Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Kim bài sát thủ (15)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tiểu tiên nữ, sao cô lại ở trong nhà anh tôi?"

Tấn Thần tự nhiên lẻn đến bên cạnh Sơ Tranh, ngay cả anh ruột mình cũng không thèm để ý.

"Chăm sóc hắn." Sơ Tranh hất cằm ra hiệu Tấn Ninh.

"A?"

Ánh mắt Tấn Thần di chuyển qua lại giữa Sơ Tranh và anh ruột nhà mình, giống như không cam tâm, lại giống như phẫn nộ, còn xen lẫn một chút oán niệm.

Khi cậu không ở đây, anh ruột cậu đã làm cái gì thế hả!!

Sao lại làm cho tiểu tiên nữ đến chăm sóc hắn rồi?!

Cầm thú!!

"Anh, anh có ý gì thế?" Tấn Thần đẩy Tấn Ninh vào phòng, giống như đứa bé không lấy được kẹo đường: "Tại sao anh lại muốn cô ấy đến chăm sóc anh?"

Sao anh lại cấu kết được với tiểu tiên nữ rồi hả!

"Anh không rảnh rỗi như em."

"Vậy tại sao cô ấy lại ở đây?" Tấn Thần bất mãn: "Anh nói cô ấy không hợp với em, chẳng lẽ hợp với anh à? Có phải anh thích cô ấy không?"

"Anh chưa nói qua à." Tấn Ninh nói: "Chính cô ấy tìm tới cửa."

Tấn Thần đột nhiên sững sờ.

Há to miệng, nghi ngờ hỏi: "Cô ấy muốn làm gì?"

Tấn Thần thích Sơ Tranh là thật, nhưng cũng không đại biểu cho việc, cậu có thể coi nhẹ an toàn của Tấn Ninh.

Suy nghĩ kỹ một chút, cô xuất hiện quả thật có chút quỷ dị.

Rốt cuộc cô và anh ruột mình quen biết thế nào?

"Em có trí nhớ của cá à?" Khóe miệng Tấn Ninh hơi cong, châm chọc em ruột, không chút lưu tình nào.

"..." Đây là đang biến tấu mắng cậu trí nhớ kém đúng không!

Lúc cậu hỏi lần đầu tiên, Sơ Tranh từng trả lời rồi, tới chăm sóc Tấn Ninh.

"Em là em ruột của anh đúng không?"

"Không phải." Tấn Ninh nói: "Em là đứa nhặt được."

"..."

Tấn Thần chỉ vào Tấn Ninh, nửa ngày không nói nên lời.

"Nếu em không phải em ruột của anh, thì đã sớm bóp chết anh rồi."

Đuôi lông mày của Tấn Ninh dường như nhiễm lên ý cười nhàn nhạt: "Vinh hạnh của em."

"..."

...

Tấn Thần ôm trái tim tan nát, lẩm bẩm chạy tới nói chuyện với Sơ Tranh.

Mặc dù Sơ Tranh không đáp lời nhiều, nhưng nếu có thể trả lời, thì cô vẫn sẽ nói.

Chủ đề của Tấn Thần rất nhiều, trong lúc nhất thời không hề thấy nhàm chán.

Tấn Ninh ngồi trên xe lăn, trầm mặc nhìn Tấn Thần và Sơ Tranh, ánh mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu lên trên thân hai người, hắn đột nhiên cảm thấy có chút chướng mắt.

"Tấn Thần, em tới đây làm gì?" Tấn Ninh lên tiếng cắt ngang Tấn Thần đang líu lo không ngừng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ sợ anh chết đói." Tấn Thần bất mãn lầm bầm: "Anh đã lớn như thế rồi, sao mà chết đói được, mẹ đúng là quan tâm thừa rồi."

Ngày nào cũng bắt cậu đưa cái này đưa cái kia qua.

Cậu là shipper chắc?!

"Đưa xong rồi, em có thể đi." Tấn Ninh đuổi người.

"Em không!"

"Lần trước em cho anh mượn..."

"Anh, em đi ngay đây." Tấn Thần đứng dậy, cười tủm tỉm phất tay với Sơ Tranh: "Tiểu tiên nữ, tôi đi nhé."

Tấn Thần tới đưa đồ, còn thuận tiện để lại một tấm thiệp mời.

Sơ Tranh nhìn thấy lạc khoản là nhà cũ Tấn gia.

Chữ hỉ đỏ thẫm.

Là một tấm thiệp mời kết hôn.

"Em trai anh thăm dò tôi." Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt Tấn Ninh dịch chuyển khỏi thiếp mời, bình tĩnh trả lời: "Nó chỉ nhàm chán thôi, không cần để ý."

Tấn Thần quan tâm hắn, Tấn Ninh đương nhiên biết.

"Anh cũng cảm thấy tôi có mưu đồ khác với anh?" Sơ Tranh không mượn con lừa này để xuống dốc, kết thúc đề tài này, mà ngược lại còn nói thẳng ra.

Đầu ngón tay Tấn Ninh đặt trong lòng bàn tay, khi Sơ Tranh hỏi ra câu nói này, có chút siết chặt.

"Tôi đối với anh có mưu đồ khác." Sơ Tranh không đợi hắn trả lời, tự mình nói: "Cho nên anh không cần sợ hãi, dù sao anh cũng chạy không thoát."

Cho nên anh không cần sợ hãi, dù sao anh cũng chạy không thoát.

Ối giời ơi, nghe thử mấy lời này mà xem.

Vương bát đản hận không thể đập chết tiểu tỷ tỷ nhà nó.

Đây là lời mà một người tốt có thể nói ra được sao?

Đây mẹ nó là lời của thổ phỉ thì có!

Tấn Ninh không biểu hiện ra sự kinh ngạc: "Không biết cô có ý đồ gì với tôi?"

Cô gái ngồi trên ghế sofa, dưới ánh nắng mặt trời, khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt trong suốt chiếu rọi hình bóng hắn, thoáng như cảnh sắc tuyệt mỹ, lưu luyến tốt đẹp.

"Anh."

...

Leng keng ——

Chuông cửa đánh vỡ bầu không khí hơi quỷ dị trong phòng, Tấn Ninh qua mở cửa.

Những người đứng ở ngoài cửa, Tấn Ninh đều biết.

Một người đàn ông đầu đinh trong số đó, có chút do dự kêu một tiếng: "Tấn đội..."

Tấn Ninh: "Không cần gọi tôi như vậy, tôi đã không phải là đội trưởng của các anh nữa rồi."

Người đàn ông đầu đinh hơi há miệng ra, rốt cuộc cũng là một người đàn ông, nên không tìm ra lời gì cảm tính mà nói.

"Tìm tôi có chuyện gì." Lễ phép khách sáo lại xa cách.

Giống như bọn họ chưa từng là đồng sự của nhau vậy.

Tấn Ninh không có ý định mời bọn họ vào nhà, người đàn ông đầu đinh ngược lại đã tập mãi thành thói quen.

Khi ở trong cục, hắn chính là người như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Là..." Người đàn ông đầu đinh thở dài: "Là vụ án của Cao Đức Thăng, khi anh em chúng tôi kiểm tra camera, phát hiện đội... anh Ninh cũng ở hiện trường, cho nên tôi tới hỏi một chút, thuận tiện thăm anh."

Tấn Ninh nhẹ cau mày lại.

"Vào đi."

Tấn Ninh mở cửa ra.

Người đàn ông đầu đinh hơi cười lên, giơ tay muốn đẩy Tấn Ninh.

Tấn Ninh rất khách khí cự tuyệt, tự mình đẩy xe lăn đến phòng khách.

Sơ Tranh đã đứng lên từ trên ghế sofa, người đàn ông đầu đinh nhìn thấy Sơ Tranh, trực tiếp viết hai chữ "kinh ngạc" lên mặt.

Người như Tấn đội, vậy mà trong nhà lại có một cô gái?

Người đàn ông đầu đinh rất khiếp sợ, nhưng cũng không dám hỏi Tấn Ninh đây là ai.

Sơ Tranh tiến lên cầm lấy chuôi xe lăn của Tấn Ninh, Tấn Ninh mới vừa rồi còn từ chối người khác đẩy, thế mà lúc này lại ngồi yên.

Sơ Tranh đẩy hắn đến gần ghế sofa, cúi người nói chuyện với hắn: "Ngồi trên ghế sofa đi, dễ chịu hơn."

Tấn Ninh không có quyền cự tuyệt.

Bên cạnh còn có người nhìn, Tấn Ninh không dám giãy dụa, phối hợp với Sơ Tranh đỡ, chuyển đến ngồi trên ghế sofa.

Sơ Tranh đắp thảm lông lên hai chân hắn, sau đó rời khỏi phòng khách.

Người đàn ông đầu đinh: "..."

Cô gái này cũng quá hiểu chuyện đi.

Nhưng mà thái độ này...

Người đàn ông đầu đinh không nói nên lời là cảm giác gì, chính là có điểm là lạ.

"Ngồi đi."

Tấn Ninh cắt ngang người đàn ông đầu đinh suy nghĩ lung tung.

"Dạ dạ, cảm ơn anh Ninh." Người đàn ông đầu đinh và một đồng sự khác ngồi xuống, đơn giản trò chuyện vài câu, hỏi thăm tình hình của Tấn Ninh một chút, sau đó liền vào chủ đề chính.

"Lúc Cao Đức Thăng tử vong, anh Ninh cũng ở hiện trường, tôi muốn hỏi một chút, anh có phát hiện điều gì dị thường không?"

Tấn Ninh: "Không phải Cao Đức Thăng tử vong vì bệnh tim bộc phát sao?"

"Đúng vậy." Người đàn ông đầu đinh vò đầu: "Nhưng Cao gia bên kia vẫn cứ náo loạn, nói là có người mưu tài hại mệnh, cả ngày chặn trước cục cảnh sát chúng ta, huyên náo rất lớn."

Bất động sản Hồng Quang của Cao Đức Thăng mấy năm gần đây làm ăn rất khá.

Mặc dù trong ngành bất động sản, lên xuống khó lường, nhưng địa sản của Hồng Quang vẫn liên tục tăng lên.

Cao Đức Thăng giữ mình trong sạch, hoàn toàn không dính đến những thứ độc hại, phụ nữ muốn bò lên giường đều bị đuổi đi hết.

Một người đàn ông tốt nổi danh.

Nhưng sau khi Cao Đức Thăng chết, bọn họ đi điều tra mới phát hiện, người đàn ông này không hề tốt đẹp như vẻ bề ngoài.

Đúng là không dính đến những nội dung độc hại.

Nhưng gã ta có đam mê với trẻ con, hơn nữa còn là kiểu càng nhỏ càng tốt ấy.

Những tài liệu kia đặt ở cục cảnh sát, bọn họ nhìn thấy đều muốn lôi Cao Đức Thăng ra mà quất xác.

Nhưng trừ điểm này ra, Cao Đức Thăng thật sự không có chuyện gì khác.

Cao Đức Thăng có hai người anh em, hai người anh em này đối với cái chết của gã, biểu hiện khá là lãnh đạm, thứ quan tâm hơn lại là vấn đề phân chia bất động sản Hồng Quang.

Người náo loạn đến kịch liệt chính là vợ của Cao Đức Thăng.

Khăng khăng nói Cao Đức Thăng bị người hại chết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0