Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Kim bài sát thủ (13)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh so sánh với địa chỉ trên điện thoại một chút, cất điện thoại vào, đi qua bấm chuông cửa.
Nhưng bấm nửa ngày mà không có ai mở cửa.
Không ở nhà sao?
Sơ Tranh quay người chuẩn bị rời đi, cánh tay đụng phải cửa, cửa nhà lập tức lộ ra một khe hở nhỏ.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào khe hở kia, lát sau vươn tay đẩy cửa ra.
Chung cư lấy màu đen làm chủ đạo, toàn bộ không gian đều lộ ra vẻ băng lãnh cứng nhắc, đem đến cho người ta một loại cảm giác kiềm chế khó chịu.
Trong phòng tắm có tiếng nước, ào ào không ngừng, có lẽ chính nó đã át đi tiếng chuông cửa.
Sơ Tranh không hề có chút giác ngộ của việc tự tiện xông vào nhà người khác nào cả, nhàn rỗi bình thản đánh giá căn phòng.
Nhưng cô cũng không đi loạn, chỉ đứng trong phòng khách.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, lúc này đã qua bao lâu rồi chứ?
Người bên trong đang tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị cho vào nồi hả?
Sơ Tranh đợi đến không kiên nhẫn, đi qua gõ cửa.
Tiếng nước bên trong bỗng dưng dừng lại.
"Tấn Thần, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép lấy chìa khóa dự phòng!" Thanh âm của người đàn ông từ bên trong truyền tới, mang theo chút ý lạnh.
Sơ Tranh lên tiếng: "Là tôi."
"..."
Phòng tắm đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau đó Sơ Tranh nghe thấy âm thanh sạt sạt, chắc là đang mặc quần áo.
Ầm ầm ——
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
"Sao thế?" Sơ Tranh lễ phép hỏi một câu.
"Không sao." Giọng nói của Tấn Ninh truyền tới.
Tấn Ninh nói không sao, Sơ Tranh liền không hỏi lại nữa.
Nhưng mà cô chờ bên ngoài nửa ngày, người ở bên trong vẫn chưa hề đi ra, thời gian dài như thế, cho dù lên bục lĩnh thường rồi phát biểu cảm nghĩ thì cũng đã xong rồi, người này sao mà lâu la thế.
Sơ Tranh đi qua đi lại vài vòng, đáy lòng dâng lên sự bực bội.
Tận đến khi sự bực bội hiện lên ở bối cảnh sau lưng cô luôn, cô trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.
Hơi nước trong phòng tắm đã tan đi kha khá, giống như bên ngoài, đều là tông màu trầm.
Toàn bộ phòng tắm đã trải qua cải tạo, để cho hắn sử dụng dễ dàng hơn.
Mà lúc này người đàn ông đang ngồi dưới đất, cố gắng chống đỡ xe lăn và bồn tắm lớn.
Sơ Tranh đột nhiên đẩy cửa ra, người đàn ông giống như bị kinh sợ, kéo khăn tắm bên cạnh che người mình lại.
Hắn ngước mắt nhìn qua, trên gương mặt trắng nõn không biết là vì tắm rửa hay là vì sao, mà hiện lên chút đỏ ửng, làm hắn nhìn qua càng có mấy phần rực rỡ hơn lúc trước.
Hắn khẽ nhấp môi mỏng, không vì Sơ Tranh đột nhiên xông tới, mà lộ ra xấu hổ hoặc quẫn bách, chỉ là khó hiểu nhìn cô: "Sơ Tranh tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?"
Giọng điệu vẫn rất lễ phép và không mất đi vẻ ưu nhã.
Cho dù lúc này hắn hơi chật vật ngồi trên sàn phòng tắm.
Sơ Tranh bình tĩnh lấy ra một phần văn kiện: "Từ hôm nay trở đi, tôi chăm sóc anh, đây là hợp đồng, anh muốn xem không?"
Nhìn đi!
Cô cầm văn kiện tới cửa đấy!
Không phải đi mò đâu!
Tấn Ninh bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cho ngơ ngác.
Hắn... cần người chăm sóc khi nào chứ?
Còn có hợp đồng?
Mấy người trong nhà làm ra à?
"Tôi có thể hỏi... ai mời cô tới không?"
Tấn Ninh phát hiện khi mình ở trước mặt cô gái này, luôn luôn nhịn không được mà thả nhẹ thanh âm.
"Cha anh."
Tấn Ninh như thế này, rất cần người chăm sóc.
Mặc dù hắn nói không cần, nhưng người của Tấn gia làm sao mà yên tâm được.
Tấn Thần cũng không thể thời thời khắc khắc đến chăm sóc hắn, cho nên Sơ Tranh liền thấy được thông báo tuyển dụng này.
Cha Tấn là kiểu người mạnh mẽ kiên quyết, nên Tấn Ninh ngược lại không nghi ngờ, ông ấy sẽ tìm người rồi trực tiếp đưa tới đây.
Lúc hắn mới xảy ra chuyện, ông ấy cũng từng làm vậy.
Nhưng bị hắn đuổi đi.
Tuu vậy cha Tấn cũng không từ bỏ, liên tiếp đưa người tới.
Mãi đến khoảng thời gian trước, Tấn Thần vì nguyên nhân cá nhân mà tạm thời nghỉ học, nên cứ luôn nhảy nhót bên cạnh hắn, cha Tấn mới yên tĩnh lại.
Hình như Tấn Thần sắp đi học lại... Cho nên lại bắt đầu?
"Xin lỗi, Sơ Tranh tiểu thư, có lẽ tôi không cần..."
"Anh chắc chắn." Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào chân hắn, có ý tứ khác.
Sắc mặt Tấn Ninh dường như còn đỏ hơn lúc trước một chút.
Nếu như không phải là vì cô đột nhiên xuất hiện, mình cũng sẽ không xuất hiện kiểu sai lầm như thế này.
Nhưng Tấn Ninh không cách nào phủ nhận, lúc này mình không có cách nào để trở lại trên xe lăn được.
"Hợp đồng đã ký, không thể bội ước."
"Tôi có thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng." Tấn Ninh nói.
"Không thể bội ước." Sơ Tranh cường điệu: "Nghe không hiểu?"
"..."
Rốt cuộc là ai thuê ai đây?
Sơ Tranh đưa hợp đồng lên, lật đến trang cuối cùng.
Tên của cha Tấn đã được ký, phía sau còn có một cột, cô đưa bút lên: "Ký."
"Sơ Tranh tiểu thư, tôi không cần..."
"Tôi nói anh cần thì anh sẽ cần." Sơ Tranh xoay người nhét bút vào trong tay hắn, liếc thấy mái tóc còn ẩm ướt của hắn, bàn tay bao trùm lên trên, lén lút sờ một chút.
Cô... lại đi sờ đầu mình?
Mặc dù chỉ sờ một chút, nhưng Tấn Ninh vẫn bị khiếp sợ.
"Ngoan một chút, không nên ép tôi dùng thủ đoạn phi thường."
Ngữ khí của câu nói này không hung dữ, cũng không nhu hòa.
Nhưng Tấn Ninh cảm thấy giọng điệu kia giống như đang trấn an, lại giống như đang dụ dỗ...
Tấn Ninh chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Trước kia chỉ cần một ánh mắt của hắn, những người phụ nữ muốn sát lại bên hắn đều tự giác tản ra.
Vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị người ép buộc ký hợp đồng ngay trong phòng tắm?
Lại là hợp đồng thuê người đấy!
"Anh còn ba phút ký tên."
Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Ngón tay hơi cuộn tròn, trên đầu ngón tay còn dính một chút ướt át.
Xúc cảm mềm mại lưu lại trong lòng bàn tay.
Thật mềm nha.
Tấn Ninh rũ mắt nhìn hợp đồng, trang giấy cuối cùng có ba chữ ngay ngắn, Hạ Sơ Tranh.
Hóa ra cô họ Hạ.
Tấn Ninh trầm mặc một hồi, ngón tay thon dài trắng nõn, nắm chặt bút, viết xuống tên của mình.
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái phiêu dật.
Ngược lại có chút tương tự với cỗ khí chất thần tiên lúc trước của hắn.
...
Sơ Tranh tiến lên, dự định ôm Tấn Ninh.
Tấn Ninh hơi nhíu mày: "Cô..."
"Anh vẫn muốn ngồi dưới đất?"
"..."
Vừa rồi là ai để mình ngồi dưới đất, ép mình ký hợp đồng chứ!
"Cô dìu tôi là được." Nhìn cô tay nhỏ chân nhỏ thế kia mà còn muốn ôm, không sợ gãy à.
"Ồ."
Sơ Tranh đáp một tiếng.
Sau đó trực tiếp ôm Tấn Ninh lên, đặt trên xe lăn.
Tấn Ninh: "..."
Không phải cô đồng ý với tôi rồi sao!
Trên người Tấn Ninh mặc một chiếc áo sơ mi, dính nước, lúc này dán lên người, phong quang dưới áo sơ mi lộ ra không sót thứ gì.
Quần kéo lên một nửa, nhưng lúc này bị khăn tắm che kín, không thấy được gì cả.
Lần đầu tiên Tấn Ninh cảm thấy quẫn bách khi ở trước mặt người khác như thế.
Tố chất tâm lý của hắn xưa nay luôn rất cường đại, cho dù là lúc mới xảy ra chuyện, đối điện với nhiều ánh mắt khác thường, hắn đều có thể trấn định tự nhiên.
Không biết vì sao, lúc đối diện với cô gái này, bỗng nhiên có chút quân lính tan rã.
Sơ Tranh đẩy hắn đi ra: "Phòng ngủ."
Tấn Ninh chỉ vào một phương hướng.
Sơ Tranh đẩy hắn vào.
Mắt thấy Sơ Tranh mở tủ quần áo ra, tư thế như muốn thay quần áo cho mình, Tấn Ninh nhanh chóng lên tiếng: "Tự tôi làm được, cô ra ngoài trước đi."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, đột nhiên lật hợp đồng ra, chỉ vào một điều khoản nào đó, đường đường chính chính đọc: "Bên B có nghĩa vụ khi bên A không tiện, trợ giúp bên A hoàn thành tất cả mọi việc trong cuộc sống. Nếu như bên A không phối hợp, bên B có thể cưỡng ép chấp hành."
Tấn Ninh nhìn vào trong hợp đồng, hàng chữ kia bị kẹp giữa đông đảo các điều khoản, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Tấn Ninh: "..."
Đây là cái hợp đồng cường đạo gì chứ?
Tấn Ninh bắt đầu hoài nghi, vừa rồi hắn ký cái gì thế.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh so sánh với địa chỉ trên điện thoại một chút, cất điện thoại vào, đi qua bấm chuông cửa.
Nhưng bấm nửa ngày mà không có ai mở cửa.
Không ở nhà sao?
Sơ Tranh quay người chuẩn bị rời đi, cánh tay đụng phải cửa, cửa nhà lập tức lộ ra một khe hở nhỏ.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào khe hở kia, lát sau vươn tay đẩy cửa ra.
Chung cư lấy màu đen làm chủ đạo, toàn bộ không gian đều lộ ra vẻ băng lãnh cứng nhắc, đem đến cho người ta một loại cảm giác kiềm chế khó chịu.
Trong phòng tắm có tiếng nước, ào ào không ngừng, có lẽ chính nó đã át đi tiếng chuông cửa.
Sơ Tranh không hề có chút giác ngộ của việc tự tiện xông vào nhà người khác nào cả, nhàn rỗi bình thản đánh giá căn phòng.
Nhưng cô cũng không đi loạn, chỉ đứng trong phòng khách.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ, lúc này đã qua bao lâu rồi chứ?
Người bên trong đang tắm rửa sạch sẽ để chuẩn bị cho vào nồi hả?
Sơ Tranh đợi đến không kiên nhẫn, đi qua gõ cửa.
Tiếng nước bên trong bỗng dưng dừng lại.
"Tấn Thần, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được phép lấy chìa khóa dự phòng!" Thanh âm của người đàn ông từ bên trong truyền tới, mang theo chút ý lạnh.
Sơ Tranh lên tiếng: "Là tôi."
"..."
Phòng tắm đột nhiên yên tĩnh lại.
Sau đó Sơ Tranh nghe thấy âm thanh sạt sạt, chắc là đang mặc quần áo.
Ầm ầm ——
Tiếng vật nặng rơi xuống đất.
"Sao thế?" Sơ Tranh lễ phép hỏi một câu.
"Không sao." Giọng nói của Tấn Ninh truyền tới.
Tấn Ninh nói không sao, Sơ Tranh liền không hỏi lại nữa.
Nhưng mà cô chờ bên ngoài nửa ngày, người ở bên trong vẫn chưa hề đi ra, thời gian dài như thế, cho dù lên bục lĩnh thường rồi phát biểu cảm nghĩ thì cũng đã xong rồi, người này sao mà lâu la thế.
Sơ Tranh đi qua đi lại vài vòng, đáy lòng dâng lên sự bực bội.
Tận đến khi sự bực bội hiện lên ở bối cảnh sau lưng cô luôn, cô trực tiếp đẩy cửa phòng tắm ra.
Hơi nước trong phòng tắm đã tan đi kha khá, giống như bên ngoài, đều là tông màu trầm.
Toàn bộ phòng tắm đã trải qua cải tạo, để cho hắn sử dụng dễ dàng hơn.
Mà lúc này người đàn ông đang ngồi dưới đất, cố gắng chống đỡ xe lăn và bồn tắm lớn.
Sơ Tranh đột nhiên đẩy cửa ra, người đàn ông giống như bị kinh sợ, kéo khăn tắm bên cạnh che người mình lại.
Hắn ngước mắt nhìn qua, trên gương mặt trắng nõn không biết là vì tắm rửa hay là vì sao, mà hiện lên chút đỏ ửng, làm hắn nhìn qua càng có mấy phần rực rỡ hơn lúc trước.
Hắn khẽ nhấp môi mỏng, không vì Sơ Tranh đột nhiên xông tới, mà lộ ra xấu hổ hoặc quẫn bách, chỉ là khó hiểu nhìn cô: "Sơ Tranh tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?"
Giọng điệu vẫn rất lễ phép và không mất đi vẻ ưu nhã.
Cho dù lúc này hắn hơi chật vật ngồi trên sàn phòng tắm.
Sơ Tranh bình tĩnh lấy ra một phần văn kiện: "Từ hôm nay trở đi, tôi chăm sóc anh, đây là hợp đồng, anh muốn xem không?"
Nhìn đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cầm văn kiện tới cửa đấy!
Không phải đi mò đâu!
Tấn Ninh bị câu nói kia của Sơ Tranh làm cho ngơ ngác.
Hắn... cần người chăm sóc khi nào chứ?
Còn có hợp đồng?
Mấy người trong nhà làm ra à?
"Tôi có thể hỏi... ai mời cô tới không?"
Tấn Ninh phát hiện khi mình ở trước mặt cô gái này, luôn luôn nhịn không được mà thả nhẹ thanh âm.
"Cha anh."
Tấn Ninh như thế này, rất cần người chăm sóc.
Mặc dù hắn nói không cần, nhưng người của Tấn gia làm sao mà yên tâm được.
Tấn Thần cũng không thể thời thời khắc khắc đến chăm sóc hắn, cho nên Sơ Tranh liền thấy được thông báo tuyển dụng này.
Cha Tấn là kiểu người mạnh mẽ kiên quyết, nên Tấn Ninh ngược lại không nghi ngờ, ông ấy sẽ tìm người rồi trực tiếp đưa tới đây.
Lúc hắn mới xảy ra chuyện, ông ấy cũng từng làm vậy.
Nhưng bị hắn đuổi đi.
Tuu vậy cha Tấn cũng không từ bỏ, liên tiếp đưa người tới.
Mãi đến khoảng thời gian trước, Tấn Thần vì nguyên nhân cá nhân mà tạm thời nghỉ học, nên cứ luôn nhảy nhót bên cạnh hắn, cha Tấn mới yên tĩnh lại.
Hình như Tấn Thần sắp đi học lại... Cho nên lại bắt đầu?
"Xin lỗi, Sơ Tranh tiểu thư, có lẽ tôi không cần..."
"Anh chắc chắn." Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào chân hắn, có ý tứ khác.
Sắc mặt Tấn Ninh dường như còn đỏ hơn lúc trước một chút.
Nếu như không phải là vì cô đột nhiên xuất hiện, mình cũng sẽ không xuất hiện kiểu sai lầm như thế này.
Nhưng Tấn Ninh không cách nào phủ nhận, lúc này mình không có cách nào để trở lại trên xe lăn được.
"Hợp đồng đã ký, không thể bội ước."
"Tôi có thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng." Tấn Ninh nói.
"Không thể bội ước." Sơ Tranh cường điệu: "Nghe không hiểu?"
"..."
Rốt cuộc là ai thuê ai đây?
Sơ Tranh đưa hợp đồng lên, lật đến trang cuối cùng.
Tên của cha Tấn đã được ký, phía sau còn có một cột, cô đưa bút lên: "Ký."
"Sơ Tranh tiểu thư, tôi không cần..."
"Tôi nói anh cần thì anh sẽ cần." Sơ Tranh xoay người nhét bút vào trong tay hắn, liếc thấy mái tóc còn ẩm ướt của hắn, bàn tay bao trùm lên trên, lén lút sờ một chút.
Cô... lại đi sờ đầu mình?
Mặc dù chỉ sờ một chút, nhưng Tấn Ninh vẫn bị khiếp sợ.
"Ngoan một chút, không nên ép tôi dùng thủ đoạn phi thường."
Ngữ khí của câu nói này không hung dữ, cũng không nhu hòa.
Nhưng Tấn Ninh cảm thấy giọng điệu kia giống như đang trấn an, lại giống như đang dụ dỗ...
Tấn Ninh chưa từng gặp phải tình huống như vậy.
Trước kia chỉ cần một ánh mắt của hắn, những người phụ nữ muốn sát lại bên hắn đều tự giác tản ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vạn vạn không nghĩ tới, có một ngày, mình sẽ bị người ép buộc ký hợp đồng ngay trong phòng tắm?
Lại là hợp đồng thuê người đấy!
"Anh còn ba phút ký tên."
Sơ Tranh nhắc nhở hắn.
Ngón tay hơi cuộn tròn, trên đầu ngón tay còn dính một chút ướt át.
Xúc cảm mềm mại lưu lại trong lòng bàn tay.
Thật mềm nha.
Tấn Ninh rũ mắt nhìn hợp đồng, trang giấy cuối cùng có ba chữ ngay ngắn, Hạ Sơ Tranh.
Hóa ra cô họ Hạ.
Tấn Ninh trầm mặc một hồi, ngón tay thon dài trắng nõn, nắm chặt bút, viết xuống tên của mình.
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái phiêu dật.
Ngược lại có chút tương tự với cỗ khí chất thần tiên lúc trước của hắn.
...
Sơ Tranh tiến lên, dự định ôm Tấn Ninh.
Tấn Ninh hơi nhíu mày: "Cô..."
"Anh vẫn muốn ngồi dưới đất?"
"..."
Vừa rồi là ai để mình ngồi dưới đất, ép mình ký hợp đồng chứ!
"Cô dìu tôi là được." Nhìn cô tay nhỏ chân nhỏ thế kia mà còn muốn ôm, không sợ gãy à.
"Ồ."
Sơ Tranh đáp một tiếng.
Sau đó trực tiếp ôm Tấn Ninh lên, đặt trên xe lăn.
Tấn Ninh: "..."
Không phải cô đồng ý với tôi rồi sao!
Trên người Tấn Ninh mặc một chiếc áo sơ mi, dính nước, lúc này dán lên người, phong quang dưới áo sơ mi lộ ra không sót thứ gì.
Quần kéo lên một nửa, nhưng lúc này bị khăn tắm che kín, không thấy được gì cả.
Lần đầu tiên Tấn Ninh cảm thấy quẫn bách khi ở trước mặt người khác như thế.
Tố chất tâm lý của hắn xưa nay luôn rất cường đại, cho dù là lúc mới xảy ra chuyện, đối điện với nhiều ánh mắt khác thường, hắn đều có thể trấn định tự nhiên.
Không biết vì sao, lúc đối diện với cô gái này, bỗng nhiên có chút quân lính tan rã.
Sơ Tranh đẩy hắn đi ra: "Phòng ngủ."
Tấn Ninh chỉ vào một phương hướng.
Sơ Tranh đẩy hắn vào.
Mắt thấy Sơ Tranh mở tủ quần áo ra, tư thế như muốn thay quần áo cho mình, Tấn Ninh nhanh chóng lên tiếng: "Tự tôi làm được, cô ra ngoài trước đi."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, đột nhiên lật hợp đồng ra, chỉ vào một điều khoản nào đó, đường đường chính chính đọc: "Bên B có nghĩa vụ khi bên A không tiện, trợ giúp bên A hoàn thành tất cả mọi việc trong cuộc sống. Nếu như bên A không phối hợp, bên B có thể cưỡng ép chấp hành."
Tấn Ninh nhìn vào trong hợp đồng, hàng chữ kia bị kẹp giữa đông đảo các điều khoản, rất dễ dàng bị xem nhẹ.
Tấn Ninh: "..."
Đây là cái hợp đồng cường đạo gì chứ?
Tấn Ninh bắt đầu hoài nghi, vừa rồi hắn ký cái gì thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro