như không nghe thấy tiếng cô gõ cửa.
Sơ Tranh lùi lại hai bước, nhấc chân lên - đạp.
Cửa phòng đã cũ nên không chắc chắn lắm, Sơ Tranh còn chưa kịp đạp cái thứ 2 thì cửa đã mở ra.
"Hứa Sơ Tranh mày làm cái đéo gì đấy!" Âm thanh tức giận thở hổn hển của Hứa Thịnh Huy vang lên.
Sơ Tranh đứng ở cửa, lạnh mặt giơ tay ra: "Đồ."
"Cái gì, mày có bệnh à! Cút ra ngoài cho tao!" Hứa Thịnh Huy ngồi trước bàn máy tính, quay người trừng mắt nhìn cô.
Tuổi còn nhỏ mà mặt mũi đã tràn ngập sự sa đọa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Điện thoại."
"Điện thoại? Mày đùa cái đéo gì thế, mày làm gì có điện thoại?" Hứa Thịnh Huy chẳng thèm chột dạ, thậm chí còn dương dương đắc ý: "Hứa Sơ Tranh mày không cút ra khỏi phòng mau thì tao sẽ mách với cha mẹ!"
"Hứa Sơ Tranh mày đứng trước cửa phòng em trai mày làm gì?"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cha mẹ Hứa lúc này cũng đồng thời trở về.
Thấy cô đứng ở cửa phòng Hứa Thịnh Huy thì chưa gì đã lên tiếng quát mắng, mở miệng ra là đã sai bảo cô: "Đi làm gì cho bọn ta ăn đi."
"Cha mẹ." Hứa Thịnh Huy lập tức cao giọng mách lẻo: "Vừa rồi con thấy trong phòng Hứa Sơ Tranh có rất nhiều quần áo, chắc chắn nó vừa trộm tiền của cha mẹ!"
Hứa Thịnh Huy không biết những nhãn hiệu kia, nhưng cũng nhìn ra được quần áo đắt rẻ thế nào.
Mẹ Hứa vừa nghe thấy Hứa Thịnh Huy nói xong, sắc mặt lập tức biến đổi: "Cái gì? Trộm tiền?"
"Đúng vậy!" Hứa Thịnh Huy nhìn Sơ Tranh cười đến ác ôn: "Không tin cha mẹ qua phòng nó nhìn xem."
Mẹ Hứa xông vào phòng Sơ Tranh.
Lát sau bà ta cầm quần áo ra, lại chạy đến nơi mình cất tiền xem xét.
Có thể là đã thật sự mất tiền nên mẹ Hứa tái xanh cả mặt, hai con ngươi như sắp bốc hỏa đến nơi: "Con ranh chết tiệt kia, bây giờ mày còn học được cả thói trộm tiền nữa?"
Cha Hứa nhìn qua rồi cũng giận tái cả mặt: "Tiền trả hàng mà mày cũng to gan trộm cắp, còn dám lấy tiền trong nhà!"
Cha Hứa và mẹ Hứa kẻ xướng người ca chửi như hát hay.
Sơ Tranh nghe đến mất kiên nhẫn sạch sẽ.
Cô lạnh mặt đi vào phòng Hứa Thịnh Huy, chân khẽ đạp, ở ngay trước mặt ông bà Hứa đóng sầm cửa lại.
Ông bà Hứa sững sờ.
Giây lát sau đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng Hứa Thịnh Huy truyền ra.
Sắc mặt hai người đại biến, đồng thời nhào về phía cửa phòng.
Khóa cửa rõ ràng đã bị hỏng nhưng bọn họ lại không thể đẩy ra nổi.
"Hứa Sơ Tranh mày muốn làm gì!"
"Mày làm gì ở trong đấy, mở cửa ra!!"
"Đồ tốn cơm vô dụng nhà mày, mở cửa ra cho ông!"
"Con trai! Con có sao không!! Huy Huy, Huy Huy... Con chết tiệt kia mày dám làm em trai mày bị thương thì tao nhất định sẽ bắt mày đền mạng, mở cửa, mở cửa!!"
Hứa Thịnh Huy kêu lên một tiếng thảm thiết, ông bà Hứa nghe được thì tâm can đều như xoắn hết cả lại.
Ông bà Hứa vừa mắng chửi vừa phá cửa.
Cánh cửa nhìn có vẻ không chắc chắn lắm nhưng lúc này lại trở nên chắc chắn một cách dị thường, đến một người đàn ông như ông Hứa cũng không đạp ra được.
Mười phút sau.
Sơ Tranh kéo cửa ra, tay cầm điện thoại di động của cô, một sợi tơ hồng hiện lên trong không khí rồi ẩn vào trong tay áo Sơ Tranh.
Cha Hứa bước nhanh về phía trước, giơ tay lên muốn tát Sơ Tranh.
"Con khốn nạn vô dụng nhà mày..."
Bốp!
Cha Hứa đập trán vào thẳng cánh cửa.
Sơ Tranh an tĩnh đứng đằng sau cửa, khí chất thanh lãnh của cô tràn ngập khắp gian phòng, nhiệt độ trong phòng dường như cũng tụt xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đi đường cẩn thận." Khuôn mặt nhỏ của cô căng ra, hết sức nghiêm túc.
Cứ như người vừa đóng cửa không phải là cô.
"Huy Huy!"
Mẹ Hứa thấy Hứa Thịnh Huy đang lăn lộn trên đất, không thèm để ý đến Hứa Sơ Tranh mà trực tiếp đẩy cha Hứa ra, chạy vọt vào, lo lắng lay gọi con trai bảo bối của mình.
Cha Hứa bị đập đầu đến choáng váng, lửa giận lập tức tràn bờ đê, chỉ muốn tung hê tất cả.
Con ranh con này lại dám động thủ!
Mấy ngày này không có thời gian trừng trị nó thì nó đã dám lên nóc nhà lật ngói rồi!
"Lão Hứa, lão Hứa, ông mau đến xem con trai." Mẹ Hứa kêu to, cứ như bị sợ chết khiếp.
Cha Hứa nghe thấy con trai bảo bối của mình xảy ra chuyện thì bưng trán sải chân bước vào.
Sơ Tranh rời khỏi phòng, sắc mặt lạnh lùng đứng ở cửa phòng nhìn xem gia đình này diễn trò hề.
Hứa Sơ Tranh cho tới bây giờ cũng đâu có được coi là một thành viên trong cái nhà này.
Trong cái nhà này chỉ có ông bà Hứa và Hứa Thịnh Huy.
Vừa đáng buồn, lại vừa đáng thương.
Sơ Tranh khoanh tay trước ngực, lên tiếng nói: "Không chết được, yên tâm."
"Con ranh con khốn kiếp!" Cha Hứa giận giữ, quay người xông lên: "Mày dám đánh em trai mày thành cái dạng này, mày có còn là người nữa không?"
Sơ Tranh tránh bàn tay của cha Hứa, một cước đạp vào hông ông ta.
Cha Hứa vì hút thuốc lá uống rượu nhậu nhẹt, lại thêm thức khuya đánh bài trong một thời gian dài, nhìn trông thì có vẻ khỏe mạnh, nhưng thực ra chẳng có sức mấy.
Bị Sơ Tranh đạp cho một cái, chưa gì đã lăn lông lốc xuống đất.
Trước khi cha Hứa kịp phản ứng lại thì Sơ Tranh đã về lại phòng mình.
Cha Hứa ở ngoài mắng đến mức mà cả tòa nhà đều nghe thấy, cuối cùng bởi vì Hứa Thịnh Huy bị thương mà hai vợ chồng hùng hùng hổ hổ đưa đi bệnh viện.
Sơ Tranh chờ bọn họ đi khỏi rồi cũng thu dọn đồ đạc rời đi luôn.
Ở chỗ này chỉ tổ bực mình.
Ngày thứ hai Sơ Tranh tìm được một chung cư ở gần trường học, lập tức xách đồ vào ở.
Cha Hứa và mẹ Hứa mải chăm sóc lo lắng cho Hứa Thịnh Huy nên không có thời gian tìm cô tính sổ.
Hứa Thịnh Huy bị thương không nặng lắm, cùng lắm chỉ bị đau một chút.
Nhưng mà cha Hứa và mẹ Hứa khẩn trương như sắp lên bàn thờ đến nơi rồi, Sơ Tranh chỉ biết im lặng, no comment.
Trước kia khi mạng sống của Hứa Sơ Tranh đang ngàn cân treo sợi tóc cũng không thấy bọn họ sốt ruột như thế đâu.
Đây chính là đặc quyền của việc nhiều hơn 2 lạng thịt chim sao?
Thật đáng sợ.
-
Thứ hai là ngày đầu tuần.
Xét thấy hành vi mời các bạn học ăn đồ ăn vặt bữa trước của Sơ Tranh, nên khi cô đến trường hôm nay, cũng không có ai dám trắng trợn thảo luận về cô nữa.
Kỷ Thành đến trễ hai tiết, vừa vào lớp đã gật gà gật gù, trực tiếp nằm sấp lên bàn ngáy o o.
Sơ Tranh cầm điện thoại nhìn lại topic đang hot kia lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro