Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quà tặng vận mệnh (7)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit: Q.A - @vuquynhanh2701
Beta: Sa Nhi
====================
Từ siêu thị sinh hoạt ra, Sơ Tranh xách các loại bao lớn bao nhỏ cứ như vừa đi dọn nhà.
Hạ Cừu muốn giúp cô cầm, lại bị Sơ Tranh trừng, "Bám lấy áo của em, đi về nhà."
Hạ Cừu nghe lời túm lấy quần áo Sơ Tranh, còn dùng sức nắm chặt.
Có dép lê, Hạ Cừu đổi giày rất nhanh chóng.
Sơ Tranh một bên thu dọn đồ đạc, một bên dặn dò hắn: "Anh không được chạy loạn, nếu không thì em sẽ không giải thích được, hiểu chưa?"
Bởi vì đội trưởng Tống hiện tại có đầu mối mới, mối nghi ngờ của Hạ Cừu cũng được làm rõ hơn một chút.
Sơ Tranh tốn không ít công sức mới khiến cho đội trưởng Tống đồng ý để cô canh chừng Hạ Cừu.
Chỉ cần người không rời khỏi thành phố này hoặc mất tích, tạm thời sẽ không gặp phải vấn đề lớn gì.
Hạ Cừu gật đầu như gà mổ thóc.
"Đi chọn phòng."
Biểu cảm Hạ Cừu thay đổi, đứng không nhúc nhích, cứ như để người khác tùy ý quyết định.
"Không chọn?" Không chọn thì cô tự tiện sắp xếp đấy!
Hạ Cừu quay đầu lại nhìn, tìm thấy giấy bút ở bàn trà phòng khách.
—— Em.
Sơ Tranh: "Em làm sao?"
Hạ Cừu chỉ vào đó.
Sơ Tranh: "..."
Có ý gì vậy?
Hạ Cừu nắm lấy bút vẽ vài dòng có ý nghĩa lên trên giấy, một lát sau như là nghĩ đến cái gì, lại viết chữ khác.
—— ngủ.
"Muốn ngủ cùng em?"
Đôi mắt Hạ Cừu khẽ cong lại, cười gật đầu.
"Được thôi." Sơ Tranh chỉ vào cửa phòng ngủ chính, "Gian phòng kia, mang đồ của anh vào."
Hạ Cừu ném bút, ôm đồ của hắn hấp tấp chạy vào phòng.
Sơ Tranh chậm rãi thở ra một hơi.
Ta có thể!
Ta có thể làm!
Không phải chỉ là chăm một thằng ku thôi sao!
Sơ Tranh thu dọn phòng khách, gọi bữa tối rồi kêu Hạ Cừu ra ăn.
Hạ Cừu tự mình thay quần áo mới giống đồ ở bệnh viện, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ ăn cơm.
"Được rồi, ăn đi."
Hạ Cừu hơi nâng cằm, chu chu môi.
"Muốn hôn?"
Hạ Cừu gật đầu.
"Cơm nước xong xuôi đã..."
Hạ Cừu cầm chén đẩy ra, trưng ra bộ dáng không được hôn sẽ không ăn.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhịn.
"Tự mình tới."
Ánh mắt Hạ Cừu đảo quanh bàn, đột nhiên thân thể cúi xuống, chui qua gầm bàn.
Sơ Tranh: "!!"
Đệt!
-
Sau bữa cơm chiều, Sơ Tranh cầm chén đũa mang vào phòng bếp.
Hạ Cừu thì ngồi trên sofa xem tivi.
Tay hắn cầm điều khiển, tốc độ đổi kênh nhanh ngang lật sách, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
"Anh muốn xem gì?" Đi qua mấy lần vẫn chưa thấy dừng, xem tivi hay xem đổi kênh?
Hạ Cừu ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt đen nhánh chứa đầy sự đáng thương.
Sơ Tranh không chịu được loại ánh mắt này của Hạ Cừu, hạ tay xuống, "Được được, anh tùy tiện đổi đi."
Hạ Cừu thu tầm mắt lại, tiếp tục đổi kênh.
Sơ Tranh muốn làm việc riêng, nhưng cô vừa bước chân trước, chân sau Hạ Cừu đã đi theo vào.
Sơ Tranh cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể ở phòng khách với hắn.
Hạ Cừu đổi kênh nửa giờ, cuối cùng dừng ở kênh đang chiếu phim truyền hình.
Hạ Cừu cũng không biết có xem không, Sơ Tranh muốn lấy cái gì, khẽ vươn tay, Hạ Cừu liền đưa cho cô.
Ong ong ——
Điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Là bệnh viện gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Sơ, hôm nay lúc quét dọn phòng 309, phát hiện ra rất nhiều thuốc."
Sơ Tranh đứng dậy đi ra ban công, "Thuốc?"
Bên đầu dây kia điện thoại nói: "Vâng, Hạ Cừu giấu thuốc đi, hắn uống không đúng lượng."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn vào bên trong phòng khách.
Hạ Cừu ngồi trên sofa, mắt không chớp xem tivi, giống như nội dung trên TV rất hấp dẫn.
Sơ Tranh trở lại phòng khách, không nói gì, tiếp tục công việc.
Nửa giờ sau, Sơ Tranh thu dọn đồ đạc, "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ."
Hạ Cừu tắt TV, xỏ dép lê, đứng ở một bên đợi cô.
Sơ Tranh đóng tắt đèn phòng khách, cùng Hạ Cừu đi vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy thuốc ra.
Hạ Cừu hiện tại nhất định phải uống thuốc ổn định, không uống thuốc có thể sẽ xuất hiện chuyện như lúc trước, còn có thể sẽ nghiêm trọng hơn.
"Uống thuốc đi."
Hạ Cừu rõ ràng không muốn, nhưng thấy người đưa thuốc cho mình chính là Sơ Tranh, cho nên hắn vẫn ngoan ngoãn nhận.
Sơ Tranh đưa nước cho hắn, nhìn hắn uống.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, Hạ Cừu cũng không có động tác lừa gạt nào, uống xong còn lè lưỡi cho cô nhìn, ra hiệu mình đã nuốt xuống.
"Ngoan."
Hạ Cừu hôn bẹp cô một cái, lại nghiêng mặt, ra hiệu Sơ Tranh đáp lại.
Sơ Tranh: "..."
-
Loảng xoảng ——
Sơ Tranh bị âm thanh đánh thức, cô theo bản năng sờ bên cạnh, kết quả không sờ thấy gì.
Sơ Tranh nhanh chóng ngồi dậy, đồng hồ ở đầu giường hiển thị sáu giờ rưỡi.
Người chạy đâu mất rồi?
Sơ Tranh vội vàng đi ra ngoài tìm người.
Hạ Cừu ở trong phòng bếp, trên mặt đất là đống đĩa vỡ, hắn cúi thấp đầu, nhìn rất ủ rũ.
Sơ Tranh đi ra, hắn lại lùi ra đằng sau mấy bước, dáng vẻ như vừa phạm lỗi.
"Anh đang làm gì?" Sáng sớm không ngủ được, chạy đến phòng bếp ném đĩa? Sở thích mới à?
Hạ Cừu càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Sơ Tranh mang cho hắn một tờ giấy, để hắn viết.
—— bữa sáng.
"... Anh làm bữa sáng để làm gì?"
—— cho em.
—— muốn làm.
Hạ Cừu viết xong còn nhìn Sơ Tranh cười một cái.
"Không cần anh làm những thứ này." Để cho anh làm, ngày nào em cũng phải đi thu dọn rắc rối.
—— vậy anh có thể làm cái gì?
Làm cái gì?
Anh thì có thể làm cái gì?
Sơ Tranh: "Anh chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi."
Hạ Cừu: "..."
-
Hạ Cừu có thể đi về cùng Sơ Tranh sau khi tan làm nhưng lúc đi làm cô vẫn phải dẫn hắn theo.
Phòng bệnh của Hạ Cừu vẫn chưa sắp xếp xong, tạm thời phải ở trong văn phòng của Sơ Tranh đợi trước
Trước kia uống thuốc là do y tá phụ trách.
Hiện tại cũng là Sơ Tranh tự mình phụ trách.
Hạ Cừu nhiều lần muốn giấu thuốc nhưng đều bị Sơ Tranh bắt được, bị Sơ Tranh dạy dỗ mấy lần, cuối cùng cũng không dám giấu tiếp.
Sau khi phòng bệnh Hạ Cừu sửa soạn xong, Sơ Tranh đưa hắn trở về phòng, lúc tan việc lại dẫn người đi.
Sinh hoạt ban ngày của hắn hầu như không có thay đổi gì.
Vẽ tranh, ăn cơm, ngẩn người...
Nhưng mỗi lần gần tới giờ tan việc, Hạ Cừu liền trông mong đứng tại cửa phòng bệnh, duỗi cổ nhìn, chờ Sơ Tranh tới đón hắn.
Hình ảnh kia rất giống mấy đứa trẻ con đang chờ người lớn tới đón.
Trên đường trở về, Hạ Cừu cũng không yên tĩnh, sẽ lôi kéo Sơ Tranh yêu cầu cái này cái kia.
Sơ Tranh không chịu, Hạ Cừu liền chủ động hôn cô, sau đó liền có thể đạt được thứ mình muốn, lần nào cũng vậy.
-
Khoảng một tháng sau, đội trưởng Tống đã lâu không thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện..
"Bác sĩ Sơ, tình hình gần đây của Hạ Cừu có ổn định không?"
"Vẫn ổn."
"Vậy tôi có thể hỏi hắn mấy vấn đề không?" đội trưởng Tống nói: "Cần xác nhận cùng hắn một chút."
"Lời hắn nói hữu dụng chắc?"
Đội trưởng Tống: "Chỉ là xác nhận một số việc, sẽ không mang ra làm chứng."
Sơ Tranh: "Vấn đề của anh có thể sẽ kích thích đến hắn."
Đội trưởng Tống: "..."
Đội trưởng Tống đau đầu.
Thế nhưng nghĩ đến việc mình đang cần điều tra, anh ta vẫn kiên quyết bày tỏ muốn tâm sự với Hạ Cừu.
Sơ Tranh không muốn lắm.
Cô sợ Hạ Cừu mâu thuẫn, sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế nhưng đội trưởng Tống trước đó cũng coi như đã giúp cô một tay, cứ từ chối mãi cũng không ổn.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cần có mặt ở đó."
Đội trưởng Tống: "... Được."
=================
24.06.2021
Beta: Sa Nhi
====================
Từ siêu thị sinh hoạt ra, Sơ Tranh xách các loại bao lớn bao nhỏ cứ như vừa đi dọn nhà.
Hạ Cừu muốn giúp cô cầm, lại bị Sơ Tranh trừng, "Bám lấy áo của em, đi về nhà."
Hạ Cừu nghe lời túm lấy quần áo Sơ Tranh, còn dùng sức nắm chặt.
Có dép lê, Hạ Cừu đổi giày rất nhanh chóng.
Sơ Tranh một bên thu dọn đồ đạc, một bên dặn dò hắn: "Anh không được chạy loạn, nếu không thì em sẽ không giải thích được, hiểu chưa?"
Bởi vì đội trưởng Tống hiện tại có đầu mối mới, mối nghi ngờ của Hạ Cừu cũng được làm rõ hơn một chút.
Sơ Tranh tốn không ít công sức mới khiến cho đội trưởng Tống đồng ý để cô canh chừng Hạ Cừu.
Chỉ cần người không rời khỏi thành phố này hoặc mất tích, tạm thời sẽ không gặp phải vấn đề lớn gì.
Hạ Cừu gật đầu như gà mổ thóc.
"Đi chọn phòng."
Biểu cảm Hạ Cừu thay đổi, đứng không nhúc nhích, cứ như để người khác tùy ý quyết định.
"Không chọn?" Không chọn thì cô tự tiện sắp xếp đấy!
Hạ Cừu quay đầu lại nhìn, tìm thấy giấy bút ở bàn trà phòng khách.
—— Em.
Sơ Tranh: "Em làm sao?"
Hạ Cừu chỉ vào đó.
Sơ Tranh: "..."
Có ý gì vậy?
Hạ Cừu nắm lấy bút vẽ vài dòng có ý nghĩa lên trên giấy, một lát sau như là nghĩ đến cái gì, lại viết chữ khác.
—— ngủ.
"Muốn ngủ cùng em?"
Đôi mắt Hạ Cừu khẽ cong lại, cười gật đầu.
"Được thôi." Sơ Tranh chỉ vào cửa phòng ngủ chính, "Gian phòng kia, mang đồ của anh vào."
Hạ Cừu ném bút, ôm đồ của hắn hấp tấp chạy vào phòng.
Sơ Tranh chậm rãi thở ra một hơi.
Ta có thể!
Ta có thể làm!
Không phải chỉ là chăm một thằng ku thôi sao!
Sơ Tranh thu dọn phòng khách, gọi bữa tối rồi kêu Hạ Cừu ra ăn.
Hạ Cừu tự mình thay quần áo mới giống đồ ở bệnh viện, ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ ăn cơm.
"Được rồi, ăn đi."
Hạ Cừu hơi nâng cằm, chu chu môi.
"Muốn hôn?"
Hạ Cừu gật đầu.
"Cơm nước xong xuôi đã..."
Hạ Cừu cầm chén đẩy ra, trưng ra bộ dáng không được hôn sẽ không ăn.
Sơ Tranh: "..."
Cô nhịn.
"Tự mình tới."
Ánh mắt Hạ Cừu đảo quanh bàn, đột nhiên thân thể cúi xuống, chui qua gầm bàn.
Sơ Tranh: "!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đệt!
-
Sau bữa cơm chiều, Sơ Tranh cầm chén đũa mang vào phòng bếp.
Hạ Cừu thì ngồi trên sofa xem tivi.
Tay hắn cầm điều khiển, tốc độ đổi kênh nhanh ngang lật sách, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
"Anh muốn xem gì?" Đi qua mấy lần vẫn chưa thấy dừng, xem tivi hay xem đổi kênh?
Hạ Cừu ngửa đầu nhìn cô, ánh mắt đen nhánh chứa đầy sự đáng thương.
Sơ Tranh không chịu được loại ánh mắt này của Hạ Cừu, hạ tay xuống, "Được được, anh tùy tiện đổi đi."
Hạ Cừu thu tầm mắt lại, tiếp tục đổi kênh.
Sơ Tranh muốn làm việc riêng, nhưng cô vừa bước chân trước, chân sau Hạ Cừu đã đi theo vào.
Sơ Tranh cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể ở phòng khách với hắn.
Hạ Cừu đổi kênh nửa giờ, cuối cùng dừng ở kênh đang chiếu phim truyền hình.
Hạ Cừu cũng không biết có xem không, Sơ Tranh muốn lấy cái gì, khẽ vươn tay, Hạ Cừu liền đưa cho cô.
Ong ong ——
Điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Là bệnh viện gọi điện thoại tới.
"Bác sĩ Sơ, hôm nay lúc quét dọn phòng 309, phát hiện ra rất nhiều thuốc."
Sơ Tranh đứng dậy đi ra ban công, "Thuốc?"
Bên đầu dây kia điện thoại nói: "Vâng, Hạ Cừu giấu thuốc đi, hắn uống không đúng lượng."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh cúp điện thoại, nhìn vào bên trong phòng khách.
Hạ Cừu ngồi trên sofa, mắt không chớp xem tivi, giống như nội dung trên TV rất hấp dẫn.
Sơ Tranh trở lại phòng khách, không nói gì, tiếp tục công việc.
Nửa giờ sau, Sơ Tranh thu dọn đồ đạc, "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi ngủ."
Hạ Cừu tắt TV, xỏ dép lê, đứng ở một bên đợi cô.
Sơ Tranh đóng tắt đèn phòng khách, cùng Hạ Cừu đi vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy thuốc ra.
Hạ Cừu hiện tại nhất định phải uống thuốc ổn định, không uống thuốc có thể sẽ xuất hiện chuyện như lúc trước, còn có thể sẽ nghiêm trọng hơn.
"Uống thuốc đi."
Hạ Cừu rõ ràng không muốn, nhưng thấy người đưa thuốc cho mình chính là Sơ Tranh, cho nên hắn vẫn ngoan ngoãn nhận.
Sơ Tranh đưa nước cho hắn, nhìn hắn uống.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm hắn, Hạ Cừu cũng không có động tác lừa gạt nào, uống xong còn lè lưỡi cho cô nhìn, ra hiệu mình đã nuốt xuống.
"Ngoan."
Hạ Cừu hôn bẹp cô một cái, lại nghiêng mặt, ra hiệu Sơ Tranh đáp lại.
Sơ Tranh: "..."
-
Loảng xoảng ——
Sơ Tranh bị âm thanh đánh thức, cô theo bản năng sờ bên cạnh, kết quả không sờ thấy gì.
Sơ Tranh nhanh chóng ngồi dậy, đồng hồ ở đầu giường hiển thị sáu giờ rưỡi.
Người chạy đâu mất rồi?
Sơ Tranh vội vàng đi ra ngoài tìm người.
Hạ Cừu ở trong phòng bếp, trên mặt đất là đống đĩa vỡ, hắn cúi thấp đầu, nhìn rất ủ rũ.
Sơ Tranh đi ra, hắn lại lùi ra đằng sau mấy bước, dáng vẻ như vừa phạm lỗi.
"Anh đang làm gì?" Sáng sớm không ngủ được, chạy đến phòng bếp ném đĩa? Sở thích mới à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Cừu càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Sơ Tranh mang cho hắn một tờ giấy, để hắn viết.
—— bữa sáng.
"... Anh làm bữa sáng để làm gì?"
—— cho em.
—— muốn làm.
Hạ Cừu viết xong còn nhìn Sơ Tranh cười một cái.
"Không cần anh làm những thứ này." Để cho anh làm, ngày nào em cũng phải đi thu dọn rắc rối.
—— vậy anh có thể làm cái gì?
Làm cái gì?
Anh thì có thể làm cái gì?
Sơ Tranh: "Anh chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi."
Hạ Cừu: "..."
-
Hạ Cừu có thể đi về cùng Sơ Tranh sau khi tan làm nhưng lúc đi làm cô vẫn phải dẫn hắn theo.
Phòng bệnh của Hạ Cừu vẫn chưa sắp xếp xong, tạm thời phải ở trong văn phòng của Sơ Tranh đợi trước
Trước kia uống thuốc là do y tá phụ trách.
Hiện tại cũng là Sơ Tranh tự mình phụ trách.
Hạ Cừu nhiều lần muốn giấu thuốc nhưng đều bị Sơ Tranh bắt được, bị Sơ Tranh dạy dỗ mấy lần, cuối cùng cũng không dám giấu tiếp.
Sau khi phòng bệnh Hạ Cừu sửa soạn xong, Sơ Tranh đưa hắn trở về phòng, lúc tan việc lại dẫn người đi.
Sinh hoạt ban ngày của hắn hầu như không có thay đổi gì.
Vẽ tranh, ăn cơm, ngẩn người...
Nhưng mỗi lần gần tới giờ tan việc, Hạ Cừu liền trông mong đứng tại cửa phòng bệnh, duỗi cổ nhìn, chờ Sơ Tranh tới đón hắn.
Hình ảnh kia rất giống mấy đứa trẻ con đang chờ người lớn tới đón.
Trên đường trở về, Hạ Cừu cũng không yên tĩnh, sẽ lôi kéo Sơ Tranh yêu cầu cái này cái kia.
Sơ Tranh không chịu, Hạ Cừu liền chủ động hôn cô, sau đó liền có thể đạt được thứ mình muốn, lần nào cũng vậy.
-
Khoảng một tháng sau, đội trưởng Tống đã lâu không thấy bóng dáng đột nhiên xuất hiện..
"Bác sĩ Sơ, tình hình gần đây của Hạ Cừu có ổn định không?"
"Vẫn ổn."
"Vậy tôi có thể hỏi hắn mấy vấn đề không?" đội trưởng Tống nói: "Cần xác nhận cùng hắn một chút."
"Lời hắn nói hữu dụng chắc?"
Đội trưởng Tống: "Chỉ là xác nhận một số việc, sẽ không mang ra làm chứng."
Sơ Tranh: "Vấn đề của anh có thể sẽ kích thích đến hắn."
Đội trưởng Tống: "..."
Đội trưởng Tống đau đầu.
Thế nhưng nghĩ đến việc mình đang cần điều tra, anh ta vẫn kiên quyết bày tỏ muốn tâm sự với Hạ Cừu.
Sơ Tranh không muốn lắm.
Cô sợ Hạ Cừu mâu thuẫn, sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thế nhưng đội trưởng Tống trước đó cũng coi như đã giúp cô một tay, cứ từ chối mãi cũng không ổn.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, nói: "Tôi cần có mặt ở đó."
Đội trưởng Tống: "... Được."
=================
24.06.2021
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro