Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Ngộ cẩm trình tường (32)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chạy cái gì? Đó là mất tích."
Người đàn ông thốt ra.
Mất tích?
Có lẽ ông ta còn hơi say, tăng thêm Sơ Tranh cho tiền, một mạch liền nói ra.
Quan hệ của ông chủ và bà chủ không tốt lắm, hai người thường xuyên cãi lộn trong nhà máy, những công nhân này đều biết.
Năm đó bản thân nhà máy Thường Phong cũng không tệ lắm, bởi vì hoàn cảnh chung lúc đó, ông chủ cũng cân nhắc chuẩn bị cải cách, nên rút ra không ít tài chính.
Nhưng cũng không lâu lắm, liền truyền ra lời đồn bà chủ và tiểu bạch kiểm ôm tiền chạy.
Trên thực tế cũng không phải, lúc ấy bà chủ mất tích.
Về phần tiểu bạch kiểm kia, hoàn toàn là bịa đặt ra.
"Sao ông chủ của các ông không báo cảnh sát?"
"Báo cảnh sát?" Người đàn ông nhếch miệng cười hai tiếng: "Cùng mất tích với bà chủ, còn có một số tiền lớn, đúng lúc nhà máy xảy ra chuyện, cần vốn lưu động. Lúc ấy ông chủ vội vàng cứu nhà máy của mình, làm gì có thời gian đi báo cảnh sát."
Nhưng cuối cùng nhà máy vẫn đóng cửa.
"Ông chủ của các ông đâu?"
"Không biết." Người đàn ông thở dài: "Sau khi nhà máy đóng cửa, đến cả tiền phát cho công nhân ông chủ cũng không có, liền để cho mọi người phân phát nhà máy này, một số công nhân không muốn lưu lại nơi này, liền bán đi, không phải sao, nên mới có bộ dạng ngày hôm nay."
Ngôn Ngộ đứng trong góc phòng, chỉ vào một tấm hình treo trên tường: "Tấm hình này là người nhà máy các ông?"
Người đàn ông nhìn sang theo: "Đúng vậy, bức ảnh đó chụp vào tết âm lịch trước năm đóng cửa."
Trên tấm ảnh bụi phủ, có chút mơ hồ, Ngôn Ngộ hỏi ông ta có thể lấy xuống không.
Người đàn ông liên tục nói có thể, lung la lung lay đi lấy ảnh chụp xuống, lau sạch bụi rồi đưa cho Ngôn Ngộ.
"Tôi nói này hai vị, hai người tới hỏi thăm chuyện mười năm trước, là có chuyện gì không?" Người đàn ông nghe ngóng bát quái.
Ngôn Ngộ cầm ảnh chụp, lông mày càng nhăn sâu hơn.
"Sao thế?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh một chút, chỉ vào người đứng ở hàng cuối cùng trong tấm ảnh: "Người này là người của nhà máy các ông?"
Người đàn ông híp mắt nhìn nửa ngày: "Đây là... Đây là cái kia... cái kia ai..."
Người đàn ông suy nghĩ hồi lâu: "Chu Văn, đúng rồi, Chu Văn."
"Hắn là người của nhà máy các ông?"
"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu: "Nhưng cậu ta vào nhà máy không bao lâu, khi chụp tấm hình này, chắc là vừa vào... Ai, tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Ngôn Ngộ lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Dù sao cũng đã hơn mười năm, có rất nhiều chuyện người đàn ông đã nghĩ không ra.
…
Ngôn Ngộ lấy ảnh chụp đi, thần sắc không thích hợp đi ra khỏi phòng.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Sao thế?"
Ngôn Ngộ nhấp môi dưới: "Lúc trước cảnh sát căn cứ vào manh mối, phác họa ra chân dung tội phạm tìm được một người tình nghi."
"Ừ?" Cho nên?
Ngôn Ngộ chỉ vào người trên tấm ảnh kia: "Người kia chính là Chu Văn."
Lúc ấy bọn họ cho là tìm được hung thủ, hưng phấn hơn nửa ngày, kết quả khi mang người về, mới phát hiện là một người tàn tật.
Chu Văn còn không có thời gian gây án, chuyện này không thể nghi ngờ chính là tạt cho đám người một chậu nước lạnh.
Hình như Ngôn Ngộ nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay trở lại bên trong.
"Sao Chu Văn lại tàn tật, ông có biết không?"
"Chuyện này tôi nhớ được." Người đàn ông nói: "Lúc ấy Chu Văn là một tiểu tử trẻ tuổi, học việc rất nhanh, trong xưởng có một lô thiết bị mới, cần người hiểu biết đến thao tác, Chu Văn liền đi học. Kết quả không nghĩ tới, xảy ra sự cố, cuối cùng rơi vào cảnh hai chân tàn tật."
"Sự cố phát sinh thế nào?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không biết, chắc là chính cậu ta không cẩn thận, lúc ấy khi chúng tôi phát hiện ra, chỉ có một mình cậu ta ở đó, đưa đến bệnh viện, còn tưởng rằng không cứu được, không nghĩ tới cậu ta không chết, cũng là mạng lớn."
Người đàn ông nói không ai trông thấy Chu Văn xảy ra chuyện thế nào.
Dù sao lúc ấy việc này huyên náo rất lớn.
Ông chủ còn bồi thường không ít tiền.
Ngôn Ngộ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Minh: "Điều tra Chu Văn, bao gồm tất cả những người bên cạnh hắn cũng phải tra."
Thẩm Tứ Minh bên kia vội đến muốn bay, giọng nói cũng rất gấp: "Điều tra Chu Văn làm gì? Hiềm nghi của hắn không phải được rửa sạch rồi sao?"
Ngôn Ngộ nói đơn giản lại một chút.
"Được, tôi biết rồi."
Ngôn Ngộ cúp điện thoại, nhìn về phía Sơ Tranh: "Chúng ta đi tìm Chu Văn trước."
Sơ Tranh nhìn thấy trong mắt hắn, mơ hồ có sự khát máu và hưng phấn.
Giống như lúc đói bụng trông thấy bánh mì, trên sa mạc trông thấy ốc đảo, ánh sáng trong đôi mắt làm cho người ta sợ hãi.
Tình trạng của vật nhỏ không đúng lắm.
"Ừ."
Sơ Tranh và Ngôn Ngộ trở lại trên xe, xe lái khỏi con ngõ nhỏ hẹp ra ngoài, trong chớp nhoáng, một cỗ xe con màu đen, từ bên cạnh lao ra.
"Cẩn thận!"
Ngôn Ngộ kinh hô một tiếng.
Nhưng mà đã không kịp, chiếc xe kia đã sớm chuẩn bị tốt, tốc độ quá nhanh, thẳng tắp đụng vào thân xe.
Sơ Tranh kéo Ngôn Ngộ vào trong ngực bảo vệ.
Bên tai ầm một tiếng, thân xe chấn động, thủy tinh ào ào vỡ vụn.
Chiếc xe đụng vào bọn họ lui lại, dường như dự định đụng lần thứ hai.
"Không sao chứ?" Sơ Tranh vừa hỏi hắn, vừa đẩy cánh cửa bên kia ra.
"Không..."
"Xuống xe, nhanh." Sơ Tranh cởi dây an toàn ra.
Ngôn Ngộ tốc độ cực nhanh xuống xe, Sơ Tranh chống lên chỗ ngồi, thân thể linh hoạt trượt đến bên kia, cấp tốc xuống xe, ôm Ngôn Ngộ, tránh sang bên cạnh.
Ầm!
Xe trực tiếp bị đụng đến biến dạng.
Chiếc xe đụng vào bọn họ, cũng không để ý xem có đâm trúng người không, sau khi đụng vào, cấp tốc rút lui.
…
"Ai làm?"
Thẩm Tứ Minh từ trên xe cảnh sát lao xuống, chạy thẳng đến chỗ Ngôn Ngộ bên này.
"Không thấy rõ." Giữa hai đầu lông mày Ngôn Ngộ có chút lãnh ý, xe dán lớp chống nhìn trộm, hoàn toàn không thấy rõ người bên trong.
Thẩm Tứ Minh: "Là hung thủ sao?"
Ngôn Ngộ: "Lúc trước thầy điều tra đến đây, liền bị hung thủ diệt khẩu, xem ra phương hướng của chúng ta không sai." Không phải hung thủ thì cũng có quan hệ với hung thủ.
Lần này hung thủ cũng không để ý xem có đụng trúng người hay không, rõ ràng chỉ đang cho hắn một cái cảnh cáo.
Nếu như hắn tiếp tục điều tra, nói không chừng sẽ thật sự mất mạng.
"Thấy rõ biển số xe không?"
"Đã tra xét, biển giả."
"Mẹ!" Thẩm Tứ Minh chửi mắng một tiếng: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ngôn Ngộ nói: "Cậu phái người đến nhà Chu Văn chưa?"
Nếu như hung thủ không phải Chu Văn, vậy Chu Văn vô cùng có khả năng có quan hệ với hung thủ, không chừng hung thủ sẽ xuống tay với Chu Văn.
"Yên tâm." Thẩm Tứ Minh quyết tâm: "Bắt được tên khốn này, ông đây đập chết hắn."
Thẩm Tứ Minh rống về phía người ở cách đó không xa: "Trước tiên điều tra giám sát, tìm ra chiếc xe kia!"
"Ở gần đây có rất nhiều góc chết camera, các anh không tra được." Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm dựa vào cửa xe, từ từ lên tiếng.
Thẩm Tứ Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh, biểu cảm lại dữ tợn hơn một chút.
Đường gần đây bốn phương thông suốt, hơn nữa lại không có nhiều camera, người hiềm nghi tùy tiện đi vào con đường không có camera, rất dễ dàng biến mất trong biển xe mênh mông.
"Cẩm tổng, đã hỏi rõ ràng." Từ đặc trợ cầm một tấm bản đồ tới: "Xe kia chạy từ con đường này."
Gần đây Vạn Tiêu Tiêu không đi làm, cho nên Sơ Tranh đành phải lấy Từ đặc trợ từ chỗ lão tổng tiền nhiệm ra sử dụng.
Từ đặc trợ làm việc trầm ổn hơn Vạn Tiêu Tiêu nhiều.
Sơ Tranh đưa bản đồ cho Thẩm Tứ Minh: "Kiểm tra camera của con đường này."
Thẩm Tứ Minh: "Làm sao cô biết?"
"Có tiền."
Giám sát nhìn không thấy, nhưng gần đây có nhiều gia đình như thế, luôn có người sẽ nhìn thấy.
Cảnh sát đến hỏi, đại đa số người đều sẽ có tâm lý không muốn liên quan, biểu thị mình không biết gì cả.
Nhưng có tiền thì không giống.
Thẩm Tứ Minh: "..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Chạy cái gì? Đó là mất tích."
Người đàn ông thốt ra.
Mất tích?
Có lẽ ông ta còn hơi say, tăng thêm Sơ Tranh cho tiền, một mạch liền nói ra.
Quan hệ của ông chủ và bà chủ không tốt lắm, hai người thường xuyên cãi lộn trong nhà máy, những công nhân này đều biết.
Năm đó bản thân nhà máy Thường Phong cũng không tệ lắm, bởi vì hoàn cảnh chung lúc đó, ông chủ cũng cân nhắc chuẩn bị cải cách, nên rút ra không ít tài chính.
Nhưng cũng không lâu lắm, liền truyền ra lời đồn bà chủ và tiểu bạch kiểm ôm tiền chạy.
Trên thực tế cũng không phải, lúc ấy bà chủ mất tích.
Về phần tiểu bạch kiểm kia, hoàn toàn là bịa đặt ra.
"Sao ông chủ của các ông không báo cảnh sát?"
"Báo cảnh sát?" Người đàn ông nhếch miệng cười hai tiếng: "Cùng mất tích với bà chủ, còn có một số tiền lớn, đúng lúc nhà máy xảy ra chuyện, cần vốn lưu động. Lúc ấy ông chủ vội vàng cứu nhà máy của mình, làm gì có thời gian đi báo cảnh sát."
Nhưng cuối cùng nhà máy vẫn đóng cửa.
"Ông chủ của các ông đâu?"
"Không biết." Người đàn ông thở dài: "Sau khi nhà máy đóng cửa, đến cả tiền phát cho công nhân ông chủ cũng không có, liền để cho mọi người phân phát nhà máy này, một số công nhân không muốn lưu lại nơi này, liền bán đi, không phải sao, nên mới có bộ dạng ngày hôm nay."
Ngôn Ngộ đứng trong góc phòng, chỉ vào một tấm hình treo trên tường: "Tấm hình này là người nhà máy các ông?"
Người đàn ông nhìn sang theo: "Đúng vậy, bức ảnh đó chụp vào tết âm lịch trước năm đóng cửa."
Trên tấm ảnh bụi phủ, có chút mơ hồ, Ngôn Ngộ hỏi ông ta có thể lấy xuống không.
Người đàn ông liên tục nói có thể, lung la lung lay đi lấy ảnh chụp xuống, lau sạch bụi rồi đưa cho Ngôn Ngộ.
"Tôi nói này hai vị, hai người tới hỏi thăm chuyện mười năm trước, là có chuyện gì không?" Người đàn ông nghe ngóng bát quái.
Ngôn Ngộ cầm ảnh chụp, lông mày càng nhăn sâu hơn.
"Sao thế?"
Hắn ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh một chút, chỉ vào người đứng ở hàng cuối cùng trong tấm ảnh: "Người này là người của nhà máy các ông?"
Người đàn ông híp mắt nhìn nửa ngày: "Đây là... Đây là cái kia... cái kia ai..."
Người đàn ông suy nghĩ hồi lâu: "Chu Văn, đúng rồi, Chu Văn."
"Hắn là người của nhà máy các ông?"
"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu: "Nhưng cậu ta vào nhà máy không bao lâu, khi chụp tấm hình này, chắc là vừa vào... Ai, tôi cũng không nhớ rõ lắm."
Ngôn Ngộ lại hỏi thêm mấy vấn đề.
Dù sao cũng đã hơn mười năm, có rất nhiều chuyện người đàn ông đã nghĩ không ra.
…
Ngôn Ngộ lấy ảnh chụp đi, thần sắc không thích hợp đi ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh hỏi hắn: "Sao thế?"
Ngôn Ngộ nhấp môi dưới: "Lúc trước cảnh sát căn cứ vào manh mối, phác họa ra chân dung tội phạm tìm được một người tình nghi."
"Ừ?" Cho nên?
Ngôn Ngộ chỉ vào người trên tấm ảnh kia: "Người kia chính là Chu Văn."
Lúc ấy bọn họ cho là tìm được hung thủ, hưng phấn hơn nửa ngày, kết quả khi mang người về, mới phát hiện là một người tàn tật.
Chu Văn còn không có thời gian gây án, chuyện này không thể nghi ngờ chính là tạt cho đám người một chậu nước lạnh.
Hình như Ngôn Ngộ nghĩ đến chuyện gì đó, lại quay trở lại bên trong.
"Sao Chu Văn lại tàn tật, ông có biết không?"
"Chuyện này tôi nhớ được." Người đàn ông nói: "Lúc ấy Chu Văn là một tiểu tử trẻ tuổi, học việc rất nhanh, trong xưởng có một lô thiết bị mới, cần người hiểu biết đến thao tác, Chu Văn liền đi học. Kết quả không nghĩ tới, xảy ra sự cố, cuối cùng rơi vào cảnh hai chân tàn tật."
"Sự cố phát sinh thế nào?"
Người đàn ông lắc đầu: "Không biết, chắc là chính cậu ta không cẩn thận, lúc ấy khi chúng tôi phát hiện ra, chỉ có một mình cậu ta ở đó, đưa đến bệnh viện, còn tưởng rằng không cứu được, không nghĩ tới cậu ta không chết, cũng là mạng lớn."
Người đàn ông nói không ai trông thấy Chu Văn xảy ra chuyện thế nào.
Dù sao lúc ấy việc này huyên náo rất lớn.
Ông chủ còn bồi thường không ít tiền.
Ngôn Ngộ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Thẩm Tứ Minh: "Điều tra Chu Văn, bao gồm tất cả những người bên cạnh hắn cũng phải tra."
Thẩm Tứ Minh bên kia vội đến muốn bay, giọng nói cũng rất gấp: "Điều tra Chu Văn làm gì? Hiềm nghi của hắn không phải được rửa sạch rồi sao?"
Ngôn Ngộ nói đơn giản lại một chút.
"Được, tôi biết rồi."
Ngôn Ngộ cúp điện thoại, nhìn về phía Sơ Tranh: "Chúng ta đi tìm Chu Văn trước."
Sơ Tranh nhìn thấy trong mắt hắn, mơ hồ có sự khát máu và hưng phấn.
Giống như lúc đói bụng trông thấy bánh mì, trên sa mạc trông thấy ốc đảo, ánh sáng trong đôi mắt làm cho người ta sợ hãi.
Tình trạng của vật nhỏ không đúng lắm.
"Ừ."
Sơ Tranh và Ngôn Ngộ trở lại trên xe, xe lái khỏi con ngõ nhỏ hẹp ra ngoài, trong chớp nhoáng, một cỗ xe con màu đen, từ bên cạnh lao ra.
"Cẩn thận!"
Ngôn Ngộ kinh hô một tiếng.
Nhưng mà đã không kịp, chiếc xe kia đã sớm chuẩn bị tốt, tốc độ quá nhanh, thẳng tắp đụng vào thân xe.
Sơ Tranh kéo Ngôn Ngộ vào trong ngực bảo vệ.
Bên tai ầm một tiếng, thân xe chấn động, thủy tinh ào ào vỡ vụn.
Chiếc xe đụng vào bọn họ lui lại, dường như dự định đụng lần thứ hai.
"Không sao chứ?" Sơ Tranh vừa hỏi hắn, vừa đẩy cánh cửa bên kia ra.
"Không..."
"Xuống xe, nhanh." Sơ Tranh cởi dây an toàn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Ngộ tốc độ cực nhanh xuống xe, Sơ Tranh chống lên chỗ ngồi, thân thể linh hoạt trượt đến bên kia, cấp tốc xuống xe, ôm Ngôn Ngộ, tránh sang bên cạnh.
Ầm!
Xe trực tiếp bị đụng đến biến dạng.
Chiếc xe đụng vào bọn họ, cũng không để ý xem có đâm trúng người không, sau khi đụng vào, cấp tốc rút lui.
…
"Ai làm?"
Thẩm Tứ Minh từ trên xe cảnh sát lao xuống, chạy thẳng đến chỗ Ngôn Ngộ bên này.
"Không thấy rõ." Giữa hai đầu lông mày Ngôn Ngộ có chút lãnh ý, xe dán lớp chống nhìn trộm, hoàn toàn không thấy rõ người bên trong.
Thẩm Tứ Minh: "Là hung thủ sao?"
Ngôn Ngộ: "Lúc trước thầy điều tra đến đây, liền bị hung thủ diệt khẩu, xem ra phương hướng của chúng ta không sai." Không phải hung thủ thì cũng có quan hệ với hung thủ.
Lần này hung thủ cũng không để ý xem có đụng trúng người hay không, rõ ràng chỉ đang cho hắn một cái cảnh cáo.
Nếu như hắn tiếp tục điều tra, nói không chừng sẽ thật sự mất mạng.
"Thấy rõ biển số xe không?"
"Đã tra xét, biển giả."
"Mẹ!" Thẩm Tứ Minh chửi mắng một tiếng: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao." Ngôn Ngộ nói: "Cậu phái người đến nhà Chu Văn chưa?"
Nếu như hung thủ không phải Chu Văn, vậy Chu Văn vô cùng có khả năng có quan hệ với hung thủ, không chừng hung thủ sẽ xuống tay với Chu Văn.
"Yên tâm." Thẩm Tứ Minh quyết tâm: "Bắt được tên khốn này, ông đây đập chết hắn."
Thẩm Tứ Minh rống về phía người ở cách đó không xa: "Trước tiên điều tra giám sát, tìm ra chiếc xe kia!"
"Ở gần đây có rất nhiều góc chết camera, các anh không tra được." Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm dựa vào cửa xe, từ từ lên tiếng.
Thẩm Tứ Minh nhìn hoàn cảnh xung quanh, biểu cảm lại dữ tợn hơn một chút.
Đường gần đây bốn phương thông suốt, hơn nữa lại không có nhiều camera, người hiềm nghi tùy tiện đi vào con đường không có camera, rất dễ dàng biến mất trong biển xe mênh mông.
"Cẩm tổng, đã hỏi rõ ràng." Từ đặc trợ cầm một tấm bản đồ tới: "Xe kia chạy từ con đường này."
Gần đây Vạn Tiêu Tiêu không đi làm, cho nên Sơ Tranh đành phải lấy Từ đặc trợ từ chỗ lão tổng tiền nhiệm ra sử dụng.
Từ đặc trợ làm việc trầm ổn hơn Vạn Tiêu Tiêu nhiều.
Sơ Tranh đưa bản đồ cho Thẩm Tứ Minh: "Kiểm tra camera của con đường này."
Thẩm Tứ Minh: "Làm sao cô biết?"
"Có tiền."
Giám sát nhìn không thấy, nhưng gần đây có nhiều gia đình như thế, luôn có người sẽ nhìn thấy.
Cảnh sát đến hỏi, đại đa số người đều sẽ có tâm lý không muốn liên quan, biểu thị mình không biết gì cả.
Nhưng có tiền thì không giống.
Thẩm Tứ Minh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro