Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Một ngày làm thầy (24)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ý thức còn đang mơ hồ của Kiều Liễm lập tức thanh tỉnh lại.

Hắn vội ngồi dậy, giật áo sơ mi chẳng biết bị cuốn tới đùi từ lúc nào, che đùi lại.

"Cô, cô về rồi."

Hắn đứng dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt đỏ bừng nhìn cô.

Sơ Tranh đưa cái túi cho hắn: "Đi thay quần áo đi."

"A."

Kiều Liễm cầm quần áo vào phòng.

Một phút sau, Kiều Liễm không có gì thay đổi đi ra.

Sơ Tranh nhìn hắn: "Sao không thay?"

Thiếu niên đứng ở cửa ra vào, hơi do dự, thấp giọng nói: "Cô... em không thích áo ngắn tay."

Sơ Tranh: "..."

Ngày nắng to không mặc ngắn tay, mặc cái gì?

Sơ Tranh suy nghĩ lại, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Liễm, hắn vẫn luôn mặc đồ dài, mặc kệ là áo hay là quần, luôn là như thế.

"Em cứ thay trước đi." Sơ Tranh nói.

Kiều Liễm lắc đầu, không muốn thay.

"Vậy em cứ mặc như vậy đi." Sơ Tranh nhịn không được nói.

Kiều Liễm nhìn quần áo trên người.

Vải vóc dán vào thân thể, hơn nữa còn mang theo một cỗ hương khí, cũng không nhìn ra là dành cho con gái mặc.

"Cô, vì sao cô lại đổi điện thoại mới cho em?" Kiều Liễm cầm điện thoại di động của mình, đi đến trước mặt Sơ Tranh.

"..."

Vấn đề này nói ra rất dài dòng!

Ta liền không nói.

Trên mặt Sơ Tranh không có dị thường, giống như tùy ý nói: "Muốn đổi liền đổi, em không thích?"

"Cô giặt hỏng cái điện thoại kia của em rồi sao?" Thiếu niên nhìn cô, trong đôi mắt mang theo vài phần ý vị chắc chắn.

Sơ Tranh: "..."

Hoảng đến một nhóm.

Ai mẹ nó bảo em nhét điện thoại vào trong túi quần không lấy ra!!

"Tôi đi soạn bài."

Sơ Tranh đứng dậy, đi vào trong phòng.

Kiều Liễm kéo tay cô lại.

Ngón tay Kiều Liễm hơi lạnh, dán lên làn da Sơ Tranh, cũng dẫn theo một trận ý lạnh.

"Cô." Đầu ngón tay thiếu niên siết chặt: "Cảm ơn."

Sơ Tranh rút tay ra, vỗ vỗ đầu hắn: "Ừ, ngoan ngoãn."

Sơ Tranh cấp tốc chui vào phòng, thở phào một hơi.

-

Thân là giáo viên, Sơ Tranh làm rất chuyên nghiệp.

Soạn bài đến quên cả thời gian —— không muốn ra ngoài đối mặt với thẻ người tốt.

Sợ hắn lại hỏi chuyện điện thoại bị ta giặt hỏng.

Đại lão rất sĩ diện.

Sơ Tranh ném bút, đi tới cửa, trước hết nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô cẩn thận mở cửa, trước tiên nhìn bên ngoài một chút, phòng khách trống rỗng, làm gì có người.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh ra ngoài, quần áo trên ban công không thấy đâu, áo sơ mi bị hắn đặt trên ghế sofa.

Thế mà lại chạy.

Má!

Sơ Tranh đạp ghế sofa một cước, khí thế hung hăng vào phòng.

Cô vừa ngồi xuống, điện thoại liền vang lên.

Người gọi —— Kiều Liễm.

"Làm gì."

"Cô, em không tìm thấy đường..." Trong giọng nói của Kiều Liễm mang theo tiếng gió rất nhỏ.

Sơ Tranh vốn rất tức giận, nhưng thanh âm kia của Kiều Liễm mang theo vài phần mềm mại, mấy phần ủy khuất, tức cũng tức không nổi.

Sơ Tranh cúp điện thoại, túm lấy ghế sofa cào một trận.

Thẻ người tốt của mình, mình sủng.

Không thể tức giận.

Tỉnh táo.

Cuối cùng Sơ Tranh tìm được Kiều Liễm ở một lối rẽ.

Hắn xách theo một cái túi, đứng trên đường phố, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, giống như đứa bé bị lạc.

Sơ Tranh từ phía sau đi tới, thuận thế dắt tay hắn.

Thiếu niên giật mình, quay đầu đối diện với ánh mắt Sơ Tranh: "Cô... giáo."

Hắn theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng mà một giây sau hắn liền dừng lại, không có bất kỳ giãy dụa gì, mặc cho cô gái trước mặt dắt hắn.

"Em không biết đường, ra ngoài làm gì?" Sơ Tranh tức giận.

Thiếu niên cúi đầu xuống, thấp giọng giải thích rõ: "Phiền phức cô thu lưu em, em muốn làm bữa tối cho cô..."

"Có thể gọi thức ăn bên ngoài."

"... Không giống."

"Có cái gì..."

Sơ Tranh ở trong tiếng gầm gừ của Vương Giả, đem hai chữ "không giống" nuốt trở về.

"Về thôi."

Kiều Liễm gật đầu, mặc cho Sơ Tranh dắt hắn đi lên phía trước.

Ánh mắt hắn rơi trên cánh tay đang giao nhau của hai người, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trở lại ký túc xá, Kiều Liễm vẫn có chút hoảng hốt.

"Kiều Liễm, em làm gì thế? Không làm cơm nữa?"

"A?" Kiều Liễm hoàn hồn, phát hiện mình đang đứng ở trước cửa, hắn cởi giày, đi vào phòng bếp. "Em làm xong ngay đây, cô giáo, cô chờ em một chút."

Phòng bếp trong ký túc xá trước kia nguyên chủ từng dùng, nhưng sau khi Sơ Tranh đến, cũng chưa từng dùng qua.

Tô Hợp?

Cô ta chỉ biết ăn nhờ uống ké, làm gì biết làm việc.

Kiều Liễm thuần thục thu thập lại phòng bếp một lần, sau đó mới bắt đầu làm bữa tối.

"Cô, ăn cơm thôi."

Sơ Tranh đi từ ghế sofa tới, nhìn đồ ăn trên bàn một chút.

Đều là đồ ăn phổ biến, nghe mùi còn rất thơm.

"Em thường xuyên nấu cơm?"

"... Dạ." Kiều Liễm xới một bát cơm cho Sơ Tranh: "Trong nhà không có ai, em chỉ có thể tự mình làm."

"Không có người giúp việc?" Kiều gia cũng không thiếu tiền mà.

Kiều Liễm lắc đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh bất thình lình phun ra một câu: "Có phải cha em khi dễ em không?"

Kiều Liễm ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh, chậm rãi lắc đầu.

Sơ Tranh ngờ vực quan sát hắn, Kiều Liễm rũ mắt xuống: "Cô, nguội không thể ăn."

Tay nghề của Kiều Liễm quả thật không tệ, so với đại đa số thức ăn nhanh bên ngoài đều ngon hơn.

Sau khi ăn xong, Kiều Liễm thu dọn đồ đạc.

Sơ Tranh ăn uống no đủ, nửa dựa vào ghế sofa, bên cạnh có quạt thổi, rất chi là thoải mái.

Kiều Liễm lề mề đi đến bên cạnh ghế sofa: "Cô, ngày mai sẽ lên lớp."

"Ừ."

Sơ Tranh không tập trung đáp một tiếng.

Không muốn lên lớp.

"Em..."

Hình ảnh trên TV chuyển tới cảnh đánh nhau, âm thanh tăng lớn, che lấp giọng nói của Kiều Liễm.

Hắn đứng ở bên cạnh một lúc, quay người vào phòng.

Kiều Liễm ngồi ở bên giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Lần ngồi này chính là hơn hai tiếng.

Sơ Tranh đẩy cửa tiến vào: "Kiều Liễm."

Kiều Liễm đứng lên: "Cô."

Sơ Tranh đi qua, kéo tay hắn, đặt một cái chìa khóa vào trong tay hắn: "Chìa khoá ký túc xá, đừng làm mất."

"Cô?"

"Không muốn trở về thì ở chỗ tôi." Sơ Tranh thừa cơ sờ đầu hắn, thoải mái dễ chịu bóp một hồi lâu, cuối cùng không nỡ mà nói: "Đi ngủ sớm một chút."

Kiều Liễm nắm lấy chìa khoá, mờ mịt đứng trong phòng.

Kiều Liễm xác thực dự định rời đi.

Hắn không muốn trở về.

Trở về ông Kiều sẽ không bỏ qua cho hắn đơn giản như thế.

Hắn ở trường học, ông Kiều sẽ còn cố kỵ mặt mũi, sẽ không huyên náo đến quá khó coi.

Nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ lưu lại chỗ này.

Hắn nghĩ trước tiên tới chỗ Lục Châu ở, Lục Châu có nhà ở bên ngoài, trong thời gian ngắn ông Kiều sẽ không tìm được hắn.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ cho hắn chìa khoá...

Nói cho cùng, bọn họ chỉ là quan hệ cô trò.

Vì sao đây?

Kiều Liễm mất ngủ một đêm, lúc thức dậy phát hiện bên ngoài đặt hai bộ quần áo, áo sơ mi tay dài và quần.

Trên mặt bàn vẫn chuẩn bị bữa sáng như cũ.

Hoàn toàn không giống với khi hắn ở Kiều gia.

Thức dậy thứ đối mặt vĩnh viễn là căn nhà lạnh như băng, không có ai sẽ vì hắn mà chuẩn bị quần áo, càng không có ai sẽ vì hắn mà chuẩn bị bữa sáng.

Kiều Liễm ngồi ở trước bàn ăn ngẩn người.

Thật lâu sau hắn mở điện thoại ra, soạn một tin nhắn gửi đi.

【 Kiều Liễm: Tớ cảm thấy cô giáo tớ thích tớ. 】

Khi Lục Châu trông thấy tin nhắn này, đã là giữa trưa tan học.

Cậu xém chút bị tin nhắn này hù chết.

【 Lục Châu: Cô giáo nào của cậu?! 】

【 Kiều Liễm: Người cậu từng gặp qua. 】

【 Lục Châu:??? 】

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0