Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Năm Tháng Vì Mời (18 - Hoàn)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
==============
Mông Trần chỉ xuất hiện trong giây lát nên cũng không khiến người ta chú ý.
Nhưng mọi người đều đã biết Sơ Tranh có bạn trai, đôi khi cũng sẽ thảo luận.
Lúc Mông Trần không có chuyện gì làm sẽ mở những bình luận đó ra xem.
Tin tức trên mạng cái gì cũng có, tốt có xấu có, Mông Trần cũng không để trong lòng.
Nhưng đôi khi nhìn thấy có người nói tới Sơ Tranh, Mông Trần không nhịn được, bèn xắn tay áo lên nhảy vào mắng chửi.
-
"Tuyết rơi rồi!"
Mông Trần đứng lên, đẩy cửa sổ, nhìn thấy cả một thế giới bao phủ trong màu trắng bạc, tuyết trắng phủ kín cả đồng ruộng phía xa.
Mông Trần gọi Sơ Tranh dậy xem.
"Có gì đáng xem, cũng không phải chưa từng thấy."
"Nhưng chưa cùng chị xem." Mông Trần nói chuyện càng ngày càng ngọt, "Chị, chị dậy xem nha."
Sơ Tranh: "..."
Móa!
Anh phạm quy!
Khi Mông Trần muốn làm gì sẽ mờ ám gọi cô là 'chị', từng tiếng từng tiếng khiến người ta đều khó chống đỡ.
Sơ Tranh không muốn dậy, bị Mông Trần quấn lấy một hồi, cuối cùng chỉ có thể rời giường.
Lúc này tuyết vẫn đang bay, Mông Trần đã mặc xong quần áo xuống lầu ra sân.
Sơ Tranh chậm rãi xuống lầu.
Tuyết bay bay như những cánh hoa rơi xuống xung quanh chàng trai, rơi xuống tóc, vai hắn...
Hắn so với tuyết càng đẹp mắt hơn.
Sơ Tranh dựa cửa nhìn chàng trai, giữa lông mày ẩn chút nhu hòa.
Hiện tại tuyết còn chưa dày, mặt đất chưa có nhiều tuyết, không đắp người tuyết được.
Nhưng chờ đến xế chiều, trong sân đã có một lớp tuyết rất dày.
Trong làng có không ít đứa trẻ nhỏ ở bên ngoài chơi đùa rất náo nhiệt.
Mông Trần tự mình đắp một người tuyết trong sân, nhất định phải lôi kéo Sơ Tranh tới xem.
-
Trận tuyết này kéo dài tới vài ngày, ngoài những việc chẳng thể trì hoãn, còn lại thôn dân đều không đi ra ngoài.
Mông Trần và Sơ Tranh cũng chỉ có thể ở nhà.
Mông Trần dựa vào Sơ Tranh xem phim, phim đang chiếu cái gì, Mông Trần cũng không biết nữa.
Bên ngoài là tiếng tuyết hòa cùng tiếng gió.
Không biết Mông Trần tới phòng chứa đồ từ khi nào, lục đồ trong hộp ra, chia sẻ với Sơ Tranh.
-
Tuyết dường như đã ngừng, Mông Trần đắp chăn, gối lên đùi Sơ Tranh "Em cảm thấy cuộc sống cứ như thế này được không?"
"Ừm." Sơ Tranh hững hờ sờ tóc thiếu niên.
"Em không nhớ cuộc sống ở thành phố sao?"
"Anh muốn trở về à?"
Mông Trần trầm mặc, "Từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành phố, ở nơi thế này cũng không quá quen thuộc."
Khi hắn tới đây, chỉ là muốn ở chỗ này một thời gian, cũng không phải muốn ở đây lâu dài.
Nhưng ai có thể nghĩ tới...
"Nhưng... Nếu như ở cùng với em, anh cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt."
Cuộc sống chậm rãi như vậy không thể trải nghiệm được trong thành phố.
Có thể là do những câu thơ, ca từ đều viết "Năm tháng êm đềm" đó thôi.
"Anh muốn trở về, chúng ta cũng có thể trở về." Sơ Tranh nói.
Mông Trần lắc đầu: "Anh không muốn trở về."
Không quay về nữa, Mông Trần phải nghĩ cách làm gì đó kiếm tiền.
Vài ngày sau, Sơ Tranh đã nhìn thấy Mông Trần chuẩn bị trồng hoa.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đã nghĩ rất lâu, anh cảm thấy mình chỉ biết cái này." Mông Trần nói: "Cho nên anh định trồng hoa."
Hiện tại nghề này vẫn kiếm được tiền.
"Anh biết làm sao?"
"Chắc là biết." Mông Trần không quá chắc chắn, nhưng vẫn rất kiên định, "Anh học rất nhanh."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, anh vui là được.
Sơ Tranh không quản Mông Trần, để tự hắn lăn lộn.
Trong biệt thự của Sơ Tranh, sân vườn rất rộng, mà bên ngoài cũng là đất của cô.
Mông Trần cũng trồng cả phía ngoài, chỗ hắn tự làm nhìn cũng rất ra hình ra vẻ.
-
Quả thật Mông Trần đã nghiên cứu không ít đối với hoa hoa cỏ cỏ.
Trước đây mẹ hắn thích làm vườn, có đôi khi hắn hỗ trợ, mưa dầm thấm đất, kiến thức căn bản cũng có.
Bắt đầu không thể làm lớn, nhưng trồng một số thứ tương đối quý hiếm, sau khi bán đi cũng được một số tiền không nhỏ.
Cứ như vậy tích tiểu thành đại, từ từ mở rộng.
Bên cạnh biệt thự Sơ Tranh từ từ có thêm một nhà kính trồng hoa.
Hoa trong nhà kính ban đầu rất ít, nhưng dần dần số loài cũng nhiều lên.
Mà nhà kính này sau đó bị một số du khách chụp truyền lên trên mạng, đột nhiên trở nên nổi tiếng, thế là lại kéo khách du lịch tới trong thôn.
-
Nhiều năm về sau, thôn Bạch Hà đã thay đổi rất nhiều, không ít người dân cũng bắt đầu trồng hoa.
Đương nhiên về phương diện du lịch này cũng không bỏ, có bên trên nâng đỡ, rất nhanh đã biến thành một thôn Bách Hoa.
Ngọn núi thích hợp gần đó cũng được khai khẩn mở mang.
Thôn Bạch Hà thật sự thích hợp trồng hoa cỏ, chỉ cần chủng loại thích hợp thích ứng được với khí hậu nơi này đều sẽ trồng rất dễ.
Thôn dân dựa vào cái này kiếm được không ít tiền.
Mông Trần làm người dẫn đầu, tất nhiên kiếm được rất nhiều..
Mọi người kiếm được tiền là nhờ vào Mông Trần, cho nên trong làng đã sớm không còn ai nói gì về hắn nữa.
Hiện tại những gì mọi người nói đều là ghen tị Sơ Tranh với Mông Trần.
Hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy hai người cãi lộn, tình cảm vô cùng tốt.
Mông Trần: "..."
Khi ồn ào các người không nhìn thấy mà thôi.
Mà Sơ Tranh cũng không thèm cãi lộn với hắn, nếu khó chịu thì sẽ không để ý tới hắn.
Nếu vẫn không thoải mái, vậy hắn sẽ gặp nạn...
Gặp nạn thế nào á?
Được rồi, không muốn nhắc tới, nói nhiều lại mún gớt nước mắt.
Lúc không có chuyện gì làm, Mông Trần ở trong nhà kính, hầu hạ những bông hoa càng ngày càng quý giá của hắn.
Nhưng Mông Trần đứng trong đám hoa còn đẹp hơn cả hoa, du khách đi tới bên này không nhịn nổi bèn chụp hình hắn.
Cốc cốc ——
Mông Trần ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.
Có mấy cô gái đang gõ bức tường kính, cảm xúc hơi kích động.
Thấy Mông Trần nhìn lại càng kích động nắm lấy đối phương, âm thanh dù đã bị ngăn cách không ít nhưng vẫn truyền vào.
"Anh trai, chúng em có thể đi vào chụp một bức không?" Cô gái khẩn trương nhìn hắn, hai tay đan trước ngực, ra hiệu khẩn cầu.
Thiếu nữ khẩn cầu như thế, ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.
Mông Trần đi đến chỗ các cô, chỉ vào bảng hiệu bên ngoài.
Mấy cô gái nhìn theo, trên bảng hiệu viết không thể vào nhà kính, chỉ có thể chụp ở bên ngoài.
Ngay khi mấy cô gái thất vọng, đột nhiên thoáng nhìn thấy có người tiến vào ở cửa ra vào nhà kính phía bên kia.
"A! Anh trai, có người vào kìa!"
Mấy cô gái lập tức chỉ ra đằng sau kêu lên.
Mông Trần quay đầu nhìn một chút, quay lưng về phía các gái, cười cười.
Hắn đi về phía bên kia.
Mấy cô gái cho là Mông Trần sẽ đuổi người kia ra, ai biết người ta chẳng những không đuổi, còn làm ra cử chỉ thân mật.
Đám người: "..."
Sự tình sao có gì là lạ vậy?
Sơ Tranh ngồi ở vị trí lúc trước của Mông Trần, nhìn ra ngoài, "Anh được nhiều người thích quá nhỉ."
Loại du khách đi ngang qua này cũng coi như thôi.
Trước đó còn có người cố ý chạy tới nhìn hắn.
Người này nếu đặt ở cửa thôn thì chính là linh vật rồi.
Mông Trần ngồi xổm xuống cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, "Chỉ muốn làm em thích."
Sơ Tranh nâng cằm Mông Trần qua hôn.
Mông Trần và Sơ Tranh được những nhánh hoa che chắn, người bên ngoài không thấy gì hết.
*
Ngày hôm nay mùng 1/6/2020, mặc kệ mọi người đã bao lớn, đều chúc mọi người mùng 1/6 vui vẻ, vĩnh viễn là đứa trẻ.
Lại là một tháng bắt đầu rồi, có nguyệt phiếu các tiểu khả ái ném nha, hì hì ha ha ~~
=================
10.01.2021 ~ #Rốt cuộc đã edit đến đây~
Beta: Sa Nhi
==============
Mông Trần chỉ xuất hiện trong giây lát nên cũng không khiến người ta chú ý.
Nhưng mọi người đều đã biết Sơ Tranh có bạn trai, đôi khi cũng sẽ thảo luận.
Lúc Mông Trần không có chuyện gì làm sẽ mở những bình luận đó ra xem.
Tin tức trên mạng cái gì cũng có, tốt có xấu có, Mông Trần cũng không để trong lòng.
Nhưng đôi khi nhìn thấy có người nói tới Sơ Tranh, Mông Trần không nhịn được, bèn xắn tay áo lên nhảy vào mắng chửi.
-
"Tuyết rơi rồi!"
Mông Trần đứng lên, đẩy cửa sổ, nhìn thấy cả một thế giới bao phủ trong màu trắng bạc, tuyết trắng phủ kín cả đồng ruộng phía xa.
Mông Trần gọi Sơ Tranh dậy xem.
"Có gì đáng xem, cũng không phải chưa từng thấy."
"Nhưng chưa cùng chị xem." Mông Trần nói chuyện càng ngày càng ngọt, "Chị, chị dậy xem nha."
Sơ Tranh: "..."
Móa!
Anh phạm quy!
Khi Mông Trần muốn làm gì sẽ mờ ám gọi cô là 'chị', từng tiếng từng tiếng khiến người ta đều khó chống đỡ.
Sơ Tranh không muốn dậy, bị Mông Trần quấn lấy một hồi, cuối cùng chỉ có thể rời giường.
Lúc này tuyết vẫn đang bay, Mông Trần đã mặc xong quần áo xuống lầu ra sân.
Sơ Tranh chậm rãi xuống lầu.
Tuyết bay bay như những cánh hoa rơi xuống xung quanh chàng trai, rơi xuống tóc, vai hắn...
Hắn so với tuyết càng đẹp mắt hơn.
Sơ Tranh dựa cửa nhìn chàng trai, giữa lông mày ẩn chút nhu hòa.
Hiện tại tuyết còn chưa dày, mặt đất chưa có nhiều tuyết, không đắp người tuyết được.
Nhưng chờ đến xế chiều, trong sân đã có một lớp tuyết rất dày.
Trong làng có không ít đứa trẻ nhỏ ở bên ngoài chơi đùa rất náo nhiệt.
Mông Trần tự mình đắp một người tuyết trong sân, nhất định phải lôi kéo Sơ Tranh tới xem.
-
Trận tuyết này kéo dài tới vài ngày, ngoài những việc chẳng thể trì hoãn, còn lại thôn dân đều không đi ra ngoài.
Mông Trần và Sơ Tranh cũng chỉ có thể ở nhà.
Mông Trần dựa vào Sơ Tranh xem phim, phim đang chiếu cái gì, Mông Trần cũng không biết nữa.
Bên ngoài là tiếng tuyết hòa cùng tiếng gió.
Không biết Mông Trần tới phòng chứa đồ từ khi nào, lục đồ trong hộp ra, chia sẻ với Sơ Tranh.
-
Tuyết dường như đã ngừng, Mông Trần đắp chăn, gối lên đùi Sơ Tranh "Em cảm thấy cuộc sống cứ như thế này được không?"
"Ừm." Sơ Tranh hững hờ sờ tóc thiếu niên.
"Em không nhớ cuộc sống ở thành phố sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh muốn trở về à?"
Mông Trần trầm mặc, "Từ nhỏ anh đã lớn lên ở thành phố, ở nơi thế này cũng không quá quen thuộc."
Khi hắn tới đây, chỉ là muốn ở chỗ này một thời gian, cũng không phải muốn ở đây lâu dài.
Nhưng ai có thể nghĩ tới...
"Nhưng... Nếu như ở cùng với em, anh cảm thấy cuộc sống như vậy cũng rất tốt."
Cuộc sống chậm rãi như vậy không thể trải nghiệm được trong thành phố.
Có thể là do những câu thơ, ca từ đều viết "Năm tháng êm đềm" đó thôi.
"Anh muốn trở về, chúng ta cũng có thể trở về." Sơ Tranh nói.
Mông Trần lắc đầu: "Anh không muốn trở về."
Không quay về nữa, Mông Trần phải nghĩ cách làm gì đó kiếm tiền.
Vài ngày sau, Sơ Tranh đã nhìn thấy Mông Trần chuẩn bị trồng hoa.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Anh đã nghĩ rất lâu, anh cảm thấy mình chỉ biết cái này." Mông Trần nói: "Cho nên anh định trồng hoa."
Hiện tại nghề này vẫn kiếm được tiền.
"Anh biết làm sao?"
"Chắc là biết." Mông Trần không quá chắc chắn, nhưng vẫn rất kiên định, "Anh học rất nhanh."
Sơ Tranh: "..."
Được thôi, anh vui là được.
Sơ Tranh không quản Mông Trần, để tự hắn lăn lộn.
Trong biệt thự của Sơ Tranh, sân vườn rất rộng, mà bên ngoài cũng là đất của cô.
Mông Trần cũng trồng cả phía ngoài, chỗ hắn tự làm nhìn cũng rất ra hình ra vẻ.
-
Quả thật Mông Trần đã nghiên cứu không ít đối với hoa hoa cỏ cỏ.
Trước đây mẹ hắn thích làm vườn, có đôi khi hắn hỗ trợ, mưa dầm thấm đất, kiến thức căn bản cũng có.
Bắt đầu không thể làm lớn, nhưng trồng một số thứ tương đối quý hiếm, sau khi bán đi cũng được một số tiền không nhỏ.
Cứ như vậy tích tiểu thành đại, từ từ mở rộng.
Bên cạnh biệt thự Sơ Tranh từ từ có thêm một nhà kính trồng hoa.
Hoa trong nhà kính ban đầu rất ít, nhưng dần dần số loài cũng nhiều lên.
Mà nhà kính này sau đó bị một số du khách chụp truyền lên trên mạng, đột nhiên trở nên nổi tiếng, thế là lại kéo khách du lịch tới trong thôn.
-
Nhiều năm về sau, thôn Bạch Hà đã thay đổi rất nhiều, không ít người dân cũng bắt đầu trồng hoa.
Đương nhiên về phương diện du lịch này cũng không bỏ, có bên trên nâng đỡ, rất nhanh đã biến thành một thôn Bách Hoa.
Ngọn núi thích hợp gần đó cũng được khai khẩn mở mang.
Thôn Bạch Hà thật sự thích hợp trồng hoa cỏ, chỉ cần chủng loại thích hợp thích ứng được với khí hậu nơi này đều sẽ trồng rất dễ.
Thôn dân dựa vào cái này kiếm được không ít tiền.
Mông Trần làm người dẫn đầu, tất nhiên kiếm được rất nhiều..
Mọi người kiếm được tiền là nhờ vào Mông Trần, cho nên trong làng đã sớm không còn ai nói gì về hắn nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại những gì mọi người nói đều là ghen tị Sơ Tranh với Mông Trần.
Hai người ở cùng nhau nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy hai người cãi lộn, tình cảm vô cùng tốt.
Mông Trần: "..."
Khi ồn ào các người không nhìn thấy mà thôi.
Mà Sơ Tranh cũng không thèm cãi lộn với hắn, nếu khó chịu thì sẽ không để ý tới hắn.
Nếu vẫn không thoải mái, vậy hắn sẽ gặp nạn...
Gặp nạn thế nào á?
Được rồi, không muốn nhắc tới, nói nhiều lại mún gớt nước mắt.
Lúc không có chuyện gì làm, Mông Trần ở trong nhà kính, hầu hạ những bông hoa càng ngày càng quý giá của hắn.
Nhưng Mông Trần đứng trong đám hoa còn đẹp hơn cả hoa, du khách đi tới bên này không nhịn nổi bèn chụp hình hắn.
Cốc cốc ——
Mông Trần ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.
Có mấy cô gái đang gõ bức tường kính, cảm xúc hơi kích động.
Thấy Mông Trần nhìn lại càng kích động nắm lấy đối phương, âm thanh dù đã bị ngăn cách không ít nhưng vẫn truyền vào.
"Anh trai, chúng em có thể đi vào chụp một bức không?" Cô gái khẩn trương nhìn hắn, hai tay đan trước ngực, ra hiệu khẩn cầu.
Thiếu nữ khẩn cầu như thế, ai nỡ nhẫn tâm cự tuyệt.
Mông Trần đi đến chỗ các cô, chỉ vào bảng hiệu bên ngoài.
Mấy cô gái nhìn theo, trên bảng hiệu viết không thể vào nhà kính, chỉ có thể chụp ở bên ngoài.
Ngay khi mấy cô gái thất vọng, đột nhiên thoáng nhìn thấy có người tiến vào ở cửa ra vào nhà kính phía bên kia.
"A! Anh trai, có người vào kìa!"
Mấy cô gái lập tức chỉ ra đằng sau kêu lên.
Mông Trần quay đầu nhìn một chút, quay lưng về phía các gái, cười cười.
Hắn đi về phía bên kia.
Mấy cô gái cho là Mông Trần sẽ đuổi người kia ra, ai biết người ta chẳng những không đuổi, còn làm ra cử chỉ thân mật.
Đám người: "..."
Sự tình sao có gì là lạ vậy?
Sơ Tranh ngồi ở vị trí lúc trước của Mông Trần, nhìn ra ngoài, "Anh được nhiều người thích quá nhỉ."
Loại du khách đi ngang qua này cũng coi như thôi.
Trước đó còn có người cố ý chạy tới nhìn hắn.
Người này nếu đặt ở cửa thôn thì chính là linh vật rồi.
Mông Trần ngồi xổm xuống cạnh, nghiêng đầu nhìn cô, "Chỉ muốn làm em thích."
Sơ Tranh nâng cằm Mông Trần qua hôn.
Mông Trần và Sơ Tranh được những nhánh hoa che chắn, người bên ngoài không thấy gì hết.
*
Ngày hôm nay mùng 1/6/2020, mặc kệ mọi người đã bao lớn, đều chúc mọi người mùng 1/6 vui vẻ, vĩnh viễn là đứa trẻ.
Lại là một tháng bắt đầu rồi, có nguyệt phiếu các tiểu khả ái ném nha, hì hì ha ha ~~
=================
10.01.2021 ~ #Rốt cuộc đã edit đến đây~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro