Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Năm Tháng Vì Mời (14)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ -

================

Ngọn núi này không là ngọn núi lần trước, đường trên núi không dễ đi lắm.

Phần lớn đều là du khách muốn cắm trại mới đi.

Đỉnh núi rất phẳng, không có gì che chắn, tầm mắt khoáng đạt, thời tiết tốt, rất thích hợp ở đây nằm ngắm trời sao, xem mặt trời mọc.

Trên núi có không ít rác rưởi du khách lưu lại, Sơ Tranh chọn một chỗ tương đối sạch sẽ.

"Biết dựng lều không?"

Mông Trần lắc đầu: "... Không."

Trước kia hắn không đi chơi ngoài trời bao giờ, cho nên cũng sẽ không biết mấy loại vận động dựng lều này.

"..."

Sơ Tranh nhận mệnh đi dựng lều vải, Mông Trần ở bên cạnh hỗ trợ... Mặc dù cũng không hỗ trợ được gì lắm.

Sơ Tranh còn chê hắn vướng chân vướng tay, bảo hắn đứng xa ra một chút.

Mông Trần: "..."

-

Sơ Tranh dựng xong lều vải, vừa nghiêng đầu đã không thấy Mông Trần đâu.

Cô vội đi tìm người, Mông Trần từ một bên khác tới, trong tay còn ôm một con thỏ nhỏ, rất nhỏ, so với bàn tay người trưởng thành thì chẳng lớn hơn bao nhiêu.

"Anh bắt thỏ làm gì? Muốn ăn à?"

"..." Mông Trần giải thích, "Tôi thấy nó bị thương nên đem nó về, không phải muốn ăn nó."

"Ồ."

Còn tưởng anh muốn ăn, nhỏ thế này cũng không có mấy ngụm thịt đâu.

Chân chú thỏ không biết bị con gì cắn, nhìn rất nghiêm trọng.

Sơ Tranh mang theo một chút thuốc trị thương, cũng không biết có tác dụng hay không, Mông Trần cũng coi như lấy ngựa chết làm ngựa sống, bôi thuốc cho con thỏ.

Sơ Tranh không hứng thú, ngồi ở một bên nhìn, hoàn toàn không đụng tay.

Con thỏ bị đau giãy dụa, Mông Trần có một mình căn bản không giải quyết được.

Mông Trần nhìn về phía Sơ Tranh, chần chờ rùi mở miệng: "Cô giúp tôi giữ nó được không?"

"Được." Sơ Tranh rất dễ nói chuyện, Mông Trần vừa định cười, liền nghe cô nói tiếp: "Cầu tôi."

"..."

Mông Trần nhìn con thỏ, lại nhìn Sơ Tranh.

Cuối cùng khẽ cắn môi, thanh âm thật thấp nói: "Chị, giúp em."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh trấn định đi tới, nhưng vẫn là không động tay, chỉ nhìn hắn, "Thành khanr vào."

Thành khẩn?

Hắn đều đã gọi chị, chẳng lẽ còn không đủ thành ý?

Ánh mắt Mông Trần rơi vào cánh môi hồng nhạt màu anh đào của Sơ Tranh, ý thức được Sơ Tranh có ý tứ gì, biểu lộ lập tức thay đổi.

Sơ Tranh thấy Mông Trần xoắn xuýt cũng không làm khó hắn nữa, giúp hắn đè con thỏ lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mông Trần suýt chút nữa đã từ bỏ chống cự, có thể do Sơ Tranh từ bỏ trước, đáy lòng của hắn thở phào, đồng thời lại có hơi thất vọng.

Mông Trần cũng không biết mình thất vọng cái gì nữa.

Bản thân mình cũng muốn... Thân cận cô sao?

Toàn bộ hành trình Mông Trần đều cúi đầu, xử lý tốt miệng vết thương cho con thỏ.

"Thuốc này có tác dụng không?" Mông Trần bôi xong thuốc mới hỏi vấn đề này.

"Không biết." Sơ Tranh sờ lấy con thỏ nhỏ đầu, cất giọng thản nhiên, "Dù sao anh đều đã bôi, có tác dụng hay không xem mệnh nó vậy."

"..."

Mông Trần cất kỹ thuốc đi, đổ một chút nước đặt trước mặt con thỏ nhỏ.

-

Sơ Tranh đi dã ngoại đã chuẩn bị rất sung túc, đồ cần dùng đến đều đã chuẩn bị xong, Mông Trần không có cảm giác thiếu thốn khó chịu gì cả.

"Trước kia ở trong thành phố, căn bản không thể nhìn thấy trời sao thế nào." Mông Trần nằm bên cạnh Sơ Tranh, cùng cô nhìn ngắm trời sao dày đặc trên bầu trời đêm.

"Ừ." Sơ Tranh gối tay sau gáy, "Anh thích thành thị hay nơi này?"

Nếu nhất định để Mông Trần nói, hắn hiện tại càng thích nơi này hơn.

Cuộc sống ở nơi này chậm rãi, không có phù hoa hào hoáng như ở Thành thị, cũng có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn.

Quan trọng hơn là...

Mông Trần nhìn sang Sơ Tranh.

"Tôi thích nơi này."

Mông Trần khó có khi chủ động, nhích lại gần Sơ Tranh bên kia. Sơ Tranh thuận thế thả tay xuống, thiếu niên liền dựa vào trong ngực cô.

Mông Trần lúc đầu chỉ là muốn dựa vào cô, ai biết Sơ Tranh lại đột nhiên có thêm động tác.

Tiếng côn trùng kêu rả rích giữa núi rừng, loáng thoáng trong bóng đêm, hình như có ánh đom đóm lấp lóe.

Mông Trần hơi nghiêng đầu, dưới bầu trời đầy sao, dán cánh môi mình lên đôi môi của cô.

-

Mông Trần không nhớ rõ mình làm sao trở lại trong lều vải, đằng sau đã quá buồn ngủ, hắn trực tiếp ngủ thiếp đi.

Nửa đêm tỉnh lại, hắn đã ngủ ở trong lều vải, bên cạnh là Sơ Tranh đang ôm lấy.

Trong bóng tối, hắn cũng không thấy rõ cái gì, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cùng khí tức của người bên cạnh.

Đó là thứ mùi hương dễ chịu có thể làm hắn an tâm.

Mông Trần lúc này đã không còn buồn ngủ, nhưng cũng không dám động sợ sẽ đánh thức Sơ Tranh, đành phải nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ kia.

Mông Trần cẩn thận vươn tay, đầu ngón tay đụng phải bên mặt Sơ Tranh, một giây sau lại thoáng như bị bỏng mà rụt tay về.

Bên ngoài lều có tiếng côn trùng kêu, giống tạp âm, lại giống một loại âm thanh có âm luật nào đó, kéo trái tim hắn theo đó mà không bình tĩnh nổi.

Mông Trần nhắm mắt, cuối cùng ỷ vào bóng tối, chậm chạp ngang nhiên xông qua.

Mông Trần vốn định vụng trộm hôn một chút, ai biết Sơ Tranh đột nhiên tỉnh lại, còn ân lấy hắn bắt nạt một hồi.

Mông Trần: "..."

Vì sao hắn không ngủ yên đi, còn muốn trêu chọc cô làm gì.

Người trong cuộc phi thường hối hận.

Đáng tiếc, có hối hận cũng vô dụng.

-

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngày hôm sau, mặt trời mọc, Mông Trần buồn ngủ muốn chết, cuối cùng là Sơ Tranh ôm hắn, trực tiếp ngồi trong lều vải nhìn ra.

Xem hết mặt trời mọc xuống núi, Mông Trần mang con thỏ nhỏ kia tới.

Sơ Tranh: "Anh muốn nôi?"

"Nó thành ra thế này, để ở đây rất có thể sẽ chết." Mông Trần dừng một chút, "Tôi muốn nuôi..."

"..."

Mông Trần trước đó đã nhìn thấy Sơ Tranh sờ con thỏ nhỏ rất lâu, còn tưởng rằng cô rất thích.

"Cô không vui sao?"

"Anh thích thì nuôi đi." Sơ Tranh không quan trọng, dù sao cô cũng sẽ không hầu hạ nó.

Có điều sẽ không bỏ qua chuyện sờ lông.

Mông Trần vui vẻ chọt chọt lỗ tai con thỏ, lại hỏi Sơ Tranh: "Chúng ta đặt tên cho nó có được không?"

"Tùy tiện."

"Vậy muốn gọi là gì?" Mông Trần chuyển quyền đặt tên cho Sơ Tranh, "Cô đặt đi."

Sơ Tranh ngắm con thỏ nhỏ một chút, thuận miệng nói: "Tiểu Hôi."

Mông Trần: "..."

Màu xám nên gọi 'Tiểu Hôi' luôn?

(*灰 = màu xám)

Mặc dù Mông Trần cảm thấy cái tên này quá qua loa, nhưng chính hắn đã nói để Sơ Tranh đặt, cho nên chỉ có thể chấp nhận cái tên này.

Từ bên này xuống núi muốn đi ngang qua cánh đồng hoa, mấy ngày nay cánh đồng hoa hầu như đã nở hết, nhìn từ xa thật sự rất đẹp.

Mông Trần không ngờ sẽ ở cánh đồng hoa gặp phải mấy người ngoại quốc kia, một người trong đó còn đang cầm máy chụp ảnh.

Nhìn họ có vẻ rất thích hoa trong ruộng.

Khả năng trông thấy có người, có người vẫy vẫy tay với bọn họ, rất nhiệt tình dùng tiếng Anh chào hỏi.

Mông Trần hồi trước từng học trường quốc tế, tiếng Anh cũng khá, có thể nghe hiểu, giao lưu đơn giản không có vấn đề.

Gặp được người có thể giao lưu, người nước ngoài thì càng nhiệt tình, cùng Mông Trần nói đến mấy phút.

Tách khỏi bọn họ về sau, Sơ Tranh mới nói: "Tôi đã nói bọn họ không phải tới tìm anh mà."

Mông Trần: "..."

Mông Trần chỉ là có tật giật mình thôi.

Sơ Tranh lại trấn an hắn một câu: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai dám tìm anh phiền toái hết."

-

Mông Trần mang Tiểu Hôi về, rất nhanh đã làm cho Tiểu Hôi một chỗ ở.

Sơ Tranh đứng ở bên cạnh nhìn, cực kỳ giống bà chủ giám sát.

"Nhìn tinh thần nó có vẻ không tốt lắm, liệu có chết hay không?" Mông Trần ngồi xổm ở bên cạnh, quan sát tình trạng Tiểu Hôi.

"Không chết được." Sơ Tranh xách cổ áo Mông Trần lên, "Đi lên đi tắm."

Dù sao đã dã ngoại một đêm, trên thân Mông Trần cũng không thấy dễ chịu, rất nghe lời đi lên lầu tắm rửa.

=================

#09.01.2021 ㅇㅅㅇ♡

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0