Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Nữ thần quốc dân (25)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit & Beta: Sa Nhi - Shadowysady

============================

Ánh nắng chiếu nghiêng nghiêng vào khung cửa, phía chân trời như có cầu vồng hiện lên.

Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn một lát, rồi chống tay xuống giường ngồi dậy.

Cô lại nhìn sang bên cạnh mình, có dấu vết có người đã ngủ ở đây, nhưng bây giờ lại chẳng thấy ai cả.

“Cố tổng, cô đã tỉnh.” Tô Tửu thò nửa người vào từ ngoài cửa, nét cười trên môi mười phần dịu dàng: “Tôi làm bữa sáng rồi, cô sửa soạn xong thì xuống ăn nhé.”

Nói xong Tô Tửu liền lui ra ngoài.

Sơ Tranh thay quần áo rồi xuống tầng, trên mặt bàn giữa phòng ăn đã bày biện sẵn bữa sáng ngon lành, lại còn có thêm một lọ hoa tươi.

“Anh làm?”

“Ừ.” Tô Tửu gật đầu, con ngươi long lanh lấy lòng: “Không biết Cố tổng ăn có vừa miệng không, nếu Cố tổng không thích thì cứ nói tôi biết cô thích ăn gì, tôi sẽ học làm.”

“Không đặc biệt thích gì cả.” Sơ Tranh cất lời: “Với tôi mà nói......”

Sơ Tranh dừng lại, dường như phát giác ra mình đã nói quá nhiều, bèn im lặng bắt đầu ăn điểm tâm.

Tô Tửu chớp mắt, cũng không định hỏi nữa: “Cố tổng, tối hôm qua đã làm phiền cô rồi.”

“Ừ, biết thì tốt.”

“.....” Tô Tửu suýt nữa thì nghẹn cả họng.

“Giờ anh đã cảm thấy tôi là người tốt chưa?” Sơ Tranh hỏi.

Khóe môi Tô Tửu co giật một cái: “Cố tổng, người tốt sẽ không đi hỏi người khác như thế.”

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, tiếp tục ăn bữa sáng.

Giữa chừng thì Bùi Vũ gọi điện thoại cho Tô Tửu, nhắc nhở lịch trình đã sắp xếp hôm nay của anh, cuối cùng còn hỏi anh đang ở đâu để tới đón.

Trước khi Tô Tửu trả lời có nhìn về phía Sơ Tranh, thấy cô không có ý phản đối mới dám báo địa chỉ nơi này.

Bọn họ ăn xong bữa sáng thì Bùi Vũ cũng vừa vặn đến nơi, gọi điện báo Tô Tửu ra ngoài.

“Cố tổng, vậy tôi đi trước.”

Sơ Tranh khoát khoát tay, đồ phiền phức, biến nhanh đi.

Tô Tửu vừa bước hai bước, lại quay trở về, ngay dưới cái nhìn bình tĩnh của Sơ Tranh, hôn chụt một cái lên mặt cô: “Tôi sẽ nhớ cô, Cố tổng.”

Hàng lông mày thanh thoát của Sơ Tranh chợt chau lại, nhẹ đến nỗi gần như không thể nhận ra.

Tô Tửu chạy như bay ra khỏi biệt thự, ngồi vào xe của Bùi Vũ.

Bùi Vũ nhìn chằm chằm, như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tô Tửu, cậu cùng Cố tổng...”

“Anh Vũ, tôi tự biết điều.” Tô Tửu ngoan ngoãn trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Bùi Vũ ngược lại cười nói: “Có điều nếu Cố tổng ưa thích cậu, hai người thật sự kết giao cũng không phải vấn đề.”

Hắn đã nhìn thấy không ít người trong giới này, nói thật, người như bà chủ của hắn, quả thật chưa từng thấy qua.

Thản nhiên cho một nghệ sĩ mọi loại đãi ngộ tốt đến thế, nhưng dường như lại không hề có bất kỳ ý định bẩn thỉu nào.

“Cô ấy không thích tôi.” Tô Tửu nhìn hình dáng tòa biệt thự ngày càng xa dần qua cửa kính, thì thầm: “Chí ít hiện tại không thích.”



-

Một tháng sau.

“Mạn Mạn, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Tiếng người đại diện ấp a ấp úng trong điện thoại.

“Chuyện gì vậy?” Liễu Mạn Mạn nghi hoặc.

“Cô nghe xong cũng đừng nóng vội nhé.” Người đại diện dạo trước: “Đoàn làm phim bên kia đột nhiên gọi điện tới, nói muốn đổi người diễn vai của cô.”

“Cái gì?” Liễu Mạn Mạn đứng phắt từ trên ghế sô pha dậy: “Tại sao lại thay người? Chúng ta rõ ràng đã ký hợp đồng xong xuôi!”

“Bên họ nói sẽ tự nguyện bồi thường phí vi phạm hợp đồng cho cô.”

“Không thể nào.” Liễu Mạn Mạn biết nhân vật lần này quan trọng thế nào, mặc dù Tạ Chu không nói rõ, nhưng ít nhiều người bên cạnh anh ta cũng từng nói qua với cô rồi.

“Cái gì không thể...”

Người đại diện còn chưa nói hết câu, đã bị Liễu Mạn Mạn dập máy.

Liễu Mạn Mạn vội vàng gọi điện thoại cho Tạ Chu, nhưng gọi bao lần cũng chỉ nghe thấy tiếng báo bận để lại lời nhắn.

Liễu Mạn Mạn lập tức thay quần áo đi ra ngoài, tới thẳng công ty của Tạ Chu.

Hiện tại quan hệ của cô ta và Tạ Chu cũng không phải là bí mật gì nữa, trên mạng cũng đã truyền ra ít nhiều thông tin, chẳng qua tất cả đã bị Tạ Chu ép xuống, bởi vậy cô ta có đến công ty tìm Tạ Chu thì cũng không ai thấy lạ mà cản lại.

Tạ Chu đang họp nên Liễu Mạn Mạn bèn ở trong văn phòng chờ hắn, trong lúc chờ, cô lại vô tình lật đến tài liệu trên bàn Tạ Chu.

Bên trong toàn bộ là tư liệu liên quan tới Sơ Tranh, suy nghĩ của Liễu Mạn Mạn chợt trống rỗng trong giây lát.

Sao Tạ Chu lại đang điều tra Cố Sơ Tranh? Gần đây hắn cũng suốt ngày lấy lý do bận việc mà từ chối mình là sao......

Lần trước bị Cố Sơ Tranh hố cho một vố đau như vậy, cô ta đã phải rất vất vả mới có thể xoa dịu được Tạ Chu......

Ngoài cửa có tiếng động, Liễu Mạn Mạn vội vàng khép tài liệu lại.

Tạ Chu đẩy cửa bước vào, ngoài ý muốn bắt gặp Liễu Mạn Mạn đang đứng trước bàn làm việc, lông mày hắn khẽ nhíu lại.

“Tạ tổng.” Liễu Mạn Mạn nở nụ cười: “Điện thoại cho anh không được, cho nên em liền tự mình đến đây.”

“Ừ, có việc gì?”

Liễu Mạn Mạn đi qua ôm lấy cánh tay hắn, bắt đầu ủy khuất tố khổ: “Không phải hôm trước em có nói về chuyện đi thử vai cho phim mới sao? Em đã vì nhân vật này mà chuẩn bị rất lâu, kịch bản cũng đã nghiền ngẫm rất kĩ, thế nhưng kết quả là hôm nay, người đại diện lại báo cho em biết, bên kia đã đổi lại vai diễn của em mất rồi.”

Tạ Chu nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Liễu Mạn Mạn lắc đầu: “Em không biết, người đại diện cũng chỉ đột ngột báo cho em như thế, bên đối phương muốn đổi vai của em, còn nói sẽ tự nguyện bồi thường phí vi phạm hợp đồng nữa, công sức em chuẩn bị bao lâu... vậy mà họ nói đổi là đổi......”

Đối với công việc Tạ Chu đưa tới, cô ta cũng không vai diễn của mình là đến từ đâu, cho nên Liễu Mạn Mạn cũng chỉ có thể nói mơ hồ như vậy.

Nhưng trong thâm tâm, cô tin tưởng nhất định Tạ Chu sẽ điều tra kĩ lưỡng.

Tạ Chu an ủi Liễu Mạn Mạn một hồi để cô ta cứ về trước, hắn tan tầm lại đi tìm nàng.

“Rốt cuộc có chuyện gì?” Liễu Mạn Mạn vừa đi, sắc mặt Tạ Chu liền trầm xuống.

Liễu Mạn Mạn tốt xấu gì cũng là nữ nhân của hắn, hắn đã thu xếp chuyện này ổn thỏa, thế mà còn bị đổi loạn hết, đây không phải là đang vả vào mặt hắn sao?

Trợ lý của Tạ Chu cũng vừa mới nhận được tin tức của đoàn làm phim bên kia, còn chưa kịp báo cáo thì Liễu Mạn Mạn đã tới trước mất rồi.

“Tạ tổng, là yêu cầu từ phía nhà đầu tư lớn nhất của đoàn làm phim, không ngờ bọn họ còn tăng thêm tiền đầu tư nữa.” Viên trợ lý ngập ngừng, rồi nói ra một cái tên: “ Là Cố Sơ Tranh.”

Vẻ mặt Tạ Chu lập tức sa sầm: “Lại là cô ta? Tôi nhớ bộ phim kia là của tập đoàn Thịnh Duệ cơ mà, sao lại liên quan đến cô ta.”

“Cố Sơ Tranh hiện tại là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Thịnh Duệ.”



“......” Đầu ngón tay Tạ Chu gõ nhẹ trên bàn, hắn trầm ngâm cất tiếng: “Hẹn cô ấy cho tôi.”

-

Tạ Chu hẹn gặp mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh đầu tiên là liên tiếp cự tuyệt, thế nhưng Tạ Chu lại không hề từ bỏ ý định, cũng liên tiếp để trợ lý hẹn cô cho bằng được.

Cuối cùng. có thể Sơ Tranh thấy quá phiền, nên đành đồng ý gặp hắn.

Đến ngày hẹn, Tạ Chu không ngờ còn tới sớm hơn cả Sơ Tranh.

“Cố tiểu thư.” Tạ Chu gật đầu chào hỏi.

Sơ Tranh ngồi xuống đối diện hắn, đến một lời thừa thãi cũng không buồn nói, trực tiếp hỏi: “Tìm tôi có việc gì.”

Tạ Chu đang cầm điếu thuốc, ánh mắt sắc bén quét về phía Sơ Tranh, cô gái trước mắt hắn có dung mạo tinh xảo, chỉ một động tác giơ tay nhấc chân cũng hiển lộ ra quý khí, thần sắc lãnh đạm...... Nói chuẩn xác hơn, là lạnh lùng.

“Xem ra Cố tiểu thư còn bận hơn tôi nhiều.” Từ khi nào mà hắn cần gặp một người mà cần phải hẹn năm lần bảy lượt như thế này.

“Ừ.” Bận rộn tiêu tiền, sao thong thả được? “Cho nên nói ngắn thôi.”

“......”

Tạ Chu tắt đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, hắn hơi ngồi lùi về sau ghế sô pha, bày ra tư thế chuẩn bị đàm phán: “Cố tiểu thư, chuyện đổi vai diễn của Liễu Mạn Mạn là chủ ý của cô sao?”

“Không.”

Tạ Chu khẽ nhíu mày: “Cố tiểu thư, bây giờ cô lại phủ nhận là có ý gì?”

Sơ Tranh phủ bàn tay đặt lên đầu gối: “Anh dựa vào cái gì mà nói là chủ ý của tôi?”

“Cô hiện tại là cổ đông của Thịnh Duệ.”

“Không cho phép tôi làm cổ đông Thịnh Duệ sao?”

“...... Thịnh Duệ là nhà đầu tư lớn nhất của “Thủy Nguyệt Kính Hoa“.” Nói cũng đều nói đến thế này rồi, hẳn là trong lòng ai cũng phải tự hiểu là chuyện gì chứ.

“Ừ, rồi sao. Cái này có thể chứng minh là do tôi làm?” Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi: “Anh có chứng cứ gì? Nói mà không có bằng chứng, anh Tạ đừng có vu khống cho tôi.”

*

Vì minh chủ 【 Hoa gian ý 】 Tăng thêm.

Luôn luôn phải chờ tới quá thời hạn sau

Mới biết được nên ném phiếu cũng còn không có ném!

Một tấc thời gian một tấc phiếu

Lão sư nói qua tấc kim khó mua một trương phiếu

Một ngày lại một ngày một phiếu lại một phiếu

Mơ mơ màng màng phiếu phiếu

Hôm nay không ném ngày mai không có

===============

=))))) Đại Đại mê phiếu vote đến ngu cả người, còn bày đặt làm thơ a =)))

Các thím cũng mau vote đi:3

Ta cũng ngày đêm mơ về Vote á á á ~~ (๑˃̵ᴗ˂̵) Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0