Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ngân Nguyệt Tế Ca (34)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thánh khí bị huyết liệp giành được trước, chắc chắn người sói không thể nuốt trôi cơn tức này, hai bên đánh càng thêm hăng say.
Trong lúc hai bên cướp đoạt thánh khí, thánh khí bị hai bên đồng thời đánh vỡ.
Huyết liệp và người sói đồng thời trợn tròn mắt.
Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến, nhìn huyết liệp và người sói bên kia vì thánh khí vỡ vụn mà dừng lại, chỉ cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi đẹp hơn rồi.
"Khoan đã đại lão, cô vất vả lắm mới đưa vào được, sao lại đánh nát nó?" Toàn Tiểu Trúc ngồi xổm ở bên cạnh, hỏi ra thắc mắc sâu trong nội tâm mà mình không hiểu.
Đó là thánh khí!!
Thánh khí đó!
Từ từ... Thánh khí sao lại dễ dàng bị đánh nát như thế được?
"Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện đó là đồ giả." Sơ Tranh chắp tay rời đi: "Chỉ khi nó biến mất, bọn họ mới không phát hiện được."
"Giả, giả á?" Toàn Tiểu Trúc kinh dị.
Toàn Tiểu Trúc rất nhanh kịp phản ứng, Côi Lam nói thánh khí kia ở trên người Ấn Bạch.
Cô phí hết tâm tư để huyết liệp và người sói cho rằng thánh khí đã vỡ mất, chính là vì không để người ta nghi ngờ Ấn Bạch nữa.
Thế này cũng quá...
Nói thật, Toàn Tiểu Trúc có hơi hâm mộ Ấn Bạch.
Rất nhiều năm về sau, Toàn Tiểu Trúc kể chuyện xưa cho vãn bối của mình nghe, chuyện kể nhiều nhất chính là -- nói ra có lẽ mấy đứa không tin, bà đây từng tham dự một vụ án làm giả.
Sơ Tranh lại nghĩ cách cướp mảnh vỡ thánh khí đã bể nát đi, lần này thì chẳng còn tí sơ hở nào nữa rồi.
Huyết liệp và người sói mặc dù nghi ngờ, sao thánh khí có thể dễ dàng bể nát như vậy.
Nhưng bọn họ lại không cách nào phủ nhận, đó đúng là thánh khí...
Thánh khí vỡ nát, huyết liệp và người sói không chiếm được gì, hai bên giải tán tại chỗ.
Ký Nhất bị huyết liệp mang đi, huyết liệp làm gì Ký Nhất thì không ai biết, đợi có người phát hiện ra hắn ta lần nữa, thì hắn ta đã gần như mất đi năng lực hành động.
Côi Lam ngược lại chạy thoát khỏi tay người sói.
Người sói cũng không đuổi theo cô ta, dù sao cô ta đã không còn tác dụng gì nữa.
Côi Lam trốn trốn tránh tránh một thời gian, phát hiện không có người sói đuổi theo mình, nghĩ cách trở về trường học.
Nhưng mà trường học đã đuổi cô ta rồi.
Những Huyết tộc lúc trước thân thiện với mình, lúc này trông thấy cô ta là đi vòng qua.
"Cô ta vẫn còn mặt mũi trở về cơ đấy."
"Đúng là không biết xấu hổ mà."
"Đi nhanh đi, đừng dính dáng đến cô ta. Hôm nay đúng là xúi quẩy, sao lại gặp phải cô ta chứ."
"Có cần báo cáo với liên minh không?"
"Đừng xen vào việc của người khác, đi thôi đi thôi..."
Mười mấy năm đầu đời Côi Lam không bại lộ thân phận Huyết tộc, sinh sống giống như một người bình thường.
Nhưng bây giờ thân phận Huyết tộc của cô ta đã bại lộ, muốn sống thật tốt, mà còn không có Huyết tộc bên này che chở thì chẳng dễ dàng như vậy đâu.
Trước đó bởi vì Côi Lam chạy về cứu Ký Nhất, hại chết một Huyết tộc.
Bây giờ liên minh bỏ mặc Côi Lam, gia tộc của người ta sẽ bỏ qua cho cô ta chắc?
Cho nên Côi Lam vừa bị Huyết tộc đuổi theo, lại còn bị người sói đuổi theo, thậm chí ngẫu nhiên còn gặp phải huyết liệp... Những ngày tiếp theo của Côi Lam phải nói là rất thảm.
-
【 Hoa rơi vào nhà nào ai chẳng biết 】
Sơ Tranh nhìn nhóm wechat lại đổi một cái tên, im lặng một lát.
Cô vừa nghe đám người này thảo luận về thảm trạng của Côi Lam xong, một giây sau bọn Huyết tộc này đã đổi chủ đề.
[ Có phải tranh cử Huyết tộc sắp bắt đầu rồi không? ]
[ Hình như là vậy, nhưng chỉ có một cơ hội, nhà tôi chắc chắn không đến phiên tôi. ]
[ Ai, cha tôi năm nào cũng tham gia, năm nào cũng không trúng cử, ông ấy cứ không thể nhường cơ hội cho người trẻ tuổi như tôi được sao? ]
[ Ha ha ha, cha tôi cũng y vậy. ]
[ Bây giờ là sân khấu của chúng ta cơ mà! ]
[ Chúng ta phải phản kháng! ]
Sơ Tranh nghĩ đến bản thân còn có một nhiệm vụ Huyết tộc vương.
[ Tranh cử cái gì? ]
Sơ Tranh khó có khi ngoi đầu lên trong nhóm, cô vừa gửi tin nhắn ra, mấy giây sau cũng không ai nói tiếp.
[ Chị Sơ Tranh... Tranh cử Huyết tộc vương đó, chị không biết sao? ]
[... ]
Huyết tộc vương là tranh cử sao?
Cô còn tưởng rằng phải đánh chứ!
-
"A Quỷ, có phải hôm nay liên minh đưa thư đến không?" Gerson vào nhà là lập tức hỏi A Quỷ.
"Đúng thế." A Quỷ dừng một chút: "Nhưng đã bị tiểu thư cầm đi rồi."
Thứ liên minh đưa tới chính là vé tranh cử Huyết tộc vương.
Mỗi gia tộc chỉ có một vé.
Gerson tới tìm Sơ Tranh đòi vé tranh cử, kết quả Sơ Tranh đã nộp vé lên rồi.
Gerson: "..."
Ranh con!!
Gerson xém chút đánh Sơ Tranh.
"Dù sao cha cũng chẳng trúng cử, còn không bằng nhường cơ hội cho con." Sơ Tranh trấn định đứng sau cái ghế, tùy thời chuẩn bị chạy.
Gerson cầm dép lê, chỉ vào Sơ Tranh: "Làm sao con biết ông đây không trúng cử, lỡ như lần này cha con trúng thì sao? Con thì trúng cử được chắc!!"
Sơ Tranh rất tự tin: "Con có thể."
Gerson ném dép xuống đất, sau khi đi vào thì nói: "Hừ, được, đánh cược, nếu con không trúng cử được, thì phải giao Ấn Bạch cho liên minh."
"Con trúng cử thì sao?"
"Về sau cha mặc kệ chuyện của con và Ấn Bạch."
"Được!"
Gerson ha ha một tiếng: "Con đừng có khóc đấy."
Sơ Tranh: "..."
Ngài nghĩ thật nhiều, sao ta có thể khóc.
Tranh cử chính là tất cả Huyết tộc bỏ phiếu, mỗi người một phiếu, ai được nhiều phiếu thì người đó được chọn.
Huyết tộc vương này thật ra chẳng có tác dụng gì, chỉ để cho đẹp mà thôi, không thực quyền, không đàn em cũng không cung điện, thảm đến một nhóm.
Nhưng đa phần Huyết tộc cứ thích nghe người khác gọi một tiếng Huyết tộc vương, dựa theo lời Gerson nói thì là nghe rất đắc ý, còn được công nhận là Huyết tộc xinh gái/đẹp trai nhất.
Ừ... Đúng, tiêu chuẩn bình chọn đại khái là -- Chọn người đẹp?
Sơ Tranh trầm mặc lướt xem ảnh chụp của Huyết tộc tham gia, ai cũng như thần tiên hạ phàm, này sao mà thắng nổi?
Gerson vì không cho Sơ Tranh thắng, còn nghĩ cách chào hỏi một đám huynh đệ của mình, đều không cho bầu cho cô, ai bầu thì không phải huynh đệ.
Sơ Tranh: "..."
Cha ruột!!!
Nội tâm Sơ Tranh phát điên, còn không bằng đánh nhau đâu!
Cô đã nói nhiệm vụ sao lại dễ dàng như vậy rồi mà!
-
Ngày có kết quả tranh cử, Huyết tộc tổ chức yến hội long trọng ở trụ sở liên minh.
Sơ Tranh dẫn Ấn Bạch có mặt.
Ấn Bạch vừa xuất hiện, không ít Huyết tộc tò mò vây sang xem hiếm lạ.
"Mé ơi! Đẹp thế sao?"
"Hắn đến tranh cử Huyết tộc vương, tôi nhất định sẽ bầu cho hắn!"
"Hắn không phải Huyết tộc."
"Thánh khí đang ở trong thân thể hắn sao?"
"Ôi, rất muốn lột quần áo của hắn."
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn Huyết tộc nói chuyện một chút, Huyết tộc đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vẻ mặt cứng đờ, lập tức túm lấy Huyết tộc bên cạnh: "Hắn, tôi nói hắn."
Huyết tộc bị túm mặt hoảng sợ: "Cậu thần kinh à!"
Toàn thân Sơ Tranh tràn ngập áp suất thấp, nắm tay Ấn Bạch đi vào bên trong.
Sơ Tranh vừa đi, bọn Huyết tộc này dồn dập thở phào.
"Khí thế của Sơ Tranh quá áp người rồi?"
"Mẹ nó tôi tưởng gặp phải cha tôi đấy!"
"Tôi cũng thế..."
Xét thấy Sơ Tranh ở đây, không ít người đều không dám tiến lên, chỉ đứng ở rất xa nhìn một chút.
Cha già Gerson thảnh thảnh thơi thơi tiến lên, cười tủm tỉm hỏi Sơ Tranh: "Thế nào, có lòng tin không?"
Đây là lần đầu tiên Ấn Bạch thấy Gerson ăn mặc chính thức như thế, không thể không nói, Gerson ăn mặc lịch lãm, càng trở nên đẹp trai anh tuấn hơn.
Ấn Bạch thật sự không gọi nổi kiểu xưng hô như "chú" nữa.
Sơ Tranh: "Đương nhiên là có."
Gerson cười vỗ vỗ bả vai mình: "Ôi, bảo bối nha, lát cho con mượn vai nè."
Sơ Tranh chịu đựng xúc động đánh ông ấy, mặt không cảm xúc nói: "Cha yên tâm, con không dùng được."
Gerson nhún nhún vai, nhìn Ấn Bạch một chút: "Nhóc con cố mà quý trọng đi nha, dù sao cơ hội cũng không nhiều lắm đâu."
Trên mặt Ấn Bạch lộ vẻ nghi hoặc.
Cái gì gọi là cơ hội không nhiều lắm?
Gerson vui vẻ cười ra tiếng, rất nhanh dạo bước đi mất.
"Bảo bảo, chú có ý gì?" Hắn cảm thấy trong lời nói của Gerson có hàm ý.
Sơ Tranh: "Bị hoang tưởng, đừng để ý đến ông ấy."
Ấn Bạch: "..."
Nói chú như vậy thật sự được sao?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thánh khí bị huyết liệp giành được trước, chắc chắn người sói không thể nuốt trôi cơn tức này, hai bên đánh càng thêm hăng say.
Trong lúc hai bên cướp đoạt thánh khí, thánh khí bị hai bên đồng thời đánh vỡ.
Huyết liệp và người sói đồng thời trợn tròn mắt.
Sơ Tranh thu hồi ngân tuyến, nhìn huyết liệp và người sói bên kia vì thánh khí vỡ vụn mà dừng lại, chỉ cảm thấy khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi đẹp hơn rồi.
"Khoan đã đại lão, cô vất vả lắm mới đưa vào được, sao lại đánh nát nó?" Toàn Tiểu Trúc ngồi xổm ở bên cạnh, hỏi ra thắc mắc sâu trong nội tâm mà mình không hiểu.
Đó là thánh khí!!
Thánh khí đó!
Từ từ... Thánh khí sao lại dễ dàng bị đánh nát như thế được?
"Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ phát hiện đó là đồ giả." Sơ Tranh chắp tay rời đi: "Chỉ khi nó biến mất, bọn họ mới không phát hiện được."
"Giả, giả á?" Toàn Tiểu Trúc kinh dị.
Toàn Tiểu Trúc rất nhanh kịp phản ứng, Côi Lam nói thánh khí kia ở trên người Ấn Bạch.
Cô phí hết tâm tư để huyết liệp và người sói cho rằng thánh khí đã vỡ mất, chính là vì không để người ta nghi ngờ Ấn Bạch nữa.
Thế này cũng quá...
Nói thật, Toàn Tiểu Trúc có hơi hâm mộ Ấn Bạch.
Rất nhiều năm về sau, Toàn Tiểu Trúc kể chuyện xưa cho vãn bối của mình nghe, chuyện kể nhiều nhất chính là -- nói ra có lẽ mấy đứa không tin, bà đây từng tham dự một vụ án làm giả.
Sơ Tranh lại nghĩ cách cướp mảnh vỡ thánh khí đã bể nát đi, lần này thì chẳng còn tí sơ hở nào nữa rồi.
Huyết liệp và người sói mặc dù nghi ngờ, sao thánh khí có thể dễ dàng bể nát như vậy.
Nhưng bọn họ lại không cách nào phủ nhận, đó đúng là thánh khí...
Thánh khí vỡ nát, huyết liệp và người sói không chiếm được gì, hai bên giải tán tại chỗ.
Ký Nhất bị huyết liệp mang đi, huyết liệp làm gì Ký Nhất thì không ai biết, đợi có người phát hiện ra hắn ta lần nữa, thì hắn ta đã gần như mất đi năng lực hành động.
Côi Lam ngược lại chạy thoát khỏi tay người sói.
Người sói cũng không đuổi theo cô ta, dù sao cô ta đã không còn tác dụng gì nữa.
Côi Lam trốn trốn tránh tránh một thời gian, phát hiện không có người sói đuổi theo mình, nghĩ cách trở về trường học.
Nhưng mà trường học đã đuổi cô ta rồi.
Những Huyết tộc lúc trước thân thiện với mình, lúc này trông thấy cô ta là đi vòng qua.
"Cô ta vẫn còn mặt mũi trở về cơ đấy."
"Đúng là không biết xấu hổ mà."
"Đi nhanh đi, đừng dính dáng đến cô ta. Hôm nay đúng là xúi quẩy, sao lại gặp phải cô ta chứ."
"Có cần báo cáo với liên minh không?"
"Đừng xen vào việc của người khác, đi thôi đi thôi..."
Mười mấy năm đầu đời Côi Lam không bại lộ thân phận Huyết tộc, sinh sống giống như một người bình thường.
Nhưng bây giờ thân phận Huyết tộc của cô ta đã bại lộ, muốn sống thật tốt, mà còn không có Huyết tộc bên này che chở thì chẳng dễ dàng như vậy đâu.
Trước đó bởi vì Côi Lam chạy về cứu Ký Nhất, hại chết một Huyết tộc.
Bây giờ liên minh bỏ mặc Côi Lam, gia tộc của người ta sẽ bỏ qua cho cô ta chắc?
Cho nên Côi Lam vừa bị Huyết tộc đuổi theo, lại còn bị người sói đuổi theo, thậm chí ngẫu nhiên còn gặp phải huyết liệp... Những ngày tiếp theo của Côi Lam phải nói là rất thảm.
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
【 Hoa rơi vào nhà nào ai chẳng biết 】
Sơ Tranh nhìn nhóm wechat lại đổi một cái tên, im lặng một lát.
Cô vừa nghe đám người này thảo luận về thảm trạng của Côi Lam xong, một giây sau bọn Huyết tộc này đã đổi chủ đề.
[ Có phải tranh cử Huyết tộc sắp bắt đầu rồi không? ]
[ Hình như là vậy, nhưng chỉ có một cơ hội, nhà tôi chắc chắn không đến phiên tôi. ]
[ Ai, cha tôi năm nào cũng tham gia, năm nào cũng không trúng cử, ông ấy cứ không thể nhường cơ hội cho người trẻ tuổi như tôi được sao? ]
[ Ha ha ha, cha tôi cũng y vậy. ]
[ Bây giờ là sân khấu của chúng ta cơ mà! ]
[ Chúng ta phải phản kháng! ]
Sơ Tranh nghĩ đến bản thân còn có một nhiệm vụ Huyết tộc vương.
[ Tranh cử cái gì? ]
Sơ Tranh khó có khi ngoi đầu lên trong nhóm, cô vừa gửi tin nhắn ra, mấy giây sau cũng không ai nói tiếp.
[ Chị Sơ Tranh... Tranh cử Huyết tộc vương đó, chị không biết sao? ]
[... ]
Huyết tộc vương là tranh cử sao?
Cô còn tưởng rằng phải đánh chứ!
-
"A Quỷ, có phải hôm nay liên minh đưa thư đến không?" Gerson vào nhà là lập tức hỏi A Quỷ.
"Đúng thế." A Quỷ dừng một chút: "Nhưng đã bị tiểu thư cầm đi rồi."
Thứ liên minh đưa tới chính là vé tranh cử Huyết tộc vương.
Mỗi gia tộc chỉ có một vé.
Gerson tới tìm Sơ Tranh đòi vé tranh cử, kết quả Sơ Tranh đã nộp vé lên rồi.
Gerson: "..."
Ranh con!!
Gerson xém chút đánh Sơ Tranh.
"Dù sao cha cũng chẳng trúng cử, còn không bằng nhường cơ hội cho con." Sơ Tranh trấn định đứng sau cái ghế, tùy thời chuẩn bị chạy.
Gerson cầm dép lê, chỉ vào Sơ Tranh: "Làm sao con biết ông đây không trúng cử, lỡ như lần này cha con trúng thì sao? Con thì trúng cử được chắc!!"
Sơ Tranh rất tự tin: "Con có thể."
Gerson ném dép xuống đất, sau khi đi vào thì nói: "Hừ, được, đánh cược, nếu con không trúng cử được, thì phải giao Ấn Bạch cho liên minh."
"Con trúng cử thì sao?"
"Về sau cha mặc kệ chuyện của con và Ấn Bạch."
"Được!"
Gerson ha ha một tiếng: "Con đừng có khóc đấy."
Sơ Tranh: "..."
Ngài nghĩ thật nhiều, sao ta có thể khóc.
Tranh cử chính là tất cả Huyết tộc bỏ phiếu, mỗi người một phiếu, ai được nhiều phiếu thì người đó được chọn.
Huyết tộc vương này thật ra chẳng có tác dụng gì, chỉ để cho đẹp mà thôi, không thực quyền, không đàn em cũng không cung điện, thảm đến một nhóm.
Nhưng đa phần Huyết tộc cứ thích nghe người khác gọi một tiếng Huyết tộc vương, dựa theo lời Gerson nói thì là nghe rất đắc ý, còn được công nhận là Huyết tộc xinh gái/đẹp trai nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ừ... Đúng, tiêu chuẩn bình chọn đại khái là -- Chọn người đẹp?
Sơ Tranh trầm mặc lướt xem ảnh chụp của Huyết tộc tham gia, ai cũng như thần tiên hạ phàm, này sao mà thắng nổi?
Gerson vì không cho Sơ Tranh thắng, còn nghĩ cách chào hỏi một đám huynh đệ của mình, đều không cho bầu cho cô, ai bầu thì không phải huynh đệ.
Sơ Tranh: "..."
Cha ruột!!!
Nội tâm Sơ Tranh phát điên, còn không bằng đánh nhau đâu!
Cô đã nói nhiệm vụ sao lại dễ dàng như vậy rồi mà!
-
Ngày có kết quả tranh cử, Huyết tộc tổ chức yến hội long trọng ở trụ sở liên minh.
Sơ Tranh dẫn Ấn Bạch có mặt.
Ấn Bạch vừa xuất hiện, không ít Huyết tộc tò mò vây sang xem hiếm lạ.
"Mé ơi! Đẹp thế sao?"
"Hắn đến tranh cử Huyết tộc vương, tôi nhất định sẽ bầu cho hắn!"
"Hắn không phải Huyết tộc."
"Thánh khí đang ở trong thân thể hắn sao?"
"Ôi, rất muốn lột quần áo của hắn."
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn Huyết tộc nói chuyện một chút, Huyết tộc đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vẻ mặt cứng đờ, lập tức túm lấy Huyết tộc bên cạnh: "Hắn, tôi nói hắn."
Huyết tộc bị túm mặt hoảng sợ: "Cậu thần kinh à!"
Toàn thân Sơ Tranh tràn ngập áp suất thấp, nắm tay Ấn Bạch đi vào bên trong.
Sơ Tranh vừa đi, bọn Huyết tộc này dồn dập thở phào.
"Khí thế của Sơ Tranh quá áp người rồi?"
"Mẹ nó tôi tưởng gặp phải cha tôi đấy!"
"Tôi cũng thế..."
Xét thấy Sơ Tranh ở đây, không ít người đều không dám tiến lên, chỉ đứng ở rất xa nhìn một chút.
Cha già Gerson thảnh thảnh thơi thơi tiến lên, cười tủm tỉm hỏi Sơ Tranh: "Thế nào, có lòng tin không?"
Đây là lần đầu tiên Ấn Bạch thấy Gerson ăn mặc chính thức như thế, không thể không nói, Gerson ăn mặc lịch lãm, càng trở nên đẹp trai anh tuấn hơn.
Ấn Bạch thật sự không gọi nổi kiểu xưng hô như "chú" nữa.
Sơ Tranh: "Đương nhiên là có."
Gerson cười vỗ vỗ bả vai mình: "Ôi, bảo bối nha, lát cho con mượn vai nè."
Sơ Tranh chịu đựng xúc động đánh ông ấy, mặt không cảm xúc nói: "Cha yên tâm, con không dùng được."
Gerson nhún nhún vai, nhìn Ấn Bạch một chút: "Nhóc con cố mà quý trọng đi nha, dù sao cơ hội cũng không nhiều lắm đâu."
Trên mặt Ấn Bạch lộ vẻ nghi hoặc.
Cái gì gọi là cơ hội không nhiều lắm?
Gerson vui vẻ cười ra tiếng, rất nhanh dạo bước đi mất.
"Bảo bảo, chú có ý gì?" Hắn cảm thấy trong lời nói của Gerson có hàm ý.
Sơ Tranh: "Bị hoang tưởng, đừng để ý đến ông ấy."
Ấn Bạch: "..."
Nói chú như vậy thật sự được sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro