Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Quần hạ chi thần (6)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Ngày thứ ba Sơ Tranh mới đi ra ngoài.
Đội ngũ gặp phải đám người Hạ quốc, Quách Chấn cùng công chúa Hạ quốc đều ở trong đó.
Công chúa Hạ quốc đứng bên cạnh một thiếu niên khác hỏi han ân cần, Quách Chấn đang đứng cách đó hơi xa, rõ ràng không nhận được sự chào đón của công chúa.
Quách Chấn thấy Sơ Tranh thì liền nhớ lại tình cảnh của mình.
Chuyện Mộc Ảnh Thú, hắn càng nghĩ lại chỉ càng thấy người đáng nghi nhất là Sở Ứng Ngữ.
Nàng ta khiến công chúa hiểu lầm, bây giờ công chúa còn chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Vì thế Quách Chấn vừa thấy Sơ Tranh đã bắt đầu mở máy nói xoáy: "Hừm, tìm được điện hạ nhà các ngươi rồi à? Ta còn tưởng điện hạ nhà các ngươi còn muốn ở dưới đó sinh hài tử với tên nam sủng kia xong rồi mới mò ra ngoài chứ."
"Quách Chấn ngươi đừng kiếm chuyện nữa!" Nội tâm đám người Tĩnh Nguyên bên này run rẩy không thôi.
Tên ngớ ngẩn này cách xa công tử Tạ Xu ra!
Hắn muốn chết cũng đừng kéo bọn họ ra làm đệm lưng chứ!
"Ta kiếm chuyện? Sao ta lại kiếm chuyện được? Điều ta nói không phải là sự thật sao?"
Quách Chấn có địa vị không thấp, hắn chỉ cần buông một câu là lập tức có kẻ tung người hứng.
Mồm năm miệng mười bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Từ ngữ ô ế nghe đến chói tai.
Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có nên xử lý thứ súc vật này luôn không.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ tiêu hết một ngàn Huyền thạch trung phẩm.】Vương Giả tuyên bố nhiệm vụ cực kỳ kịp thời.
Triệt để theo phương châm "nơi nào có người nơi đó có phá sản".
Sơ Tranh: "......."
Được thôi.
Ta không động tay.
Sơ Tranh ngoắc tay gọi người bên cạnh.
"Điện hạ, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy." Người kia lập tức nói.
Sơ Tranh đưa huyền thạch cho người kia: "Đánh tên họ Quách kia, những huyền thạch này chia đều cho các ngươi."
"....."
Quả nhiên điện hạ tức giận rồi!
Nhưng mà tên họ Quách thật sự cũng rất ngứa đòn.
Sơ Tranh vừa mở miệng, một đám người không nói hai lời đã xông vào tẩn nhau.
Hai bên đều là những người trẻ tuổi nóng tính, vốn đã rất dễ dàng nóng máu xung đột.
Nơi này đa phần đều là Huyền Sư và Huyền Vương, huyền khí màu cam và màu đỏ đan vào nhau, chói lọi như pháo hoa.
Sơ Tranh tìm một nơi đặt mông xuống, trưng tư thế lạnh lùng ra xem diễn.
"Các ngươi đừng đánh nữa."
"Dừng tay!"
"Ta bảo các ngươi dừng tay lại!"
Công chúa Hạ quốc ở bên cạnh gấp đến đỏ cả mắt, nhưng lời nàng ta nói giờ phút này đều chẳng ai thèm nghe, không ai nghe nàng ta nói, còn suýt chút nữa làm nàng ta bị thương luôn.
Hai bên đang đánh nhau đến tưng bừng khói lửa, từ phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng rền vang như đất trời bị rung chuyển.
Tiếng động này khiến đám người như bị ấn nút tạm dừng.
"Chít chít!"
Ở phía xa cây cối khuynh đảo, tiếng rống giận dữ của Huyền thú vang vọng khắp đất trời.
Sơ Tranh cảm nhận được từ trong tiếng rống giận dữ kia có một áp lực vô cùng mạnh mẽ, phương hướng là từ rừng cây kia ào tới, nhưng hơi không giống tiếng gầm gừ lắm.
Những người thực lực yếu chịu không nổi đều phải bịt lỗ tai kêu rên.
Mặt đất chấn động.
Cây cối không ngừng đổ rạp xuống.
Một con chuột lớn màu vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con chuột vàng đang bị người ta công kích, phẫn nộ giơ móng vuốt lên, lông trên người dựng thẳng đứng lên như thép.
Chuột vàng tung cơ thể lên, cương châm vù vù quăng khắp bốn phía, bắn ra rồi mà còn có thể quay trở về người nó.
Sơ Tranh nhìn cực kỳ chăm chú.
Con chuột này thật lớn a!
So với rừng cây còn cao hơn một chút, y như một ngọn núi nhỏ.
"Đây là Huyền thú sao?"
"Có người đang giao thủ với nó!"
"Trời đất ơi, lớn quá........ Ta còn chưa từng nhìn thấy Huyền thú lớn như vậy đâu."
"Huyền thú cái rắm, cmn đây là Thánh thú Thiên Cẩm Thử!" Một người có kiến thức kêu to: "Còn trơ mắt ra nhìn làm gì, không muốn sống nữa à, chạy đi!"
Nếu là Huyền thú thì bọn họ có thể hợp lực lại miễn cưỡng đối phó được một chút.
Nhưng mẹ nó đây là Thánh thú, chút thực lực của bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng cho nó nữa là.
"Điện hạ, chạy mau!"
Đám người vừa rồi còn đánh nhau đã quay về, thúc giục Sơ Tranh rời đi.
Thiên Cẩm Thử đang đánh nhau, lúc này đang di chuyển về phía bọn họ, đất trời càng trở nên rung chuyển đến lợi hại.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết mười hỏa tinh.】
Sơ Tranh: "......"
Không phải chứ Vương Bát Đản, bọn họ đều hô hào kêu ta chạy, mi lại bảo ta đi phá sản là thế vẹo nào? Giờ là lúc thích hợp sao?
【Chị gái nhỏ, tin em đi!】
Ta vạch đầu gối ra mà tin còn hơn!
Mà hỏa tinh là thứ quỷ gì?
Tiền tệ thông dụng nơi này không phải là Huyền Thạch sao?
Ta nói cho mi biết Vương Bát Đản, đừng có mà xúi giục bậy bạ nhé!
【Chị gái nhỏ, mặc dù Huyền Thạch là tiền tệ thông dụng, nhưng mà những vật khác cũng có thể dùng để trao đổi, cho nên trên lý thuyết vẫn có thể được dùng làm tiền tệ, chẳng qua không được lưu hành nhiều bằng thôi.】
Vương Giả gượng ép giải thích một lần.
Sơ Tranh: "......"
【Chị gái nhỏ, em phổ cập thêm chút kiến thức khoa học Thiên Cẩm Thử cho chị nhé. Nó đặc biệt thích Hỏa tinh.】
Sơ Tranh: "......" Hết?
【Hết rồi.】Nhắc nhở này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Sơ Tranh nhìn con chuột lớn quá mức bình thường kia.
Mi bảo ta đi tìm một con chuột nói chuyện phá sản?!
Chuột a!
Chuột!
Con rùa nhà mi với nó đúng là cùng một lò mà ra mà!
【......】Mèo chuột một ổ, kéo thêm con rùa nhà nó ra làm cái lông gì? 【Chị gái nhỏ cố lên a!】
Muốn kiên nhẫn đối xử với chị gái nhỏ thật tốt!
Muốn hòa ái dễ gần đối xử với chị gái nhỏ thật tốt!
Nó là một hệ thống có nội hàm a!
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Sơ Tranh nhân cơ hội rời khỏi đội ngũ.
Cô đi về phía sau, khi đi ngang qua đội ngũ của Hạ quốc thì nhìn thấy công chúa Hạ quốc và người thanh niên kia đang đi cùng nhau, Quách Chấn chạy phía sau bọn họ.
Công chúa Hạ quốc bỗng nhiên ngã về phía trước, thanh niên bị công chúa vịn lấy cũng ngã theo.
"Mạc ca ca, Mạc ca ca huynh không sao chứ."
"Khụ khụ khụ..... Không sao."
Công chúa Hạ quốc đỡ người dậy, quay đầu phẫn nộ trừng: "Quách Chấn, ngươi đẩy ta làm gì?"
"Công chúa ngài nói gì vậy?" Trên mặt Quách Chấn mịt mờ toàn sương mù: "Chúng ta nhanh...."
Bốp!
Công chúa Hạ quốc vung một cái tát vào mặt Quách Chấn.
"Quách Chấn, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!"
Nàng ta quay người đỡ thanh niên kia rời đi, bỏ lại Quách Chấn mặt mũi vẫn còn chấn kinh.
Hắn đã làm gì đâu?
Quách Chấn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sơ Tranh đang đứng cách đó không xa, người xung quanh đều đang chạy về phía trước, chỉ có một mình cô đứng ở một bên, tĩnh lặng im ắng, thanh nhã lạnh lẽo, cứ như đã được ngăn cách triệt để khỏi hỗn loạn.
Trong đầu Quách Chấn lóe lên tia sáng, phảng phất như vừa nghĩ ra cái gì đó.
"Sở Ứng Ngữ!" Quách Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Sơ Tranh: "Là ngươi làm!"
Chắc chắn là nàng ta đã khiến công chúa hiểu lầm hắn đến ba lần bảy lượt!
"Ngươi có chứng cứ không?" Sơ Tranh vẫn trưng ra nét mặt lạnh lùng: "Đừng có mà ngậm máu phun người." Ta cũng không phải Sở Ứng Ngữ.
"Sao nào, ngươi dám làm lại không dám nhận! Sở Ứng Ngữ, từ khi nào ngươi lại biến thành bộ dạng này rồi? Trước kia không phải vẫn luôn phách lối dám làm dám chịu sao?" Quách Chấn tức giận đến không còn lời nào để hình dung.
Một số người bị rơi lại phía sau, thấy Quách Chấn không chạy đi mà còn đứng lý luận với Sơ Tranh thì lớn tiếng gọi hắn mau tranh thủ thời gian đi.
"Ta nói không phải là ta."
"Ngươi......."
Ầm ầm——
Mặt đất càng trở nên chấn động.
Suýt chút nữa Quách Chấn cũng đứng không vững.
Con chuột bự ngày càng đến gần, Huyền khí công kích nó ở bốn phương tám hướng đều rơi xuống, chỉ trong chốc lát mà đất đá tung tóe, khói lửa mịt mù, cảm giác như đất trời quay cuồng sắp sập xuống đến nơi rồi.
Quách Chấn bị dọa đến cả kinh thất sắc.
Hắn nhanh chóng quét mắt về phía Sơ Tranh, thấy ánh mắt của cô còn đang dính chặt trên người Thiên Cẩm Thử bên kia.
Quách Chấn nghĩ ra một kế, hắn tích tụ Huyền khí trong người lại, đột ngột bắn về phía Sơ Tranh.
Đi chết đi!
Ngay vào thời điểm Quách Chấn động thủ, Sơ Tranh đã phát hiện ra, cho nên Huyền khí màu cam kia không thể đánh trúng cô.
Quách Chấn thấy mình đánh lén thất bại thì ảo não.
"Sở Ứng Ngữ, ngươi chờ đó cho ta, ta và ngươi còn chưa xong đâu!"
Sơ Tranh hờ hữngphủi tàn lửa dính trên y phục mình ra, ngay khi Quách Chấn sắp sửa biến mất, Sơ Tranh chợt giơ tay lên, ngân tuyến như giao long chui ra, quấn lấy mắt cá chân của Quách Chấn, kéo "soạt" hắn về phía sau.
Đội ngũ gặp phải đám người Hạ quốc, Quách Chấn cùng công chúa Hạ quốc đều ở trong đó.
Công chúa Hạ quốc đứng bên cạnh một thiếu niên khác hỏi han ân cần, Quách Chấn đang đứng cách đó hơi xa, rõ ràng không nhận được sự chào đón của công chúa.
Quách Chấn thấy Sơ Tranh thì liền nhớ lại tình cảnh của mình.
Chuyện Mộc Ảnh Thú, hắn càng nghĩ lại chỉ càng thấy người đáng nghi nhất là Sở Ứng Ngữ.
Nàng ta khiến công chúa hiểu lầm, bây giờ công chúa còn chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Vì thế Quách Chấn vừa thấy Sơ Tranh đã bắt đầu mở máy nói xoáy: "Hừm, tìm được điện hạ nhà các ngươi rồi à? Ta còn tưởng điện hạ nhà các ngươi còn muốn ở dưới đó sinh hài tử với tên nam sủng kia xong rồi mới mò ra ngoài chứ."
"Quách Chấn ngươi đừng kiếm chuyện nữa!" Nội tâm đám người Tĩnh Nguyên bên này run rẩy không thôi.
Tên ngớ ngẩn này cách xa công tử Tạ Xu ra!
Hắn muốn chết cũng đừng kéo bọn họ ra làm đệm lưng chứ!
"Ta kiếm chuyện? Sao ta lại kiếm chuyện được? Điều ta nói không phải là sự thật sao?"
Quách Chấn có địa vị không thấp, hắn chỉ cần buông một câu là lập tức có kẻ tung người hứng.
Mồm năm miệng mười bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Từ ngữ ô ế nghe đến chói tai.
Sơ Tranh đang suy nghĩ xem có nên xử lý thứ súc vật này luôn không.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ tiêu hết một ngàn Huyền thạch trung phẩm.】Vương Giả tuyên bố nhiệm vụ cực kỳ kịp thời.
Triệt để theo phương châm "nơi nào có người nơi đó có phá sản".
Sơ Tranh: "......."
Được thôi.
Ta không động tay.
Sơ Tranh ngoắc tay gọi người bên cạnh.
"Điện hạ, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy." Người kia lập tức nói.
Sơ Tranh đưa huyền thạch cho người kia: "Đánh tên họ Quách kia, những huyền thạch này chia đều cho các ngươi."
"....."
Quả nhiên điện hạ tức giận rồi!
Nhưng mà tên họ Quách thật sự cũng rất ngứa đòn.
Sơ Tranh vừa mở miệng, một đám người không nói hai lời đã xông vào tẩn nhau.
Hai bên đều là những người trẻ tuổi nóng tính, vốn đã rất dễ dàng nóng máu xung đột.
Nơi này đa phần đều là Huyền Sư và Huyền Vương, huyền khí màu cam và màu đỏ đan vào nhau, chói lọi như pháo hoa.
Sơ Tranh tìm một nơi đặt mông xuống, trưng tư thế lạnh lùng ra xem diễn.
"Các ngươi đừng đánh nữa."
"Dừng tay!"
"Ta bảo các ngươi dừng tay lại!"
Công chúa Hạ quốc ở bên cạnh gấp đến đỏ cả mắt, nhưng lời nàng ta nói giờ phút này đều chẳng ai thèm nghe, không ai nghe nàng ta nói, còn suýt chút nữa làm nàng ta bị thương luôn.
Hai bên đang đánh nhau đến tưng bừng khói lửa, từ phía chân trời đột nhiên truyền đến một tiếng rền vang như đất trời bị rung chuyển.
Tiếng động này khiến đám người như bị ấn nút tạm dừng.
"Chít chít!"
Ở phía xa cây cối khuynh đảo, tiếng rống giận dữ của Huyền thú vang vọng khắp đất trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh cảm nhận được từ trong tiếng rống giận dữ kia có một áp lực vô cùng mạnh mẽ, phương hướng là từ rừng cây kia ào tới, nhưng hơi không giống tiếng gầm gừ lắm.
Những người thực lực yếu chịu không nổi đều phải bịt lỗ tai kêu rên.
Mặt đất chấn động.
Cây cối không ngừng đổ rạp xuống.
Một con chuột lớn màu vàng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Con chuột vàng đang bị người ta công kích, phẫn nộ giơ móng vuốt lên, lông trên người dựng thẳng đứng lên như thép.
Chuột vàng tung cơ thể lên, cương châm vù vù quăng khắp bốn phía, bắn ra rồi mà còn có thể quay trở về người nó.
Sơ Tranh nhìn cực kỳ chăm chú.
Con chuột này thật lớn a!
So với rừng cây còn cao hơn một chút, y như một ngọn núi nhỏ.
"Đây là Huyền thú sao?"
"Có người đang giao thủ với nó!"
"Trời đất ơi, lớn quá........ Ta còn chưa từng nhìn thấy Huyền thú lớn như vậy đâu."
"Huyền thú cái rắm, cmn đây là Thánh thú Thiên Cẩm Thử!" Một người có kiến thức kêu to: "Còn trơ mắt ra nhìn làm gì, không muốn sống nữa à, chạy đi!"
Nếu là Huyền thú thì bọn họ có thể hợp lực lại miễn cưỡng đối phó được một chút.
Nhưng mẹ nó đây là Thánh thú, chút thực lực của bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng cho nó nữa là.
"Điện hạ, chạy mau!"
Đám người vừa rồi còn đánh nhau đã quay về, thúc giục Sơ Tranh rời đi.
Thiên Cẩm Thử đang đánh nhau, lúc này đang di chuyển về phía bọn họ, đất trời càng trở nên rung chuyển đến lợi hại.
【Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa canh giờ, tiêu hết mười hỏa tinh.】
Sơ Tranh: "......"
Không phải chứ Vương Bát Đản, bọn họ đều hô hào kêu ta chạy, mi lại bảo ta đi phá sản là thế vẹo nào? Giờ là lúc thích hợp sao?
【Chị gái nhỏ, tin em đi!】
Ta vạch đầu gối ra mà tin còn hơn!
Mà hỏa tinh là thứ quỷ gì?
Tiền tệ thông dụng nơi này không phải là Huyền Thạch sao?
Ta nói cho mi biết Vương Bát Đản, đừng có mà xúi giục bậy bạ nhé!
【Chị gái nhỏ, mặc dù Huyền Thạch là tiền tệ thông dụng, nhưng mà những vật khác cũng có thể dùng để trao đổi, cho nên trên lý thuyết vẫn có thể được dùng làm tiền tệ, chẳng qua không được lưu hành nhiều bằng thôi.】
Vương Giả gượng ép giải thích một lần.
Sơ Tranh: "......"
【Chị gái nhỏ, em phổ cập thêm chút kiến thức khoa học Thiên Cẩm Thử cho chị nhé. Nó đặc biệt thích Hỏa tinh.】
Sơ Tranh: "......" Hết?
【Hết rồi.】Nhắc nhở này còn chưa đủ rõ ràng sao?
Sơ Tranh nhìn con chuột lớn quá mức bình thường kia.
Mi bảo ta đi tìm một con chuột nói chuyện phá sản?!
Chuột a!
Chuột!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con rùa nhà mi với nó đúng là cùng một lò mà ra mà!
【......】Mèo chuột một ổ, kéo thêm con rùa nhà nó ra làm cái lông gì? 【Chị gái nhỏ cố lên a!】
Muốn kiên nhẫn đối xử với chị gái nhỏ thật tốt!
Muốn hòa ái dễ gần đối xử với chị gái nhỏ thật tốt!
Nó là một hệ thống có nội hàm a!
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Sơ Tranh nhân cơ hội rời khỏi đội ngũ.
Cô đi về phía sau, khi đi ngang qua đội ngũ của Hạ quốc thì nhìn thấy công chúa Hạ quốc và người thanh niên kia đang đi cùng nhau, Quách Chấn chạy phía sau bọn họ.
Công chúa Hạ quốc bỗng nhiên ngã về phía trước, thanh niên bị công chúa vịn lấy cũng ngã theo.
"Mạc ca ca, Mạc ca ca huynh không sao chứ."
"Khụ khụ khụ..... Không sao."
Công chúa Hạ quốc đỡ người dậy, quay đầu phẫn nộ trừng: "Quách Chấn, ngươi đẩy ta làm gì?"
"Công chúa ngài nói gì vậy?" Trên mặt Quách Chấn mịt mờ toàn sương mù: "Chúng ta nhanh...."
Bốp!
Công chúa Hạ quốc vung một cái tát vào mặt Quách Chấn.
"Quách Chấn, ta thật sự đã nhìn lầm ngươi!"
Nàng ta quay người đỡ thanh niên kia rời đi, bỏ lại Quách Chấn mặt mũi vẫn còn chấn kinh.
Hắn đã làm gì đâu?
Quách Chấn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Sơ Tranh đang đứng cách đó không xa, người xung quanh đều đang chạy về phía trước, chỉ có một mình cô đứng ở một bên, tĩnh lặng im ắng, thanh nhã lạnh lẽo, cứ như đã được ngăn cách triệt để khỏi hỗn loạn.
Trong đầu Quách Chấn lóe lên tia sáng, phảng phất như vừa nghĩ ra cái gì đó.
"Sở Ứng Ngữ!" Quách Chấn nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Sơ Tranh: "Là ngươi làm!"
Chắc chắn là nàng ta đã khiến công chúa hiểu lầm hắn đến ba lần bảy lượt!
"Ngươi có chứng cứ không?" Sơ Tranh vẫn trưng ra nét mặt lạnh lùng: "Đừng có mà ngậm máu phun người." Ta cũng không phải Sở Ứng Ngữ.
"Sao nào, ngươi dám làm lại không dám nhận! Sở Ứng Ngữ, từ khi nào ngươi lại biến thành bộ dạng này rồi? Trước kia không phải vẫn luôn phách lối dám làm dám chịu sao?" Quách Chấn tức giận đến không còn lời nào để hình dung.
Một số người bị rơi lại phía sau, thấy Quách Chấn không chạy đi mà còn đứng lý luận với Sơ Tranh thì lớn tiếng gọi hắn mau tranh thủ thời gian đi.
"Ta nói không phải là ta."
"Ngươi......."
Ầm ầm——
Mặt đất càng trở nên chấn động.
Suýt chút nữa Quách Chấn cũng đứng không vững.
Con chuột bự ngày càng đến gần, Huyền khí công kích nó ở bốn phương tám hướng đều rơi xuống, chỉ trong chốc lát mà đất đá tung tóe, khói lửa mịt mù, cảm giác như đất trời quay cuồng sắp sập xuống đến nơi rồi.
Quách Chấn bị dọa đến cả kinh thất sắc.
Hắn nhanh chóng quét mắt về phía Sơ Tranh, thấy ánh mắt của cô còn đang dính chặt trên người Thiên Cẩm Thử bên kia.
Quách Chấn nghĩ ra một kế, hắn tích tụ Huyền khí trong người lại, đột ngột bắn về phía Sơ Tranh.
Đi chết đi!
Ngay vào thời điểm Quách Chấn động thủ, Sơ Tranh đã phát hiện ra, cho nên Huyền khí màu cam kia không thể đánh trúng cô.
Quách Chấn thấy mình đánh lén thất bại thì ảo não.
"Sở Ứng Ngữ, ngươi chờ đó cho ta, ta và ngươi còn chưa xong đâu!"
Sơ Tranh hờ hữngphủi tàn lửa dính trên y phục mình ra, ngay khi Quách Chấn sắp sửa biến mất, Sơ Tranh chợt giơ tay lên, ngân tuyến như giao long chui ra, quấn lấy mắt cá chân của Quách Chấn, kéo "soạt" hắn về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro