Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Đừng vội tan trường (7)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Kỷ Thành tùy ý ném sách vào ngăn bàn, đến ý tứ muốn xem cũng không có.
Tiết học tiếp theo là môn gì thì hắn lấy sách đó ra, nhưng cũng chẳng thèm lật giở.
Tan học, có mấy nữ sinh đứng cách đó không xa thảo luận về hắn, nhưng mà ngạc nhiên là không có ai tiến tới bắt chuyện.
Những người này có thật sự tới, Kỷ Thành cũng cảm thấy phiền.
Các cô không đến thì càng bớt chuyện.
Tiết cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình.
Bản kiểm điểm đã có nhiều chữ hơn kha khá, nhưng vẫn chưa hết một trang giấy.
Dựa theo tốc độ của cô thì đến hết tiết tự học cuối cũng không viết xong mất.
Mà sự thật đúng là thế, đến hết tiết tự học cô đúng là chưa viết xong kiểm điểm.
Thế nhưng cô vẫn tùy tiện nhét đồ vào cặp sách, rời luôn khỏi lớp học, đến một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Kỷ Thành không phải tự luyến, nhưng dung mạo này của hắn thật sự rất hấp dẫn nữ sinh.
Cứ nhìn đám nữ sinh trong lớp và lớp khác là đủ biết.
"Bạn học Kỷ Thành, trước kia cậu học trường nào vậy?"
"Bạn học Kỷ Thành, chúng ta có thể thêm Wechat được không?"
"Bạn học Kỷ Thành..."
Kỷ Thành nhíu mày nhìn mấy nữ sinh đột nhiên xông tới.
"Tớ không có Wechat." Kỷ Thành không mặn không nhạt nói một câu, rồi ỷ vào thân hình cao lớn nhanh chóng lách qua đám nữ sinh.
"Đẹp trai quá a!"
"Giọng của cậu ấy cũng thật dễ nghe."
"Chờ đến khi vết thương trên mặt cậu ấy khỏi, tớ cảm thấy hot boy của trường ta có khi phải đổi rồi."
"Mặc dù hơi ít nói cũng không thích kết bạn nhưng mà thật đẹp trai a!"
-
"Các cậu biết gì chưa? Cái người vừa chuyển trường đến từng giết người ở trường học cũ đấy."
"Cái gì? Giết người?"
"Thật hay giả?"
"Các cậu không thấy topic trên diễn đàn trường sao? Có người vạch trần nói..."
"Tớ phải xem một chút."
Sơ Tranh vừa vào lớp đã nghe thấy những học sinh này đang thảo luận về học sinh chuyển trường.
Bầu không khí hôm nay hoàn toàn khác biệt với bầu không khí bong bóng hường phấn bay tứ tung như hôm qua.
Việc không liên quan đến mình nên Sơ Tranh don"t care, tiếp tục công cuộc viết bản kiểm điểm.
Khi Kỷ Thành đến lại là nhìn thấy bạn cùng bàn vẫn đang viết bản kiểm điểm kia.
Nhìn từ số dòng thì tối qua khi cô về nhà cũng không viết thêm gì cả.
Hắn ngồi xuống rồi mới phát hiện ra ánh mắt bạn học trong lớp nhìn mình có gì khác lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì.
Giờ nghỉ trưa.
Sơ Tranh ngồi ở nhà ăn ăn cơm, Chúc Tử An mang theo mấy người hấp tấp chạy tới, hù dọa mấy người ở xung quanh Sơ Tranh rời đi rồi thi nhau ngồi xuống.
"Này tiểu học muội, bạn cùng bàn của em tên là Kỷ Thành à?"
"Hình như thế."
"......"
Cái gì mà hình với chả như?
Co không để ý sao?
Bạn cùng bàn với cô đó!
Dáng dấp còn rất đẹp trai, không phải là kiểu nữ sinh các cô đều yêu thích sao?
Nữ sinh trong lớp bọn họ cũng đang thảo luận đến banh nóc nhà kia kìa.
Sơ Tranh vội vàng viết bản kiểm điểm, thời gian đâu mà chú ý đến cái gì mà học sinh với chả chuyển trường.
"Em biết chuyện trên diễn đàn trường nói Kỷ Thành giết người không?"
"Không biết."
Chúc Tử Thành nhớ tới chuyện Sơ Tranh nói mình không có điện thoại, hắn bèn lấy di động ra, ấn ấn mấy lần rồi để trước mặt Sơ Tranh.
"Tiểu học muội em xem đi."
Tiêu đề của Topic cực kỳ bắt mắt.
——Bộ mặt thật của học sinh chuyển trường, muốn biết chuyện mời click vào topic này.
Nội dung topic rất dài.
Sơ Tranh giản lược quét qua một vòng.
Đại khái ý là nói Kỷ Thành ở trường học cũ đã từng giết người, sau khi bị trường đuổi học thì chuyển đến đến trường của bọn họ.
Nói cực kỳ có bài bản, cứ như chủ topic từng chứng kiến tận mắt.
Lầu 1: Lót dép hóng.
Lầu 2: Để lại tên trước khi có biến mới.
Lầu 3: Đặt gạch.
......
Lầu 12: Mẹ ôi, học sinh chuyển trường trâu bò vậy sao? Còn dám giết người nữa!
Lầu 14: Giết người không phải ngồi tù sao? Chủ top chém bừa đấy à?
Lầu 18: Nhưng quả thật trên mặt học sinh chuyển trường có vết thương, hơn nữa sau khi hắn tới cũng chẳng nói được mấy câu, cứ luôn có cảm giác hắn âm u sao ấy.
Lầu 26: Tội phạm giết người ở trong trường chúng ta, đáng sợ quá đi!
Lầu 39: Hắn thật sự giết người sao? Vì sao không bị gông cổ? Bây giờ giết người không cần đền mạng nữa à?
Sơ Tranh đẩy điện thoại về, ngữ điệu bình thản nói: "Topic chỉ nhắc đến chuyện hắn giết người bị đuổi học, tin tức trọng điểm thì lại mơ hồ, chẳng có gì hay cả, nhàm chán."
Lãng phí thời gian ăn cơm của ta.
"Không phải chứ, tiểu học muội, em không tin sao?"
"Giết người thì đền mạng, bây giờ hắn vẫn còn tiêu dao tự tại bên ngoài đấy thôi, nếu không anh đi mà báo cảnh sát đi." Sơ Tranh đề nghị.
"......"
Chúc Tử An gãigãi đầu: "Vậy tin tức trọng điểm mà lại mơ hồ em nói là gì vậy?"
"Nguyên nhân gây án, kết quả."
Vì sao lại giết người, người bị giết kia còn sống hay đã chết.
Trên topic từ đầu đến cuối chỉ kể chuyện Kỷ Thành giết người bị đuổi học.
Hai điểm mấu chốt này lại không hề nhắc đến.
Chúc TửAn không theo kịp tư duy của Sơ Tranh, nghe đến đần cả người lại.
Cái gì mà nguyên nhân gây ra, rồi với cả kết quả?
"Tiểu học muội, sao em không sợ chút nào thế? Nếu như hắn thực sự đã giết người thì sao?" Chúc Tử An nghi hoặc.
"À."
Giết thì giết thôi.
Cũng không phải giết cô.
"......"
Tiểu học muội quá trâu bò!
Làm học trưởng, sao bọn họ có thể vội vàng hấp tấp cái gì chứ!
Chúc Tử An hàn huyên mấy câu rồi nói sang chuyện khác, hỏi Sơ Tranh khi nào thì mua điện thoại di động để còn thêm Wechat gì đó, cũng thuận tiện cho việc liên lạc.
Sơ Tranh cũng cảm thấy nên mua một cái điện thoại.
Để khi dùng tiền cũng thuận tiện hơn một chút.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng 1 tiếng tiêu hết năm ngàn tệ.】
Sơ Tranh: "..."
Cô chỉ ăn một bữa cơm!
Cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm!
Mẹ nó một đứa thì cho xem tội phạm giết người.
Mẹ nó một đứa thì bắt đi phá sản!
Không thể để cô yên tĩnh ăn một bữa cơm được sao!
Cô không ăn nữa được chưa!!!
-
Sơ Tranh từ nhà ăn trở về lớp học.
Chúc Tử An thì đang thay cô điphát đồ, cô bước đi rất chậm rãi, lúc này trên đường cũng không có nhiều người lắm.
【Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Kỷ Thành, ngăn cản Kỷ Thành hắc hóa.】
Sơ Tranh: "..."
Chó má!!
【Chị gái nhỏ đừng mắng em nữa được không?】
Sơ Tranh nói lời rất thấm thía: "Mi phải học cách chấp nhận đi, giống như ta này, mi phát cho ta đống nhiệm vụ vớ va vớ vẩn, không phải ta cũng tiếp nhận đấy thôi."
【......】Chị gái nhỏ mặc dù nói rất có đạo lý nhưng mà đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhé!?
Lật bàn a!
Sơ Tranh nhìn bốn xung quanh, con gà bệnh Kỷ Thành ở đâu rồi?!
Thẻ người tốt đều yếu nhớt.
Gà yếu thì không có bệnh thần kinh.
Khoảng cách giữa nhà ăn với tòa nhà học hơi xa, khi Sơ Tranh đi ngang qua một vườn hoa nhỏ thì chợt nghe thấy tiếng trò chuyện.
Nói là tiếng trò chuyện có hơi miễn cưỡng.
Phải nói là tiếng chửi bới của các nam sinh thì đúng hơn.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút rồi vòng qua con đường nhỏ đi vào.
Cô thấy Kỷ Thành đầu tiên, hắn đang đưa lưng về phía cô, đối diện hắn là học sinh lớp 11, từ đồng phục và khí thế trên người đã có thể nhìn ra đám học sinh này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.
"Giết người cơ đấy, uy phong ghê nhỉ."
"Chậc chậc, dáng dấp thì chẳng khác gì tên tiểu bạch kiểm mà cũng dám giết người, mày giết thử một cái cho bọn tao xem nào."
"Nhìn có cái quái gì đâu."
【Chị gái nhỏ, xin chị mau đi ra đi, mau bốp bốp bốp thể hiện rồi dọa bọn hắn đi, sau đó cứu vớt thẻ người tốt nữa đi!!】
Mau tranh sủng a!!
Chị đứng đấy nhìn làm gì!
Nam sinh bên kia nói vài câu rồi bắt đầu động tay động chân xô xô đẩy đẩy.
Kỷ Thành bị bọn họ đẩy đến lảo đảo, ngã vào lùm cây bên cạnh.
Khi mấy tên nam sinh kia còn đang cười đùa tiến lên, chuẩn bị tiếp tục động thủ thì sắc mặt cả đám chợt biến sắc, đồng thời lui về sau mấy bước.
Kỷ Thành chống vào lùm cây đứng dậy, hắn giơ tay sửa sang lại mái tóc vừa bị lùm cây làm hơi rối, xong xuôi mới nhìn lại đám người đối diện.
Sơ Tranh không nhìn thấy Kỷ Thành đã làm gì, nhưng mấy tên nam sinh kia thì nhìn nhau vài lần rồi mặt cắt không còn giọt máu xoay người chạy đi.
【Chị gái nhỏ chị phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội a a!!】 Vương Giả gào rú ầm ĩ.
Kỷ Thành quay người, hàn quang phản chiếu vào đáy mắt Sơ Tranh.
Trong tay hắn đang cầm một con dao.
Dao là loại dao gấp.
Kỷ Thành có lẽ cũng không nghĩ tới đằng sau còn có người, hắn nhanh chóng gấp dao lại, nhét vào trong túi.
Tiết học tiếp theo là môn gì thì hắn lấy sách đó ra, nhưng cũng chẳng thèm lật giở.
Tan học, có mấy nữ sinh đứng cách đó không xa thảo luận về hắn, nhưng mà ngạc nhiên là không có ai tiến tới bắt chuyện.
Những người này có thật sự tới, Kỷ Thành cũng cảm thấy phiền.
Các cô không đến thì càng bớt chuyện.
Tiết cuối cùng, hắn liếc mắt nhìn bạn cùng bàn của mình.
Bản kiểm điểm đã có nhiều chữ hơn kha khá, nhưng vẫn chưa hết một trang giấy.
Dựa theo tốc độ của cô thì đến hết tiết tự học cuối cũng không viết xong mất.
Mà sự thật đúng là thế, đến hết tiết tự học cô đúng là chưa viết xong kiểm điểm.
Thế nhưng cô vẫn tùy tiện nhét đồ vào cặp sách, rời luôn khỏi lớp học, đến một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Kỷ Thành không phải tự luyến, nhưng dung mạo này của hắn thật sự rất hấp dẫn nữ sinh.
Cứ nhìn đám nữ sinh trong lớp và lớp khác là đủ biết.
"Bạn học Kỷ Thành, trước kia cậu học trường nào vậy?"
"Bạn học Kỷ Thành, chúng ta có thể thêm Wechat được không?"
"Bạn học Kỷ Thành..."
Kỷ Thành nhíu mày nhìn mấy nữ sinh đột nhiên xông tới.
"Tớ không có Wechat." Kỷ Thành không mặn không nhạt nói một câu, rồi ỷ vào thân hình cao lớn nhanh chóng lách qua đám nữ sinh.
"Đẹp trai quá a!"
"Giọng của cậu ấy cũng thật dễ nghe."
"Chờ đến khi vết thương trên mặt cậu ấy khỏi, tớ cảm thấy hot boy của trường ta có khi phải đổi rồi."
"Mặc dù hơi ít nói cũng không thích kết bạn nhưng mà thật đẹp trai a!"
-
"Các cậu biết gì chưa? Cái người vừa chuyển trường đến từng giết người ở trường học cũ đấy."
"Cái gì? Giết người?"
"Thật hay giả?"
"Các cậu không thấy topic trên diễn đàn trường sao? Có người vạch trần nói..."
"Tớ phải xem một chút."
Sơ Tranh vừa vào lớp đã nghe thấy những học sinh này đang thảo luận về học sinh chuyển trường.
Bầu không khí hôm nay hoàn toàn khác biệt với bầu không khí bong bóng hường phấn bay tứ tung như hôm qua.
Việc không liên quan đến mình nên Sơ Tranh don"t care, tiếp tục công cuộc viết bản kiểm điểm.
Khi Kỷ Thành đến lại là nhìn thấy bạn cùng bàn vẫn đang viết bản kiểm điểm kia.
Nhìn từ số dòng thì tối qua khi cô về nhà cũng không viết thêm gì cả.
Hắn ngồi xuống rồi mới phát hiện ra ánh mắt bạn học trong lớp nhìn mình có gì khác lạ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì.
Giờ nghỉ trưa.
Sơ Tranh ngồi ở nhà ăn ăn cơm, Chúc Tử An mang theo mấy người hấp tấp chạy tới, hù dọa mấy người ở xung quanh Sơ Tranh rời đi rồi thi nhau ngồi xuống.
"Này tiểu học muội, bạn cùng bàn của em tên là Kỷ Thành à?"
"Hình như thế."
"......"
Cái gì mà hình với chả như?
Co không để ý sao?
Bạn cùng bàn với cô đó!
Dáng dấp còn rất đẹp trai, không phải là kiểu nữ sinh các cô đều yêu thích sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ sinh trong lớp bọn họ cũng đang thảo luận đến banh nóc nhà kia kìa.
Sơ Tranh vội vàng viết bản kiểm điểm, thời gian đâu mà chú ý đến cái gì mà học sinh với chả chuyển trường.
"Em biết chuyện trên diễn đàn trường nói Kỷ Thành giết người không?"
"Không biết."
Chúc Tử Thành nhớ tới chuyện Sơ Tranh nói mình không có điện thoại, hắn bèn lấy di động ra, ấn ấn mấy lần rồi để trước mặt Sơ Tranh.
"Tiểu học muội em xem đi."
Tiêu đề của Topic cực kỳ bắt mắt.
——Bộ mặt thật của học sinh chuyển trường, muốn biết chuyện mời click vào topic này.
Nội dung topic rất dài.
Sơ Tranh giản lược quét qua một vòng.
Đại khái ý là nói Kỷ Thành ở trường học cũ đã từng giết người, sau khi bị trường đuổi học thì chuyển đến đến trường của bọn họ.
Nói cực kỳ có bài bản, cứ như chủ topic từng chứng kiến tận mắt.
Lầu 1: Lót dép hóng.
Lầu 2: Để lại tên trước khi có biến mới.
Lầu 3: Đặt gạch.
......
Lầu 12: Mẹ ôi, học sinh chuyển trường trâu bò vậy sao? Còn dám giết người nữa!
Lầu 14: Giết người không phải ngồi tù sao? Chủ top chém bừa đấy à?
Lầu 18: Nhưng quả thật trên mặt học sinh chuyển trường có vết thương, hơn nữa sau khi hắn tới cũng chẳng nói được mấy câu, cứ luôn có cảm giác hắn âm u sao ấy.
Lầu 26: Tội phạm giết người ở trong trường chúng ta, đáng sợ quá đi!
Lầu 39: Hắn thật sự giết người sao? Vì sao không bị gông cổ? Bây giờ giết người không cần đền mạng nữa à?
Sơ Tranh đẩy điện thoại về, ngữ điệu bình thản nói: "Topic chỉ nhắc đến chuyện hắn giết người bị đuổi học, tin tức trọng điểm thì lại mơ hồ, chẳng có gì hay cả, nhàm chán."
Lãng phí thời gian ăn cơm của ta.
"Không phải chứ, tiểu học muội, em không tin sao?"
"Giết người thì đền mạng, bây giờ hắn vẫn còn tiêu dao tự tại bên ngoài đấy thôi, nếu không anh đi mà báo cảnh sát đi." Sơ Tranh đề nghị.
"......"
Chúc Tử An gãigãi đầu: "Vậy tin tức trọng điểm mà lại mơ hồ em nói là gì vậy?"
"Nguyên nhân gây án, kết quả."
Vì sao lại giết người, người bị giết kia còn sống hay đã chết.
Trên topic từ đầu đến cuối chỉ kể chuyện Kỷ Thành giết người bị đuổi học.
Hai điểm mấu chốt này lại không hề nhắc đến.
Chúc TửAn không theo kịp tư duy của Sơ Tranh, nghe đến đần cả người lại.
Cái gì mà nguyên nhân gây ra, rồi với cả kết quả?
"Tiểu học muội, sao em không sợ chút nào thế? Nếu như hắn thực sự đã giết người thì sao?" Chúc Tử An nghi hoặc.
"À."
Giết thì giết thôi.
Cũng không phải giết cô.
"......"
Tiểu học muội quá trâu bò!
Làm học trưởng, sao bọn họ có thể vội vàng hấp tấp cái gì chứ!
Chúc Tử An hàn huyên mấy câu rồi nói sang chuyện khác, hỏi Sơ Tranh khi nào thì mua điện thoại di động để còn thêm Wechat gì đó, cũng thuận tiện cho việc liên lạc.
Sơ Tranh cũng cảm thấy nên mua một cái điện thoại.
Để khi dùng tiền cũng thuận tiện hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng 1 tiếng tiêu hết năm ngàn tệ.】
Sơ Tranh: "..."
Cô chỉ ăn một bữa cơm!
Cô chỉ muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm!
Mẹ nó một đứa thì cho xem tội phạm giết người.
Mẹ nó một đứa thì bắt đi phá sản!
Không thể để cô yên tĩnh ăn một bữa cơm được sao!
Cô không ăn nữa được chưa!!!
-
Sơ Tranh từ nhà ăn trở về lớp học.
Chúc Tử An thì đang thay cô điphát đồ, cô bước đi rất chậm rãi, lúc này trên đường cũng không có nhiều người lắm.
【Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Kỷ Thành, ngăn cản Kỷ Thành hắc hóa.】
Sơ Tranh: "..."
Chó má!!
【Chị gái nhỏ đừng mắng em nữa được không?】
Sơ Tranh nói lời rất thấm thía: "Mi phải học cách chấp nhận đi, giống như ta này, mi phát cho ta đống nhiệm vụ vớ va vớ vẩn, không phải ta cũng tiếp nhận đấy thôi."
【......】Chị gái nhỏ mặc dù nói rất có đạo lý nhưng mà đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy nhé!?
Lật bàn a!
Sơ Tranh nhìn bốn xung quanh, con gà bệnh Kỷ Thành ở đâu rồi?!
Thẻ người tốt đều yếu nhớt.
Gà yếu thì không có bệnh thần kinh.
Khoảng cách giữa nhà ăn với tòa nhà học hơi xa, khi Sơ Tranh đi ngang qua một vườn hoa nhỏ thì chợt nghe thấy tiếng trò chuyện.
Nói là tiếng trò chuyện có hơi miễn cưỡng.
Phải nói là tiếng chửi bới của các nam sinh thì đúng hơn.
Sơ Tranh nhìn xung quanh một chút rồi vòng qua con đường nhỏ đi vào.
Cô thấy Kỷ Thành đầu tiên, hắn đang đưa lưng về phía cô, đối diện hắn là học sinh lớp 11, từ đồng phục và khí thế trên người đã có thể nhìn ra đám học sinh này cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu.
"Giết người cơ đấy, uy phong ghê nhỉ."
"Chậc chậc, dáng dấp thì chẳng khác gì tên tiểu bạch kiểm mà cũng dám giết người, mày giết thử một cái cho bọn tao xem nào."
"Nhìn có cái quái gì đâu."
【Chị gái nhỏ, xin chị mau đi ra đi, mau bốp bốp bốp thể hiện rồi dọa bọn hắn đi, sau đó cứu vớt thẻ người tốt nữa đi!!】
Mau tranh sủng a!!
Chị đứng đấy nhìn làm gì!
Nam sinh bên kia nói vài câu rồi bắt đầu động tay động chân xô xô đẩy đẩy.
Kỷ Thành bị bọn họ đẩy đến lảo đảo, ngã vào lùm cây bên cạnh.
Khi mấy tên nam sinh kia còn đang cười đùa tiến lên, chuẩn bị tiếp tục động thủ thì sắc mặt cả đám chợt biến sắc, đồng thời lui về sau mấy bước.
Kỷ Thành chống vào lùm cây đứng dậy, hắn giơ tay sửa sang lại mái tóc vừa bị lùm cây làm hơi rối, xong xuôi mới nhìn lại đám người đối diện.
Sơ Tranh không nhìn thấy Kỷ Thành đã làm gì, nhưng mấy tên nam sinh kia thì nhìn nhau vài lần rồi mặt cắt không còn giọt máu xoay người chạy đi.
【Chị gái nhỏ chị phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội a a!!】 Vương Giả gào rú ầm ĩ.
Kỷ Thành quay người, hàn quang phản chiếu vào đáy mắt Sơ Tranh.
Trong tay hắn đang cầm một con dao.
Dao là loại dao gấp.
Kỷ Thành có lẽ cũng không nghĩ tới đằng sau còn có người, hắn nhanh chóng gấp dao lại, nhét vào trong túi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro