Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Đừng vội tan trường (28)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Sơ Tranh xuống xe, cha Kỷ hạ cửa xe xuống hỏi với theo: "Hứa tiểu thư, tôi muốn biết chuyện này người đứng sau rốt cục là ai?"
Sơ Tranh cũng không quay đầu đáp lại: "Làm sao tôi biết được."
"Hứa tiểu thư, chúng ta đã hoàn thành giao dịch, cô không cần keo kiệt như vậy chứ?" Cha Kỷ khẽ nheo mắt, đáy mắt có tia sáng nguy hiểm hiện lên.
Sơ Tranh quay đầu nhìn, cất giọng thanh lạnh như tuyết: "Kỷ tiên sinh, tôi chưa từng nói chuyện này có liên quan đến tôi, là ai làm thì sao tôi biết được. Tôi chỉ là đáp ứng giúp ông giảm nhiệt của sự việc xuống, ông đừng có nói lung tung."
Cha Kỷ: "........"
Hắn cẩn thận nhớ lại lúc bọn họ nói chuyện.
Hình như quả thật cô chưa từng nói chữ nào là thừa nhận.
Cha Kỷ thật muốn chửi tiên sư bố nhà cô.
-
Tin tức trên internet tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tin tức phú nhị đại đâm chết người rất nhanh đã được đè xuống, nhưng Sơ Tranh lại tung tin khác lên.
Đa số đều là video lấy được từ điện thoại của Kỷ Bác và đám hồ cẩu bằng hữu của hắn.
Nội dung cũng không có nhiều nội dung lắm.
Nhưng đối với cư dân mạng mà nói, những video này đã quá đủ để cho bọn họ biên soạn ra một đống kịch bản thú vị.
Ai bảo lũ chó điên này dám bắt nạt thẻ người tốt của cô.
Cha Kỷ không ngờ Sơ Tranh còn có thao tác này, tức giận muốn điên.
Nhưng ông ta lại chẳng có biện pháp làm gì Sơ Tranh, đúng như cô nói, có chứng cứ gì không?
Cha Kỷ có thể dùng tiền mua tin tức thì Sơ Tranh cũng có thể dùng tiền tung tin tức lên.
Đọ nhiều tiền thì Vương Giả tỏ vẻ không có áp lực tí nào.
Cha Kỷ vừa đối phó với Sơ Tranh, đồng thời còn động thủ với Hứa gia, Sơ Tranh thấy vậy thì càng vui như mở hội.
Cha Kỷ phát hiện Sơ Tranh thật sự không có xu tình cảm gì với Hứa gia, nên đành phải từ bỏ đối phó với Hứa gia.
Liên tiếp mấy lần, cha Kỷ đều phải ngậm đắng nuốt cay ăn thua thiệt.
Con trai mình bị người ta chỉ trỏ mắng chửi thành mặt mo, người trong giới thì đua nhau hóng xem náo nhiệt.
Bởi vì chuyện này mà Kỷ Bác nổi lên xung đột rồi đánh nhau với người khác, đánh đến người ta suýt nữa thì ngủm củ tỏi.
Kết quả người bị đánh này hậu trường còn vững vàng hơn Kỷ gia cả tỷ lần, cộng thêm video đâm chết người lần trước, đối phương trực tiếp tống Kỷ Bác vào tù.
Cha Kỷ tức giận suýt nữa thì tắc nghẽn cơ tim lên cơn đột quỵ, tất tả lo chạy vạy cho thằng con mình, không còn thời gian đâu đi trêu chọc Sơ Tranh nữa.
Kỷ Bác đã giải quyết xong, thẻ người tốt chắc sẽ không hắc hóa nữa.
Tiếp theo là Hứa Thịnh Huy.
Thằng ranh con này dám tìm người đối phó cô.
Lá gan cũng to đấy.
Bởi vì cha Kỷ đã động tay động chân nên bây giờ cha Hứa đã không thể lái xe được nữa, chỉ có thể suốt ngày ở nhà uống rượu đánh bài.
Mẹ Hứa và ông ta cãi nhau muốn banh nóc, ngày nào cũng diễn vở kịch gà bay chó sủa.
"Cha, cho con tiền." Hứa Thịnh Huy xông vào đòi tiền cha Hứa.
"Mày lại đòi tiền làm gì? Không phải vừa mới cho sao?" Cha Hứa đã uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, lớn tiếng nói.
"Cha cứ cho là được." Hứa Thịnh Huy nói: "Nhanh lên."
Cha Hứa hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn sờ túi lấy tiền, ai bảo đây là con trai độc nhất của nhà họ Hứa bọn họ cơ chứ.
Hứa Thịnh Huy giật phắt lấy ví, cầm hết tiền trong đó ra.
"Thằng tiểu tử thối này!"
Hứa Thịnh Huy cầm tiền chạy xuống tầng, rẽ vào một ngõ nhỏ, bên kia có mấy nam sinh tầm tuổi đang chờ hắn.
Thấy hắn xuống thì một đám người nhốn nháo hò hét rủ đi đâu chơi.
Nhưng khi bọn chúng vừa chuẩn bị rời đi, đầu ngõ bỗng nhiên xuất hiện một đám thanh niên.
Đám người Hứa Thịnh Huy im re, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, rụt rụt rè rè.
"Cẩu ca, sao anh lại đến đây?" Hứa Thịnh Huy biết tên thủ lĩnh, tươi cười ra chào hỏi.
Cẩu ca là lưu manh mới nổi danh ở đây.
Bình thường cũng chỉ thu chút phí bảo hộ, nhân tiện bắt nạt học sinh.
Hứa Thịnh Huy trốn học rồi gặp được hắn trong quán net mà quen biết.
Bởi vì hắn biết nói chuyện cũng xem như thân quen, bình thường cẩu ca cũng không làm gì nhóm người này.
Cẩu ca vừa đi về phía trước vừa huýt sáo: "Hứa Thịnh Huy ở lại, còn lại cút hết."
Người sáng suốt đều nhìn ra được đám người này đến với mục đích chả thiện lành gì.
Người bên cạnh Hứa Thịnh Huy nhìn nhau vài cái rồi rất thức thời rời đi.
"Mẹ kiếp, chúng mày......"
Hứa Thịnh Huy nhìn đám anh em của mình lủi nhanh như chuột, đáy lòng mắng chửi đám người này 800 lần đúng là đồ không có nghĩa khí.
"Cẩu ca, anh tìm em có việc gì?" Hứa Thịnh Huy là điển hình của kiểu cá bé sợ cá lớn.
Bình thường trong nhà thì như con sư tử giương oai giễu võ, nhưng ra bên ngoài thì lại y như con chó cụp đuôi bảo gì nghe nấy.
Cẩu ca vẫy tay về phía Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đi qua, trên mặt còn nở nụ cười hòa ái.
Cẩu ca vỗ vỗ bả vai hắn: "Lần trước tao giúp mày làm xong việc, tiền của tao mày còn chưa đưa đâu."
"Cẩu ca......." Hứa Thịnh Huy trừng mắt: "Lúc đấy không phải đã nói em trả hết rồi mà."
Lần trước hắn nhờ Cẩu ca giúp giáo huấn Sơ Tranh.
Nhưng mà sau đó lại không có tin tức gì.
Hắn cũng có hỏi qua thì lại bị Cẩu ca mắng cho té tát, thế nên không dám hỏi lại nữa.
"Có sao? Sao tao không nhớ nhỉ." Cẩu ta móc móc lỗ tai: "Chúng mày có nhớ không?"
"Không nhớ." Đám đàn em ở phía sau đồng loạt lắc đầu.
Hứa Thịnh Huy có giải thích cũng vô dụng.
Cẩu ca bảo hắn nhanh chóng trả hết tiền, kéo dài một ngày thì lãi suất lại tăng thêm một chút.
Căn bản Hứa Thịnh Huy không dám cãi lại, chỉ có thể nghẹn khuất đáp ứng.
-
Cẩu ca đếm tiền, khinh thường: "Chỉ có chút tiền còm như này còn chưa đủ ăn bữa cơm đâu."
"Nhà thằng ranh kia nhìn như thế có thể có mấy tiền chứ."
"Cẩu ca, trước đó không phải anh rất bao bọc hắn sao?"
Một đám người rời đi, tên đàn em vừa nói xong, Cẩu ca cũng đồng thời nhìn thấy một nữ sinh đang đứng ở ngã rẽ.
Cẩu ca tát bốp tên kia một cái: "Ai bao bọc hắn? Mày nói cái đéo gì thế! Về sau trông thấy tên tiểu tử này thì phải hung hăng giáo huấn cho tao, biết chưa?"
Cẩu ca rống xong thì cào cào sửa lại tóc, hấp tấp chạy qua: "Chị."
Những tiểu đệ bị Sơ Tranh dạy đỗ ngày đó cũng nhao nhao đi theo chào hỏi một tiếng.
Những người còn lại thì đếu hiểu gì cả.
Đây không phải là học sinh trường trung học Định Dương sao?
Sao lại biến thành chị của Cẩu ca rồi?
Nhìn tuổi còn không lớn bằng Cẩu ca đâu!
Cẩu ca anh đang làm gì thế! Khí phách của tiểu bá vương đầu đường xó chợ vứt cmn đâu rồi!
Tiểu bá vương đầu đường xó chợ - Cẩu - ca cúi đầu, khom lưng: "Chị, chị yên tâm, em cam đoan sẽ không để cho thằng ôn con Hứa Thịnh Huy tìm chị gây phiền phức nữa đâu."
"Ừ."
Sơ Tranh hài lòng lấy trong túi xách ra một phong thư đưa cho hắn.
Cẩu ca thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Còn tưởng rằng vị này đến tìm mình gây phiền phức, kết quả lại là tìm Hứa Thịnh Huy gây phiền phức.
Chuyện lúc trước là hắn thay Hứa Thịnh Huy xử lý, bây giờ người ta muốn tính sổ, Cẩu ca nào dám không đồng ý.
Hơn nữa lại có tiền cầm.
Cẩu ca cầm tiền, làm việc lại càng thêm nhiệt tình.
Cả ngày đều bắt nạt Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy tuổi còn nhỏ đâu phải là đối thủ của Cẩu ca lăn lộn trong xã hội này đã nhiều năm được.
Không bao lâu sau, Hứa Thịnh Huy bị bức đến không còn cách nào khác.
Không đòi được tiền cha Hứa và mẹ Hứa nữa, hắn bắt đầu học người ta đi ăn trộm, kết quả bị người ta tóm được, xong đánh nhau với người ta, rồi còn làm người ta bị thương.
Sơ Tranh và Kỷ Thành vừa ra khỏi trường học thì bà Hứa đã lao xồng xộc đến: "Hứa Sơ Tranh."
Mẹ Hứa khí thế hung hăng cứ như sắp đánh người đến nơi rồi.
Kỷ Thành bước lên che Sơ Tranh ở phía sau, cơ thể thiếu niên cao hơn bà Hứa, tùy tiện ngăn lại cũng có thể làm bà ta không đụng được vào Sơ Tranh.
Nhưng giọng bà Hứa cực lớn, bà ta nói một câu đã đủ để cho cả cổng trường kinh động, khiến cho mọi người thi nhau hóng hớt.
"Làm tớ giật cả mình, chuyện gì vậy?"
"Đó là ai, nhìn như cọp cái."
"Tìm Hứa Sơ Tranh đó..."
Sơ Tranh bây giờ đã là một nhân vật có tiếng trong trường học —— Ai bảo cô tiêu tiền như nước.
Lúc này lại bị một người phụ nữ như vậy chặn đường, đám học sinh này đều vô cùng hóng.
Mẹ Hứa trông rất bẩn thỉu, mặt mũi tràn đầy ác khí: "Em trai mày xảy ra chuyện, bây giờ đang cần một khoản tiền, mày nhanh đưa tiền cho tao đi."
Hứa Thịnh Huy đánh người ta, bây giờ phải bồi thường tiền.
Đối phương lại có chút địa vị, Hứa gia không thể trêu chọc vào chỉ có thể ngoan ngoãn xùy tiền ra.
Sơ Tranh lạnh lùng trả lời: "Liên quan gì đến tôi?"
Sơ Tranh cũng không quay đầu đáp lại: "Làm sao tôi biết được."
"Hứa tiểu thư, chúng ta đã hoàn thành giao dịch, cô không cần keo kiệt như vậy chứ?" Cha Kỷ khẽ nheo mắt, đáy mắt có tia sáng nguy hiểm hiện lên.
Sơ Tranh quay đầu nhìn, cất giọng thanh lạnh như tuyết: "Kỷ tiên sinh, tôi chưa từng nói chuyện này có liên quan đến tôi, là ai làm thì sao tôi biết được. Tôi chỉ là đáp ứng giúp ông giảm nhiệt của sự việc xuống, ông đừng có nói lung tung."
Cha Kỷ: "........"
Hắn cẩn thận nhớ lại lúc bọn họ nói chuyện.
Hình như quả thật cô chưa từng nói chữ nào là thừa nhận.
Cha Kỷ thật muốn chửi tiên sư bố nhà cô.
-
Tin tức trên internet tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tin tức phú nhị đại đâm chết người rất nhanh đã được đè xuống, nhưng Sơ Tranh lại tung tin khác lên.
Đa số đều là video lấy được từ điện thoại của Kỷ Bác và đám hồ cẩu bằng hữu của hắn.
Nội dung cũng không có nhiều nội dung lắm.
Nhưng đối với cư dân mạng mà nói, những video này đã quá đủ để cho bọn họ biên soạn ra một đống kịch bản thú vị.
Ai bảo lũ chó điên này dám bắt nạt thẻ người tốt của cô.
Cha Kỷ không ngờ Sơ Tranh còn có thao tác này, tức giận muốn điên.
Nhưng ông ta lại chẳng có biện pháp làm gì Sơ Tranh, đúng như cô nói, có chứng cứ gì không?
Cha Kỷ có thể dùng tiền mua tin tức thì Sơ Tranh cũng có thể dùng tiền tung tin tức lên.
Đọ nhiều tiền thì Vương Giả tỏ vẻ không có áp lực tí nào.
Cha Kỷ vừa đối phó với Sơ Tranh, đồng thời còn động thủ với Hứa gia, Sơ Tranh thấy vậy thì càng vui như mở hội.
Cha Kỷ phát hiện Sơ Tranh thật sự không có xu tình cảm gì với Hứa gia, nên đành phải từ bỏ đối phó với Hứa gia.
Liên tiếp mấy lần, cha Kỷ đều phải ngậm đắng nuốt cay ăn thua thiệt.
Con trai mình bị người ta chỉ trỏ mắng chửi thành mặt mo, người trong giới thì đua nhau hóng xem náo nhiệt.
Bởi vì chuyện này mà Kỷ Bác nổi lên xung đột rồi đánh nhau với người khác, đánh đến người ta suýt nữa thì ngủm củ tỏi.
Kết quả người bị đánh này hậu trường còn vững vàng hơn Kỷ gia cả tỷ lần, cộng thêm video đâm chết người lần trước, đối phương trực tiếp tống Kỷ Bác vào tù.
Cha Kỷ tức giận suýt nữa thì tắc nghẽn cơ tim lên cơn đột quỵ, tất tả lo chạy vạy cho thằng con mình, không còn thời gian đâu đi trêu chọc Sơ Tranh nữa.
Kỷ Bác đã giải quyết xong, thẻ người tốt chắc sẽ không hắc hóa nữa.
Tiếp theo là Hứa Thịnh Huy.
Thằng ranh con này dám tìm người đối phó cô.
Lá gan cũng to đấy.
Bởi vì cha Kỷ đã động tay động chân nên bây giờ cha Hứa đã không thể lái xe được nữa, chỉ có thể suốt ngày ở nhà uống rượu đánh bài.
Mẹ Hứa và ông ta cãi nhau muốn banh nóc, ngày nào cũng diễn vở kịch gà bay chó sủa.
"Cha, cho con tiền." Hứa Thịnh Huy xông vào đòi tiền cha Hứa.
"Mày lại đòi tiền làm gì? Không phải vừa mới cho sao?" Cha Hứa đã uống đến mức mặt đỏ tới mang tai, lớn tiếng nói.
"Cha cứ cho là được." Hứa Thịnh Huy nói: "Nhanh lên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha Hứa hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn sờ túi lấy tiền, ai bảo đây là con trai độc nhất của nhà họ Hứa bọn họ cơ chứ.
Hứa Thịnh Huy giật phắt lấy ví, cầm hết tiền trong đó ra.
"Thằng tiểu tử thối này!"
Hứa Thịnh Huy cầm tiền chạy xuống tầng, rẽ vào một ngõ nhỏ, bên kia có mấy nam sinh tầm tuổi đang chờ hắn.
Thấy hắn xuống thì một đám người nhốn nháo hò hét rủ đi đâu chơi.
Nhưng khi bọn chúng vừa chuẩn bị rời đi, đầu ngõ bỗng nhiên xuất hiện một đám thanh niên.
Đám người Hứa Thịnh Huy im re, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, rụt rụt rè rè.
"Cẩu ca, sao anh lại đến đây?" Hứa Thịnh Huy biết tên thủ lĩnh, tươi cười ra chào hỏi.
Cẩu ca là lưu manh mới nổi danh ở đây.
Bình thường cũng chỉ thu chút phí bảo hộ, nhân tiện bắt nạt học sinh.
Hứa Thịnh Huy trốn học rồi gặp được hắn trong quán net mà quen biết.
Bởi vì hắn biết nói chuyện cũng xem như thân quen, bình thường cẩu ca cũng không làm gì nhóm người này.
Cẩu ca vừa đi về phía trước vừa huýt sáo: "Hứa Thịnh Huy ở lại, còn lại cút hết."
Người sáng suốt đều nhìn ra được đám người này đến với mục đích chả thiện lành gì.
Người bên cạnh Hứa Thịnh Huy nhìn nhau vài cái rồi rất thức thời rời đi.
"Mẹ kiếp, chúng mày......"
Hứa Thịnh Huy nhìn đám anh em của mình lủi nhanh như chuột, đáy lòng mắng chửi đám người này 800 lần đúng là đồ không có nghĩa khí.
"Cẩu ca, anh tìm em có việc gì?" Hứa Thịnh Huy là điển hình của kiểu cá bé sợ cá lớn.
Bình thường trong nhà thì như con sư tử giương oai giễu võ, nhưng ra bên ngoài thì lại y như con chó cụp đuôi bảo gì nghe nấy.
Cẩu ca vẫy tay về phía Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận đi qua, trên mặt còn nở nụ cười hòa ái.
Cẩu ca vỗ vỗ bả vai hắn: "Lần trước tao giúp mày làm xong việc, tiền của tao mày còn chưa đưa đâu."
"Cẩu ca......." Hứa Thịnh Huy trừng mắt: "Lúc đấy không phải đã nói em trả hết rồi mà."
Lần trước hắn nhờ Cẩu ca giúp giáo huấn Sơ Tranh.
Nhưng mà sau đó lại không có tin tức gì.
Hắn cũng có hỏi qua thì lại bị Cẩu ca mắng cho té tát, thế nên không dám hỏi lại nữa.
"Có sao? Sao tao không nhớ nhỉ." Cẩu ta móc móc lỗ tai: "Chúng mày có nhớ không?"
"Không nhớ." Đám đàn em ở phía sau đồng loạt lắc đầu.
Hứa Thịnh Huy có giải thích cũng vô dụng.
Cẩu ca bảo hắn nhanh chóng trả hết tiền, kéo dài một ngày thì lãi suất lại tăng thêm một chút.
Căn bản Hứa Thịnh Huy không dám cãi lại, chỉ có thể nghẹn khuất đáp ứng.
-
Cẩu ca đếm tiền, khinh thường: "Chỉ có chút tiền còm như này còn chưa đủ ăn bữa cơm đâu."
"Nhà thằng ranh kia nhìn như thế có thể có mấy tiền chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cẩu ca, trước đó không phải anh rất bao bọc hắn sao?"
Một đám người rời đi, tên đàn em vừa nói xong, Cẩu ca cũng đồng thời nhìn thấy một nữ sinh đang đứng ở ngã rẽ.
Cẩu ca tát bốp tên kia một cái: "Ai bao bọc hắn? Mày nói cái đéo gì thế! Về sau trông thấy tên tiểu tử này thì phải hung hăng giáo huấn cho tao, biết chưa?"
Cẩu ca rống xong thì cào cào sửa lại tóc, hấp tấp chạy qua: "Chị."
Những tiểu đệ bị Sơ Tranh dạy đỗ ngày đó cũng nhao nhao đi theo chào hỏi một tiếng.
Những người còn lại thì đếu hiểu gì cả.
Đây không phải là học sinh trường trung học Định Dương sao?
Sao lại biến thành chị của Cẩu ca rồi?
Nhìn tuổi còn không lớn bằng Cẩu ca đâu!
Cẩu ca anh đang làm gì thế! Khí phách của tiểu bá vương đầu đường xó chợ vứt cmn đâu rồi!
Tiểu bá vương đầu đường xó chợ - Cẩu - ca cúi đầu, khom lưng: "Chị, chị yên tâm, em cam đoan sẽ không để cho thằng ôn con Hứa Thịnh Huy tìm chị gây phiền phức nữa đâu."
"Ừ."
Sơ Tranh hài lòng lấy trong túi xách ra một phong thư đưa cho hắn.
Cẩu ca thụ sủng nhược kinh nhận lấy.
Còn tưởng rằng vị này đến tìm mình gây phiền phức, kết quả lại là tìm Hứa Thịnh Huy gây phiền phức.
Chuyện lúc trước là hắn thay Hứa Thịnh Huy xử lý, bây giờ người ta muốn tính sổ, Cẩu ca nào dám không đồng ý.
Hơn nữa lại có tiền cầm.
Cẩu ca cầm tiền, làm việc lại càng thêm nhiệt tình.
Cả ngày đều bắt nạt Hứa Thịnh Huy.
Hứa Thịnh Huy tuổi còn nhỏ đâu phải là đối thủ của Cẩu ca lăn lộn trong xã hội này đã nhiều năm được.
Không bao lâu sau, Hứa Thịnh Huy bị bức đến không còn cách nào khác.
Không đòi được tiền cha Hứa và mẹ Hứa nữa, hắn bắt đầu học người ta đi ăn trộm, kết quả bị người ta tóm được, xong đánh nhau với người ta, rồi còn làm người ta bị thương.
Sơ Tranh và Kỷ Thành vừa ra khỏi trường học thì bà Hứa đã lao xồng xộc đến: "Hứa Sơ Tranh."
Mẹ Hứa khí thế hung hăng cứ như sắp đánh người đến nơi rồi.
Kỷ Thành bước lên che Sơ Tranh ở phía sau, cơ thể thiếu niên cao hơn bà Hứa, tùy tiện ngăn lại cũng có thể làm bà ta không đụng được vào Sơ Tranh.
Nhưng giọng bà Hứa cực lớn, bà ta nói một câu đã đủ để cho cả cổng trường kinh động, khiến cho mọi người thi nhau hóng hớt.
"Làm tớ giật cả mình, chuyện gì vậy?"
"Đó là ai, nhìn như cọp cái."
"Tìm Hứa Sơ Tranh đó..."
Sơ Tranh bây giờ đã là một nhân vật có tiếng trong trường học —— Ai bảo cô tiêu tiền như nước.
Lúc này lại bị một người phụ nữ như vậy chặn đường, đám học sinh này đều vô cùng hóng.
Mẹ Hứa trông rất bẩn thỉu, mặt mũi tràn đầy ác khí: "Em trai mày xảy ra chuyện, bây giờ đang cần một khoản tiền, mày nhanh đưa tiền cho tao đi."
Hứa Thịnh Huy đánh người ta, bây giờ phải bồi thường tiền.
Đối phương lại có chút địa vị, Hứa gia không thể trêu chọc vào chỉ có thể ngoan ngoãn xùy tiền ra.
Sơ Tranh lạnh lùng trả lời: "Liên quan gì đến tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro