Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quần hạ chi thần (2)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Trước lúc này, Đại hoàng nữ đã mang người tiến vào một thông đạo dưới
lòng đất, khi thông đạo phát sinh sự cố sụp đổ, Đại hoàng nữ và Tạ Xu
đồng thời bị chôn xuống dưới.
Nhưng lúc nguyên chủ tỉnh lại thì đã không thấy tung tích Tạ Xu đâu nữa.
Sau khi nguyên chủ chết, Tạ Xu một lần nữa rơi vào tay Đại hoàng nữ.
Người bên cạnh Đại hoàng nữ đều là cao thủ, Tạ Xu bị bắt về, một lần nữa bị nàng ta giam lỏng bên người.
Tạ Xu vì muốn khôi phục lại thực lực mà đã dùng một loại bí thuật để cưỡng chế tu luyện.
Cuối cùng Tạ Xu bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng thần chí của Tạ Xu vẫn còn, hắn vẫn cứ tu luyện như vậy, một đường hắc hóa vẫy chào.....
-
Tạ Xu ôm lấy cần cổ bị đánh có hơi đau nhức, chậm chạp ngồi dậy, theo bản năng hắn sờ người mình một cái.
Thấy y phục vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Xu ngước mắt nhìn về phía đối diện, trong ánh sáng mơ hồ, thân hình nữ tử cũng trở nên mơ hồ theo, giống như được che phủ bởi một tầng lụa mỏng.
Ầm ầm ——
Mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Tạ Xu chống vào vách đá đằng sau cố giữ vững thân thể, xung quanh thỉnh thoảng lại có đá vụn rơi xuống.
Khi Tạ Xu vẫn còn đang nghi hoặc cuộc đời thì phía trước bất ngờ sụp xuống, sau đó có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, một thông đạo xuất hiện ra ở phía trước.
Thân ảnh mơ hồ đứng ở nơi đó, rồi bước vào thông đạo.
Nhưng mới được một lúc, nàng đã lại quay về: "Suýt chút nữa thì quên xách ngươi theo." Thẻ người tốt không thể ném lung tung a!
Tạ Xu: "......"
Xin cô quên tôi đi.
Sơ Tranh nắm lấy cánh tay Tạ Xu: "Còn đi được không?"
"Đương nhiên là tốt hơn so với điện hạ rồi." Giọng điệu Tạ Xu vẫn cợt nhả trào phúng như vậy, hắn muốn rút tay mình ra, kết quả lại phát hiện khí lực của Sơ Tranh quá lớn.
Nội tâm của hắn trầm xuống.
Sơ Tranh xách hắn đi về phía trước.
Tạ Xu hơi lảo đảo rồi cũng miễn cưỡng đuổi theo kịp bước chân Sơ Tranh.
Thông đạo này cực kỳ rộng rãi, hai bên đều có ánh nến chiếu sáng, trên vách tường của thông đạo còn có khắc bích họa, bích họa có vẻ là từ cổ xưa, bây giờ đã trở nên mờ nhạt không nhìn ra hình thù.
Tạ Xu vội vã đi qua nên cũng không nhìn ra trên bích họa vẽ cái gì.
"Điện họa, ngươi có thể thả ta ra." Tạ Xu cố gắng giải cứu bản thân: "Điện hạ đừng lo lắng, ta không có năng lực bảo vệ mình nên sẽ không chạy loạn đâu."
Răng rắc——
Câu nói Tạ Xu vừa thốt ra thì đã có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Sơ Tranh dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Xu.
Dưới ánh nến mờ ảo, nam tử mặc một bộ y phục đỏ rực như lửa, tóc đen như mực tùy ý dùng ngọc quan cố định lại, một nửa buông xõa ra sau gáy.
Khuôn mặt nam tử rất thanh tú, ánh nến thắp sáng lên một tia sáng rất nhỏ trong đáy mắt của hắn, tựa như vệt sáng mờ ảo xuất hiện trên bầu trời đêm.
Đôi môi mỏng nhẹ cong lên, mắt phượng ẩn tàng nét nghiêm nghị, yêu dã lại tự phụ, cho dù thế gian tuyệt sắc đứng ở trước mặt có lẽ cũng bị hắn làm cho lu mờ.
Thẻ người tốt sao lại đẹp mắt như vậy.
Khó trách Đại nữ hoàng kia lại thích hắn như thế.
Nhưng mà......
Âm thanh vừa rồi là cái gì?
Vèo ——
Vèo vèo vèo ——
Mũi tên từ hai bên lối đi bất ngờ bắn ra, Sơ Tranh nhanh tay nhanh mắt kéo Tạ Xu tránh đi.
Đợt đầu tiên số lượng mũi tên còn chưa nhiều, nhưng đợt thứ hai đã dày đặc khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Tạ Xu bị Sơ Tranh chắn ở phía trước, hắn nhìn Sơ Tranh đưa tay lên, dải tơ phát sáng hiện ra trước mặt cô, mũi tên đều bị tơ hồng quét trúng, rơi loảng xoảng xuống mặt đất.
Tạ Xu nhìn chằm chằm vào lưng nữ tử, nắm đấm siết chặt lại.
Không được.......
Không có cô thì hắn cũng sẽ chết ở chỗ này.
Tạ Xu từ bỏ kế hoạch đẩy người Sơ Tranh ra, bắt đầu cật lực né tránh Sơ Tranh, nhưng rất nhanh Sơ Tranh đã phát hiện ra, mặc dù thẻ người tốt này không muốn giết mình, nhưng cũng không muốn cô được an toàn tý nào.
Toàn bộ thông đạo đều bẫy mưa tên, một đợt lại nối tiếp một đợt, mỗi lần sẽ có mấy giây dừng lại, có thể để người ta đi lên phía trước một đoạn.
Nhưng thông đạo này nhìn mãi mà không thấy điểm cuối, không biết còn bao xa nữa.
Sơ Tranh vừa phải đối phó với mấy mũi tên này, vừa phải đối phó với Tạ Xu thỉnh thoảng quấy rối.
Sơ Tranh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trước khi đợt mũi tên tiếp theo bắn ra, cô quay ngoắt lại dùng tay đập một cái, đánh cho Tạ Xu ngất xỉu lần nữa.
Tạ Xu: "....."
-
Ánh nến trong thông đạo vụt tắt, Sơ Tranh xách lấy Tạ Xu đi về phía trước trong bóng đêm, đi cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy được lối ra.
Đây là nơi quỷ quái gì.
Sơ Tranh ném Tạ Xu đi, dựa vào tường thở dốc một hơi.
Vết thương trên vai đã trở nên nghiêm trọng hơn, lúc này toàn bộ cánh tay cô đều đã cứng như đá, hơn nữa máu còn không ngừng chảy ra.
Vết thương này có chút kỳ quái, vừa rồi cô rõ ràng đã xử lý qua, nhưng có lẽ không có hiệu quả, máu vẫn chảy liên tục không ngừng.
Sơ Tranh không rõ chuyện gì xảy ra nên cũng lười quản luôn.
Mất máu quá nhiều?
Ồ.
Không sợ, dù sao chết xong cũng bị restart mà.
Trải qua mấy lần bị restart, bây giờ Sơ Tranh đã không sợ nữa rồi.
Có câu nói thế nào nhỉ:
Chỉ có số 0 kéo dài không giới hạn..... Không phải, là ở giữa 0 lần bị restart và vô số lần bị restart.
Sơ Tranh hạ quyết tâm khi nhìn thấy Đại hoàng nữ kia thì phải xử lý nàng ta trước cho hả giận.
【Chị gái nhỏ, em ngoi lên nhắc nhở chị chút.】
Sơ Tranh: "......."
Vương Bát Đản, ngậm miệng quạ của mi lại, ta không muốn nghe!
【Nhưng mà em vẫn muốn nhắc nhở chị gái nhỏ, mỗi vị diện nếu bị restart quá 3 lần thì chị sẽ phải chơi lại từ đầu đấy.】Vương Giả cực kỳ tận tụy, kể cả bị chị gái nhỏ mắng chửi, nó cũng vẫn phải nói ra thôi!
Nhóc đáng thương - Sơ - Tranh cảnh giác hỏi: "Có ý gì?"
Câu này tách từng chữ ra thì ta vẫn hiểu.
Nhưng mà kết hợp với nhau thì ta hơi không hiểu lắm.
Vương Bát Đản, ta cho mi một cơ hội nữa, ngươi cứ từ từ mà nói, từng câu từng chữ, nghĩ cho kỹ vào rồi nói cẩn thận ta nghe coi.
【......】 Vương Giả bị khí thế hung ác của Sơ Tranhhù dọa, yếu ớt trả lời: 【Chính, chính là trở lại thời điểm ban đầu khi chị mới đến vị diện này.】
Trở lại, điểm ban đầu?
Vương Bát Đản, thứ nghiệt súc này là ma quỷ sao?
Vất vả lắm mới lết được đến đây, sao có thể bị restart trở về được!
Tuyệt đối không thể!
Một nhóc đáng thương quật cường sống qua ngày.jpg
【Đúng đúng đúng chị gái nhỏ, không thể, cho nên tuyệt đối không nên bị restart a! Chúng ta nên phá sản thật pro, đừng nghĩ đến những chuyện lằng nhằng không liên quan nữa, có tiền thì mua tiên cũng được a!】Vương Giả vội vuốt mông ngựa.
Sơ Tranh hoàn toàn không thèm nghe Vương Giả sủa bậy nữa.
Cô trưng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, tự mình cân nhắc lại mọi chuyện: Cho dù bây giờ đã bị restart 1 lần, thì cũng còn 2 lần để xử lý Đại hoàng nữ nữa!
Có lời!
Không thể lãng phí!
Không đúng.
Ở vị diện thứ nhất, cô bị restart liên tùng tục như vậy mà không thấy Vương Bát Đản nhắc nhở gì là sao?
【Chị gái nhỏ, vị diện thứ nhất chị vốn đang ở điểm xuất phát mà.】
Sơ Tranh: "...." Chó chết!!
【.....】Lại mắng nó!
Vương Giả giận dỗi offline không thèm nói chuyện nữa.
Sơ Tranh cũng không muốn động đậy nữa, dựa vào tường nghỉ ngơi.
Phì......
Sơ Tranh cảm giác có thứ gì đó vừa hà hơi ở bên cạnh, lạnh buốt, âm trầm còn mang theo một mùi tanh tưởi.
Sơ Tranh nhìn vào bóng tối, không thấy gì cả.
Cô sờ bên cạnh một cái, không sờ thấy Tạ Xu đâu, mà lại sờ được một cánh tay sền sệt, trông như là một rễ cây.
Sơ Tranh ném đồ chơi kia đi, nhảy dựng lên.
Cái, cái vẹo gì đây!!!
Phì....
Cổ Sơ Tranh lạnh buốt, giống như thứ gì đó đang hà hơi lạnh vào người cô.
Sơ Tranh lập tức xoay người tung một đấm.
Trong bóng tối dường như có thứ gì đó di động, nắm đấm của Sơ Tranh đánh trượt vào không khí.
Tơ hồng trong tay áo cô thoát ra, trong bóng tối thoáng hiện lên tia sáng nhàn nhạt, Sơ Tranh mơ hồ nhìn thấy nơi cách cô 2 mét có một bóng đen đang đứng đấy.
Bóng đen cao đến nửa người, vô số rễ cây từ trong cơ thể bóng đen tuồn ra, trải đầy trên mặt đất.
Sơ Tranh: "....."
Thật, thật cmn buồn nôn!
Đây là thứ quỷ quái gì!
Ngón tay Sơ Tranh phất qua không khí một cái, tơ hồng cuốn lấy bóng đen kia, tay Sơ Tranh lại khẽ giơ lên, tơ hồng mang theo bóng đen kia đập vào bức tường bên cạnh.
Làm bổn cô nương sợ muốn chết!
Nhưng lúc nguyên chủ tỉnh lại thì đã không thấy tung tích Tạ Xu đâu nữa.
Sau khi nguyên chủ chết, Tạ Xu một lần nữa rơi vào tay Đại hoàng nữ.
Người bên cạnh Đại hoàng nữ đều là cao thủ, Tạ Xu bị bắt về, một lần nữa bị nàng ta giam lỏng bên người.
Tạ Xu vì muốn khôi phục lại thực lực mà đã dùng một loại bí thuật để cưỡng chế tu luyện.
Cuối cùng Tạ Xu bị tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng thần chí của Tạ Xu vẫn còn, hắn vẫn cứ tu luyện như vậy, một đường hắc hóa vẫy chào.....
-
Tạ Xu ôm lấy cần cổ bị đánh có hơi đau nhức, chậm chạp ngồi dậy, theo bản năng hắn sờ người mình một cái.
Thấy y phục vẫn còn thì thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Xu ngước mắt nhìn về phía đối diện, trong ánh sáng mơ hồ, thân hình nữ tử cũng trở nên mơ hồ theo, giống như được che phủ bởi một tầng lụa mỏng.
Ầm ầm ——
Mặt đất đột nhiên rung chuyển.
Tạ Xu chống vào vách đá đằng sau cố giữ vững thân thể, xung quanh thỉnh thoảng lại có đá vụn rơi xuống.
Khi Tạ Xu vẫn còn đang nghi hoặc cuộc đời thì phía trước bất ngờ sụp xuống, sau đó có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, một thông đạo xuất hiện ra ở phía trước.
Thân ảnh mơ hồ đứng ở nơi đó, rồi bước vào thông đạo.
Nhưng mới được một lúc, nàng đã lại quay về: "Suýt chút nữa thì quên xách ngươi theo." Thẻ người tốt không thể ném lung tung a!
Tạ Xu: "......"
Xin cô quên tôi đi.
Sơ Tranh nắm lấy cánh tay Tạ Xu: "Còn đi được không?"
"Đương nhiên là tốt hơn so với điện hạ rồi." Giọng điệu Tạ Xu vẫn cợt nhả trào phúng như vậy, hắn muốn rút tay mình ra, kết quả lại phát hiện khí lực của Sơ Tranh quá lớn.
Nội tâm của hắn trầm xuống.
Sơ Tranh xách hắn đi về phía trước.
Tạ Xu hơi lảo đảo rồi cũng miễn cưỡng đuổi theo kịp bước chân Sơ Tranh.
Thông đạo này cực kỳ rộng rãi, hai bên đều có ánh nến chiếu sáng, trên vách tường của thông đạo còn có khắc bích họa, bích họa có vẻ là từ cổ xưa, bây giờ đã trở nên mờ nhạt không nhìn ra hình thù.
Tạ Xu vội vã đi qua nên cũng không nhìn ra trên bích họa vẽ cái gì.
"Điện họa, ngươi có thể thả ta ra." Tạ Xu cố gắng giải cứu bản thân: "Điện hạ đừng lo lắng, ta không có năng lực bảo vệ mình nên sẽ không chạy loạn đâu."
Răng rắc——
Câu nói Tạ Xu vừa thốt ra thì đã có một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Sơ Tranh dừng lại, quay đầu nhìn Tạ Xu.
Dưới ánh nến mờ ảo, nam tử mặc một bộ y phục đỏ rực như lửa, tóc đen như mực tùy ý dùng ngọc quan cố định lại, một nửa buông xõa ra sau gáy.
Khuôn mặt nam tử rất thanh tú, ánh nến thắp sáng lên một tia sáng rất nhỏ trong đáy mắt của hắn, tựa như vệt sáng mờ ảo xuất hiện trên bầu trời đêm.
Đôi môi mỏng nhẹ cong lên, mắt phượng ẩn tàng nét nghiêm nghị, yêu dã lại tự phụ, cho dù thế gian tuyệt sắc đứng ở trước mặt có lẽ cũng bị hắn làm cho lu mờ.
Thẻ người tốt sao lại đẹp mắt như vậy.
Khó trách Đại nữ hoàng kia lại thích hắn như thế.
Nhưng mà......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh vừa rồi là cái gì?
Vèo ——
Vèo vèo vèo ——
Mũi tên từ hai bên lối đi bất ngờ bắn ra, Sơ Tranh nhanh tay nhanh mắt kéo Tạ Xu tránh đi.
Đợt đầu tiên số lượng mũi tên còn chưa nhiều, nhưng đợt thứ hai đã dày đặc khiến người ta không có chỗ nào để trốn.
Tạ Xu bị Sơ Tranh chắn ở phía trước, hắn nhìn Sơ Tranh đưa tay lên, dải tơ phát sáng hiện ra trước mặt cô, mũi tên đều bị tơ hồng quét trúng, rơi loảng xoảng xuống mặt đất.
Tạ Xu nhìn chằm chằm vào lưng nữ tử, nắm đấm siết chặt lại.
Không được.......
Không có cô thì hắn cũng sẽ chết ở chỗ này.
Tạ Xu từ bỏ kế hoạch đẩy người Sơ Tranh ra, bắt đầu cật lực né tránh Sơ Tranh, nhưng rất nhanh Sơ Tranh đã phát hiện ra, mặc dù thẻ người tốt này không muốn giết mình, nhưng cũng không muốn cô được an toàn tý nào.
Toàn bộ thông đạo đều bẫy mưa tên, một đợt lại nối tiếp một đợt, mỗi lần sẽ có mấy giây dừng lại, có thể để người ta đi lên phía trước một đoạn.
Nhưng thông đạo này nhìn mãi mà không thấy điểm cuối, không biết còn bao xa nữa.
Sơ Tranh vừa phải đối phó với mấy mũi tên này, vừa phải đối phó với Tạ Xu thỉnh thoảng quấy rối.
Sơ Tranh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trước khi đợt mũi tên tiếp theo bắn ra, cô quay ngoắt lại dùng tay đập một cái, đánh cho Tạ Xu ngất xỉu lần nữa.
Tạ Xu: "....."
-
Ánh nến trong thông đạo vụt tắt, Sơ Tranh xách lấy Tạ Xu đi về phía trước trong bóng đêm, đi cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy được lối ra.
Đây là nơi quỷ quái gì.
Sơ Tranh ném Tạ Xu đi, dựa vào tường thở dốc một hơi.
Vết thương trên vai đã trở nên nghiêm trọng hơn, lúc này toàn bộ cánh tay cô đều đã cứng như đá, hơn nữa máu còn không ngừng chảy ra.
Vết thương này có chút kỳ quái, vừa rồi cô rõ ràng đã xử lý qua, nhưng có lẽ không có hiệu quả, máu vẫn chảy liên tục không ngừng.
Sơ Tranh không rõ chuyện gì xảy ra nên cũng lười quản luôn.
Mất máu quá nhiều?
Ồ.
Không sợ, dù sao chết xong cũng bị restart mà.
Trải qua mấy lần bị restart, bây giờ Sơ Tranh đã không sợ nữa rồi.
Có câu nói thế nào nhỉ:
Chỉ có số 0 kéo dài không giới hạn..... Không phải, là ở giữa 0 lần bị restart và vô số lần bị restart.
Sơ Tranh hạ quyết tâm khi nhìn thấy Đại hoàng nữ kia thì phải xử lý nàng ta trước cho hả giận.
【Chị gái nhỏ, em ngoi lên nhắc nhở chị chút.】
Sơ Tranh: "......."
Vương Bát Đản, ngậm miệng quạ của mi lại, ta không muốn nghe!
【Nhưng mà em vẫn muốn nhắc nhở chị gái nhỏ, mỗi vị diện nếu bị restart quá 3 lần thì chị sẽ phải chơi lại từ đầu đấy.】Vương Giả cực kỳ tận tụy, kể cả bị chị gái nhỏ mắng chửi, nó cũng vẫn phải nói ra thôi!
Nhóc đáng thương - Sơ - Tranh cảnh giác hỏi: "Có ý gì?"
Câu này tách từng chữ ra thì ta vẫn hiểu.
Nhưng mà kết hợp với nhau thì ta hơi không hiểu lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Bát Đản, ta cho mi một cơ hội nữa, ngươi cứ từ từ mà nói, từng câu từng chữ, nghĩ cho kỹ vào rồi nói cẩn thận ta nghe coi.
【......】 Vương Giả bị khí thế hung ác của Sơ Tranhhù dọa, yếu ớt trả lời: 【Chính, chính là trở lại thời điểm ban đầu khi chị mới đến vị diện này.】
Trở lại, điểm ban đầu?
Vương Bát Đản, thứ nghiệt súc này là ma quỷ sao?
Vất vả lắm mới lết được đến đây, sao có thể bị restart trở về được!
Tuyệt đối không thể!
Một nhóc đáng thương quật cường sống qua ngày.jpg
【Đúng đúng đúng chị gái nhỏ, không thể, cho nên tuyệt đối không nên bị restart a! Chúng ta nên phá sản thật pro, đừng nghĩ đến những chuyện lằng nhằng không liên quan nữa, có tiền thì mua tiên cũng được a!】Vương Giả vội vuốt mông ngựa.
Sơ Tranh hoàn toàn không thèm nghe Vương Giả sủa bậy nữa.
Cô trưng khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, tự mình cân nhắc lại mọi chuyện: Cho dù bây giờ đã bị restart 1 lần, thì cũng còn 2 lần để xử lý Đại hoàng nữ nữa!
Có lời!
Không thể lãng phí!
Không đúng.
Ở vị diện thứ nhất, cô bị restart liên tùng tục như vậy mà không thấy Vương Bát Đản nhắc nhở gì là sao?
【Chị gái nhỏ, vị diện thứ nhất chị vốn đang ở điểm xuất phát mà.】
Sơ Tranh: "...." Chó chết!!
【.....】Lại mắng nó!
Vương Giả giận dỗi offline không thèm nói chuyện nữa.
Sơ Tranh cũng không muốn động đậy nữa, dựa vào tường nghỉ ngơi.
Phì......
Sơ Tranh cảm giác có thứ gì đó vừa hà hơi ở bên cạnh, lạnh buốt, âm trầm còn mang theo một mùi tanh tưởi.
Sơ Tranh nhìn vào bóng tối, không thấy gì cả.
Cô sờ bên cạnh một cái, không sờ thấy Tạ Xu đâu, mà lại sờ được một cánh tay sền sệt, trông như là một rễ cây.
Sơ Tranh ném đồ chơi kia đi, nhảy dựng lên.
Cái, cái vẹo gì đây!!!
Phì....
Cổ Sơ Tranh lạnh buốt, giống như thứ gì đó đang hà hơi lạnh vào người cô.
Sơ Tranh lập tức xoay người tung một đấm.
Trong bóng tối dường như có thứ gì đó di động, nắm đấm của Sơ Tranh đánh trượt vào không khí.
Tơ hồng trong tay áo cô thoát ra, trong bóng tối thoáng hiện lên tia sáng nhàn nhạt, Sơ Tranh mơ hồ nhìn thấy nơi cách cô 2 mét có một bóng đen đang đứng đấy.
Bóng đen cao đến nửa người, vô số rễ cây từ trong cơ thể bóng đen tuồn ra, trải đầy trên mặt đất.
Sơ Tranh: "....."
Thật, thật cmn buồn nôn!
Đây là thứ quỷ quái gì!
Ngón tay Sơ Tranh phất qua không khí một cái, tơ hồng cuốn lấy bóng đen kia, tay Sơ Tranh lại khẽ giơ lên, tơ hồng mang theo bóng đen kia đập vào bức tường bên cạnh.
Làm bổn cô nương sợ muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro