Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quần hạ chi thần (17)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Sơ Tranh cứ thế ngồi trong phòng đợi mấy ngày.
Diêu Dạ dường như đã tìm được bạn mới, không có thời gian quấn lấy cô nữa.
Buổi sáng ngày thứ 3, bên ngoài bất chợt có tiếng người hò hét.
Sơ Tranh đẩy cửa sổ ra, từ chỗ cô ở có thể nhìn thấy tình hình trên boong thuyền, không ít người đang đứng trên boong thuyền nhìn về phía mặt biển xa xa.
Mặt biển đằng chân trời đen nghịt, giống như có một sinh vật khổng lồ đang nằm ẩn phía dưới.
"Cô nương."
Diêu Dạ từ cửa sổ bên cạnh nhô đầu ra, hảo hữu chào hỏi.
Sơ Tranh: "......."
Diêu Dạ chào hỏi xong thì cũng nhìn ra mặt biển: "Đây là lần đầu tiên ta gặp được Huyền thú lớn như vậy trên biển đó, trước kia cô nương đã từng gặp chưa?"
Sơ Tranh nhìn về phía mặt biển, dưới đáy biển kia là Huyền thú?
Thuyền đã dừng lại.
Bởi vì vóc dáng của Huyền thú kia quá lớn, Hắc Lục không dám lái thuyền qua, cũng không dám lái thuyền lung tung đâu cả nên định đợi nó rời đi rồi mới đi tiếp.
Lần này dừng lại mất rất nhiều ngày, con Huyền thú kia không biết làm gì mà cứ một mực nằm im không chịu di chuyển.
Sơ Tranh không quan tâm, nhưng Diêu Dạ thì ngày đêm đứng ngồi không yên, cả ngày cứ nhảy loi choi y như tâm thần giai đoạn cuối.
Buổi đêm.
Trên boong thuyền có người chạy loạn ầm ĩ, Sơ Tránh đang dựa vào bên cửa sổ hít thở khí giời.
"Diêu Dạ công tử, ngươi có rảnh không? Có thể phiền ngươi đến xem một chút được không, vừa rồi có người không cẩn thận làm gãy tay."
Bên ngoài có tiếng đập cửa rất lớn, Sơ Tranh ở sát vách mà còn nghe được rõ mồn một.
Sơ Tranh: "....." Đầu óc phải trên mây thế nào mới có thể làm gãy tay mình được vậy.
Hóa ra tên thích lải nhải này có thể xem bệnh.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Lập tức tới ngay." Diêu Dạ hô lên một tiếng.
Sau đó bên chỗ hắn liền ầm ầm ĩ ĩ một trận, tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng người trò chuyện.......
Không bao lâu sau, Sơ Tranh nghe thấy phía dưới có tiếng động, hình như có thứ gì đó đang chạy.
Trên boong tàu những người vừa chạy loạn kia cũng bị kinh động, chưa đến nửa canh giờ, Sơ Tranh đã nhìn thấy có kẻ đang kéo theo mấy người nữa lên boong tàu.
Tư thế kia không có vẻ gì là chuyện tốt.
Thôi, ngủ!
【Chị gái nhỏ, xin chị hãy chuẩn bị nghĩ cách cứu thẻ người tốt đi.】Vương Giả lên tiếng nhắc nhở.
Nó mà không ngoi lên nhắc nhở là chị gái nhỏ nhà nó lại đi ngủ cho xem.
Đợi chị mò dậy thì xác thẻ người tốt cũng đã lạnh lắm rồi!
Nhặt xác cũng không đến lượt chị gái nhỏ nhà nó.
Vì chị gái nhỏ mà mệt chết hệ thống mất thôi.
-
Trên boong tàu.
Có mấy người bị trói gô lại, nam nữ có đủ cả.
Một đám người đang vây xung quanh những người đó thảo luận, đa phần ánh mắt đều cực kì bất thiện, nữ tử bị nhìn bằng ánh mắt như thế thật chẳng khác nào như đang trần trụi đứng trước mặt người khác.
Hắc Lục ngậm một que gỗ bước đến gần, lông mày thô đen nhướn lên, nhìn chằm chằm vào một người trong số đó: "Ngươi gây ra?"
Đó là một nam tử.
Không giống với những người bị bắt khác, hắn hất cằm lên, cho dù có hơi chật vật nhưng cũng chẳng thể giấu được dung mạo phong hoa tuyệt đại, cùng với khí chất ngông cuồng trên người hắn.
"Phải thì sao." Thanh âm nam tử mang theo mấy phần khinh thường: "Ngươi giết được ta sao?"
Hắc Lục nhổ que gỗ trong miệng ra: "Ngươi rất thông minh."
"Ta không thể giết được ngươi, nhưng còn bọn họ....."
Hắc Lục rút đao ra, chém bay đầu người ở bên cạnh nam tử.
Máu tươi vẩy ra bắn lên mặt nam tử, còn mang theo cả độ ấm nóng.
"Đều là vì ngươi mà chết." Hắc Lục hoàn thành nốt câu nói.
Sắc mặt nam tử trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, nhưng hắn vẫn cười nói: "Sống chết của bọn họ chẳng liên quan gì đến ta, vốn dĩ ta cũng không muốn mang theo, chính họ khăng khăng đòi đi theo ta mà thôi, nếu không phải vì bọn họ thì ta đã không bị bắt lại nhanh như thế."
Đôi mắt Hắc Lục híp lại, hắn phất tay cho người mang hai nữ nhân từ những người bị trói ra.
Nam tử vẫn không hề dời mắt, nghe thấy tiếng hét thất thanh của nữ nhân và tiếng cười đê tiện của những gã nam nhân, cánh tay bị trói sau lưng hắn khẽ siết chặt lại.
Đúng như hắn nói, hắn không muốn mang theo những người này chạy.
Hắn có thể chạy hay không còn không chắc, không cần thiết phải liên lụy thêm mạng sống của người khác.
Nhưng chính bọn họ lại cứ khăng khăng đòi đi cùng, nếu như hắn ngăn cản thì lại càng giống như đang hại họ, hắn có thể làm vậy sao?
Thanh đao mang theo máu tươi nâng cằm nam tử lên, khuôn mặt cợt nhả của Hắc Lục mang theo vài phần dâm tà: "Có phải ngươi cảm thấy mình rất an toàn hay không? Nữ nhân bị động tay chân vào sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng còn nam nhân ấy mà...."
Keng ——
Thanh đao trong tay Hắc Lục bay ra ngoài.
"Ai!"
Hắc Lục giận dữ chửi thề một tiếng.
Đám đông tự động tách ra một con đường, dung mạo thanh tú của nữ tử từ trong đám người bước ra.
Hai đầu lông mày của nàng vẫn không mảy may có một tia xúc cảm, ánh mắt trầm lãnh như hàn băng, ngoại bào màu đen nhẹ nhàng bay theo mỗi bước đi của nàng.
Trên người nàng lộ ra hàn ý lạnh lẽo, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ vẻ quý khí, khiến cho ai cũng tự động lùi xuống vài bước.
"Cô nương, hình như ta đã nói rõ ràng với cô rồi, không có việc gì thì không nên rời khỏi phòng."
Lúc này vẻ mặt của Hắc Lục vô cùng âm trầm, ý muốn dọa cho Sơ Tranh phải quay về.
Sơ Tranh giật áo choàng xuống, quàng lên người nam tử.
Ngay trước thời điểm phát sinh biến cố, trong đáy lòng Tạ Xu chợt có một dự cảm mãnh liệt.
Nhưng khi áo choàng mang theo hơi ấm phủ xuống người, hắn ngước mắt nhìn thấy người kia, nội tâm vẫn không nhịn được mà sững sờ hoảng hốt.
Gương mặt mà hắn từng hận không thể băm vằm thành ngàn mảnh, giờ đây khi nhìn lại, đáy lòng lại chợt giật thót.
Khăn tay mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt lướt qua cằm hắn, rơi trên gương mặt của hắn.
Sơ Tranh cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt hắn, lúc này mới nhìn về phía Hắc Lục.
"Người này, ta muốn."
Hắc Lục nghe xong thì chỉ cười: "Cô nương, ngươi có biết người này có thể bán được bao nhiêu tiền không?"
Nữ tử này ra tay rất hào phóng, Hắc Lục cũng không ngu mà vội đắc tội với cô.
Cái túi bay vèo qua không trung, Hắc Lục giơ tay ra tiếp được.
"Thành giao, nếu cô nương đã thích, bán cho ai cũng là bán, chi bằng bán cho cô nương vậy." Hắc Lục xem xong bên trong túi thì rất hài lòng: "Có cần ta giúp ngài kì cọ hắn cho sạch sẽ rồi dâng đến tận phòng không?"
"Không cần."
Sơ Tranh ôm eo Tạ Xu, mang theo hắn trở về phòng.
"Lão đại, thế này......."
Hắc Lục ước lượng cái túi: "Bán cho ai mà không phải là bán."
"Vậy phía Mộ Dung công tử phải ăn nói thế nào?"
"Đường đi còn rất xa, thời điểm xuống thuyền người vẫn nằm trong tay chúng ta là được rồi, chút chuyện nhỏ này không cần Mộ Dung công tử phải biết."
Người hỏi có lẽ đã hiểu, chỉ cười hắc hắc.
-
Sơ Tranh đưa Tạ Xu trở về phòng, Thiên Cẩm Thử và Vô Địch được đặt trên kệ trong phòng, mỗi con chiếm một tầng.
Sơ Tranh trở về, hai con tiểu gia hỏa này liền bay nhảy hóng hớt.
Thiên Cẩm Thử nhìn thấy Tạ Xu, lập tức lộ ra ánh mắt đồng cảm.
Loài người xinh đẹp này sao lại bị cô bắt về rồi.
Khi di chuyển Tạ Xu có hơi bất ổn, lúc đầu Sơ Tranh còn tưởng do hắn bị ăn đòn, nhưng khi vào trong phòng, Sơ Tranh mới phát hiện ra chân của hắn đang chảy máu.
Sơ Tranh đặt hắn lên giường, tháo giày hắn ra rồi kéo ống quần lên.
"Ai làm?"
Hàng mi của Tạ Xu rũ xuống: "Ta nói ai làm thì ngươi sẽ giúp ta trả thù sao?"
Thanh âm của hắn đè nén nặng nề, âm cuối còn mang theo vài phần trào phúng.
"Đương nhiên."
Lông mày Tạ Xu cau lại, lúc này mới ngước lên nhìn cô.
Rõ ràng vẻ ngoài của cô và Sở Ứng Ngữ giống nhau như đúc, nhưng lúc này Tạ Xu lại có thể phân biệt được người ở trước mặt này là ai.
Tạ Xu chậm rãi cong khóe miệng lên: "Quân cô nương, ta với ngươi nói cho cùng cũng đâu có quan hệ gì, sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lùng nhắc nhở: "Ta dùng tiền mua ngươi, ngươi là của ta."
"....."
Nụ cười của Tạ Xu chợt cứng đờ, khuôn mặt bỗng biến sắc trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.
===============
[Weibo] 26.9 của Đại đại:
(Ảnh:
- Còn giục ra chương sao?
- Không không.... không dám...
Diêu Dạ dường như đã tìm được bạn mới, không có thời gian quấn lấy cô nữa.
Buổi sáng ngày thứ 3, bên ngoài bất chợt có tiếng người hò hét.
Sơ Tranh đẩy cửa sổ ra, từ chỗ cô ở có thể nhìn thấy tình hình trên boong thuyền, không ít người đang đứng trên boong thuyền nhìn về phía mặt biển xa xa.
Mặt biển đằng chân trời đen nghịt, giống như có một sinh vật khổng lồ đang nằm ẩn phía dưới.
"Cô nương."
Diêu Dạ từ cửa sổ bên cạnh nhô đầu ra, hảo hữu chào hỏi.
Sơ Tranh: "......."
Diêu Dạ chào hỏi xong thì cũng nhìn ra mặt biển: "Đây là lần đầu tiên ta gặp được Huyền thú lớn như vậy trên biển đó, trước kia cô nương đã từng gặp chưa?"
Sơ Tranh nhìn về phía mặt biển, dưới đáy biển kia là Huyền thú?
Thuyền đã dừng lại.
Bởi vì vóc dáng của Huyền thú kia quá lớn, Hắc Lục không dám lái thuyền qua, cũng không dám lái thuyền lung tung đâu cả nên định đợi nó rời đi rồi mới đi tiếp.
Lần này dừng lại mất rất nhiều ngày, con Huyền thú kia không biết làm gì mà cứ một mực nằm im không chịu di chuyển.
Sơ Tranh không quan tâm, nhưng Diêu Dạ thì ngày đêm đứng ngồi không yên, cả ngày cứ nhảy loi choi y như tâm thần giai đoạn cuối.
Buổi đêm.
Trên boong thuyền có người chạy loạn ầm ĩ, Sơ Tránh đang dựa vào bên cửa sổ hít thở khí giời.
"Diêu Dạ công tử, ngươi có rảnh không? Có thể phiền ngươi đến xem một chút được không, vừa rồi có người không cẩn thận làm gãy tay."
Bên ngoài có tiếng đập cửa rất lớn, Sơ Tranh ở sát vách mà còn nghe được rõ mồn một.
Sơ Tranh: "....." Đầu óc phải trên mây thế nào mới có thể làm gãy tay mình được vậy.
Hóa ra tên thích lải nhải này có thể xem bệnh.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
"Lập tức tới ngay." Diêu Dạ hô lên một tiếng.
Sau đó bên chỗ hắn liền ầm ầm ĩ ĩ một trận, tiếng mở cửa, đóng cửa, tiếng người trò chuyện.......
Không bao lâu sau, Sơ Tranh nghe thấy phía dưới có tiếng động, hình như có thứ gì đó đang chạy.
Trên boong tàu những người vừa chạy loạn kia cũng bị kinh động, chưa đến nửa canh giờ, Sơ Tranh đã nhìn thấy có kẻ đang kéo theo mấy người nữa lên boong tàu.
Tư thế kia không có vẻ gì là chuyện tốt.
Thôi, ngủ!
【Chị gái nhỏ, xin chị hãy chuẩn bị nghĩ cách cứu thẻ người tốt đi.】Vương Giả lên tiếng nhắc nhở.
Nó mà không ngoi lên nhắc nhở là chị gái nhỏ nhà nó lại đi ngủ cho xem.
Đợi chị mò dậy thì xác thẻ người tốt cũng đã lạnh lắm rồi!
Nhặt xác cũng không đến lượt chị gái nhỏ nhà nó.
Vì chị gái nhỏ mà mệt chết hệ thống mất thôi.
-
Trên boong tàu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có mấy người bị trói gô lại, nam nữ có đủ cả.
Một đám người đang vây xung quanh những người đó thảo luận, đa phần ánh mắt đều cực kì bất thiện, nữ tử bị nhìn bằng ánh mắt như thế thật chẳng khác nào như đang trần trụi đứng trước mặt người khác.
Hắc Lục ngậm một que gỗ bước đến gần, lông mày thô đen nhướn lên, nhìn chằm chằm vào một người trong số đó: "Ngươi gây ra?"
Đó là một nam tử.
Không giống với những người bị bắt khác, hắn hất cằm lên, cho dù có hơi chật vật nhưng cũng chẳng thể giấu được dung mạo phong hoa tuyệt đại, cùng với khí chất ngông cuồng trên người hắn.
"Phải thì sao." Thanh âm nam tử mang theo mấy phần khinh thường: "Ngươi giết được ta sao?"
Hắc Lục nhổ que gỗ trong miệng ra: "Ngươi rất thông minh."
"Ta không thể giết được ngươi, nhưng còn bọn họ....."
Hắc Lục rút đao ra, chém bay đầu người ở bên cạnh nam tử.
Máu tươi vẩy ra bắn lên mặt nam tử, còn mang theo cả độ ấm nóng.
"Đều là vì ngươi mà chết." Hắc Lục hoàn thành nốt câu nói.
Sắc mặt nam tử trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt, nhưng hắn vẫn cười nói: "Sống chết của bọn họ chẳng liên quan gì đến ta, vốn dĩ ta cũng không muốn mang theo, chính họ khăng khăng đòi đi theo ta mà thôi, nếu không phải vì bọn họ thì ta đã không bị bắt lại nhanh như thế."
Đôi mắt Hắc Lục híp lại, hắn phất tay cho người mang hai nữ nhân từ những người bị trói ra.
Nam tử vẫn không hề dời mắt, nghe thấy tiếng hét thất thanh của nữ nhân và tiếng cười đê tiện của những gã nam nhân, cánh tay bị trói sau lưng hắn khẽ siết chặt lại.
Đúng như hắn nói, hắn không muốn mang theo những người này chạy.
Hắn có thể chạy hay không còn không chắc, không cần thiết phải liên lụy thêm mạng sống của người khác.
Nhưng chính bọn họ lại cứ khăng khăng đòi đi cùng, nếu như hắn ngăn cản thì lại càng giống như đang hại họ, hắn có thể làm vậy sao?
Thanh đao mang theo máu tươi nâng cằm nam tử lên, khuôn mặt cợt nhả của Hắc Lục mang theo vài phần dâm tà: "Có phải ngươi cảm thấy mình rất an toàn hay không? Nữ nhân bị động tay chân vào sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng còn nam nhân ấy mà...."
Keng ——
Thanh đao trong tay Hắc Lục bay ra ngoài.
"Ai!"
Hắc Lục giận dữ chửi thề một tiếng.
Đám đông tự động tách ra một con đường, dung mạo thanh tú của nữ tử từ trong đám người bước ra.
Hai đầu lông mày của nàng vẫn không mảy may có một tia xúc cảm, ánh mắt trầm lãnh như hàn băng, ngoại bào màu đen nhẹ nhàng bay theo mỗi bước đi của nàng.
Trên người nàng lộ ra hàn ý lạnh lẽo, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ vẻ quý khí, khiến cho ai cũng tự động lùi xuống vài bước.
"Cô nương, hình như ta đã nói rõ ràng với cô rồi, không có việc gì thì không nên rời khỏi phòng."
Lúc này vẻ mặt của Hắc Lục vô cùng âm trầm, ý muốn dọa cho Sơ Tranh phải quay về.
Sơ Tranh giật áo choàng xuống, quàng lên người nam tử.
Ngay trước thời điểm phát sinh biến cố, trong đáy lòng Tạ Xu chợt có một dự cảm mãnh liệt.
Nhưng khi áo choàng mang theo hơi ấm phủ xuống người, hắn ngước mắt nhìn thấy người kia, nội tâm vẫn không nhịn được mà sững sờ hoảng hốt.
Gương mặt mà hắn từng hận không thể băm vằm thành ngàn mảnh, giờ đây khi nhìn lại, đáy lòng lại chợt giật thót.
Khăn tay mềm mại mang theo mùi thơm nhàn nhạt lướt qua cằm hắn, rơi trên gương mặt của hắn.
Sơ Tranh cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt hắn, lúc này mới nhìn về phía Hắc Lục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người này, ta muốn."
Hắc Lục nghe xong thì chỉ cười: "Cô nương, ngươi có biết người này có thể bán được bao nhiêu tiền không?"
Nữ tử này ra tay rất hào phóng, Hắc Lục cũng không ngu mà vội đắc tội với cô.
Cái túi bay vèo qua không trung, Hắc Lục giơ tay ra tiếp được.
"Thành giao, nếu cô nương đã thích, bán cho ai cũng là bán, chi bằng bán cho cô nương vậy." Hắc Lục xem xong bên trong túi thì rất hài lòng: "Có cần ta giúp ngài kì cọ hắn cho sạch sẽ rồi dâng đến tận phòng không?"
"Không cần."
Sơ Tranh ôm eo Tạ Xu, mang theo hắn trở về phòng.
"Lão đại, thế này......."
Hắc Lục ước lượng cái túi: "Bán cho ai mà không phải là bán."
"Vậy phía Mộ Dung công tử phải ăn nói thế nào?"
"Đường đi còn rất xa, thời điểm xuống thuyền người vẫn nằm trong tay chúng ta là được rồi, chút chuyện nhỏ này không cần Mộ Dung công tử phải biết."
Người hỏi có lẽ đã hiểu, chỉ cười hắc hắc.
-
Sơ Tranh đưa Tạ Xu trở về phòng, Thiên Cẩm Thử và Vô Địch được đặt trên kệ trong phòng, mỗi con chiếm một tầng.
Sơ Tranh trở về, hai con tiểu gia hỏa này liền bay nhảy hóng hớt.
Thiên Cẩm Thử nhìn thấy Tạ Xu, lập tức lộ ra ánh mắt đồng cảm.
Loài người xinh đẹp này sao lại bị cô bắt về rồi.
Khi di chuyển Tạ Xu có hơi bất ổn, lúc đầu Sơ Tranh còn tưởng do hắn bị ăn đòn, nhưng khi vào trong phòng, Sơ Tranh mới phát hiện ra chân của hắn đang chảy máu.
Sơ Tranh đặt hắn lên giường, tháo giày hắn ra rồi kéo ống quần lên.
"Ai làm?"
Hàng mi của Tạ Xu rũ xuống: "Ta nói ai làm thì ngươi sẽ giúp ta trả thù sao?"
Thanh âm của hắn đè nén nặng nề, âm cuối còn mang theo vài phần trào phúng.
"Đương nhiên."
Lông mày Tạ Xu cau lại, lúc này mới ngước lên nhìn cô.
Rõ ràng vẻ ngoài của cô và Sở Ứng Ngữ giống nhau như đúc, nhưng lúc này Tạ Xu lại có thể phân biệt được người ở trước mặt này là ai.
Tạ Xu chậm rãi cong khóe miệng lên: "Quân cô nương, ta với ngươi nói cho cùng cũng đâu có quan hệ gì, sao ngươi lại muốn giúp ta?"
Giọng điệu Sơ Tranh lạnh lùng nhắc nhở: "Ta dùng tiền mua ngươi, ngươi là của ta."
"....."
Nụ cười của Tạ Xu chợt cứng đờ, khuôn mặt bỗng biến sắc trắng bệch, cắt không còn một giọt máu.
===============
[Weibo] 26.9 của Đại đại:
(Ảnh:
- Còn giục ra chương sao?
- Không không.... không dám...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro