Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quần Hạ Chi Thần (12)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Tạ Xu dùng nước suối rửa mặt xong, hắn tròn mắt nhìn cánh tay mình, tối
hôm qua cô đã dùng một tấm vải quấn quanh trước khi trói, bởi vậy nên
trên cổ tay không có một vết tích nào.
Sơ Tranh gọi hắn, Tạ Xu cuống quýt thả tay áo xuống, đứng dậy đi qua.
Tạ Xu hỏi cô muốn đi đâu, Sơ Tranh nói cứ tùy tiện mà đi, hắn cũng không hỏi nữa.
Tùy tiện đến mức khiến Tạ Xu phải hoài nghi có phải là cô cố ý hay không.
"Ngươi muốn ta chết sớm cũng không cần phiền phức như vậy!"
Tạ Xu nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước nói.
Sơ Tranh đang đứng trên dây sắt, nhìn qua: "Ngươi sợ?"
"Ta sợ cái gì!" Tạ Xu đứng bên vách núi, bị Sơ Tranh đẩy phải giẫm lên dây sắt mà đi.
Dây sắt chỉ có một sợi, thô cứng, ai đi lên cũng đều lắc lư chao đảo.
Tạ Xu nhìn xuống dưới, dưới đáy là dung nham phun trào, lửa lớn rừng rực thiêu đốt dung nham, sóng nhiệt đập ào ào vào mặt.
Bỗng nhiên Tạ Xu không dám động đậy, đáy mắt hắn chỉ còn lại sóng lửa đang bốc lên kia.
Hắn nhịn không được mà siết chặt nắm đấm, đáy mắt dần dần bị ánh lửa chiếm lấy, thân thể của hắn phảng phất như đang chìm xuống.
"Tạ Xu."
Giọng nói thanh mát rạch phá không khí nóng bỏng ngột ngạt, thần chí của Tạ Xu chợt thanh tỉnh.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại ánh lửa.
"Không dám đi?"
Giọng nói hờ hững của Sơ Tranh bay đến.
Giọng điệu của Tạ Xu không khỏi cao lên: "Có gì mà không dám."
Sau đó hắn nhấc chân bước lên, nhưng lại không dám hạ xuống.
Ánh lửa phía dưới nổ tung trong đáy mắt hắn, trong hỏa diễm dần dần tạo thành từng khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sở Ứng Ngữ!"
Huyền khí vạch phá không trung lướt qua bên người Tạ Xu, thân thể của hắn bỗng nhiên rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng ập tới.
Tạ Xu có cảm giác mình bị người khác túm rồi kéo lấy, rồi cùng rơi vào trogn ngọn lửa cháy hừng hực kia.
Ngay thời điểm Tạ Xu tưởng rằng mình sẽ rơi vào trong biển lửa, cơ thể hắn đột nhiên khựng lại, hỏa diễm bốc lên từ xung quanh người hắn.
Bên hông Tạ Xu bị người khác ôm chặt lấy, hắn vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy, trong biển lửa mãnh liệt, lại chính là gương mặt khiến hắn chán ghét kia.
"Đừng sợ."
Sơ Tranh ấn đầu hắn lên bả vai mình, nhảy vọt mấy bước đã trở lại trên dây sắt.
Sơ Tranh nhìn về phía đối diện.
Quách Chấn và mấy người nữa đứng ở phía bên kia, Sơ Tranh cứu Tạ Xu lên, đương nhiên là đã vượt qua dự kiến của Quách Chấn, hắn lúc này có vẻ rất kinh ngạc.
Lần trước là do Quách Chấn mạng lớn, thời điểm Thiên Cẩm Thử nện xuống, hắn kịp lăn chạy sang một bên mới giữ được tính mạng.
Hôm nay trông thấy Sơ Tranh, cơ hội lại tốt như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi gì đã trực tiếp động thủ.
Quách Chấn lần nữa tích tụ Huyền khí, Huyền khí màu cam cùng với ánh đỏ của ngọn lửa, từ phía vách núi bay đến.
Sơ Tranh ôm Tạ Xu nhanh chóng đi qua dây sắt đến bờ bên kia.
Cô cẩn thận sắp xếp cho Tạ Xu đứng vững vàng rồi lần nữa quay lại trên dây sắt.
Cả người Tạ Xu cứ như vừa được vớt ra từ trong nước, ánh mắt của hắn chỉ biết đăm đăm dõi theo nữ tử trên dây sắt kia.
Hỏa diễm dưới lòng bàn chân nàng thỉnh thoảng bốc lên, vọt qua cả dây sắt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.
"A......"
"Cứu mạng!"
Tiếng kêu thảm thiết từ vách núi đối diện truyền đến.
Suy nghĩ hỗn loạn của Tạ Xu cũng bị tiếng kêu thảm thiết kia gọi về, hắn nhìn chằm chằm vào bên kia.
Vách núi đối diện có mấy người nối tiếp nhau lần lượt rơi xuống vực.
Nữ tử vẫn yên lặng đứng trên dây sắt, hỏa diễm sau lưng cô như tạo thành một đôi cánh, trong không khí có ngân quang bay múa, lúc ẩn lúc hiện.
Trong đầu Tạ Xu không hiểu sao bỗng hiện lên một câu...
——Dục hỏa trùng sinh
—— Vương giả trở về.
-
Sơ Tranh quay lại trước mặt hắn: "Không sao....."
Tạ Xu theo bản năng tránh đi, đáy mắt mang theo cảm xúc không rõ.
Sơ Tranh thu tay lại, thanh lãnh hỏi hắn: "Sợ sao"
Tạ Xu không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt không rõ tư vị nhìn cô, Sơ Tranh bị nhìn đến mệt tim, giật một miếng vải xuống che kín mắt hắn lại.
Sơ Tranh cất Thiên Cẩm Thử đi rồi ôm Tạ Xu rời đi.
Gặp phải Quách Chấn cũng chỉ như một hòn đá ngáng đường cô mà thôi.
Sơ Tranh không hỏi Tạ Xu tại sao lại có biểu cảm như vậy, cũng không hỏi hắn vì sao lại sợ hãi.
Cứ thế thản nhiên lạnh lùng mà bỏ qua chuyện này.
Tạ Xu sau khi khôi phục lại cũng chẳng khác trước đó là bao, khi tiện mồm thì nói Sơ Tranh hai câu, đương nhiên còn chưa nói được vài câu thì đã lại bị Sơ Tranh làm nghẹn không nói thêm được nữa.
Tạ Xu cảm thấy người như nàng nhất định không có bạn bè.
Ai mà có thể làm bạn bè với nàng chứ, chỉ có thể bị chọc tức chết thôi.
"Tạ Xu."
Thiên Cẩm Thử ngồi xổm ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi hắn.
Tạ Xu nhìn lại người ở cách đó không xa: "Làm gì thế con chuột nhỏ?"
"!!!" Thiên Cẩm Thử trừng Tạ Xu: "Ngươi mới là con chuột nhỏ! Cả nhà ngươi mới là con chuột nhỏ! Ông nội đây là Thiên Cẩm Thử!"
Tạ Xu vòng tay qua đầu gối, mặt gác lên trên cánh tay, nghiêng mặt nhìn nó: "Vậy còn không phải là con chuột nhỏ sao, ngươi tìm ta làm gì?"
"Ngươi biết vừa rồi ta nhìn thấy gì không?" Thiên Cẩm Thử không thèm uốn nắn hắn nữa, ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hực trong lòng nó rồi.
Tạ Xu hiếu kỳ: "Nàng lại làm chuyện gì xấu sao?"
Thiên Cẩm Thử trợn mắt trừng một cái: "Không phải, là đám người bắt nạt ngươi trước kia cơ."
"......"
Mộ Dung Sách sao?
Thiên Cẩm Thử tiếp tục nói; "Mộ Dung Sách hình như bị người ta phế rồi."
Tạ Xu chớp mắt: "Có ý gì?"
Thiên Cẩm Thử còn chưa kịp giải thích, đột nhiên đã bị người cầm lên, Tạ Xu nhìn theo hướng nó, Sơ Tranh ôm lấy Thiên Cẩm Thử, bộ dáng lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt lãnh đạm, chẳng mảy may gợn sóng.
Tạ Xu không biết nàng đã nghe thấy gì chưa, cũng không dám lên tiếng.
Nhưng rất nhanh Tạ Xu đã trông thấy đám người Mộ Dung Sách.
Lúc này bọn họ đang đứng ở nơi cao, đám người Mộ Dung Sách vừa đi qua sơn cốc phía dưới, nhìn dáng vẻ thì như đang chạy trối chết.
Mộ Dung Sách được người ta cõng lấy, nhìn qua có vẻ rất chật vật.
Hắn nhớ lại buổi sáng hôm đó, nàng đúng là có biến mất một khoảng thời gian.
Thiên Cẩm Thử nói cô đã rời đi từ rất sớm, nếu chỉ là tìm quần áo và đồ ăn thì cũng đâu mất nhiều thời gian đến vậy.......
Là tác phẩm của nàngsao?
Ánh mắt Tạ Xu không tự chủ mà rơi trên người Sơ Tranh.
-
Sơ Tranh ngàn vạn lần không ngờ tới khi rời khỏi bí cảnh lại là truyền tống ngẫu nhiên, khi ra ngoài, ngoại trừ Thiên Cẩm Thử được cô ôm vào trong ngực thì thẻ người tốt lại không thấy đâu hết.
Sơ Tranh muốn lật bàn!
Vất vả lắm mới bắt được!
Lại mất rồi!
Thế cứu hắn là công cốc à?!
Sơ Tranh dựa đầu vào thân cây, tâm tình nặng nề không muốn động đậy tí nào.
Thiên Cẩm Thử hiếu kỳ đánh giá bốn phía, đây chính là thế giới bên ngoài sao?
Không khí khác hẳn nha!
Quả là mới mẻ.
Nhưng mà loài người này đang làm cái quần què gì vậy?
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một viên Hắc Huyền Thạch.】
Sơ Tranh: "......"
Vương Bát Đản thứ nghiệt súc này, bây giờ ta làm gì có tâm tình đi phá với chả sản! Thẻ người tốt chạy rồi kia kìa!
【Cũng không phải là lần đầu chạy, chị bắt lại...... À nhầm! Chị tìm về lại là được rồi.】
Mặt Sơ Tranh vẫn lạnh lùng, vất vả lắm mới bắt được! Chẳng lẽ ta bắt hắn không biết mệt sao?!
【.......】Chả cảm thấy chị mệt chỗ nào cả...
【Chị gái nhỏ, cũng bởi vì tâm tình chị không tốt nên mới cần phá sản đó, phá sản sẽ khiến tâm tình người ta vui vẻ a~】Vương Giả tận tụy hướng dẫn từng bước.
Sơ Tranh: "......"
Còn lâu, ta mới không!
Sơ Tranh rời đầu khỏi thân cây, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Thiên Cẩm Thử, biểu cảm cô nghiêm túc trở lại, cầm lấy nó vò nắn một hồi.
Tâm tình tốt hơn nhiều rồi.
Thiên Cẩm Thử bị chà đạp: "......." Ta XXOO cả lò nhà ngươi!!!
Sơ Tranh gọi hắn, Tạ Xu cuống quýt thả tay áo xuống, đứng dậy đi qua.
Tạ Xu hỏi cô muốn đi đâu, Sơ Tranh nói cứ tùy tiện mà đi, hắn cũng không hỏi nữa.
Tùy tiện đến mức khiến Tạ Xu phải hoài nghi có phải là cô cố ý hay không.
"Ngươi muốn ta chết sớm cũng không cần phiền phức như vậy!"
Tạ Xu nghiến răng nghiến lợi xông lên phía trước nói.
Sơ Tranh đang đứng trên dây sắt, nhìn qua: "Ngươi sợ?"
"Ta sợ cái gì!" Tạ Xu đứng bên vách núi, bị Sơ Tranh đẩy phải giẫm lên dây sắt mà đi.
Dây sắt chỉ có một sợi, thô cứng, ai đi lên cũng đều lắc lư chao đảo.
Tạ Xu nhìn xuống dưới, dưới đáy là dung nham phun trào, lửa lớn rừng rực thiêu đốt dung nham, sóng nhiệt đập ào ào vào mặt.
Bỗng nhiên Tạ Xu không dám động đậy, đáy mắt hắn chỉ còn lại sóng lửa đang bốc lên kia.
Hắn nhịn không được mà siết chặt nắm đấm, đáy mắt dần dần bị ánh lửa chiếm lấy, thân thể của hắn phảng phất như đang chìm xuống.
"Tạ Xu."
Giọng nói thanh mát rạch phá không khí nóng bỏng ngột ngạt, thần chí của Tạ Xu chợt thanh tỉnh.
Hắn ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh bên kia, dưới đáy mắt vẫn còn lưu lại ánh lửa.
"Không dám đi?"
Giọng nói hờ hững của Sơ Tranh bay đến.
Giọng điệu của Tạ Xu không khỏi cao lên: "Có gì mà không dám."
Sau đó hắn nhấc chân bước lên, nhưng lại không dám hạ xuống.
Ánh lửa phía dưới nổ tung trong đáy mắt hắn, trong hỏa diễm dần dần tạo thành từng khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sở Ứng Ngữ!"
Huyền khí vạch phá không trung lướt qua bên người Tạ Xu, thân thể của hắn bỗng nhiên rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng ập tới.
Tạ Xu có cảm giác mình bị người khác túm rồi kéo lấy, rồi cùng rơi vào trogn ngọn lửa cháy hừng hực kia.
Ngay thời điểm Tạ Xu tưởng rằng mình sẽ rơi vào trong biển lửa, cơ thể hắn đột nhiên khựng lại, hỏa diễm bốc lên từ xung quanh người hắn.
Bên hông Tạ Xu bị người khác ôm chặt lấy, hắn vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy, trong biển lửa mãnh liệt, lại chính là gương mặt khiến hắn chán ghét kia.
"Đừng sợ."
Sơ Tranh ấn đầu hắn lên bả vai mình, nhảy vọt mấy bước đã trở lại trên dây sắt.
Sơ Tranh nhìn về phía đối diện.
Quách Chấn và mấy người nữa đứng ở phía bên kia, Sơ Tranh cứu Tạ Xu lên, đương nhiên là đã vượt qua dự kiến của Quách Chấn, hắn lúc này có vẻ rất kinh ngạc.
Lần trước là do Quách Chấn mạng lớn, thời điểm Thiên Cẩm Thử nện xuống, hắn kịp lăn chạy sang một bên mới giữ được tính mạng.
Hôm nay trông thấy Sơ Tranh, cơ hội lại tốt như vậy, hắn không hề nghĩ ngợi gì đã trực tiếp động thủ.
Quách Chấn lần nữa tích tụ Huyền khí, Huyền khí màu cam cùng với ánh đỏ của ngọn lửa, từ phía vách núi bay đến.
Sơ Tranh ôm Tạ Xu nhanh chóng đi qua dây sắt đến bờ bên kia.
Cô cẩn thận sắp xếp cho Tạ Xu đứng vững vàng rồi lần nữa quay lại trên dây sắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả người Tạ Xu cứ như vừa được vớt ra từ trong nước, ánh mắt của hắn chỉ biết đăm đăm dõi theo nữ tử trên dây sắt kia.
Hỏa diễm dưới lòng bàn chân nàng thỉnh thoảng bốc lên, vọt qua cả dây sắt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng lấy nàng.
"A......"
"Cứu mạng!"
Tiếng kêu thảm thiết từ vách núi đối diện truyền đến.
Suy nghĩ hỗn loạn của Tạ Xu cũng bị tiếng kêu thảm thiết kia gọi về, hắn nhìn chằm chằm vào bên kia.
Vách núi đối diện có mấy người nối tiếp nhau lần lượt rơi xuống vực.
Nữ tử vẫn yên lặng đứng trên dây sắt, hỏa diễm sau lưng cô như tạo thành một đôi cánh, trong không khí có ngân quang bay múa, lúc ẩn lúc hiện.
Trong đầu Tạ Xu không hiểu sao bỗng hiện lên một câu...
——Dục hỏa trùng sinh
—— Vương giả trở về.
-
Sơ Tranh quay lại trước mặt hắn: "Không sao....."
Tạ Xu theo bản năng tránh đi, đáy mắt mang theo cảm xúc không rõ.
Sơ Tranh thu tay lại, thanh lãnh hỏi hắn: "Sợ sao"
Tạ Xu không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt không rõ tư vị nhìn cô, Sơ Tranh bị nhìn đến mệt tim, giật một miếng vải xuống che kín mắt hắn lại.
Sơ Tranh cất Thiên Cẩm Thử đi rồi ôm Tạ Xu rời đi.
Gặp phải Quách Chấn cũng chỉ như một hòn đá ngáng đường cô mà thôi.
Sơ Tranh không hỏi Tạ Xu tại sao lại có biểu cảm như vậy, cũng không hỏi hắn vì sao lại sợ hãi.
Cứ thế thản nhiên lạnh lùng mà bỏ qua chuyện này.
Tạ Xu sau khi khôi phục lại cũng chẳng khác trước đó là bao, khi tiện mồm thì nói Sơ Tranh hai câu, đương nhiên còn chưa nói được vài câu thì đã lại bị Sơ Tranh làm nghẹn không nói thêm được nữa.
Tạ Xu cảm thấy người như nàng nhất định không có bạn bè.
Ai mà có thể làm bạn bè với nàng chứ, chỉ có thể bị chọc tức chết thôi.
"Tạ Xu."
Thiên Cẩm Thử ngồi xổm ở bên cạnh, nhỏ giọng gọi hắn.
Tạ Xu nhìn lại người ở cách đó không xa: "Làm gì thế con chuột nhỏ?"
"!!!" Thiên Cẩm Thử trừng Tạ Xu: "Ngươi mới là con chuột nhỏ! Cả nhà ngươi mới là con chuột nhỏ! Ông nội đây là Thiên Cẩm Thử!"
Tạ Xu vòng tay qua đầu gối, mặt gác lên trên cánh tay, nghiêng mặt nhìn nó: "Vậy còn không phải là con chuột nhỏ sao, ngươi tìm ta làm gì?"
"Ngươi biết vừa rồi ta nhìn thấy gì không?" Thiên Cẩm Thử không thèm uốn nắn hắn nữa, ngọn lửa bát quái đang cháy hừng hực trong lòng nó rồi.
Tạ Xu hiếu kỳ: "Nàng lại làm chuyện gì xấu sao?"
Thiên Cẩm Thử trợn mắt trừng một cái: "Không phải, là đám người bắt nạt ngươi trước kia cơ."
"......"
Mộ Dung Sách sao?
Thiên Cẩm Thử tiếp tục nói; "Mộ Dung Sách hình như bị người ta phế rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Xu chớp mắt: "Có ý gì?"
Thiên Cẩm Thử còn chưa kịp giải thích, đột nhiên đã bị người cầm lên, Tạ Xu nhìn theo hướng nó, Sơ Tranh ôm lấy Thiên Cẩm Thử, bộ dáng lạnh lùng nhìn hắn.
Ánh mắt nàng vẫn lạnh nhạt lãnh đạm, chẳng mảy may gợn sóng.
Tạ Xu không biết nàng đã nghe thấy gì chưa, cũng không dám lên tiếng.
Nhưng rất nhanh Tạ Xu đã trông thấy đám người Mộ Dung Sách.
Lúc này bọn họ đang đứng ở nơi cao, đám người Mộ Dung Sách vừa đi qua sơn cốc phía dưới, nhìn dáng vẻ thì như đang chạy trối chết.
Mộ Dung Sách được người ta cõng lấy, nhìn qua có vẻ rất chật vật.
Hắn nhớ lại buổi sáng hôm đó, nàng đúng là có biến mất một khoảng thời gian.
Thiên Cẩm Thử nói cô đã rời đi từ rất sớm, nếu chỉ là tìm quần áo và đồ ăn thì cũng đâu mất nhiều thời gian đến vậy.......
Là tác phẩm của nàngsao?
Ánh mắt Tạ Xu không tự chủ mà rơi trên người Sơ Tranh.
-
Sơ Tranh ngàn vạn lần không ngờ tới khi rời khỏi bí cảnh lại là truyền tống ngẫu nhiên, khi ra ngoài, ngoại trừ Thiên Cẩm Thử được cô ôm vào trong ngực thì thẻ người tốt lại không thấy đâu hết.
Sơ Tranh muốn lật bàn!
Vất vả lắm mới bắt được!
Lại mất rồi!
Thế cứu hắn là công cốc à?!
Sơ Tranh dựa đầu vào thân cây, tâm tình nặng nề không muốn động đậy tí nào.
Thiên Cẩm Thử hiếu kỳ đánh giá bốn phía, đây chính là thế giới bên ngoài sao?
Không khí khác hẳn nha!
Quả là mới mẻ.
Nhưng mà loài người này đang làm cái quần què gì vậy?
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết một viên Hắc Huyền Thạch.】
Sơ Tranh: "......"
Vương Bát Đản thứ nghiệt súc này, bây giờ ta làm gì có tâm tình đi phá với chả sản! Thẻ người tốt chạy rồi kia kìa!
【Cũng không phải là lần đầu chạy, chị bắt lại...... À nhầm! Chị tìm về lại là được rồi.】
Mặt Sơ Tranh vẫn lạnh lùng, vất vả lắm mới bắt được! Chẳng lẽ ta bắt hắn không biết mệt sao?!
【.......】Chả cảm thấy chị mệt chỗ nào cả...
【Chị gái nhỏ, cũng bởi vì tâm tình chị không tốt nên mới cần phá sản đó, phá sản sẽ khiến tâm tình người ta vui vẻ a~】Vương Giả tận tụy hướng dẫn từng bước.
Sơ Tranh: "......"
Còn lâu, ta mới không!
Sơ Tranh rời đầu khỏi thân cây, đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của Thiên Cẩm Thử, biểu cảm cô nghiêm túc trở lại, cầm lấy nó vò nắn một hồi.
Tâm tình tốt hơn nhiều rồi.
Thiên Cẩm Thử bị chà đạp: "......." Ta XXOO cả lò nhà ngươi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro