Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Nữ vương huyết tộc (31)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
"Điện hạ, trên đảo Tử Vong đã an bài xong cả rồi."
Tô Cực báo cáo với Sơ Tranh động tĩnh của Carlo và Hạ Từ bên kia, đắc tội với điện hạ, thật là... thảm nha.
Trước tiên điện hạ sắp xếp người, cướp hai người này ra ngoài.
Cho nên coi như Huyết tộc phát hiện, cũng sẽ nghĩ theo hướng Carlo và Hạ Từ được người cùng phe cứu đi, mà không phải bị Sơ Tranh ném lên đảo Tử Vong.
Quá thảm rồi.
Sự thật chứng minh, không thể đắc tội với điện hạ.
Sơ Tranh ừ một tiếng.
Tô Cực lại nói chuyện gần đây, sau đó lui ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài phòng đụng vào Bruno.
Bruno thấy tên oắt con này, liền giận sôi máu.
Rõ ràng ông ta mới nên là người tâm phúc bên cạnh điện hạ, sao lại biến thành tên nghiệp chướng này.
Tô Cực nhìn thấy lão già họm hẹm cũng rất khó ở.
Hai người vừa nhìn nhau đã thấy ghét, mỗi người hừ lạnh một tiếng, rời đi theo phương hướng ngược nhau.
Bruno đi được một đoạn, mới nhớ tới mình đến tìm nữ vương điện hạ.
Tức giận đến suýt giơ chân.
...
Chức Không ngồi bên cửa sổ, lau cây đao kia của hắn.
Ngoài cửa sổ hoa tường vi quấn quanh nở rộ, đón gió rêu rao, tươi đẹp ướt át.
Thiếu niên áo trắng, giống như tinh linh trong hoa.
Xinh đẹp như bức họa, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Sau lưng Chức Không đột nhiên mát lạnh, có người ôm lấy hắn từ phía sau.
Hắn để đao xuống, đẩy đao ra xa một chút: "Điện hạ."
"Ừ."
Hắn gọi một tiếng, sau đó liền lâm vào trầm mặc.
Sơ Tranh ôm lấy hắn, nhìn về nơi xa xa.
Hình ảnh hai người tĩnh mịch, vô cớ lộ ra mấy phần ấm áp.
Chức Không nhìn lên cánh cửa thủy tinh bên cạnh, nhìn thấy cái bóng của bọn họ trùng điệp dung hợp lại với nhau, đáy mắt bỗng có chút gợn sóng.
Thật lâu sau, người đứng phía sau đột nhiên hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Chức Không rũ mắt xuống: "Mười bảy."
"Sinh nhật khi nào?"
Chức Không nhíu mày: "Mười sáu tháng mười."
"Còn nửa năm nữa."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Sơ Tranh hôn hôn cổ hắn, Chức Không cho là cô muốn cắn mình, nghiêng nghiêng đầu, để cần cổ thon dài trắng nõn lộ ra.
Kết quả cô chỉ hôn một lúc, sau đó liền buông hắn ra.
"Anh còn có chuyện gì muốn làm nữa không?"
Chức Không ngước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn còn có chuyện gì muốn làm...
Có lẽ là không có nữa.
Tín niệm chèo chống hắn sống đến tận giờ phút này chỉ là báo thù mà thôi.
Chức Không lắc đầu: "Không có."
"Vậy về sau anh theo em đi." Không phải hỏi ý kiến của hắn, mà là quyết định thay hắn.
Đầu ngón tay Chức Không siết chặt, trên móng tay mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Ngoài cửa sổ, gió thổi làm cánh hoa tường vi bay lên không trung, rồi rơi xuống bệ cửa sổ.
Chức Không buông ngón tay đang siết chặt ra, thanh âm khô khốc nói: "Được."
Cô báo thù cho mình.
Hắn báo đáp cô.
Dùng thân thể...
Chức Không duỗi tay ôm lấy cô, chủ động hôn cô.
Sơ Tranh đặt hắn lên bệ cửa sổ, hôn hắn trong sắc hoa tường vi nở rộ.
Ánh nắng dần dần mãnh liệt, Chức Không kéo cô: "Qua bên kia đi."
Sơ Tranh đứng dậy, ôm hắn xuống, kéo màn cửa lên: "Xuống dưới ăn sáng."
Dệt không hơi sửng sốt, bụng ục ục kêu hai tiếng, hắn mới có hơi quẫn bách tránh khỏi cô, rời khỏi gian phòng trước cô một bước.
"Chức Không..."
Tô Cực nhìn Chức Không nhanh chóng xuống lầu, kỳ quái cào tóc đỏ.
"Điện hạ, ngài dậy rồi à."
Tô Cực thấy Sơ Tranh ra, nhanh chóng xuất ra nụ cười chân chó
Cũng không biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của điện hạ sao lại quỷ dị như vậy
Đêm hôm khuya khoắt đi ngủ, ban ngày hoạt động.
Hiện tại giờ làm việc và nghỉ ngơi của toàn bộ lâu đài cổ, đều phải giống như cô.
Nhưng chuyện này đối với Huyết tộc mà nói, quả thật là một khảo nghiệm rất lớn nha.
"Chuyện gì.""À, hôm qua ta từng nói với ngài rồi, các thân vương nói muốn tổ chức yến hội cho ngài."
"Cho ta?"
"Đúng vậy, lần này ngài trở về, còn chưa tổ chức yến hội đâu."
Dù sao Huyết tộc không có việc gì làm liền thích tổ chức yến hội gì đó.
Nữ vương rời đi, tổ chức yến hội.
Nữ vương trở về, tổ chức yến hội.
Nữ vương không vui, tổ chức yến hội.
Nữ vương vui, cũng tổ chức yến hội.
...
Yến hội của Huyết tộc cũng không có gì ngoài vui chơi giải trí, nhảy một bản nhạc, trò chuyện thường ngày, rồi chia sẻ chút kinh nghiệm hút máu.
Đối mặt với đông đảo Huyết tộc như thế, Chức Không rất không tự nhiên.
Đặc biệt là những ánh mắt rơi vào người hắn, giống như mang theo đao.
"Đó là ai thế?"
"Dáng dấp thật đẹp."
"Không nhìn thấy hắn đến cùng ai... người mới tới của học viện bên kia à?"
"Không thể nào, dạng cực phẩm thế này, sao không có ai muốn được?"
"Nếu không ngươi thử đi hỏi người bên trên một chút?"
"Sao ngươi không đi?"
Nhóm Huyết tộc xô xô đẩy đẩy, nhưng không ai thật sự dám đi lên phía trước.
Chính như câu nói vừa rồi, dạng cực phẩm thế này, sao không có ai muốn được.
Loại người này, tất nhiên đã có chủ.
Chức Không tìm kiếm Sơ Tranh trong đám người, nhìn thấy cô bị người vây quanh, trong thời gian ngắn không đi được, đành phải đi vào trong góc ngồi.
Cố gắng tránh khỏi những ánh mắt làm cho người ta không thoải mái kia.
"Này." Đầu Tô Lê xuất hiện từ trong góc, con ngươi linh động quay tròn chuyển loạn: "Nơi này thật nhiều Huyết tộc, cậu có sợ không?"
Chức Không liếc nhìn cô ấy một cái.
Cô ấy ngồi xổm trong góc khuất, nhìn qua giống y như một cây nấm.
Chức Không lắc đầu.
Hắn không sợ Huyết tộc.
Hắn chỉ không thích ánh mắt Huyết tộc nhìn hắn.
Giống như nhìn hàng hóa...
Thế nhưng cô không phải.
Chức Không nhớ ánh mắt khi cô nhìn mình, mặc dù băng lãnh không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng đây không phải là ánh mắt nhìn hàng hóa, và cũng không trộn lẫn bất cứ dục vọng gì.
Rất sạch sẽ trong suốt.
"Tôi rất sợ." Tô Lê nắm lấy cái ghế bên cạnh Chức Không, cằm gác lên thành ghế: "Tôi vốn không phải đến, đều do tên khốn kiếp Tô Cực kia."
"Tô Cực thích cô." Chức Không bỗng nhiên nói.
Tô Lê trừng mắt nhìn.
Vài giây sau, cô ấy lại chớp chớp mắt.
"Cậu... cậu đừng nói giỡn, hắn chính là muốn uống máu của tôi, tôi ở trong mắt hắn chính là một kho máu di động! Hắn là một Huyết tộc máu lạnh!!"
Tô Lê tức giận phản bác.
Tô Lê vừa phản bác xong, Tô Cực liền đi tới.
"Tiểu khả ái, tới đây."
Tô Lê bị kinh sợ, ôm chặt tay vịn: "Tôi không, anh đi ra!"
"Tiểu khả ái, nơi này nhiều Huyết tộc như vật, cô không sợ sao?" Tô Cực lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: "Đi theo ta, sẽ an toàn hơn so với cô đợi ở chỗ này, điện hạ che chở cô nha, ta nào dám làm gì với cô, đúng không nào?"
Tô Lê: "..."
Tô Lê nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn Chức Không một cái.
Mặc dù Chức Không là nhân loại, nhưng cũng không thích phản ứng với cô ấy.
"Tiểu khả ái, cô nhìn bên kia đi, những Huyết tộc đó đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi."
"..."
Cuối cùng Tô Lê vẫn bị Tô Cực vừa lừa vừa gạt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mang đi.
Trong góc chỉ còn lại mình Chức Không.
Huyết tộc đều máu lạnh.
Nhưng cũng sẽ có những người không giống.
Chức Không nhìn sang phía Sơ Tranh bên kia.
Có mấy Huyết tộc đứng bên cạnh Sơ Tranh, mà ở phía trước cô, có mấy nhân loại đang đứng theo thứ tự, nam nữ đều có, tuổi trẻ mỹ mạo.
Hắn không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng Chức Không có thể đoán được.
Mấy người kia đều để cho cô chọn lựa...
"Xin chào."
Tầm mắt Chức Không bị ngăn cản.
Huyết tộc thân sĩ ưu nhã đứng ở trước mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười: "Có thể ngồi không?"
Chức Không dời ánh mắt: "Không thể."
Huyết tộc nhíu mày: "Ngươi đến cùng ai?"
Chức Không nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Huyết tộc nhìn theo ánh mắt hắn, bởi vì chỗ gã đứng, vừa vặn nhìn thấy Bruno.
Thần sắc của Huyết tộc càng thêm dễ dàng: "Bruno là cha ta."
"Điện hạ, trên đảo Tử Vong đã an bài xong cả rồi."
Tô Cực báo cáo với Sơ Tranh động tĩnh của Carlo và Hạ Từ bên kia, đắc tội với điện hạ, thật là... thảm nha.
Trước tiên điện hạ sắp xếp người, cướp hai người này ra ngoài.
Cho nên coi như Huyết tộc phát hiện, cũng sẽ nghĩ theo hướng Carlo và Hạ Từ được người cùng phe cứu đi, mà không phải bị Sơ Tranh ném lên đảo Tử Vong.
Quá thảm rồi.
Sự thật chứng minh, không thể đắc tội với điện hạ.
Sơ Tranh ừ một tiếng.
Tô Cực lại nói chuyện gần đây, sau đó lui ra khỏi phòng.
Ở bên ngoài phòng đụng vào Bruno.
Bruno thấy tên oắt con này, liền giận sôi máu.
Rõ ràng ông ta mới nên là người tâm phúc bên cạnh điện hạ, sao lại biến thành tên nghiệp chướng này.
Tô Cực nhìn thấy lão già họm hẹm cũng rất khó ở.
Hai người vừa nhìn nhau đã thấy ghét, mỗi người hừ lạnh một tiếng, rời đi theo phương hướng ngược nhau.
Bruno đi được một đoạn, mới nhớ tới mình đến tìm nữ vương điện hạ.
Tức giận đến suýt giơ chân.
...
Chức Không ngồi bên cửa sổ, lau cây đao kia của hắn.
Ngoài cửa sổ hoa tường vi quấn quanh nở rộ, đón gió rêu rao, tươi đẹp ướt át.
Thiếu niên áo trắng, giống như tinh linh trong hoa.
Xinh đẹp như bức họa, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Sau lưng Chức Không đột nhiên mát lạnh, có người ôm lấy hắn từ phía sau.
Hắn để đao xuống, đẩy đao ra xa một chút: "Điện hạ."
"Ừ."
Hắn gọi một tiếng, sau đó liền lâm vào trầm mặc.
Sơ Tranh ôm lấy hắn, nhìn về nơi xa xa.
Hình ảnh hai người tĩnh mịch, vô cớ lộ ra mấy phần ấm áp.
Chức Không nhìn lên cánh cửa thủy tinh bên cạnh, nhìn thấy cái bóng của bọn họ trùng điệp dung hợp lại với nhau, đáy mắt bỗng có chút gợn sóng.
Thật lâu sau, người đứng phía sau đột nhiên hỏi: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi?"
Chức Không rũ mắt xuống: "Mười bảy."
"Sinh nhật khi nào?"
Chức Không nhíu mày: "Mười sáu tháng mười."
"Còn nửa năm nữa."
"Cái gì?"
"Không có gì."
Sơ Tranh hôn hôn cổ hắn, Chức Không cho là cô muốn cắn mình, nghiêng nghiêng đầu, để cần cổ thon dài trắng nõn lộ ra.
Kết quả cô chỉ hôn một lúc, sau đó liền buông hắn ra.
"Anh còn có chuyện gì muốn làm nữa không?"
Chức Không ngước mắt, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào cô.
Hắn còn có chuyện gì muốn làm...
Có lẽ là không có nữa.
Tín niệm chèo chống hắn sống đến tận giờ phút này chỉ là báo thù mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chức Không lắc đầu: "Không có."
"Vậy về sau anh theo em đi." Không phải hỏi ý kiến của hắn, mà là quyết định thay hắn.
Đầu ngón tay Chức Không siết chặt, trên móng tay mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt.
Ngoài cửa sổ, gió thổi làm cánh hoa tường vi bay lên không trung, rồi rơi xuống bệ cửa sổ.
Chức Không buông ngón tay đang siết chặt ra, thanh âm khô khốc nói: "Được."
Cô báo thù cho mình.
Hắn báo đáp cô.
Dùng thân thể...
Chức Không duỗi tay ôm lấy cô, chủ động hôn cô.
Sơ Tranh đặt hắn lên bệ cửa sổ, hôn hắn trong sắc hoa tường vi nở rộ.
Ánh nắng dần dần mãnh liệt, Chức Không kéo cô: "Qua bên kia đi."
Sơ Tranh đứng dậy, ôm hắn xuống, kéo màn cửa lên: "Xuống dưới ăn sáng."
Dệt không hơi sửng sốt, bụng ục ục kêu hai tiếng, hắn mới có hơi quẫn bách tránh khỏi cô, rời khỏi gian phòng trước cô một bước.
"Chức Không..."
Tô Cực nhìn Chức Không nhanh chóng xuống lầu, kỳ quái cào tóc đỏ.
"Điện hạ, ngài dậy rồi à."
Tô Cực thấy Sơ Tranh ra, nhanh chóng xuất ra nụ cười chân chó
Cũng không biết giờ làm việc và nghỉ ngơi của điện hạ sao lại quỷ dị như vậy
Đêm hôm khuya khoắt đi ngủ, ban ngày hoạt động.
Hiện tại giờ làm việc và nghỉ ngơi của toàn bộ lâu đài cổ, đều phải giống như cô.
Nhưng chuyện này đối với Huyết tộc mà nói, quả thật là một khảo nghiệm rất lớn nha.
"Chuyện gì.""À, hôm qua ta từng nói với ngài rồi, các thân vương nói muốn tổ chức yến hội cho ngài."
"Cho ta?"
"Đúng vậy, lần này ngài trở về, còn chưa tổ chức yến hội đâu."
Dù sao Huyết tộc không có việc gì làm liền thích tổ chức yến hội gì đó.
Nữ vương rời đi, tổ chức yến hội.
Nữ vương trở về, tổ chức yến hội.
Nữ vương không vui, tổ chức yến hội.
Nữ vương vui, cũng tổ chức yến hội.
...
Yến hội của Huyết tộc cũng không có gì ngoài vui chơi giải trí, nhảy một bản nhạc, trò chuyện thường ngày, rồi chia sẻ chút kinh nghiệm hút máu.
Đối mặt với đông đảo Huyết tộc như thế, Chức Không rất không tự nhiên.
Đặc biệt là những ánh mắt rơi vào người hắn, giống như mang theo đao.
"Đó là ai thế?"
"Dáng dấp thật đẹp."
"Không nhìn thấy hắn đến cùng ai... người mới tới của học viện bên kia à?"
"Không thể nào, dạng cực phẩm thế này, sao không có ai muốn được?"
"Nếu không ngươi thử đi hỏi người bên trên một chút?"
"Sao ngươi không đi?"
Nhóm Huyết tộc xô xô đẩy đẩy, nhưng không ai thật sự dám đi lên phía trước.
Chính như câu nói vừa rồi, dạng cực phẩm thế này, sao không có ai muốn được.
Loại người này, tất nhiên đã có chủ.
Chức Không tìm kiếm Sơ Tranh trong đám người, nhìn thấy cô bị người vây quanh, trong thời gian ngắn không đi được, đành phải đi vào trong góc ngồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố gắng tránh khỏi những ánh mắt làm cho người ta không thoải mái kia.
"Này." Đầu Tô Lê xuất hiện từ trong góc, con ngươi linh động quay tròn chuyển loạn: "Nơi này thật nhiều Huyết tộc, cậu có sợ không?"
Chức Không liếc nhìn cô ấy một cái.
Cô ấy ngồi xổm trong góc khuất, nhìn qua giống y như một cây nấm.
Chức Không lắc đầu.
Hắn không sợ Huyết tộc.
Hắn chỉ không thích ánh mắt Huyết tộc nhìn hắn.
Giống như nhìn hàng hóa...
Thế nhưng cô không phải.
Chức Không nhớ ánh mắt khi cô nhìn mình, mặc dù băng lãnh không có bất kỳ tình cảm gì, nhưng đây không phải là ánh mắt nhìn hàng hóa, và cũng không trộn lẫn bất cứ dục vọng gì.
Rất sạch sẽ trong suốt.
"Tôi rất sợ." Tô Lê nắm lấy cái ghế bên cạnh Chức Không, cằm gác lên thành ghế: "Tôi vốn không phải đến, đều do tên khốn kiếp Tô Cực kia."
"Tô Cực thích cô." Chức Không bỗng nhiên nói.
Tô Lê trừng mắt nhìn.
Vài giây sau, cô ấy lại chớp chớp mắt.
"Cậu... cậu đừng nói giỡn, hắn chính là muốn uống máu của tôi, tôi ở trong mắt hắn chính là một kho máu di động! Hắn là một Huyết tộc máu lạnh!!"
Tô Lê tức giận phản bác.
Tô Lê vừa phản bác xong, Tô Cực liền đi tới.
"Tiểu khả ái, tới đây."
Tô Lê bị kinh sợ, ôm chặt tay vịn: "Tôi không, anh đi ra!"
"Tiểu khả ái, nơi này nhiều Huyết tộc như vật, cô không sợ sao?" Tô Cực lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: "Đi theo ta, sẽ an toàn hơn so với cô đợi ở chỗ này, điện hạ che chở cô nha, ta nào dám làm gì với cô, đúng không nào?"
Tô Lê: "..."
Tô Lê nhìn xung quanh một vòng, lại nhìn Chức Không một cái.
Mặc dù Chức Không là nhân loại, nhưng cũng không thích phản ứng với cô ấy.
"Tiểu khả ái, cô nhìn bên kia đi, những Huyết tộc đó đã nhìn chằm chằm cô rất lâu rồi."
"..."
Cuối cùng Tô Lê vẫn bị Tô Cực vừa lừa vừa gạt, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mang đi.
Trong góc chỉ còn lại mình Chức Không.
Huyết tộc đều máu lạnh.
Nhưng cũng sẽ có những người không giống.
Chức Không nhìn sang phía Sơ Tranh bên kia.
Có mấy Huyết tộc đứng bên cạnh Sơ Tranh, mà ở phía trước cô, có mấy nhân loại đang đứng theo thứ tự, nam nữ đều có, tuổi trẻ mỹ mạo.
Hắn không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng Chức Không có thể đoán được.
Mấy người kia đều để cho cô chọn lựa...
"Xin chào."
Tầm mắt Chức Không bị ngăn cản.
Huyết tộc thân sĩ ưu nhã đứng ở trước mặt hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười: "Có thể ngồi không?"
Chức Không dời ánh mắt: "Không thể."
Huyết tộc nhíu mày: "Ngươi đến cùng ai?"
Chức Không nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.
Huyết tộc nhìn theo ánh mắt hắn, bởi vì chỗ gã đứng, vừa vặn nhìn thấy Bruno.
Thần sắc của Huyết tộc càng thêm dễ dàng: "Bruno là cha ta."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro