Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Hoàng ngự giang sơn (3)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ hoàng rời khỏi Tử Vi cung, sắc mặt còn âm trầm hơn cả khi ở bên trong.
"Bệ hạ..." Nữ quan bên cạnh tiến lên, nhỏ nhẹ kêu một tiếng.
"Khởi tử hoàn sinh, ngươi tin không?" Nữ hoàng giọng điệu âm trầm.
Nữ quan không dám đáp loạn, uyển chuyển nói: "Nhưng mà lúc ấy, nhiều thái y kiểm tra như vậy, đúng là không còn thở nữa mà."
"Không còn thở, sao hiện tại nàng vẫn êm đẹp sống?" Nữ hoàng tức giận.
Lúc ấy nữ hoàng cũng ở chỗ đó.
Bà ta đương nhiên cũng biết, nhiều người như vậy kiểm tra, nàng đúng là đã tắt thở.
Nhưng hiện tại phải giải thích thế nào?
Nữ quan hơi chần chờ: "Bệ hạ, có phải là có quỷ không?"
"Chuyện quái lực loạn thần, ngươi cũng tin?" Nữ hoàng phiền nhất là những chuyện này, bà ta không tin thứ này.
Chuyện này tuyệt đối là do người làm.
Nữ quan hơi suy tư: "Hai năm trước vi thần ra ngoài, có nghe qua một chuyện."
Nữ hoàng liếc nàng ta, ra hiệu nàng ta nói.
Nữ quan hạ giọng: "Nghe nói có một loại thuốc, có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái chết giả."
Ánh mắt nữ hoàng hơi phát lạnh: "Thật chứ?"
Nữ quan: "Vi thần chỉ nghe nói."
Nữ hoàng trầm ngâm một lát: "Lát nữa bảo thái y tới gặp trẫm."
"Dạ."
-
Cảnh Hoa Cung.
Tam hoàng nữ Ninh Diêu cũng vừa nhận được tin tức.
"Ngươi nói cái gì?"
"Điện hạ, đại hoàng nữ nàng... nàng còn sống." Cung nữ trả lời nơm nớp lo sợ.
"Sống?" Trên gương mặt có chút khí khái hào hùng của Ninh Diêu, viết đầy mấy chữ không tin.
Người đã chết, sao có thể sống lại?
Cung nữ gật đầu: "Hiện tại đã truyền khắp trong cung, bệ hạ đã đến Tử Vi cung."
"Nàng chết rồi, nhiều người như thế đã xác nhận, sao có thể đột nhiên còn sống?" Ninh Diêu nói: "Ngươi xác định không nghe lầm chứ?"
"Không có, nô tỳ nghe được rất chính xác."
Đáy lòng Ninh Diêu cuồng loạn một trận.
Chính xác...
Nhưng sao có thể chứ?
-
Làm sao có thể chứ.
Cái nghi vấn này, cơ hồ bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Nhưng mà Sơ Tranh chính là sống sờ sờ ra đó, toàn bộ Thái Y Viện đều đã xem qua, không có vấn đề.
Đại hoàng nữ còn sống.
Ngươi nói lúc đầu kiểm tra nhầm, linh đường của đại hoàng nữ cũng đã dựng hai lên được hai ngày, tính cả thời gian phía trước, thì thời gian tử vong đã là ba ngày.
Thế này mà có thể kiểm tra nhầm được sao?
Còn có tập thể Thái Y Viện cùng kiểm tra nhầm à?
"Không phải là quỷ bám vào người chứ?"
"Không thể nào..."
"Bằng không thì giải thích thế nào."
"Ta cũng cảm thấy tà môn, chết rồi mà còn có thể sống lại, nói không chừng chính là quỷ bám vào người."
"Các ngươi không muốn sống nữa à, bệ hạ ghét nhất là những chuyện quái lực loạn thần này."
"Có lẽ là kỳ tích thì sao."
"Đại hoàng nữ thiên mệnh bất phàm, lại được bệ hạ sủng ái, có lẽ là Diêm Vương Gia không nhận nàng, cho nên lại trở về."
"..."
Cái gì cũng nói được.
Rốt cuộc là quỷ bám vào người, hay là thiên mệnh bất phàm, Diêm Vương Gia không nhận, không ai có thể xác định.
-
Làm người trong cuộc, Sơ Tranh ở trong Tử Vi cung uống thuốc.
Loại đặc biệt đắng ấy.
Liên tiếp uống hai ngày, cả người cô đều đắng ngắt cả rồi.
Mỗi ngày Ôn Ngô đều đến, giám sát cô uống thuốc.
Nữ nhi đã mất bỗng nhiên tìm lại được, Ôn Ngô sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nữ hoàng cũng đến mỗi ngày, đem hình ảnh của một mẫu thân sủng ái nữ nhi của mình, biểu hiện đến thập phần hoàn hảo.
Không chỉ đến người không, mà còn ban thưởng đủ thứ để an ủi cô.
Nhưng phản ứng của Sơ Tranh, làm nghi hoặc nơi đáy lòng nữ hoàng càng lúc càng lớn.
Đại hoàng nữ này của bà ta có tính cách gì, bà ta còn không rõ ràng sao.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu nàng thật sự tỉnh lại, thì ôm bà ta khóc cũng là chuyện nhỏ.
Kết quả hiện tại thế nào?
Mỗi lần gặp gỡ, cô đều lạnh mặt, một chút cảm xúc cũng không nhìn ra, khi bị cô nhìn, càng khiến người ta run rẩy.
Nữ hoàng có thể phát hiện, đương nhiên Ôn Ngô cũng có thể phát hiện.
Nữ nhi của mình thay đổi.
Ôn Ngô đi đến bên trong viện, ngồi xuống đối diện Sơ Tranh: "Tiểu Tranh, con còn nhớ rõ chuyện gì không?"
Sơ Tranh uống trà, tắm nắng: "Nhớ rõ cái gì?"
Ôn Ngô nhìn cái bóng dưới đất một chút.
"Con tỉnh lại thế nào?" Ông thả nhẹ giọng điệu.
"Cứ như vậy tỉnh lại." Mở mắt chẳng phải là tỉnh sao, chẳng lẽ ta tỉnh lại còn phải làm cái nghi thức nữa à.
"Con..." Ôn Ngô cân nhắc ngôn từ: "Con có cảm giác gì khác không?"
"Không có."
Ôn Ngô không hỏi ra được cái gì từ trong miệng Sơ Tranh.
Thái Y Viện bên kia, một mực chắc chắn, lúc ấy đúng là không còn thở nữa.
Vì sao chết ba ngày rồi mà vẫn còn có thể sống lại, bọn họ cũng không rõ ràng, hiện tại Thái Y Viện còn đang chăm chỉ lật cổ tịch cả ngày lẫn đêm.
Ôn Ngô thêm trà cho Sơ Tranh: "Vậy Tiểu Tranh có thể nói cho phụ hậu biết, vì sao con lại có biến hóa lớn như vậy không?"
Hai tay Sơ Tranh khép trong tay áo, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ôn Ngô: "Con đã từng chết một lần, biến hóa lớn như vậy, kỳ quái lắm sao?"
Ôn Ngô ngồi dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn cảm thấy lạnh cả người, hàn ý thấm vào trong thân thể ông.
Nàng vẫn là nữ nhi của mình sao?
Ôn Ngô ngồi một lúc, mang người rời đi.
Ông vừa đi không bao lâu, Mộc Miên vội vàng tiến vào bẩm báo.
"Điện hạ, tam hoàng nữ tới."
"Không gặp."
Sơ Tranh vừa dứt lời, Ninh Diêu đã mang người tiến vào.
Y phục của nữ tử không có tay áo to rộng, nhìn qua tiện lợi hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là thế giới nữ tử vi tôn, nữ tử đều tương đối anh khí.
"Hoàng tỷ." Ninh Diêu vội vã đi tới: "Tỷ không sao là quá tốt rồi, ta đã sớm muốn đến, nhưng hai ngày này Tử Vi cung đều không cho người tới thăm, cho nên hiện tại mới tới."
Vì an toàn của Sơ Tranh, hai ngày nay Ôn Ngô đều không cho người tới thăm Sơ Tranh.
Nữ hoàng bệ hạ ngầm đồng ý, Ninh Diêu tự nhiên cũng không dám tới tìm hiểu tin tức.
Sơ Tranh chậm rãi uống trà: "Nhìn xong rồi, không tiễn."
Lời nói đã đến khóe miệng Ninh Diêu bị kẹt lại, không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Phản ứng này không đúng!
Ả nói tiếp thế nào đây?
"Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải vì chuyện lúc trước, tỷ bị kinh sợ không? Ta mang đến cho hoàng tỷ không ít thứ, đều là đồ hoàng tỷ thích ăn..."
"Mộc Miên, tiễn khách."
Sơ Tranh đứng dậy đi vào trong.
"Hoàng tỷ!"
Mộc Miên kiên trì ngăn Ninh Diêu lại: "Tam điện hạ, điện hạ nhà chúng ta cần phải tĩnh dưỡng, mời ngài vẫn nên trở về đi."
Ninh Diêu nhìn bóng lưng Sơ Tranh, cánh tay rũ xuống hơi siết chặt.
Chuyện gì xảy ra...
Nàng nhìn thấy mình, sao lại giống như nhìn thấy người xa lạ.
Ninh Diêu cũng nghe thấy một chút tin tức, nói sau khi nàng tỉnh lại, giống như biến thành người khác vậy.
Chẳng lẽ thật sự giống như tin đồn bên ngoài, quỷ bám vào người rồi?
"Vậy ngươi giao những thứ này cho hoàng tỷ, hôm nào ta lại đến thăm hoàng tỷ."
Ninh Diêu đem đồ vật mang đến, giao cho Mộc Miên, dẫn người rời đi.
-
Sơ Tranh nằm trên ghế thái phi trong phòng.
"Vinh Diệu?"
【 Tiểu tỷ tỷ, ta ở đây. 】 Vinh Diệu lập tức trả lời, ngoan ngoãn đến mức làm cho Sơ Tranh không quá thích ứng.
Vinh Diệu thật là ngoan.
Không giống Vương bát đản lúc nào cũng giở giọng điệu âm dương quái khí kia.
"Mi không phát nhiệm vụ cho ta?" Đổi thành Vương bát đản, không biết đã phát nhiệm vụ mấy lần rồi.
【 A. 】 Vinh Diệu sửng sốt một chút: 【 Thật, thật xin lỗi, ta còn chưa quen lắm. Để ta xem sổ tay trước đã, tiểu tỷ tỷ chờ một chút nha. 】
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái: "Bọn mi phát nhiệm vụ không giống nhau?"
Vinh Diệu ậm ừ một tiếng, không trả lời thẳng.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một ngày, tiêu hết hai mươi lượng bạc. 】
【 Phù...】 Vinh Diệu thở phào: 【 tiểu tỷ tỷ, như vậy có thể chứ? 】
Sơ Tranh: "..."
Một ngày hai mươi lượng.
Nếu Vương bát đản nghe thấy, thì có lẽ phải tức chết mất.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nữ hoàng rời khỏi Tử Vi cung, sắc mặt còn âm trầm hơn cả khi ở bên trong.
"Bệ hạ..." Nữ quan bên cạnh tiến lên, nhỏ nhẹ kêu một tiếng.
"Khởi tử hoàn sinh, ngươi tin không?" Nữ hoàng giọng điệu âm trầm.
Nữ quan không dám đáp loạn, uyển chuyển nói: "Nhưng mà lúc ấy, nhiều thái y kiểm tra như vậy, đúng là không còn thở nữa mà."
"Không còn thở, sao hiện tại nàng vẫn êm đẹp sống?" Nữ hoàng tức giận.
Lúc ấy nữ hoàng cũng ở chỗ đó.
Bà ta đương nhiên cũng biết, nhiều người như vậy kiểm tra, nàng đúng là đã tắt thở.
Nhưng hiện tại phải giải thích thế nào?
Nữ quan hơi chần chờ: "Bệ hạ, có phải là có quỷ không?"
"Chuyện quái lực loạn thần, ngươi cũng tin?" Nữ hoàng phiền nhất là những chuyện này, bà ta không tin thứ này.
Chuyện này tuyệt đối là do người làm.
Nữ quan hơi suy tư: "Hai năm trước vi thần ra ngoài, có nghe qua một chuyện."
Nữ hoàng liếc nàng ta, ra hiệu nàng ta nói.
Nữ quan hạ giọng: "Nghe nói có một loại thuốc, có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái chết giả."
Ánh mắt nữ hoàng hơi phát lạnh: "Thật chứ?"
Nữ quan: "Vi thần chỉ nghe nói."
Nữ hoàng trầm ngâm một lát: "Lát nữa bảo thái y tới gặp trẫm."
"Dạ."
-
Cảnh Hoa Cung.
Tam hoàng nữ Ninh Diêu cũng vừa nhận được tin tức.
"Ngươi nói cái gì?"
"Điện hạ, đại hoàng nữ nàng... nàng còn sống." Cung nữ trả lời nơm nớp lo sợ.
"Sống?" Trên gương mặt có chút khí khái hào hùng của Ninh Diêu, viết đầy mấy chữ không tin.
Người đã chết, sao có thể sống lại?
Cung nữ gật đầu: "Hiện tại đã truyền khắp trong cung, bệ hạ đã đến Tử Vi cung."
"Nàng chết rồi, nhiều người như thế đã xác nhận, sao có thể đột nhiên còn sống?" Ninh Diêu nói: "Ngươi xác định không nghe lầm chứ?"
"Không có, nô tỳ nghe được rất chính xác."
Đáy lòng Ninh Diêu cuồng loạn một trận.
Chính xác...
Nhưng sao có thể chứ?
-
Làm sao có thể chứ.
Cái nghi vấn này, cơ hồ bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Nhưng mà Sơ Tranh chính là sống sờ sờ ra đó, toàn bộ Thái Y Viện đều đã xem qua, không có vấn đề.
Đại hoàng nữ còn sống.
Ngươi nói lúc đầu kiểm tra nhầm, linh đường của đại hoàng nữ cũng đã dựng hai lên được hai ngày, tính cả thời gian phía trước, thì thời gian tử vong đã là ba ngày.
Thế này mà có thể kiểm tra nhầm được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có tập thể Thái Y Viện cùng kiểm tra nhầm à?
"Không phải là quỷ bám vào người chứ?"
"Không thể nào..."
"Bằng không thì giải thích thế nào."
"Ta cũng cảm thấy tà môn, chết rồi mà còn có thể sống lại, nói không chừng chính là quỷ bám vào người."
"Các ngươi không muốn sống nữa à, bệ hạ ghét nhất là những chuyện quái lực loạn thần này."
"Có lẽ là kỳ tích thì sao."
"Đại hoàng nữ thiên mệnh bất phàm, lại được bệ hạ sủng ái, có lẽ là Diêm Vương Gia không nhận nàng, cho nên lại trở về."
"..."
Cái gì cũng nói được.
Rốt cuộc là quỷ bám vào người, hay là thiên mệnh bất phàm, Diêm Vương Gia không nhận, không ai có thể xác định.
-
Làm người trong cuộc, Sơ Tranh ở trong Tử Vi cung uống thuốc.
Loại đặc biệt đắng ấy.
Liên tiếp uống hai ngày, cả người cô đều đắng ngắt cả rồi.
Mỗi ngày Ôn Ngô đều đến, giám sát cô uống thuốc.
Nữ nhi đã mất bỗng nhiên tìm lại được, Ôn Ngô sợ cô lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nữ hoàng cũng đến mỗi ngày, đem hình ảnh của một mẫu thân sủng ái nữ nhi của mình, biểu hiện đến thập phần hoàn hảo.
Không chỉ đến người không, mà còn ban thưởng đủ thứ để an ủi cô.
Nhưng phản ứng của Sơ Tranh, làm nghi hoặc nơi đáy lòng nữ hoàng càng lúc càng lớn.
Đại hoàng nữ này của bà ta có tính cách gì, bà ta còn không rõ ràng sao.
Phát sinh chuyện lớn như vậy, nếu nàng thật sự tỉnh lại, thì ôm bà ta khóc cũng là chuyện nhỏ.
Kết quả hiện tại thế nào?
Mỗi lần gặp gỡ, cô đều lạnh mặt, một chút cảm xúc cũng không nhìn ra, khi bị cô nhìn, càng khiến người ta run rẩy.
Nữ hoàng có thể phát hiện, đương nhiên Ôn Ngô cũng có thể phát hiện.
Nữ nhi của mình thay đổi.
Ôn Ngô đi đến bên trong viện, ngồi xuống đối diện Sơ Tranh: "Tiểu Tranh, con còn nhớ rõ chuyện gì không?"
Sơ Tranh uống trà, tắm nắng: "Nhớ rõ cái gì?"
Ôn Ngô nhìn cái bóng dưới đất một chút.
"Con tỉnh lại thế nào?" Ông thả nhẹ giọng điệu.
"Cứ như vậy tỉnh lại." Mở mắt chẳng phải là tỉnh sao, chẳng lẽ ta tỉnh lại còn phải làm cái nghi thức nữa à.
"Con..." Ôn Ngô cân nhắc ngôn từ: "Con có cảm giác gì khác không?"
"Không có."
Ôn Ngô không hỏi ra được cái gì từ trong miệng Sơ Tranh.
Thái Y Viện bên kia, một mực chắc chắn, lúc ấy đúng là không còn thở nữa.
Vì sao chết ba ngày rồi mà vẫn còn có thể sống lại, bọn họ cũng không rõ ràng, hiện tại Thái Y Viện còn đang chăm chỉ lật cổ tịch cả ngày lẫn đêm.
Ôn Ngô thêm trà cho Sơ Tranh: "Vậy Tiểu Tranh có thể nói cho phụ hậu biết, vì sao con lại có biến hóa lớn như vậy không?"
Hai tay Sơ Tranh khép trong tay áo, ánh mắt bình tĩnh nhìn Ôn Ngô: "Con đã từng chết một lần, biến hóa lớn như vậy, kỳ quái lắm sao?"
Ôn Ngô ngồi dưới ánh mặt trời, nhưng vẫn cảm thấy lạnh cả người, hàn ý thấm vào trong thân thể ông.
Nàng vẫn là nữ nhi của mình sao?
Ôn Ngô ngồi một lúc, mang người rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông vừa đi không bao lâu, Mộc Miên vội vàng tiến vào bẩm báo.
"Điện hạ, tam hoàng nữ tới."
"Không gặp."
Sơ Tranh vừa dứt lời, Ninh Diêu đã mang người tiến vào.
Y phục của nữ tử không có tay áo to rộng, nhìn qua tiện lợi hơn nhiều.
Dù sao đây cũng là thế giới nữ tử vi tôn, nữ tử đều tương đối anh khí.
"Hoàng tỷ." Ninh Diêu vội vã đi tới: "Tỷ không sao là quá tốt rồi, ta đã sớm muốn đến, nhưng hai ngày này Tử Vi cung đều không cho người tới thăm, cho nên hiện tại mới tới."
Vì an toàn của Sơ Tranh, hai ngày nay Ôn Ngô đều không cho người tới thăm Sơ Tranh.
Nữ hoàng bệ hạ ngầm đồng ý, Ninh Diêu tự nhiên cũng không dám tới tìm hiểu tin tức.
Sơ Tranh chậm rãi uống trà: "Nhìn xong rồi, không tiễn."
Lời nói đã đến khóe miệng Ninh Diêu bị kẹt lại, không thể tin nhìn Sơ Tranh.
Phản ứng này không đúng!
Ả nói tiếp thế nào đây?
"Hoàng tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải vì chuyện lúc trước, tỷ bị kinh sợ không? Ta mang đến cho hoàng tỷ không ít thứ, đều là đồ hoàng tỷ thích ăn..."
"Mộc Miên, tiễn khách."
Sơ Tranh đứng dậy đi vào trong.
"Hoàng tỷ!"
Mộc Miên kiên trì ngăn Ninh Diêu lại: "Tam điện hạ, điện hạ nhà chúng ta cần phải tĩnh dưỡng, mời ngài vẫn nên trở về đi."
Ninh Diêu nhìn bóng lưng Sơ Tranh, cánh tay rũ xuống hơi siết chặt.
Chuyện gì xảy ra...
Nàng nhìn thấy mình, sao lại giống như nhìn thấy người xa lạ.
Ninh Diêu cũng nghe thấy một chút tin tức, nói sau khi nàng tỉnh lại, giống như biến thành người khác vậy.
Chẳng lẽ thật sự giống như tin đồn bên ngoài, quỷ bám vào người rồi?
"Vậy ngươi giao những thứ này cho hoàng tỷ, hôm nào ta lại đến thăm hoàng tỷ."
Ninh Diêu đem đồ vật mang đến, giao cho Mộc Miên, dẫn người rời đi.
-
Sơ Tranh nằm trên ghế thái phi trong phòng.
"Vinh Diệu?"
【 Tiểu tỷ tỷ, ta ở đây. 】 Vinh Diệu lập tức trả lời, ngoan ngoãn đến mức làm cho Sơ Tranh không quá thích ứng.
Vinh Diệu thật là ngoan.
Không giống Vương bát đản lúc nào cũng giở giọng điệu âm dương quái khí kia.
"Mi không phát nhiệm vụ cho ta?" Đổi thành Vương bát đản, không biết đã phát nhiệm vụ mấy lần rồi.
【 A. 】 Vinh Diệu sửng sốt một chút: 【 Thật, thật xin lỗi, ta còn chưa quen lắm. Để ta xem sổ tay trước đã, tiểu tỷ tỷ chờ một chút nha. 】
Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái: "Bọn mi phát nhiệm vụ không giống nhau?"
Vinh Diệu ậm ừ một tiếng, không trả lời thẳng.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một ngày, tiêu hết hai mươi lượng bạc. 】
【 Phù...】 Vinh Diệu thở phào: 【 tiểu tỷ tỷ, như vậy có thể chứ? 】
Sơ Tranh: "..."
Một ngày hai mươi lượng.
Nếu Vương bát đản nghe thấy, thì có lẽ phải tức chết mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro