Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quần Hạ Chi Thần (20)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Tạ Xu vẫn cảm thấy, rõ ràng là Sơ Tranh đã cố ý đặt thuốc kia ở đó để hắn ăn phải.
Sơ Tranh hít sâu một hơi.
Cô xoay người bước xuống giường, lấy chiếc bình sứ kia cầm tới.
"Ngươi định làm gì?"
"Không phải ngươi nói là ta để ngươi ăn sao?" Sơ Tranh mở bình sứ ra.
Vậy bà đây phải biến cái giả thuyết này thành hiện thực thôi.
Để ngươi nói cho đúng vào!
Bà đây mẹ nó mà muốn ngươi ăn, còn cần phải chờ tới bây giờ sao?
Đầu óc con gà bệnh này cũng bệnh nốt rồi chứ gì!
Tạ Xu dường như cũng đoán được cô là muốn làm gì, sắc mặt hắn bỗng kém đến cực điểm, quay gằm vào bên trong.
【 Chị gái nhỏ aaa.】 Vương Giả ngoi lên gào rú, thanh âm non nớt vốn có đã đều trở nên bi ai, 【 Đây là thẻ người tốt của chị đó, chị còn làm như vậy tiếp, hắn sẽ lập tức hắc hóa cho chị xem.】
Hắc hóa thì hắc hóa thôi.
Cùng lắm thì giam lại.
Đây cũng không thể là lý do để hắn đổ oan cho ta được!
【 Chị gái nhỏ!!!】
Đây rốt cuộc là ai đang hắc hóa chứ hả!!
Sơ Tranh giữ chặt cằm Tạ Xu: "Ta nói cho ngươi biết, Tạ Xu. Coi như ta không cho ngươi ăn thứ thuốc này, dù ta có muốn làm gì ngươi cũng không thể chạy thoát."
Tạ Xu dựa vào vách tường đằng sau, đáy mắt sâu thẳm âm u xen lẫn, cứ như có một con thú hung ác đang bị nhốt trong bóng tối, sắp phá tan gông xiềng giam giữ đến nơi.
Cốc cốc.......
"Cô nương, cô nương, chim cô đưa cho ta sắp phá sập phòng ta đến nơi rồi."
Sơ Tranh quay ra cửa nhìn một hồi, rồi lại nắm chặt cằm Tạ Xu hôn lên một cái: "Ta không hạ dược với ngươi."
Cô đưa bình thuốc kia cho Tạ Xu, xoay người bước xuống giường, mặc áo khoác vào rồi mở cửa.
Cửa phòng chỉ mở hé ra một khoảng nhỏ, cô vừa đi ra liền đóng cửa lại.
Thẳng đến khi gian phòng đã yên tĩnh trở lại, thân thể căng cứng của Tạ Xu mới chậm rãi thả lỏng.
Hắn mềm nhũn nằm trên giường, giống như người vừa ngâm dưới nước được cứu lên, hé miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm không khí.
Vừa rồi, hắn thực sự đã cho rằng, nàng sẽ rót bằng hết thuốc này ép mình uống.
—— Ta nói cho ngươi biết, Tạ Xu. Coi như ta không cho ngươi ăn thứ thuốc này, dù ta có muốn làm gì ngươi cũng không thể chạy thoát.
—— Ta không hạ dược với ngươi.
Tạ Xu siết chặt bình sứ trong tay.
Không thể tin tưởng nàng.
Không thể tin tưởng nàng.
Tạ Xu ngồi im trên giường một hồi lâu, rốt cuộc mới sờ tới y phục của mình.
Diêu Dạ bỗng đẩy cửa tiến vào. "Vị cô nương kia nhờ ta tới xem thương thế cho ngươi một chút......"
Diêu Dạ bỗng nhiên đứng im tại cửa vào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bờ vai của Tạ Xu.
Tạ Xu gấp gáp kéo lại y phục xộc xệch, quay người lại nhìn hắn: "Ta không sao, không cần phiền......."
Ầm ——
Cửa "Rầm" một tiếng đóng sập lại.
Tạ Xu còn chưa kịp thấy rõ biểu cảm kì lạ của Diêu Dạ.
Hắn bất giác sờ lên cái bớt kia, đáy lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn sự bất an.
-
Diêu Dạ vẫn đứng tại cửa phòng, giống như đã trông thấy thứ gì đó rất kinh khủng, hắn đi lại tại chỗ vài bước, rồi lập tức trở về gian phòng của mình.
Sơ Tranh giáo huấn Vô Địch một trận, còn dọa sẽ đem nó đi nấu canh.
Diêu Dạ trở về phòng, đóng cửa lại, ánh mắt sáng rực nhìn vào cô.
Sơ Tranh: ".........."
Sai hắn đi xem thẻ người tốt có tí, làm sao lại như gặp quỷ về thế kia?
Thẻ người tốt đã làm gì rồi?
Đừng nói là lại chạy nhé!
Sơ Tranh vội túm Thiên Cẩm Thử cùng Vô Địch đi ra phía cửa.
Diêu Dạ đang đứng ngay cửa, vừa thấy cô muốn đi, hắn vội chắn cửa, cản lại đường đi của cô.
"Cô nương, ta có một vấn đề."
"Người chạy rồi?"
"???" Diêu Dạ chợt sửng sốt: "Không phải, hắn rất tốt. Ta chỉ là có vấn đề khác muốn hỏi cô."
Không chạy là tốt rồi.
"Hỏi đi."
Diêu Dạ bất chợt nuốt một ngụm nước bọt: "Vị công tử kia, cô nương có biết hắn là ai không?"
"Là người của ta." Sơ Tranh hùng hồn đáp lời.
"............."
Diêu Dạ bị cái đáp án này làm cho suýt chút nữa đã quên mình định hỏi gì luôn.
Hắn hít thở sâu một hơi: "Cô nương, ngươi đã nhìn thấy vết bớt kia của hắn chưa?"
Diêu Dạ chỉ chỉ vào vị trí đằng sau bả vai của mình, chính là vị trí vết bớt của Tạ Xu.
"............"
Ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn chợt lạnh lẽo.
"Ngươi có biết cái bớt đó là gì không?" Diêu Dạ không chú ý đến ánh mắt của Sơ Tranh, hắn bồn chồn đi đi lại lại tại chỗ: "Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Vấn đề gì." Sơ Tranh sốt ruột hỏi.
"Ngươi thật sự không biết?"
"Không biết."
"Cô đã nghe qua Trọng Tuyết Dạ Nguyệt chưa?" Diêu Dạ lại hỏi.
Sơ Tranh nhớ, Tạ Xu cũng từng hỏi cô về vấn đề này.
Nhưng Sơ Tranh vẫn lắc đầu.
Diêu Dạ lẩm bẩm: "Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, hắn là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, là người của Tạ gia, mỗi một người trong Tạ gia đều sẽ có một vết bớt như thế."
Sơ Tranh nhớ rõ, hắn đâu có cùng Diêu Dạ nói qua Tạ Xu kêu cái gì....
Mà Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là cái gì?
Diêu Dạ thâm sâu nhìn Sơ Tranh một chút, không còn dáng vẻ lăng xăng mọi khi nữa, nhìn Diêu Dạ lúc này nghiêm túc trầm ổn hơn rất nhiều.
"Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là tên một địa phương, ở nơi đó, cho dù là vào ban ngày, mặt trăng cũng vẫn treo cao, một năm bốn mùa vĩnh viễn có tuyết rơi, thế nhưng cây cối hoa cỏ vẫn xanh tươi như ở thế giới bên ngoài, tuyết rơi nhưng sẽ không rơi dày chồng chất. Bầu trời luôn luôn có hoa tuyết tung bay, nhưng mặt đất lại chỉ có một tầng tuyết trắng mỏng manh, thật sự đẹp như tiên cảnh, vì thế mới có tên gọi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."
"Mà duy trì chưởng quản địa phương này là một gia tộc, chính là gia tộc họ Tạ kia."
"Năm năm trước, Tạ gia bị hủy diệt, toàn bộ vùng Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đều bị sụp đổ, đang giữa mùa hè nóng bức ở Đông Uyên mà lại ròng rã đổ tuyết lớn ba tháng."
Lúc Diêu Dạ nói, tựa hồ nhớ lại vẫn còn kinh sợ.
Thần sắc Sơ Tranh vẫn chỉ lãnh đạm thản nhiên: "A."
Năm năm trước....... Cùng với thời gian Tạ Xu bị Sở Ứng Ngữ nhặt về cũng có tương đồng.
Lúc ấy Tạ Xu bị trọng thương, sau khi được Sở Ứng Ngữ nhặt về, hắn hôn mê ròng rã hai năm mới tỉnh lại, thời gian dưỡng thương lại thêm một năm nữa, có thể thấy được lúc ấy hắn bị thương nặng đến mức nào.
"Không phải chứ cô nương, đề nghị cô phản ứng lớn hơn cho ta a, kia là người của Tạ gia đấy!!" Diêu Dạ nói xong lại cũng cảm thấy không đúng lắm, cô nương này cũng không phải người Đông Uyên, nghe xong nhiều lắm cũng chỉ như nghe thời sự xa lạ là đúng rồi.
Diêu Dạ lại nói: "Cô nương, ta nói cho cô biết, người của Tạ gia nếu không chết, thì khẳng định là sẽ bị tìm mọi cách báo thù. Cô cùng hắn đứng chung một chỗ, cẩn thận mệnh cũng sẽ không thọ đâu."
"Nhiều người muốn hắn chết thế sao?" Thẻ người tốt sao lại đáng thương thế chứ?
"Đương nhiên, một khi có người biết hắn còn sống, tất hắn sẽ bị đuổi tận giết tuyệt."
"Vì sao?"
"Ngươi có biết gì về Đông Uyên không?" Diêu Dạ hỏi lại.
"Tên Đông Uyên." Thực không dám giấu dốt, ta biết mỗi cái tên Đông Uyên này thôi.
"???????" Diêu Dạ ngẫm lại mãi mới hiểu: "Không phải cô mới chỉ nghe qua cái tên Đông Uyên đấy chứ?"
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Diêu Dạ trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới chậm rãi giơ ngón cái lên: "Cô nương, ngươi đây là cũng đi Đông Uyên sao?"
Khách nhân trên chiếc thuyền này, ngoại trừ đi Đông Uyên thì cũng làm gì dừng lại chỗ nào nữa.
Sơ Tranh: "Không được sao?"
Diêu Dạ phục lăn: "Dũng khí cô nương quả thật rất lớn."
Chẳng biết Đông Uyên là cái gì mà cũng dám đi tới Đông Uyên.
Đông Uyên cùng thế giới này rất khác biệt, nơi đó không có quốc gia.
Từng địa phương đều bị cái đại gia tộc chiếm cứ, trong đó địa vị cao nhất là bốn gia tộc: Thẩm gia, Quân gia, Mộ Dung gia, và Tạ gia.
Tạ gia từ xưa đến nay vẫn ở trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, giao thiệp cùng ba nhà khác cũng lạnh nhạt, không tranh cũng không đoạt, càng giống như một gia tộc lánh đời tịnh thế.
Cho nên trong Đông Uyên, tranh giành sâu sắc nhất là giữ ba gia tộc kia.
Mấy năm trước, ba đại gia tộc đang một mực tranh chấp với nhau lại bỗng nhiên bí mật lui tới, cũng cùng lúc đó, vùng Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lại đột nhiên sụp đổ.
Người Đông Uyên tuy phần lớn đều không biết nguyên nhân vì sao Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, nhưng cũng có một số ít người biết chuyện.
Đó là bởi vì tam đại gia tộc đã liên thủ đối phó với Tạ gia.
"Vì sao?"
"Vì sao?" Diêu Dạ lắc đầu: "Không biết, bất quá vị đang ở trong phòng cô nương thì hẳn là sẽ biết."
"Ngươi họ gì?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
Trên gương mặt thanh tú của Diêu Dạ lộ rõ vẻ nghi hoặc mờ mịt: "Không phải ta đã nói tên của ta với cô nương rồi sao?"
"Ta hỏi ngươi họ gì."
".........."
Diêu Dạ trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: "Ta họ Thẩm, có điều cô nương yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này cho người nào khác, thật ra ta và Thẩm gia cũng không có quan hệ mấy đâu."
Diêu Dạ nhất tay xin thề.
Sơ Tranh đứng dậy, lúc đi đến cửa, cô chợt quay đầu lại: "Ta họ Quân."
Diêu Dạ: "............"
Sơ Tranh hít sâu một hơi.
Cô xoay người bước xuống giường, lấy chiếc bình sứ kia cầm tới.
"Ngươi định làm gì?"
"Không phải ngươi nói là ta để ngươi ăn sao?" Sơ Tranh mở bình sứ ra.
Vậy bà đây phải biến cái giả thuyết này thành hiện thực thôi.
Để ngươi nói cho đúng vào!
Bà đây mẹ nó mà muốn ngươi ăn, còn cần phải chờ tới bây giờ sao?
Đầu óc con gà bệnh này cũng bệnh nốt rồi chứ gì!
Tạ Xu dường như cũng đoán được cô là muốn làm gì, sắc mặt hắn bỗng kém đến cực điểm, quay gằm vào bên trong.
【 Chị gái nhỏ aaa.】 Vương Giả ngoi lên gào rú, thanh âm non nớt vốn có đã đều trở nên bi ai, 【 Đây là thẻ người tốt của chị đó, chị còn làm như vậy tiếp, hắn sẽ lập tức hắc hóa cho chị xem.】
Hắc hóa thì hắc hóa thôi.
Cùng lắm thì giam lại.
Đây cũng không thể là lý do để hắn đổ oan cho ta được!
【 Chị gái nhỏ!!!】
Đây rốt cuộc là ai đang hắc hóa chứ hả!!
Sơ Tranh giữ chặt cằm Tạ Xu: "Ta nói cho ngươi biết, Tạ Xu. Coi như ta không cho ngươi ăn thứ thuốc này, dù ta có muốn làm gì ngươi cũng không thể chạy thoát."
Tạ Xu dựa vào vách tường đằng sau, đáy mắt sâu thẳm âm u xen lẫn, cứ như có một con thú hung ác đang bị nhốt trong bóng tối, sắp phá tan gông xiềng giam giữ đến nơi.
Cốc cốc.......
"Cô nương, cô nương, chim cô đưa cho ta sắp phá sập phòng ta đến nơi rồi."
Sơ Tranh quay ra cửa nhìn một hồi, rồi lại nắm chặt cằm Tạ Xu hôn lên một cái: "Ta không hạ dược với ngươi."
Cô đưa bình thuốc kia cho Tạ Xu, xoay người bước xuống giường, mặc áo khoác vào rồi mở cửa.
Cửa phòng chỉ mở hé ra một khoảng nhỏ, cô vừa đi ra liền đóng cửa lại.
Thẳng đến khi gian phòng đã yên tĩnh trở lại, thân thể căng cứng của Tạ Xu mới chậm rãi thả lỏng.
Hắn mềm nhũn nằm trên giường, giống như người vừa ngâm dưới nước được cứu lên, hé miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm không khí.
Vừa rồi, hắn thực sự đã cho rằng, nàng sẽ rót bằng hết thuốc này ép mình uống.
—— Ta nói cho ngươi biết, Tạ Xu. Coi như ta không cho ngươi ăn thứ thuốc này, dù ta có muốn làm gì ngươi cũng không thể chạy thoát.
—— Ta không hạ dược với ngươi.
Tạ Xu siết chặt bình sứ trong tay.
Không thể tin tưởng nàng.
Không thể tin tưởng nàng.
Tạ Xu ngồi im trên giường một hồi lâu, rốt cuộc mới sờ tới y phục của mình.
Diêu Dạ bỗng đẩy cửa tiến vào. "Vị cô nương kia nhờ ta tới xem thương thế cho ngươi một chút......"
Diêu Dạ bỗng nhiên đứng im tại cửa vào, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bờ vai của Tạ Xu.
Tạ Xu gấp gáp kéo lại y phục xộc xệch, quay người lại nhìn hắn: "Ta không sao, không cần phiền......."
Ầm ——
Cửa "Rầm" một tiếng đóng sập lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Xu còn chưa kịp thấy rõ biểu cảm kì lạ của Diêu Dạ.
Hắn bất giác sờ lên cái bớt kia, đáy lòng không hiểu sao lại ẩn ẩn sự bất an.
-
Diêu Dạ vẫn đứng tại cửa phòng, giống như đã trông thấy thứ gì đó rất kinh khủng, hắn đi lại tại chỗ vài bước, rồi lập tức trở về gian phòng của mình.
Sơ Tranh giáo huấn Vô Địch một trận, còn dọa sẽ đem nó đi nấu canh.
Diêu Dạ trở về phòng, đóng cửa lại, ánh mắt sáng rực nhìn vào cô.
Sơ Tranh: ".........."
Sai hắn đi xem thẻ người tốt có tí, làm sao lại như gặp quỷ về thế kia?
Thẻ người tốt đã làm gì rồi?
Đừng nói là lại chạy nhé!
Sơ Tranh vội túm Thiên Cẩm Thử cùng Vô Địch đi ra phía cửa.
Diêu Dạ đang đứng ngay cửa, vừa thấy cô muốn đi, hắn vội chắn cửa, cản lại đường đi của cô.
"Cô nương, ta có một vấn đề."
"Người chạy rồi?"
"???" Diêu Dạ chợt sửng sốt: "Không phải, hắn rất tốt. Ta chỉ là có vấn đề khác muốn hỏi cô."
Không chạy là tốt rồi.
"Hỏi đi."
Diêu Dạ bất chợt nuốt một ngụm nước bọt: "Vị công tử kia, cô nương có biết hắn là ai không?"
"Là người của ta." Sơ Tranh hùng hồn đáp lời.
"............."
Diêu Dạ bị cái đáp án này làm cho suýt chút nữa đã quên mình định hỏi gì luôn.
Hắn hít thở sâu một hơi: "Cô nương, ngươi đã nhìn thấy vết bớt kia của hắn chưa?"
Diêu Dạ chỉ chỉ vào vị trí đằng sau bả vai của mình, chính là vị trí vết bớt của Tạ Xu.
"............"
Ánh mắt Sơ Tranh nhìn hắn chợt lạnh lẽo.
"Ngươi có biết cái bớt đó là gì không?" Diêu Dạ không chú ý đến ánh mắt của Sơ Tranh, hắn bồn chồn đi đi lại lại tại chỗ: "Ngươi có biết hắn là ai không?"
"Vấn đề gì." Sơ Tranh sốt ruột hỏi.
"Ngươi thật sự không biết?"
"Không biết."
"Cô đã nghe qua Trọng Tuyết Dạ Nguyệt chưa?" Diêu Dạ lại hỏi.
Sơ Tranh nhớ, Tạ Xu cũng từng hỏi cô về vấn đề này.
Nhưng Sơ Tranh vẫn lắc đầu.
Diêu Dạ lẩm bẩm: "Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, hắn là Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, là người của Tạ gia, mỗi một người trong Tạ gia đều sẽ có một vết bớt như thế."
Sơ Tranh nhớ rõ, hắn đâu có cùng Diêu Dạ nói qua Tạ Xu kêu cái gì....
Mà Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là cái gì?
Diêu Dạ thâm sâu nhìn Sơ Tranh một chút, không còn dáng vẻ lăng xăng mọi khi nữa, nhìn Diêu Dạ lúc này nghiêm túc trầm ổn hơn rất nhiều.
"Trọng Tuyết Dạ Nguyệt là tên một địa phương, ở nơi đó, cho dù là vào ban ngày, mặt trăng cũng vẫn treo cao, một năm bốn mùa vĩnh viễn có tuyết rơi, thế nhưng cây cối hoa cỏ vẫn xanh tươi như ở thế giới bên ngoài, tuyết rơi nhưng sẽ không rơi dày chồng chất. Bầu trời luôn luôn có hoa tuyết tung bay, nhưng mặt đất lại chỉ có một tầng tuyết trắng mỏng manh, thật sự đẹp như tiên cảnh, vì thế mới có tên gọi Trọng Tuyết Dạ Nguyệt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mà duy trì chưởng quản địa phương này là một gia tộc, chính là gia tộc họ Tạ kia."
"Năm năm trước, Tạ gia bị hủy diệt, toàn bộ vùng Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đều bị sụp đổ, đang giữa mùa hè nóng bức ở Đông Uyên mà lại ròng rã đổ tuyết lớn ba tháng."
Lúc Diêu Dạ nói, tựa hồ nhớ lại vẫn còn kinh sợ.
Thần sắc Sơ Tranh vẫn chỉ lãnh đạm thản nhiên: "A."
Năm năm trước....... Cùng với thời gian Tạ Xu bị Sở Ứng Ngữ nhặt về cũng có tương đồng.
Lúc ấy Tạ Xu bị trọng thương, sau khi được Sở Ứng Ngữ nhặt về, hắn hôn mê ròng rã hai năm mới tỉnh lại, thời gian dưỡng thương lại thêm một năm nữa, có thể thấy được lúc ấy hắn bị thương nặng đến mức nào.
"Không phải chứ cô nương, đề nghị cô phản ứng lớn hơn cho ta a, kia là người của Tạ gia đấy!!" Diêu Dạ nói xong lại cũng cảm thấy không đúng lắm, cô nương này cũng không phải người Đông Uyên, nghe xong nhiều lắm cũng chỉ như nghe thời sự xa lạ là đúng rồi.
Diêu Dạ lại nói: "Cô nương, ta nói cho cô biết, người của Tạ gia nếu không chết, thì khẳng định là sẽ bị tìm mọi cách báo thù. Cô cùng hắn đứng chung một chỗ, cẩn thận mệnh cũng sẽ không thọ đâu."
"Nhiều người muốn hắn chết thế sao?" Thẻ người tốt sao lại đáng thương thế chứ?
"Đương nhiên, một khi có người biết hắn còn sống, tất hắn sẽ bị đuổi tận giết tuyệt."
"Vì sao?"
"Ngươi có biết gì về Đông Uyên không?" Diêu Dạ hỏi lại.
"Tên Đông Uyên." Thực không dám giấu dốt, ta biết mỗi cái tên Đông Uyên này thôi.
"???????" Diêu Dạ ngẫm lại mãi mới hiểu: "Không phải cô mới chỉ nghe qua cái tên Đông Uyên đấy chứ?"
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.
Diêu Dạ trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày sau mới chậm rãi giơ ngón cái lên: "Cô nương, ngươi đây là cũng đi Đông Uyên sao?"
Khách nhân trên chiếc thuyền này, ngoại trừ đi Đông Uyên thì cũng làm gì dừng lại chỗ nào nữa.
Sơ Tranh: "Không được sao?"
Diêu Dạ phục lăn: "Dũng khí cô nương quả thật rất lớn."
Chẳng biết Đông Uyên là cái gì mà cũng dám đi tới Đông Uyên.
Đông Uyên cùng thế giới này rất khác biệt, nơi đó không có quốc gia.
Từng địa phương đều bị cái đại gia tộc chiếm cứ, trong đó địa vị cao nhất là bốn gia tộc: Thẩm gia, Quân gia, Mộ Dung gia, và Tạ gia.
Tạ gia từ xưa đến nay vẫn ở trong Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, giao thiệp cùng ba nhà khác cũng lạnh nhạt, không tranh cũng không đoạt, càng giống như một gia tộc lánh đời tịnh thế.
Cho nên trong Đông Uyên, tranh giành sâu sắc nhất là giữ ba gia tộc kia.
Mấy năm trước, ba đại gia tộc đang một mực tranh chấp với nhau lại bỗng nhiên bí mật lui tới, cũng cùng lúc đó, vùng Trọng Tuyết Dạ Nguyệt lại đột nhiên sụp đổ.
Người Đông Uyên tuy phần lớn đều không biết nguyên nhân vì sao Trọng Tuyết Dạ Nguyệt sụp đổ, nhưng cũng có một số ít người biết chuyện.
Đó là bởi vì tam đại gia tộc đã liên thủ đối phó với Tạ gia.
"Vì sao?"
"Vì sao?" Diêu Dạ lắc đầu: "Không biết, bất quá vị đang ở trong phòng cô nương thì hẳn là sẽ biết."
"Ngươi họ gì?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
Trên gương mặt thanh tú của Diêu Dạ lộ rõ vẻ nghi hoặc mờ mịt: "Không phải ta đã nói tên của ta với cô nương rồi sao?"
"Ta hỏi ngươi họ gì."
".........."
Diêu Dạ trầm mặc một hồi rồi mới trả lời: "Ta họ Thẩm, có điều cô nương yên tâm, ta sẽ không nói chuyện này cho người nào khác, thật ra ta và Thẩm gia cũng không có quan hệ mấy đâu."
Diêu Dạ nhất tay xin thề.
Sơ Tranh đứng dậy, lúc đi đến cửa, cô chợt quay đầu lại: "Ta họ Quân."
Diêu Dạ: "............"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro