Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Ngân Nguyệt Tế Ca (10)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tôi không biết, không phải tôi đang về xem đây sao? Ông chỉ biết nói, sao không thấy ông tự về đi, tôi đến nhà rồi không nói với ông nữa..."

Con ngươi Ấn Bạch hơi co rụt lại: "Mẹ tôi về rồi!"

Hắn đứng dậy kéo Sơ Tranh chạy, toilet cách quá xa, hơn nữa rất có thể bị mẹ đi vào bắt gặp, Ấn Bạch chỉ có thể kéo Sơ Tranh về phòng của hắn.

"Tiểu Bạch?"

Giọng nói của mẹ Ấn từ xa mà đến gần.

"Sao nhà lại tối thui thế này? Làm gì... Tiểu Bạch? Con có ở nhà không?"

Ấn Bạch bảo Sơ Tranh ở trong phòng hắn, hắn mở cửa ra ngoài: "Mẹ."

"Mấy ngày nay con làm sao vậy, gọi điện cho con con cũng không bắt máy, sau đó còn tắt máy, con có biết cha mẹ lo lắng cho con cỡ nào không??"

"Điện thoại của con không biết rơi đâu mất rồi." Ấn Bạch nhỏ giọng nói: "Xin lỗi mẹ."

"Cái tật vứt bừa bãi lớn vậy rồi mà không sửa được." Mẹ Ấn lắc đầu, không trách cứ hắn: "Sao nhà cửa lại tối thui thế này, sao con không kéo màn cửa ra."

Mẹ Ấn vừa nói vừa kéo màn cửa ra.

Lúc này ánh nắng đang gắt, ánh nắng có thể chiếu đến cửa phòng ngủ, Ấn Bạch co rụt người lại phía sau.

Ấn Bạch ôm cánh tay, sau lưng dán vào cửa phòng: "Mẹ, con về phòng đây."

"Con vẫn chưa chịu dậy à?"

"Con muốn ngủ."

"Ngủ gì nữa, hôm nay con không đi học à?"

"Hôm nay không có tiết."

"... Được được được, buổi trưa muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con."

Ấn Bạch không muốn ăn gì hết, nhưng hắn không muốn làm cho mẹ Ấn nghi ngờ gì, nên tùy tiện nói ra hai món bình thường mình hay ăn.

"Vậy con về phòng ngủ đi, lát nữa mẹ gọi con."

Ấn Bạch lập tức về phòng, không có ánh nắng chói mắt kia, cả người Ấn Bạch cũng thả lỏng ra.

"Bác gái vẫn đang ở ngoài à?"

"Ừ..." Ấn Bạch đẩy Sơ Tranh về trong phòng: "Cô... Nhỏ giọng một chút, cửa này cách âm không tốt."

Sơ Tranh hạ giọng: "Anh không ăn được đồ ăn, lát nữa đối phó với bác gái thế nào?"

Ấn Bạch giống như rất có kinh nghiệm: "Không sao, bà ấy sẽ đi nhanh thôi, có thể nấu cơm hay không cũng không nhất định."

Nhưng lần này mẹ Ấn không chỉ nấu cơm, còn tới gõ cửa, bảo Ấn Bạch ra ăn cơm.

Ấn Bạch: "..."

Ấn Bạch kiên trì nói: "Bây giờ con không muốn ăn, mẹ cứ để đó đi, lát nữa con tự ra ăn."

Mẹ Ấn: "Ôi thằng bé này, con làm sao đấy? Vất vả lắm mẹ mới về được một lần, ăn cơm với mẹ một bữa mà cũng không vui à?"

"..." Ấn Bạch chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Con không thoải mái lắm, muốn lát nữa mới ăn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tại sao lại không thoải mái?" Mẹ Ấn muốn mở cửa, lại phát hiện cửa bị khóa trái: "Con mau mở cửa ra cho mẹ xem xem nào."

Ấn Bạch: "Con chỉ buồn ngủ, ngủ một lát là được rồi, mẹ, mẹ mau đi đi."

Bên ngoài không có động tĩnh, Ấn Bạch cho là mẹ Ấn đã từ bỏ, ai biết hai phút sau, hắn nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.

Ấn Bạch: "!!"

Phòng của Ấn Bạch cũng không lớn, tủ quần áo và dưới gầm giường đều không thể giấu người.

Sơ Tranh vốn định dùng ngân tuyến ẩn thân trước, ai biết Ấn Bạch đột nhiên kéo cô nằm lên giường, xốc chăn lên, trùm hết người cô lại.

Sơ Tranh: "..." Hắn ra tay! Hắn ra tay trước!!

Hai người không giống như một người, Ấn Bạch chồng đồ vật ngổn ngang trên giường sang bên cạnh.

Cửa phòng bị đẩy ra, mẹ Ấn đứng ở cửa ra vào, vừa định vào thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Mẹ Ấn dừng lại nghe, không biết đầu dây bên kia nói gì, thần sắc của mẹ Ấn lập tức thay đổi.

"Được, tôi lập tức quay lại ngay."

Bà ấy cúp điện thoại, cũng không vào phòng: "Con khó chịu ở đâu, mẹ thuận đường đưa con đến bệnh viện nhé?"

Ấn Bạch nhỏ giọng nói: "Chỉ bị cảm, con không sao, ngủ một giấc là được rồi. Mẹ, mẹ cứ đi đi."

"Thật sự..."

Ấn Bạch cắt ngang lời bà: "Mẹ, con lớn thế này rồi, con tự biết tình hình của mình mà."

Mẹ Ấn hỏi lại nhiều lần, Ấn Bạch đều kiên trì không sao, cuối cùng bà ấy lấy nước và thuốc cảm vào, đặt trên tủ đầu giường rồi vội vàng rời đi.

Trong phòng cũng không bật đèn, mẹ Ấn lại vội đi, không chú ý tới trên giường của Ấn Bạch không thích hợp.

Nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài, thần kinh căng cứng của Ấn Bạch dần dần giãn xuống.

Nhưng một giây sau lại đột nhiên bị kéo căng về.

Dưới chăn, Sơ Tranh giơ tay ôm lấy hắn.

Ầm --

Cửa phòng tự động đóng lại, Ấn Bạch còn chưa lấy lại tinh thần, người đã bị Sơ Tranh kéo xuống, cô xoay người mà lên.

Trong bóng tối, Ấn Bạch cảm giác được hơi thở lạnh buốt dao động từng chút từng chút.

"Có biết đối với Huyết tộc cử chỉ này của anh chính là mời gọi không?"

"Tôi... Xin lỗi!" Thiếu niên rụt cổ lại, giọng nói hơi run rẩy: "Tôi chỉ dưới tình thế cấp bách..."

"Ồ?"

Sơ Tranh cúi đầu xuống, dừng trên cổ hắn.

Hơi thở lạnh căm căm không ngừng xâm nhập vào làn da hắn.

Ấn Bạch kéo căng thân thể: "Sẽ... Sẽ đau lắm hả?"

"Cái gì?" Lời này có chỗ nào đó không đúng nha?

"Cô cắn tôi... Sẽ đau lắm hả?" Ấn Bạch nhỏ giọng hỏi.

Sơ Tranh lặng im vài giây: "Không phải anh cho rằng tôi thật sự muốn cắn anh chứ?"

"... Không... Không phải sao?" Ý của lời vừa rồi cô nói không phải chính là muốn cắn sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ấn Bạch hít sâu một hơi, hơi duỗi cổ ra: "Tôi, tôi không sao, cô cắn đi."

Sơ Tranh: "..."

Đây là tên ngốc mà.

Môi Sơ Tranh đụng vào làn da trên cổ thiếu niên, rất nhẹ hôn một cái.

"Sao tôi nỡ cắn anh được." Sơ Tranh nói nhỏ một tiếng.

Ấn Bạch bị cái đụng chạm khe khẽ ấy làm cho thân thể run rẩy, hắn cố gắng nhìn rõ dáng vẻ của Sơ Tranh trong bóng tối.

Nhưng trong phòng quá tối, hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của cô gái.

Trọng lượng trên người chợt nhẹ đi, Sơ Tranh nằm xuống bên cạnh, giơ tay ôm lấy hắn.

Ấn Bạch cũng không dám động, hắn cẩn thận nhớ lại chuyện vừa rồi, sau đó đỏ mặt.

Ấn Bạch cẩn thận quay đầu nhìn cô, người sau hơi dùng sức, ôm hắn càng chặt hơn: "Đừng lo lắng, anh sẽ không sao."

Mấy chữ đó của Sơ Tranh kéo Ấn Bạch về hiện thực.

Đúng rồi... Thân thể hắn xảy ra vấn đề.

Ấn Bạch ỷ vào bóng tối, Sơ Tranh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, giơ tay ôm lấy cô: "Tôi sẽ chết sao?"

"Sẽ không."

"Cô cũng không phải là bác sĩ."

"Có tôi ở đây, anh sẽ không phải chết."

Con thỏ nhỏ cử động đầu, tóc mềm cọ qua gương mặt Sơ Tranh: "Huyết tộc thật sự trường sinh bất lão sao?"

"Không phải."

Huyết tộc cũng có tuổi thọ.

Nhưng tuổi thọ dài hơn nhân loại rất nhiều, cho nên đối với nhân loại mà nói, thì ấy là trường sinh không thể nghi ngờ.

"Ồ." Dường như con thỏ nhỏ có hơi thất vọng, một hồi lâu sau lại hỏi: "Nếu như tôi thật sự phải chết, thì cô sẽ làm cho tôi biến thành quỷ hút máu sao?"

"..."

Sơ Tranh sờ tóc xù của hắn.

Sơ Tranh không trả lời, Ấn Bạch cũng rất ngoan không hỏi lại: "Cô biết thân thể tôi bị làm sao à?"

"Ừ."

"Có thể... Nói cho tôi biết không?"

"Thân thể của anh có khả năng đang chuyển đổi thành Huyết tộc, nhưng có một chút vấn đề..."

Ấn Bạch cả kinh đến mức hồi lâu không lên tiếng, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Nhưng tôi chưa từng bị huyết tộc cắn."

"..."

Bị ta cắn rồi!

Gia tộc của nguyên chủ có một năng lực, chính là làm cho nhân loại từng bị bọn họ cắn, sẽ tự động quên đi chuyện xảy ra lúc ấy.

Cho nên Ấn Bạch không nhớ rõ chuyện hắn từng bị cắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0