Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ngân Nguyệt Tế Ca (3)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vương bát đản chính là cẩu tặc như thế đấy, lúc này nó giả chết.
Năm mươi đồng căn bản không đủ cho người ta hơn nửa đêm mạo hiểm chở họ về thành phố, cho nên cuối cùng... Gặp người hảo tâm.
Chỗ ở của Sơ Tranh không thể trở về được, trước đó cũng vì bị người sói tập kích, nên bị phá hư không nhỏ -- bị khiếu nại.
Đây không phải thời đại có thể tùy thời tùy chỗ mà đánh nhau được.
Huyết tộc cũng phải tuân thủ pháp luật của con người.
Mà dưới tình huống không có tiền, Ấn Bạch thấy cô không hề đi, chủ động nói có thể đến nhà hắn.
Dù sao cũng là thẻ người tốt của mình, ở cạnh để bảo vệ cũng không có gì mà!
Ừm!
Chính là như vậy!
Cho nên Sơ Tranh vui sướng đi theo Ấn Bạch về nhà.
Ấn Bạch thấy tình huống của Sơ Tranh không tốt lắm, rất sảng khoái đồng ý dẫn cô về trước.
"Thật sự không đi bệnh viện sao?" Ấn Bạch có chút sầu muộn: "Nhìn cô có vẻ không được khỏe lắm..."
"Anh muốn tôi bị đưa vào phòng thí nghiệm cắt khúc à?"
"... Xin lỗi, tôi quên mất cô không phải là người." Ấn Bạch nhanh chóng lấy chìa khóa từ dưới thảm ra mở cửa.
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ mà còn đặt chìa khóa dưới thảm, đứa nhỏ này tâm lớn cỡ nào vậy?
Nhà rất rộng rãi, nhìn từ bố cục và đồ đạc trong phòng, chắc là không chỉ có một mình Ấn Bạch ở.
"Mấy ngày nay cha mẹ tôi tăng ca, sẽ không về, cô không cần lo lắng." Ấn Bạch chủ động giải thích.
"Ừ."
"Cô cẩn thận một chút." Ấn Bạch rất cẩn thận đỡ Sơ Tranh đến phòng khách ngồi xuống: "Tôi có thể giúp được gì không?"
"Không cần. Anh đi nghỉ ngơi đi."
Ấn Bạch không yên tâm lắm: "Thật sự không cần sao? Vậy cô muốn ăn gì không?"
Sơ Tranh lộ ra răng nanh: "Anh muốn hiến máu?"
Ấn Bạch đứng ở bên cạnh, xoắn xuýt xoắn vạt áo, cuối cùng giống như quyết tâm: "Như thế tôi... Sẽ chết sao?"
"..."
Thật xin lỗi, ta sai rồi.
Thẻ người tốt này bị sao thế!
Sơ Tranh thu hồi răng nanh, phất phất tay: "Tôi không sao, không cần phải để ý đến tôi."
Ấn Bạch muốn bảo Sơ Tranh vào phòng, Sơ Tranh từ chối, rất kiên quyết biểu thị phòng khách rất tốt.
Sơ Tranh đuổi Ấn Bạch về phòng, lại chờ thêm một lát, chờ trong phòng không có âm thanh gì nữa, Sơ Tranh mới trút bỏ quần áo, xem xét vết thương ở ngực.
Đây là thương tích do vũ khí chuyên môn đối phó với Huyết tộc gây ra, mặc dù có Vương bát đản đảm bảo thân thể này sẽ không chết, nhưng vết thương này nếu không chữa trị thì cũng sẽ không khỏi.
Sơ Tranh giơ tay ấn lấy trán, ngã xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà.
Một hồi lâu sau, cô ngồi dậy tìm hết những thứ trên người ra.
Có một cái điện thoại di động, một cái ghim cài áo, một sợi dây chuyền, còn có một chiếc nhẫn... Trừ những thứ đó ra thì không còn gì nữa.
Không biết cái nào là đạo cụ.
Sơ Tranh bày đồ vật ra trên bàn, quyết định sáng mai để thẻ người tốt sờ hết một lượt.
Cô định gọi điện thoại liên hệ với người thu thập cục diện rối rắm cho nguyên chủ, kết quả phát hiện hết pin rồi.
Tìm trong phòng một vòng, cũng không tìm được sạc pin, Sơ Tranh đành phải ngồi trở lại trên ghế sofa.
Đợi ngày mai hỏi thẻ người tốt xem.
Sơ Tranh bọc lấy quần áo, nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Có thể là vì có thương tích trong người, Sơ Tranh lại thật sự ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh bị tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm đánh thức, màn cửa trong phòng đều kéo lại, đen kịt cả phòng.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ trong phòng khách, chín giờ sáng...
"Shh..."
Sơ Tranh hít một hơi, chỗ vết thương càng đau hơn, giống như có người xát muối lên vết thương vậy.
Đừng để ta bắt được hung thủ!
Mẹ nó đau quá đi!!
Cửa phòng bếp bị đẩy ra, thiếu niên mặc áo con thỏ lông xù liền quần, trên mũ đằng sau còn có hai cái tai rũ xuống.
"Cô dậy rồi à." Trong tay thiếu niên bưng một cái đĩa, con ngươi sáng lấp lánh: "Cô cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Sơ Tranh dời mắt khỏi người thiếu niên, đây là cách ăn mặc phạm quy gì thế này!!
"Tôi không sao." Sơ Tranh cứng rắn đáp một câu, lại chỉ vào bàn: "Giúp tôi lấy đồ trên bàn lại đây."
"Ồ được."
Ấn Bạch hoàn toàn không nghi ngờ vì sao cách cô gần như vậy mà còn muốn hắn tới lấy giùm, nghe lời đưa đồ trên bàn cho cô.
Cũng không thấy nhắc nhở...
Sơ Tranh cất đồ đi: "Anh có cục sạc không?"
"Có, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô." Con thỏ nhỏ cấp tốc trở về phòng.
Sơ Tranh còn chưa lấy lại tinh thần từ trong dụ hoặc của con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ đã ngoan ngoãn đứng trước mặt cô: "Cô thử cái này xem có được không?"
Sơ Tranh thử nạp, có thể nạp pin được.
"Được rồi."
"Vậy là tốt rồi." Con thỏ nhỏ lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn lại thỏa mãn, giống như có thể giúp cô một tay là chuyện rất tốt vậy.
Sơ Tranh chịu không nổi hắn thế này, xê dịch ánh mắt về nơi khác, chóp mũi ngửi được mùi hương kỳ quái: "Thứ gì cháy à?"
"A!"
Ấn Bạch kêu lên một tiếng, xông vào phòng bếp như một trận gió, tiếp đó trong phòng bếp vang lên một trận loảng xoảng.
Sơ Tranh: "..."
Một hồi lâu sau Ấn Bạch mới đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng trứng gà cháy.
"Ừm... Cô không ăn sáng sao?"
"Không ăn." Kỳ thật cô hơi đói, nhưng thứ cô muốn ăn cũng không phải những thứ này.
"Vậy tôi ăn nhé?" Giọng điệu của Ấn Bạch tựa như đây là nhà của người khác vậy.
"Ừ." Sơ Tranh dừng một chút: "Đã cháy rồi, anh còn ăn nữa à?"
"Nhưng trong nhà chỉ có một quả trứng gà này..." Ấn Bạch nhỏ giọng nói: "Hơn nữa lãng phí đồ ăn là không tốt, vẫn còn ăn được."
"..."
Được thôi.
Sơ Tranh chịu đựng đau đớn ở ngực, đi đến bàn ăn bên kia, ngồi xuống bên cạnh Ấn Bạch: "Anh không sợ tôi?"
Ấn Bạch có chút ngây thơ nói: "Cô đã nói sẽ không làm hại tôi mà."
Sơ Tranh dùng một tay chống cằm: "Làm sao anh biết tôi không lừa anh."
Tay Ấn Bạch run một cái, trên mặt dần dần có vẻ sợ hãi: "Nhưng... Nhưng mà cô đã đồng ý với tôi, sẽ không..."
"Được rồi, lừa anh đấy." Sơ Tranh sợ chút nữa Ấn Bạch sợ quá lại khóc, nhanh chóng dừng lại: "Tôi tên Sơ Tranh."
"Tôi biết cô." Ấn Bạch miễn cưỡng cười cười: "Cô là người nổi tiếng ở trường học."
Sơ Tranh sững sờ, nhớ tới quần áo trước đó Ấn Bạch mặc, hình như là đồng phục nam của trường học, chỉ là hắn không mặc áo khoác thôi.
"Tôi tên Ấn Bạch..." Thiếu niên thấp giọng báo tên của mình: "Chắc cô không biết tôi."
Nguyên chủ xác thực không biết hắn.
Nhưng đẹp thế này... Ở trường học không nổi tiếng chút nào sao?
"Bây giờ quen biết rồi."
Có thể là vừa rồi Ấn Bạch bị Sơ Tranh hù dọa, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, ôm đĩa đi vào phòng bếp.
Sơ Tranh thừa dịp hắn rửa chén, vào toilet chuẩn bị rửa mặt, đồng thời nhìn xem dáng dấp mình ra sao.
Tướng mạo của Huyết tộc đều rất nổi trội, nguyên chủ càng là người nổi bật trong đám người.
Nguyên chủ là Huyết tộc phương Tây, nhưng dung mạo của cô ấy cũng không hoàn toàn là người phương Tây, càng giống như hỗn huyết hơn.
Sơ Tranh soi soi trước gương nửa ngày, cũng xem như hài lòng với hình dạng của mình.
Sơ Tranh rửa tay xong chuẩn bị ra ngoài, còn chưa bước ra cửa, con thỏ nhỏ đột nhiên hoảng hốt chạy tới, không nói lời nào đẩy cô về, cũng đóng cửa lại.
Sơ Tranh: "!!!"
Làm gì!
Thẻ người tốt lần này chủ động như thế sao?
Ấn Bạch dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên môi, ra hiệu Sơ Tranh đừng nói gì.
Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi vào...
[ Tiến độ thu thập tư liệu 18%]
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vương bát đản chính là cẩu tặc như thế đấy, lúc này nó giả chết.
Năm mươi đồng căn bản không đủ cho người ta hơn nửa đêm mạo hiểm chở họ về thành phố, cho nên cuối cùng... Gặp người hảo tâm.
Chỗ ở của Sơ Tranh không thể trở về được, trước đó cũng vì bị người sói tập kích, nên bị phá hư không nhỏ -- bị khiếu nại.
Đây không phải thời đại có thể tùy thời tùy chỗ mà đánh nhau được.
Huyết tộc cũng phải tuân thủ pháp luật của con người.
Mà dưới tình huống không có tiền, Ấn Bạch thấy cô không hề đi, chủ động nói có thể đến nhà hắn.
Dù sao cũng là thẻ người tốt của mình, ở cạnh để bảo vệ cũng không có gì mà!
Ừm!
Chính là như vậy!
Cho nên Sơ Tranh vui sướng đi theo Ấn Bạch về nhà.
Ấn Bạch thấy tình huống của Sơ Tranh không tốt lắm, rất sảng khoái đồng ý dẫn cô về trước.
"Thật sự không đi bệnh viện sao?" Ấn Bạch có chút sầu muộn: "Nhìn cô có vẻ không được khỏe lắm..."
"Anh muốn tôi bị đưa vào phòng thí nghiệm cắt khúc à?"
"... Xin lỗi, tôi quên mất cô không phải là người." Ấn Bạch nhanh chóng lấy chìa khóa từ dưới thảm ra mở cửa.
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ mà còn đặt chìa khóa dưới thảm, đứa nhỏ này tâm lớn cỡ nào vậy?
Nhà rất rộng rãi, nhìn từ bố cục và đồ đạc trong phòng, chắc là không chỉ có một mình Ấn Bạch ở.
"Mấy ngày nay cha mẹ tôi tăng ca, sẽ không về, cô không cần lo lắng." Ấn Bạch chủ động giải thích.
"Ừ."
"Cô cẩn thận một chút." Ấn Bạch rất cẩn thận đỡ Sơ Tranh đến phòng khách ngồi xuống: "Tôi có thể giúp được gì không?"
"Không cần. Anh đi nghỉ ngơi đi."
Ấn Bạch không yên tâm lắm: "Thật sự không cần sao? Vậy cô muốn ăn gì không?"
Sơ Tranh lộ ra răng nanh: "Anh muốn hiến máu?"
Ấn Bạch đứng ở bên cạnh, xoắn xuýt xoắn vạt áo, cuối cùng giống như quyết tâm: "Như thế tôi... Sẽ chết sao?"
"..."
Thật xin lỗi, ta sai rồi.
Thẻ người tốt này bị sao thế!
Sơ Tranh thu hồi răng nanh, phất phất tay: "Tôi không sao, không cần phải để ý đến tôi."
Ấn Bạch muốn bảo Sơ Tranh vào phòng, Sơ Tranh từ chối, rất kiên quyết biểu thị phòng khách rất tốt.
Sơ Tranh đuổi Ấn Bạch về phòng, lại chờ thêm một lát, chờ trong phòng không có âm thanh gì nữa, Sơ Tranh mới trút bỏ quần áo, xem xét vết thương ở ngực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là thương tích do vũ khí chuyên môn đối phó với Huyết tộc gây ra, mặc dù có Vương bát đản đảm bảo thân thể này sẽ không chết, nhưng vết thương này nếu không chữa trị thì cũng sẽ không khỏi.
Sơ Tranh giơ tay ấn lấy trán, ngã xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà.
Một hồi lâu sau, cô ngồi dậy tìm hết những thứ trên người ra.
Có một cái điện thoại di động, một cái ghim cài áo, một sợi dây chuyền, còn có một chiếc nhẫn... Trừ những thứ đó ra thì không còn gì nữa.
Không biết cái nào là đạo cụ.
Sơ Tranh bày đồ vật ra trên bàn, quyết định sáng mai để thẻ người tốt sờ hết một lượt.
Cô định gọi điện thoại liên hệ với người thu thập cục diện rối rắm cho nguyên chủ, kết quả phát hiện hết pin rồi.
Tìm trong phòng một vòng, cũng không tìm được sạc pin, Sơ Tranh đành phải ngồi trở lại trên ghế sofa.
Đợi ngày mai hỏi thẻ người tốt xem.
Sơ Tranh bọc lấy quần áo, nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi.
Có thể là vì có thương tích trong người, Sơ Tranh lại thật sự ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh bị tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm đánh thức, màn cửa trong phòng đều kéo lại, đen kịt cả phòng.
Sơ Tranh nhìn đồng hồ trong phòng khách, chín giờ sáng...
"Shh..."
Sơ Tranh hít một hơi, chỗ vết thương càng đau hơn, giống như có người xát muối lên vết thương vậy.
Đừng để ta bắt được hung thủ!
Mẹ nó đau quá đi!!
Cửa phòng bếp bị đẩy ra, thiếu niên mặc áo con thỏ lông xù liền quần, trên mũ đằng sau còn có hai cái tai rũ xuống.
"Cô dậy rồi à." Trong tay thiếu niên bưng một cái đĩa, con ngươi sáng lấp lánh: "Cô cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"
Sơ Tranh dời mắt khỏi người thiếu niên, đây là cách ăn mặc phạm quy gì thế này!!
"Tôi không sao." Sơ Tranh cứng rắn đáp một câu, lại chỉ vào bàn: "Giúp tôi lấy đồ trên bàn lại đây."
"Ồ được."
Ấn Bạch hoàn toàn không nghi ngờ vì sao cách cô gần như vậy mà còn muốn hắn tới lấy giùm, nghe lời đưa đồ trên bàn cho cô.
Cũng không thấy nhắc nhở...
Sơ Tranh cất đồ đi: "Anh có cục sạc không?"
"Có, cô chờ một chút, tôi đi lấy cho cô." Con thỏ nhỏ cấp tốc trở về phòng.
Sơ Tranh còn chưa lấy lại tinh thần từ trong dụ hoặc của con thỏ nhỏ, con thỏ nhỏ đã ngoan ngoãn đứng trước mặt cô: "Cô thử cái này xem có được không?"
Sơ Tranh thử nạp, có thể nạp pin được.
"Được rồi."
"Vậy là tốt rồi." Con thỏ nhỏ lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn lại thỏa mãn, giống như có thể giúp cô một tay là chuyện rất tốt vậy.
Sơ Tranh chịu không nổi hắn thế này, xê dịch ánh mắt về nơi khác, chóp mũi ngửi được mùi hương kỳ quái: "Thứ gì cháy à?"
"A!"
Ấn Bạch kêu lên một tiếng, xông vào phòng bếp như một trận gió, tiếp đó trong phòng bếp vang lên một trận loảng xoảng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh: "..."
Một hồi lâu sau Ấn Bạch mới đi từ phòng bếp ra, trong tay bưng trứng gà cháy.
"Ừm... Cô không ăn sáng sao?"
"Không ăn." Kỳ thật cô hơi đói, nhưng thứ cô muốn ăn cũng không phải những thứ này.
"Vậy tôi ăn nhé?" Giọng điệu của Ấn Bạch tựa như đây là nhà của người khác vậy.
"Ừ." Sơ Tranh dừng một chút: "Đã cháy rồi, anh còn ăn nữa à?"
"Nhưng trong nhà chỉ có một quả trứng gà này..." Ấn Bạch nhỏ giọng nói: "Hơn nữa lãng phí đồ ăn là không tốt, vẫn còn ăn được."
"..."
Được thôi.
Sơ Tranh chịu đựng đau đớn ở ngực, đi đến bàn ăn bên kia, ngồi xuống bên cạnh Ấn Bạch: "Anh không sợ tôi?"
Ấn Bạch có chút ngây thơ nói: "Cô đã nói sẽ không làm hại tôi mà."
Sơ Tranh dùng một tay chống cằm: "Làm sao anh biết tôi không lừa anh."
Tay Ấn Bạch run một cái, trên mặt dần dần có vẻ sợ hãi: "Nhưng... Nhưng mà cô đã đồng ý với tôi, sẽ không..."
"Được rồi, lừa anh đấy." Sơ Tranh sợ chút nữa Ấn Bạch sợ quá lại khóc, nhanh chóng dừng lại: "Tôi tên Sơ Tranh."
"Tôi biết cô." Ấn Bạch miễn cưỡng cười cười: "Cô là người nổi tiếng ở trường học."
Sơ Tranh sững sờ, nhớ tới quần áo trước đó Ấn Bạch mặc, hình như là đồng phục nam của trường học, chỉ là hắn không mặc áo khoác thôi.
"Tôi tên Ấn Bạch..." Thiếu niên thấp giọng báo tên của mình: "Chắc cô không biết tôi."
Nguyên chủ xác thực không biết hắn.
Nhưng đẹp thế này... Ở trường học không nổi tiếng chút nào sao?
"Bây giờ quen biết rồi."
Có thể là vừa rồi Ấn Bạch bị Sơ Tranh hù dọa, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng, ôm đĩa đi vào phòng bếp.
Sơ Tranh thừa dịp hắn rửa chén, vào toilet chuẩn bị rửa mặt, đồng thời nhìn xem dáng dấp mình ra sao.
Tướng mạo của Huyết tộc đều rất nổi trội, nguyên chủ càng là người nổi bật trong đám người.
Nguyên chủ là Huyết tộc phương Tây, nhưng dung mạo của cô ấy cũng không hoàn toàn là người phương Tây, càng giống như hỗn huyết hơn.
Sơ Tranh soi soi trước gương nửa ngày, cũng xem như hài lòng với hình dạng của mình.
Sơ Tranh rửa tay xong chuẩn bị ra ngoài, còn chưa bước ra cửa, con thỏ nhỏ đột nhiên hoảng hốt chạy tới, không nói lời nào đẩy cô về, cũng đóng cửa lại.
Sơ Tranh: "!!!"
Làm gì!
Thẻ người tốt lần này chủ động như thế sao?
Ấn Bạch dựng thẳng một ngón tay lên đặt ở bên môi, ra hiệu Sơ Tranh đừng nói gì.
Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi vào...
[ Tiến độ thu thập tư liệu 18%]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro