Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ký sự trêu chọc quỷ (3)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trả lại cho tôi."
Nữ sinh đối diện đội quả đầu như nắp nồi, tóc dài phủ xuống ngăn trở hơn nửa con mắt, lúc này lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hắn, thanh niên không khỏi rùng mình một cái.
Một con ranh con.
Sợ cái gì!
Thanh niên nhìn ra phía sau một chút, chống tường đứng lên, trên mặt đột nhiên nhiều hơn mấy phần tự tin.
"Nhóc con, cô cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào, cô cũng dám đuổi theo tôi tới đây."
"Chỗ nào?" Sơ Tranh lễ phép hỏi.
"..." Thanh niên lui về phía sau hai bước, bên phía hắn đứng, lục tục có người xuất hiện.
Theo những người này xuất hiện, khí thế của thanh niên càng tăng cao.
"Tiêu Sơ Tranh, mày ở đây làm gì?"
Trong kinh ngạc mang theo chút khinh miệt.
Trong đám người bên kia, có hai nữ sinh.
Trước mắt Sơ Tranh hiện lên một số hình ảnh, chính là hai người trước đó đưa cô đến tòa nhà có quỷ kia.
"Quen à?" Thanh niên hỏi.
Nữ sinh Giáp khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Chung trường với chúng tôi... Anh cướp của cô ta? Cô ta nghèo đến mức chỉ có thể gặm màn thầu, có gì mà cướp."
Nữ sinh Ất nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Tiêu Sơ Tranh, mày tỉnh lại nhanh như thế cơ à, không bị dọa chứ?"
Nữ sinh Ất lại dùng tay chọc nữ sinh Giáp: "Tao đã nói cô ta không có việc gì rồi, chúng mày còn lo lắng."
Nữ sinh Giáp nhún nhún vai: "Bộ dạng lúc đó của cô ta đúng là rất dọa người mà."
Nữ sinh Ất nhìn thanh niên: "Anh cướp cái gì của cô ta thế?"
Đối với việc cướp bóc, bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc hay kỳ quái, ngược lại là tập mãi thành thói quen.
An ninh trật tự của thế giới này kém như vậy sao?
Thanh niên lấy túi sách ra.
Hai nữ sinh đều có chút ghét bỏ, không đụng vào.
Một nam sinh phía sau thấy thế, kéo ra nhìn một chút, rồi lấy từ bên trong ra mấy cái điện thoại: "Ồ!"
Điện thoại vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới.
Nữ sinh Giáp cầm lấy, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Sơ Tranh, mày cướp cửa hàng điện thoại à?"
Nữ sinh Ất: "Má ơi, mày nghèo đến cơm cũng sắp không có mà ăn, sao có thể có nhiều điện thoại như vậy? Hơn nữa đều là mới."
"Mô hình sao?" Có người hỏi.
"Không phải, có thể khởi động máy." Nữ sinh Giáp thử một chút.
Nữ sinh Giáp huýt sáo một cái: "Tiêu Sơ Tranh, điện thoại di động này, coi như hiếu kính cho bọn tao, có ý kiến gì không?"
Giọng nói kia căn bản cũng không phải là hỏi ý kiến của cô.
Mà là đã quyết định xong.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.
Đột nhiên lui về phía sau một bước.
Nữ sinh Giáp cho là cô thức thời: "Chuyện ngày hôm nay, nếu mày dám nói cho người khác biết, thì tao sẽ làm cho mày không lăn lộn nổi trong trường nữa."
Sơ Tranh chỉ lui hai bước.
Lúc này cô đã dừng lại, đang nhìn về phía sau lưng bọn chúng.
Trên bức tường bị vẽ bậy đến không còn hình dạng, lúc này bị máu nhuộm đỏ, nữ quỷ thất khiếu chảy máu, từ trong tường chui ra ngoài, toàn thân tự mang đặc hiệu, muốn bao nhiêu máu me thì có bấy nhiêu máu me.
"Sao đột nhiên tao lại cảm thấy hơn lạnh nhỉ."
"Tao cũng thế..."
"Đột nhiên nổi đầy da gà."
Nữ quỷ bay qua trước mặt mấy người kia, bay thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
Sơ Tranh nắm tay.
Ngươi dám tới, ta đập chết ngươi!!
Nhưng nữ quỷ kịp thời phanh lại, dừng ở nơi cách Sơ Tranh một mét, mái tóc dài phiêu dật, dán lên gương mặt đẫm máu của cô ấy.
Nữ quỷ tuyệt không quan tâm đến hình tượng của mình.
"Cô chạy cái gì, tôi tìm cô rất lâu!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô tìm tôi làm gì."
"Chỉ một mình cô thấy được tôi, tôi đương nhiên phải tìm cô." Nữ quỷ đúng lý hợp tình nói.
"..." Người quỷ khác đường! Chúng ta sẽ không hạnh phúc! Không! Ta sẽ không ở cùng ngươi!
Nữ sinh Giáp hô một tiếng: "Tiêu Sơ Tranh mày đang nói chuyện với ai?"
"Quỷ."
Nữ sinh Giáp tức giận nói: "Phi! Mày bớt giả thần giả quỷ đi!!"
Sơ Tranh liếc nhìn nữ quỷ: "Bọn họ không tin, cho bọn họ thấy sự lợi lại của cô đi." Nói thật cũng không ai tin, aizz.
Sơ Tranh nói chuyện với không khí, đem đến cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
Nữ sinh Ất chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày càng lạnh, ả ta ôm cánh tay, dùng âm thanh để tăng thêm lòng dũng cảm: "Tiêu Sơ Tranh, mày dám làm bọn tao sợ, muốn ăn đòn phải không!"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô!" Bên này, nữ quỷ trợn mắt trừng một cái, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói mò: "Bọn họ đây là đang chất vấn sự tồn tại của cô, cô không cảm thấy quỷ cách của mình bị vũ nhục sao?"
"..."
Hình như có đạo lý.
Nữ quỷ kéo chiếc váy đỏ rách rưới của mình một cái, tung bay về phía đám người kia.
Bức tường xung quanh và mặt đất, cũng bắt đầu rướm máu.
Lần này rõ ràng là mấy người kia cũng nhìn thấy, ai cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Sơ Tranh nhặt túi sách của mình về.
Túi sách bị người níu lại, gương mặt hoảng sợ của nữ sinh Giáp lộ ra: "Tiêu Sơ Tranh, cứu... cứu mạng, có ma!"
Sơ Tranh kéo túi sách một cái: "Trong lòng mày có quỷ, tao không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Nữ sinh Giáp bị dọa đến phát run, gắt gao níu túi sách lại: "Không phải mày vừa nói chuyện với quỷ sao?"
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Tao hù dọa chúng mày, chúng mày cũng tin."
Nữ sinh Giáp kêu to: "Không không, thật sự có quỷ, thật đấy!! Đừng tới đây! Tiêu Sơ Tranh thật sự có quỷ, cô ta ở ngay trước mặt mày, cứu mạng!!"
Sơ Tranh kéo túi sách lại: "Tao không nhìn thấy."
Nữ quỷ bổ nhào về phía nữ sinh Giáp.
Nữ sinh Giáp không chịu đựng được, sợ đến trực tiếp ngất đi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt bị nữ quỷ dọa ngất.
Sơ Tranh ôm túi sách của mình —— bởi vì quai đeo bị đứt mất rồi, không có cách nào mang được.
Nữ quỷ vỗ vỗ tay, chống nạnh hừ nhẹ: "Quỷ nhát gan."
"Cô mới là quỷ." Sơ Tranh nhắc nhở cô ấy: "Thu đặc hiệu của cô lại chút đi."
Nữ quỷ lại trợn mắt trừng một cái: "Trên TV nữ quỷ ra sân chính là phong cách như thế."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô còn xem rất nhiều phim truyền hình."
Nữ quỷ: "Tàm tạm, không nhiều lắm, tôi thích nhất là phim ma..."
Sơ Tranh đi đến trước mặt thanh niên cướp túi sách của cô, đập cho hắn ta một trận.
Nữ quỷ: "..."
Nữ quỷ yên lặng thu đặc hiệu lại.
Vách tường và mặt đất xung quanh không chảy máu nữa.
Sơ Tranh không chỉ đánh thanh niên, còn đánh cả hai nữ sinh kia, xả giận cho nguyên chủ.
"Cô đánh bọn họ làm gì?" Nửa người nữ quỷ ở trong tường, chỉ lộ ra nửa người trên, và cái đầu dọa người kia của cô ấy.
Sơ Tranh nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, giọng điệu sâu kín: "Sau khi bọn họ tỉnh lại, sẽ cảm thấy là cô đánh."
Nữ quỷ trợn mắt há mồm.
Con người bây giờ đều xấu xa như vậy sao!!
Nữ quỷ đi theo Sơ Tranh: "Cô đi đâu vậy."
"Cô đi theo tôi làm gì."
"Tôi chán." Nữ quỷ nói: "Trước kia người thấy được tôi, không phải sợ tôi, thì chính là muốn giết chết tôi, cô không giống."
Cô không sợ mình, cũng không muốn giết chết mình.
"Tôi sửa." Sơ Tranh biết sai liền sửa: "Cô muốn chết thế nào."
Nữ quỷ rụt rụt về phía sau: "Cô đừng hung ác như thế chứ, tôi chỉ hàn huyên nói chuyện phiếm với cô, không hại cô."
"Tôi không muốn nói chuyện với cô." Ai cho ngươi dũng khí lớn như vậy, cảm thấy mình có thể hại ta!
"Vậy cô nghe tôi nói." Nữ quỷ lùi một bước để cầu bước tiếp theo.
"Câm miệng."
"Tôi không." Nữ quỷ đắc ý: "Một mình cô không phải cũng nhàm chán sao, nghe tôi nói không tốt à? Cô cứ coi như nuôi một sủng vật là được rồi."
"..."
Người khác nuôi mèo nuôi chó, ta mẹ nó nuôi quỷ?
Một con quỷ, mà lại xem mình thành sủng vật, có thể có chút chí khí được không hả!!
Quỷ nha!
Sủng vật hi hữu... Không phải, động vật hi hữu... Hình như cũng không đúng...
Được rồi.
Quản nó là cái gì làm chi.
Dù sao ta cũng không thể nuôi, đời này cũng không thể.
***
Tranh gia bảo đời này cũng không thể nuôi quỷ, sau này thẻ người tốt là quỷ, nghiệp quật không chừa một ai:>
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Trả lại cho tôi."
Nữ sinh đối diện đội quả đầu như nắp nồi, tóc dài phủ xuống ngăn trở hơn nửa con mắt, lúc này lạnh buốt nhìn chằm chằm vào hắn, thanh niên không khỏi rùng mình một cái.
Một con ranh con.
Sợ cái gì!
Thanh niên nhìn ra phía sau một chút, chống tường đứng lên, trên mặt đột nhiên nhiều hơn mấy phần tự tin.
"Nhóc con, cô cũng không nhìn một chút xem đây là chỗ nào, cô cũng dám đuổi theo tôi tới đây."
"Chỗ nào?" Sơ Tranh lễ phép hỏi.
"..." Thanh niên lui về phía sau hai bước, bên phía hắn đứng, lục tục có người xuất hiện.
Theo những người này xuất hiện, khí thế của thanh niên càng tăng cao.
"Tiêu Sơ Tranh, mày ở đây làm gì?"
Trong kinh ngạc mang theo chút khinh miệt.
Trong đám người bên kia, có hai nữ sinh.
Trước mắt Sơ Tranh hiện lên một số hình ảnh, chính là hai người trước đó đưa cô đến tòa nhà có quỷ kia.
"Quen à?" Thanh niên hỏi.
Nữ sinh Giáp khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Chung trường với chúng tôi... Anh cướp của cô ta? Cô ta nghèo đến mức chỉ có thể gặm màn thầu, có gì mà cướp."
Nữ sinh Ất nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Tiêu Sơ Tranh, mày tỉnh lại nhanh như thế cơ à, không bị dọa chứ?"
Nữ sinh Ất lại dùng tay chọc nữ sinh Giáp: "Tao đã nói cô ta không có việc gì rồi, chúng mày còn lo lắng."
Nữ sinh Giáp nhún nhún vai: "Bộ dạng lúc đó của cô ta đúng là rất dọa người mà."
Nữ sinh Ất nhìn thanh niên: "Anh cướp cái gì của cô ta thế?"
Đối với việc cướp bóc, bọn họ tuyệt đối không kinh ngạc hay kỳ quái, ngược lại là tập mãi thành thói quen.
An ninh trật tự của thế giới này kém như vậy sao?
Thanh niên lấy túi sách ra.
Hai nữ sinh đều có chút ghét bỏ, không đụng vào.
Một nam sinh phía sau thấy thế, kéo ra nhìn một chút, rồi lấy từ bên trong ra mấy cái điện thoại: "Ồ!"
Điện thoại vừa nhìn đã biết là hoàn toàn mới.
Nữ sinh Giáp cầm lấy, kinh ngạc hỏi: "Tiêu Sơ Tranh, mày cướp cửa hàng điện thoại à?"
Nữ sinh Ất: "Má ơi, mày nghèo đến cơm cũng sắp không có mà ăn, sao có thể có nhiều điện thoại như vậy? Hơn nữa đều là mới."
"Mô hình sao?" Có người hỏi.
"Không phải, có thể khởi động máy." Nữ sinh Giáp thử một chút.
Nữ sinh Giáp huýt sáo một cái: "Tiêu Sơ Tranh, điện thoại di động này, coi như hiếu kính cho bọn tao, có ý kiến gì không?"
Giọng nói kia căn bản cũng không phải là hỏi ý kiến của cô.
Mà là đã quyết định xong.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía.
Đột nhiên lui về phía sau một bước.
Nữ sinh Giáp cho là cô thức thời: "Chuyện ngày hôm nay, nếu mày dám nói cho người khác biết, thì tao sẽ làm cho mày không lăn lộn nổi trong trường nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh chỉ lui hai bước.
Lúc này cô đã dừng lại, đang nhìn về phía sau lưng bọn chúng.
Trên bức tường bị vẽ bậy đến không còn hình dạng, lúc này bị máu nhuộm đỏ, nữ quỷ thất khiếu chảy máu, từ trong tường chui ra ngoài, toàn thân tự mang đặc hiệu, muốn bao nhiêu máu me thì có bấy nhiêu máu me.
"Sao đột nhiên tao lại cảm thấy hơn lạnh nhỉ."
"Tao cũng thế..."
"Đột nhiên nổi đầy da gà."
Nữ quỷ bay qua trước mặt mấy người kia, bay thẳng đến chỗ Sơ Tranh.
Sơ Tranh nắm tay.
Ngươi dám tới, ta đập chết ngươi!!
Nhưng nữ quỷ kịp thời phanh lại, dừng ở nơi cách Sơ Tranh một mét, mái tóc dài phiêu dật, dán lên gương mặt đẫm máu của cô ấy.
Nữ quỷ tuyệt không quan tâm đến hình tượng của mình.
"Cô chạy cái gì, tôi tìm cô rất lâu!"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô tìm tôi làm gì."
"Chỉ một mình cô thấy được tôi, tôi đương nhiên phải tìm cô." Nữ quỷ đúng lý hợp tình nói.
"..." Người quỷ khác đường! Chúng ta sẽ không hạnh phúc! Không! Ta sẽ không ở cùng ngươi!
Nữ sinh Giáp hô một tiếng: "Tiêu Sơ Tranh mày đang nói chuyện với ai?"
"Quỷ."
Nữ sinh Giáp tức giận nói: "Phi! Mày bớt giả thần giả quỷ đi!!"
Sơ Tranh liếc nhìn nữ quỷ: "Bọn họ không tin, cho bọn họ thấy sự lợi lại của cô đi." Nói thật cũng không ai tin, aizz.
Sơ Tranh nói chuyện với không khí, đem đến cho người ta cảm giác vô cùng quỷ dị.
Nữ sinh Ất chỉ cảm thấy bốn phía càng ngày càng lạnh, ả ta ôm cánh tay, dùng âm thanh để tăng thêm lòng dũng cảm: "Tiêu Sơ Tranh, mày dám làm bọn tao sợ, muốn ăn đòn phải không!"
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô!" Bên này, nữ quỷ trợn mắt trừng một cái, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài.
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói mò: "Bọn họ đây là đang chất vấn sự tồn tại của cô, cô không cảm thấy quỷ cách của mình bị vũ nhục sao?"
"..."
Hình như có đạo lý.
Nữ quỷ kéo chiếc váy đỏ rách rưới của mình một cái, tung bay về phía đám người kia.
Bức tường xung quanh và mặt đất, cũng bắt đầu rướm máu.
Lần này rõ ràng là mấy người kia cũng nhìn thấy, ai cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc.
Sơ Tranh nhặt túi sách của mình về.
Túi sách bị người níu lại, gương mặt hoảng sợ của nữ sinh Giáp lộ ra: "Tiêu Sơ Tranh, cứu... cứu mạng, có ma!"
Sơ Tranh kéo túi sách một cái: "Trong lòng mày có quỷ, tao không nhìn thấy bất cứ thứ gì."
Nữ sinh Giáp bị dọa đến phát run, gắt gao níu túi sách lại: "Không phải mày vừa nói chuyện với quỷ sao?"
Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Tao hù dọa chúng mày, chúng mày cũng tin."
Nữ sinh Giáp kêu to: "Không không, thật sự có quỷ, thật đấy!! Đừng tới đây! Tiêu Sơ Tranh thật sự có quỷ, cô ta ở ngay trước mặt mày, cứu mạng!!"
Sơ Tranh kéo túi sách lại: "Tao không nhìn thấy."
Nữ quỷ bổ nhào về phía nữ sinh Giáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ sinh Giáp không chịu đựng được, sợ đến trực tiếp ngất đi.
Mấy người còn lại cũng lần lượt bị nữ quỷ dọa ngất.
Sơ Tranh ôm túi sách của mình —— bởi vì quai đeo bị đứt mất rồi, không có cách nào mang được.
Nữ quỷ vỗ vỗ tay, chống nạnh hừ nhẹ: "Quỷ nhát gan."
"Cô mới là quỷ." Sơ Tranh nhắc nhở cô ấy: "Thu đặc hiệu của cô lại chút đi."
Nữ quỷ lại trợn mắt trừng một cái: "Trên TV nữ quỷ ra sân chính là phong cách như thế."
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cô còn xem rất nhiều phim truyền hình."
Nữ quỷ: "Tàm tạm, không nhiều lắm, tôi thích nhất là phim ma..."
Sơ Tranh đi đến trước mặt thanh niên cướp túi sách của cô, đập cho hắn ta một trận.
Nữ quỷ: "..."
Nữ quỷ yên lặng thu đặc hiệu lại.
Vách tường và mặt đất xung quanh không chảy máu nữa.
Sơ Tranh không chỉ đánh thanh niên, còn đánh cả hai nữ sinh kia, xả giận cho nguyên chủ.
"Cô đánh bọn họ làm gì?" Nửa người nữ quỷ ở trong tường, chỉ lộ ra nửa người trên, và cái đầu dọa người kia của cô ấy.
Sơ Tranh nhìn ra ngoài ngõ nhỏ, giọng điệu sâu kín: "Sau khi bọn họ tỉnh lại, sẽ cảm thấy là cô đánh."
Nữ quỷ trợn mắt há mồm.
Con người bây giờ đều xấu xa như vậy sao!!
Nữ quỷ đi theo Sơ Tranh: "Cô đi đâu vậy."
"Cô đi theo tôi làm gì."
"Tôi chán." Nữ quỷ nói: "Trước kia người thấy được tôi, không phải sợ tôi, thì chính là muốn giết chết tôi, cô không giống."
Cô không sợ mình, cũng không muốn giết chết mình.
"Tôi sửa." Sơ Tranh biết sai liền sửa: "Cô muốn chết thế nào."
Nữ quỷ rụt rụt về phía sau: "Cô đừng hung ác như thế chứ, tôi chỉ hàn huyên nói chuyện phiếm với cô, không hại cô."
"Tôi không muốn nói chuyện với cô." Ai cho ngươi dũng khí lớn như vậy, cảm thấy mình có thể hại ta!
"Vậy cô nghe tôi nói." Nữ quỷ lùi một bước để cầu bước tiếp theo.
"Câm miệng."
"Tôi không." Nữ quỷ đắc ý: "Một mình cô không phải cũng nhàm chán sao, nghe tôi nói không tốt à? Cô cứ coi như nuôi một sủng vật là được rồi."
"..."
Người khác nuôi mèo nuôi chó, ta mẹ nó nuôi quỷ?
Một con quỷ, mà lại xem mình thành sủng vật, có thể có chút chí khí được không hả!!
Quỷ nha!
Sủng vật hi hữu... Không phải, động vật hi hữu... Hình như cũng không đúng...
Được rồi.
Quản nó là cái gì làm chi.
Dù sao ta cũng không thể nuôi, đời này cũng không thể.
***
Tranh gia bảo đời này cũng không thể nuôi quỷ, sau này thẻ người tốt là quỷ, nghiệp quật không chừa một ai:>
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro