Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Người yêu đặt làm (16)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp.
Lý do mà gã đàn ông này muốn giết Phong Diên hơi nhảm nhí.
Chỉ vì bệnh viện đó là của Phong Diên, nên gã chuyển dời giá trị thù hận lên người Phong Diên?
Mẹ nó cái kiểu này mạch não nào mới nghĩ ra nổi chứ?
"Mày lấy bom ở đâu ra? Căn cứ vào tư liệu của mày biểu hiện, thì mày không có kiến thức về phương diện này. Khi mày tập kích, thang máy và lối thoát hiểm của sảnh yến hội bị đóng lại, tao đã hỏi người của khách sạn, không phải bọn họ đóng, còn có người đang giúp mày, người này là ai."
"Tao..."
Sơ Tranh chỉ vào người trong video: "Nghĩ kỹ rồi nói."
"Mày... Dám giết người..."
Giọng điệu của Sơ Tranh rất máu lạnh: "Người máy giết người, nó chỉ bị tiêu hủy mà thôi, liên quan gì đến tao?"
Trong lòng gã đàn ông luồn lên một luồng hơi lạnh, bay thẳng lên trán.
"Kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày còn vòng vo nữa, thì chỉ có thể nhặt xác cho em trai mày thôi."
"Tao... Tao không biết người đó là ai, là hắn bảo tao làm như vậy, nói cho tao một khoản tiền, còn... Tìm được người tương thích cho em trai tao."
Gã xác thực cũng hận người cướp đi cơ hội của em trai gã, cũng hận Phong Diên.
Chuyện như vậy, nếu như không có người ở phía trên đồng ý, thì sao lại xảy ra được?
Vì sao những người cao cao tại thượng này, chỉ tùy tiện dùng một câu nói là có thể quyết định sinh tử của bọn họ chứ.
Nhưng ban đầu gã cũng chỉ hận thôi.
Lấy năng lực của gã, có thể làm được gì đây?
Về sau gặp phải người kia, không biết vì sao, trong lòng càng thêm hận Phong Diên mãnh liệt hơn.
Hận không thể làm cho hắn chết đi.
"Vì sao mày lại còn sống."
Gã đàn ông mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Phong Diên, không có dữ tợn và phẫn nộ như vừa rồi, giống như đột nhiên mất đi linh hồn.
"Vì sao mày lại còn sống."
Gã lặp lại câu nói này, giọng nói hơi cứng ngắc, cuối cùng cánh môi gã khẽ đóng mở, nhưng lại không phát ra âm thanh.
"Mày nói cái gì?" Phong Diên đột nhiên giơ tay nắm chặt cổ áo gã đàn ông: "Làm sao mày biết cái này? Mày là ai?"
Phong Diên đột nhiên bộc phát dọa cho Sơ Tranh nhảy dựng lên.
"Phong Diên..."
"Ha ha ha ha!!" Gã đàn ông cười to hai tiếng, sau đó thân thể co quắp một trận, bỗng gục đầu xuống, con mắt trợn lên thật lớn, nhưng không có bất cứ thần thái gì.
Cảm xúc của Phong Diên hơi mất khống chế, túm lấy gã đàn ông: "Sao mày biết được! Mày biết thứ gì!"
Sơ Tranh đè Phong Diên lại: "Hắn chết rồi."
Phong Diên đờ đẫn buông gã đàn ông ra, một hồi lâu sau mới khôi phục lại, như không còn sức lực gì dựa vào cửa sổ xe.
-
Phong Diên mất khống chế, sau đó vẫn không có động tĩnh gì hết, cứ ngồi đó không nói một lời.
Mãi đến khi trong khách sạn gỡ được hết bom, Sơ Tranh chuẩn bị về, lúc này Phong Diên mới trở lại bình thường, gọi người đến mang gã đàn ông kia đi.
"Anh đưa hắn ta đi đâu?"
"Hắn ta chết rất kỳ quái, điều tra nguyên nhân cái chết." Giọng điệu của Phong Diên rất bình tĩnh.
Đúng là rất kỳ quái, lời cuối cùng đó giống như bị người ta khống chế vậy...
Nhưng lúc ấy cô ở đó, không phát hiện ra dị thường gì khác, vậy đối phương khống chế thế nào?
Phong Diên không muốn nói lắm, trở lại biệt thự thì trực tiếp trở về phòng của mình, không ra nữa.
Sơ Tranh đứng đợi ở cửa thêm vài phút, cuối cùng bình tĩnh rời đi.
Thẻ người tốt nhìn có vẻ không vui lắm, để hắn một mình bình tĩnh lại đi, miễn cho ta gặp nạn.
-
Mới qua rạng sáng, Phong Diên gõ cửa phòng Sơ Tranh, bảo cô ra nói chuyện.
Sơ Tranh: "..."
Rạng sáng mà trò chuyện cái gì!!
Cứ không thể chọn thời gian khác được sao?
Giờ này dùng để nói chuyện sao?
"Hành vi của cô hôm nay có hơi quá đáng." Phong Diên nói.
"Quá đáng chỗ nào." Ta cũng không động thủ đâu!
Rõ ràng quá đáng mà Phong Diên nói và quá đáng mà Sơ Tranh nghĩ không cùng một tiêu chuẩn.
"Tại sao cô lại dùng em trai của Tưởng Hải để uy hiếp hắn ta?" Cô còn biết lợi dụng tình cảm của con người... Cô học nhanh vậy sao?
Hơn nữa những chuyện hôm nay cô làm...
Thật sự nằm ngoài dự liệu.
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Thế thì hắn ta mới chịu nói."
Phong Diên nhíu mày: "Nếu như hắn ta không nói, thì cô sẽ thật sự giết em trai hắn ta sao?"
Ta không hung tàn như vậy, chỉ hù dọa gã một chút thôi.
Sơ Tranh bưng dáng vẻ của đại lão: "Xem tâm tình."
"..."
Phong Diên lại hỏi thêm mấy câu, Sơ Tranh không tình nguyện trả lời lắm, tùy tiện qua loa cho qua.
Sao Phong Diên có thể nghe không hiểu đó là qua loa.
Hắn lần nữa hoài nghi, đây thật sự là trí tuệ nhân tạo sao?
Phong tổng chưa từng gặp trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ biểu thị có chút không có chỗ xuống tay.
Loại cảm giác bất lực kiểu như đứa nhỏ nhà mình trưởng thành sai lệch, nhưng hắn không biết nên ra tay kéo về từ đâu, không ngừng cọ rửa linh hồn hắn.
Sơ Tranh không muốn nói, Phong Diên lại không thể ép buộc cô.
"Câu hỏi thứ hai, vì sao cô lại trở thành chủ của khách sạn Katis rồi?"
"Tôi mua."
"Lấy đâu ra tiền?"
"..."
"Tôi từng nói với cô rồi, không thể lợi dụng năng lực của cô mà làm chuyện phạm pháp."
"Tôi không có! Anh đừng nói lung tung!"
"Vậy cô lấy đâu ra tiền?" Phong Diên muốn Sơ Tranh đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không thì tiền của cô là kiếm được bằng cách phạm pháp.
Sơ Tranh: "..."
"Anh quản tôi à!" Sơ Tranh đột nhiên dữ dằn quát một tiếng.
"Bây giờ tôi là người giám hộ của cô."
"Tôi lại không đồng ý." Sơ Tranh càng dữ hơn: "Anh nói là được à?"
Phong Diên: "Cô là người máy được đăng ký dưới danh nghĩa của tôi, tôi chính là người giám hộ của cô."
"Tôi là người máy bầu bạn của anh." Sơ Tranh uốn nắn: "Không cần tôi cho anh biết cái gì gọi là người máy bầu bạn chứ?"
"..."
Nhưng cô là người máy có ý thức tự chủ, có thể giống nhau được sao?
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn: "Thời gian không sớm nữa, Phong tổng có cần tôi hầu hạ anh nghỉ ngơi không?"
Ánh mắt Phong Diên lập tức dao động, lấy một tấm thẻ ra, để lên bàn: "Đây là thẻ phụ của tôi, cần gì thì dùng tấm thẻ này."
Sơ Tranh: "!!!"
Thẻ người tốt là ma quỷ sao?
Ai mà thèm thẻ của mi!
Thẻ của ta cũng tiêu không xong.
"Anh tự giữ lại mua kẹo ăn đi." Sơ Tranh chắp tay, nghênh ngang rời đi: "Nếu Phong tổng cần tôi trên giường, thì gọi là tôi đến."
Phong Diên: "..."
-
Sơ Tranh về đến phòng, không ngừng chiếu lại hình ảnh trước đó, xác định cuối cùng chắc có lẽ gã đàn ông đó nói mấy chữ "Garcia".
Đây là tên ai?
Sơ Tranh kiểm tra thử, tên này quá thường gặp, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng lại làm Phong Diên mất khống chế như vậy...
Sơ Tranh nằm dài trên giường, tâm tình không tươi đẹp lắm.
Cô lại nghĩ đến cô gái trên tấm hình kia...
Tâm tình càng không tươi đẹp.
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, lấy hai tin tức là ảnh chụp của cô gái kia và Garcia làm tin tức mấu chốt để tìm kiếm.
Trên mạng thông thường không có tin tức gì hữu dụng...
Chờ chút!
"Vương bát đản, cho ta tư liệu của Phong Diên." Cô ở đây điều tra gì chứ, không phải chỗ Vương bát đản có sao?!
Thẻ người tốt này còn chưa hắc hóa đâu!
Tư liệu của thẻ người tốt chưa hắc hóa, trừ phi Sơ Tranh hỏi, nếu không thì Vương Giả không sẽ chủ động cho.
Con chó điên này gà tặc cực kỳ!
【...】
Vương Giả cho là Sơ Tranh quên rồi, ai biết bây giờ cô lại đột nhiên nhớ tới.
***
Chúc các bé 2k2 thi thật tốt nhaaa, vì giấc mộng của mình, cố lênnnn! ❤
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nghĩ lại lại cảm thấy không thích hợp.
Lý do mà gã đàn ông này muốn giết Phong Diên hơi nhảm nhí.
Chỉ vì bệnh viện đó là của Phong Diên, nên gã chuyển dời giá trị thù hận lên người Phong Diên?
Mẹ nó cái kiểu này mạch não nào mới nghĩ ra nổi chứ?
"Mày lấy bom ở đâu ra? Căn cứ vào tư liệu của mày biểu hiện, thì mày không có kiến thức về phương diện này. Khi mày tập kích, thang máy và lối thoát hiểm của sảnh yến hội bị đóng lại, tao đã hỏi người của khách sạn, không phải bọn họ đóng, còn có người đang giúp mày, người này là ai."
"Tao..."
Sơ Tranh chỉ vào người trong video: "Nghĩ kỹ rồi nói."
"Mày... Dám giết người..."
Giọng điệu của Sơ Tranh rất máu lạnh: "Người máy giết người, nó chỉ bị tiêu hủy mà thôi, liên quan gì đến tao?"
Trong lòng gã đàn ông luồn lên một luồng hơi lạnh, bay thẳng lên trán.
"Kiên nhẫn của tao có hạn, nếu mày còn vòng vo nữa, thì chỉ có thể nhặt xác cho em trai mày thôi."
"Tao... Tao không biết người đó là ai, là hắn bảo tao làm như vậy, nói cho tao một khoản tiền, còn... Tìm được người tương thích cho em trai tao."
Gã xác thực cũng hận người cướp đi cơ hội của em trai gã, cũng hận Phong Diên.
Chuyện như vậy, nếu như không có người ở phía trên đồng ý, thì sao lại xảy ra được?
Vì sao những người cao cao tại thượng này, chỉ tùy tiện dùng một câu nói là có thể quyết định sinh tử của bọn họ chứ.
Nhưng ban đầu gã cũng chỉ hận thôi.
Lấy năng lực của gã, có thể làm được gì đây?
Về sau gặp phải người kia, không biết vì sao, trong lòng càng thêm hận Phong Diên mãnh liệt hơn.
Hận không thể làm cho hắn chết đi.
"Vì sao mày lại còn sống."
Gã đàn ông mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Phong Diên, không có dữ tợn và phẫn nộ như vừa rồi, giống như đột nhiên mất đi linh hồn.
"Vì sao mày lại còn sống."
Gã lặp lại câu nói này, giọng nói hơi cứng ngắc, cuối cùng cánh môi gã khẽ đóng mở, nhưng lại không phát ra âm thanh.
"Mày nói cái gì?" Phong Diên đột nhiên giơ tay nắm chặt cổ áo gã đàn ông: "Làm sao mày biết cái này? Mày là ai?"
Phong Diên đột nhiên bộc phát dọa cho Sơ Tranh nhảy dựng lên.
"Phong Diên..."
"Ha ha ha ha!!" Gã đàn ông cười to hai tiếng, sau đó thân thể co quắp một trận, bỗng gục đầu xuống, con mắt trợn lên thật lớn, nhưng không có bất cứ thần thái gì.
Cảm xúc của Phong Diên hơi mất khống chế, túm lấy gã đàn ông: "Sao mày biết được! Mày biết thứ gì!"
Sơ Tranh đè Phong Diên lại: "Hắn chết rồi."
Phong Diên đờ đẫn buông gã đàn ông ra, một hồi lâu sau mới khôi phục lại, như không còn sức lực gì dựa vào cửa sổ xe.
-
Phong Diên mất khống chế, sau đó vẫn không có động tĩnh gì hết, cứ ngồi đó không nói một lời.
Mãi đến khi trong khách sạn gỡ được hết bom, Sơ Tranh chuẩn bị về, lúc này Phong Diên mới trở lại bình thường, gọi người đến mang gã đàn ông kia đi.
"Anh đưa hắn ta đi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hắn ta chết rất kỳ quái, điều tra nguyên nhân cái chết." Giọng điệu của Phong Diên rất bình tĩnh.
Đúng là rất kỳ quái, lời cuối cùng đó giống như bị người ta khống chế vậy...
Nhưng lúc ấy cô ở đó, không phát hiện ra dị thường gì khác, vậy đối phương khống chế thế nào?
Phong Diên không muốn nói lắm, trở lại biệt thự thì trực tiếp trở về phòng của mình, không ra nữa.
Sơ Tranh đứng đợi ở cửa thêm vài phút, cuối cùng bình tĩnh rời đi.
Thẻ người tốt nhìn có vẻ không vui lắm, để hắn một mình bình tĩnh lại đi, miễn cho ta gặp nạn.
-
Mới qua rạng sáng, Phong Diên gõ cửa phòng Sơ Tranh, bảo cô ra nói chuyện.
Sơ Tranh: "..."
Rạng sáng mà trò chuyện cái gì!!
Cứ không thể chọn thời gian khác được sao?
Giờ này dùng để nói chuyện sao?
"Hành vi của cô hôm nay có hơi quá đáng." Phong Diên nói.
"Quá đáng chỗ nào." Ta cũng không động thủ đâu!
Rõ ràng quá đáng mà Phong Diên nói và quá đáng mà Sơ Tranh nghĩ không cùng một tiêu chuẩn.
"Tại sao cô lại dùng em trai của Tưởng Hải để uy hiếp hắn ta?" Cô còn biết lợi dụng tình cảm của con người... Cô học nhanh vậy sao?
Hơn nữa những chuyện hôm nay cô làm...
Thật sự nằm ngoài dự liệu.
Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Thế thì hắn ta mới chịu nói."
Phong Diên nhíu mày: "Nếu như hắn ta không nói, thì cô sẽ thật sự giết em trai hắn ta sao?"
Ta không hung tàn như vậy, chỉ hù dọa gã một chút thôi.
Sơ Tranh bưng dáng vẻ của đại lão: "Xem tâm tình."
"..."
Phong Diên lại hỏi thêm mấy câu, Sơ Tranh không tình nguyện trả lời lắm, tùy tiện qua loa cho qua.
Sao Phong Diên có thể nghe không hiểu đó là qua loa.
Hắn lần nữa hoài nghi, đây thật sự là trí tuệ nhân tạo sao?
Phong tổng chưa từng gặp trí tuệ nhân tạo có ý thức tự chủ biểu thị có chút không có chỗ xuống tay.
Loại cảm giác bất lực kiểu như đứa nhỏ nhà mình trưởng thành sai lệch, nhưng hắn không biết nên ra tay kéo về từ đâu, không ngừng cọ rửa linh hồn hắn.
Sơ Tranh không muốn nói, Phong Diên lại không thể ép buộc cô.
"Câu hỏi thứ hai, vì sao cô lại trở thành chủ của khách sạn Katis rồi?"
"Tôi mua."
"Lấy đâu ra tiền?"
"..."
"Tôi từng nói với cô rồi, không thể lợi dụng năng lực của cô mà làm chuyện phạm pháp."
"Tôi không có! Anh đừng nói lung tung!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy cô lấy đâu ra tiền?" Phong Diên muốn Sơ Tranh đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không thì tiền của cô là kiếm được bằng cách phạm pháp.
Sơ Tranh: "..."
"Anh quản tôi à!" Sơ Tranh đột nhiên dữ dằn quát một tiếng.
"Bây giờ tôi là người giám hộ của cô."
"Tôi lại không đồng ý." Sơ Tranh càng dữ hơn: "Anh nói là được à?"
Phong Diên: "Cô là người máy được đăng ký dưới danh nghĩa của tôi, tôi chính là người giám hộ của cô."
"Tôi là người máy bầu bạn của anh." Sơ Tranh uốn nắn: "Không cần tôi cho anh biết cái gì gọi là người máy bầu bạn chứ?"
"..."
Nhưng cô là người máy có ý thức tự chủ, có thể giống nhau được sao?
Sơ Tranh lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn: "Thời gian không sớm nữa, Phong tổng có cần tôi hầu hạ anh nghỉ ngơi không?"
Ánh mắt Phong Diên lập tức dao động, lấy một tấm thẻ ra, để lên bàn: "Đây là thẻ phụ của tôi, cần gì thì dùng tấm thẻ này."
Sơ Tranh: "!!!"
Thẻ người tốt là ma quỷ sao?
Ai mà thèm thẻ của mi!
Thẻ của ta cũng tiêu không xong.
"Anh tự giữ lại mua kẹo ăn đi." Sơ Tranh chắp tay, nghênh ngang rời đi: "Nếu Phong tổng cần tôi trên giường, thì gọi là tôi đến."
Phong Diên: "..."
-
Sơ Tranh về đến phòng, không ngừng chiếu lại hình ảnh trước đó, xác định cuối cùng chắc có lẽ gã đàn ông đó nói mấy chữ "Garcia".
Đây là tên ai?
Sơ Tranh kiểm tra thử, tên này quá thường gặp, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng lại làm Phong Diên mất khống chế như vậy...
Sơ Tranh nằm dài trên giường, tâm tình không tươi đẹp lắm.
Cô lại nghĩ đến cô gái trên tấm hình kia...
Tâm tình càng không tươi đẹp.
Sơ Tranh lập tức ngồi dậy, lấy hai tin tức là ảnh chụp của cô gái kia và Garcia làm tin tức mấu chốt để tìm kiếm.
Trên mạng thông thường không có tin tức gì hữu dụng...
Chờ chút!
"Vương bát đản, cho ta tư liệu của Phong Diên." Cô ở đây điều tra gì chứ, không phải chỗ Vương bát đản có sao?!
Thẻ người tốt này còn chưa hắc hóa đâu!
Tư liệu của thẻ người tốt chưa hắc hóa, trừ phi Sơ Tranh hỏi, nếu không thì Vương Giả không sẽ chủ động cho.
Con chó điên này gà tặc cực kỳ!
【...】
Vương Giả cho là Sơ Tranh quên rồi, ai biết bây giờ cô lại đột nhiên nhớ tới.
***
Chúc các bé 2k2 thi thật tốt nhaaa, vì giấc mộng của mình, cố lênnnn! ❤
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro