Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Tế ti nhiều kiều (30)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chuyện của nguyên chủ, kỳ thật cũng không có gì đáng nói.

Chỉ là câu chuyện về một nữ hài tuổi nhỏ vô tri, bị người lừa bán, cuối cùng được bồi dưỡng thành một con cờ.

"Sao ta lại cảm thấy..." Linh Tích muốn nói lại thôi.

"Cái gì?"

Sơ Tranh vẫn dựa vào hắn, cánh môi dán lên gương mặt hắn, cách quá gần, màu đỏ ửng trên mặt Linh Tích càng nhiều.

Linh Tích thấp giọng nói: "Người nàng nói, không giống với nàng."

Trong chuyện xưa nàng kể, tiểu nữ hài kia vô tri nhát gan, chưa từng thấy thế giới bên ngoài.

Thế nhưng nàng...

Không giống.

"Bởi vì ta..."

Tắt ——

【 Tiểu tỷ tỷ xin đừng trái với quy tắc a ~ 】 Vương Giả thanh âm vui sướng nhắc nhở.

"Người sẽ trưởng thành." Sơ Tranh sửa miệng: "Chưa từng nghe thấy câu trưởng thành trong một đêm à?" Ta thì không giống, ta mẹ nó là biến thành người khác, nhưng mà Vương bát đản không cho ta nói cho chàng biết.

Linh Tích có chút mờ mịt: "Nhưng cũng sẽ không..."

Giọng điệu Sơ Tranh lạnh hơn mấy phần: "Chàng không tin ta?"

Câu nói của mình bị ném trả trở về, Linh Tích nhấp môi dưới: "Ta tin tưởng nàng."

"Ngoan."

Linh Tích đè xuống nghi vấn dưới đáy lòng, ngược lại hỏi ra một ấn đề khác: "Vì sao Diệp gia muốn đồ thành?"

Mậu Lăng Thành không quá lớn, hơn nữa lại ở vào khu vực vắng vẻ.

Tại sao Diệp Thư Lương lại muốn diệt một thành trì như vậy?

"Ta làm sao biết." Diệp Thư Lương lại không nói cho nguyên chủ biết.

"Ma pháp trận bên ngoài Mậu Lăng Thành là ám ma pháp trận?"

Sơ Tranh suy nghĩ một chút: "Ừ."

Dường như Linh Tích nghĩ đến cái gì đó: "Ta đi một lát sẽ trở lại, nàng đợi ở Thanh Phong Điện đừng đi ra ngoài, chờ ta trở lại."

Linh Tích hôn lên mặt Sơ Tranh một chút, vội vàng rời đi.

Sơ Tranh là người nghe lời như vậy sao?

Sự thật chứng minh —— cô không phải.

Linh Tích chân trước rời đi, chân sau Sơ Tranh liền đi.

...

Ban đêm.

Bởi vì chuyện ám ma pháp sư, Bồng Hoa Thành có lệnh cấm, ban đêm không cho phép lang thang trên đường, lúc này Bồng Hoa Thành phá lệ yên tĩnh.

Sơ Tranh mò đến gần Diệp gia.

Toàn bộ Diệp gia phá lệ yên tĩnh, không nhìn thấy mấy chỗ có ánh sáng.

Sơ Tranh tìm nửa ngày, mới trông thấy mấy đệ tử Diệp gia.

Bọn họ vội vàng rời khỏi Diệp gia, không biết đi làm gì.

Sơ Tranh không tìm được Diệp Thư Lương, có chút thất vọng trở về.

"Đi mau!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh vừa đi ra khỏi một ngõ nhỏ, nghênh diện chính là hai người đánh tới.

Đối phương phát hiện có người, lập tức phát động công kích.

Ma pháp hệ ám đập vào mặt, mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên một cái.

Đồng hành a!!

Sơ Tranh tránh khỏi công kích, lách mình tiến lên, một phát bắt được tay của một người trong đó, ném hắn lên trên tường.

Sơ Tranh không dùng ma pháp, mà là cận thân tác chiến, đây đối với ma pháp sư chỉ dùng pháp lực để tác chiến, tuyệt đối là phương thức công kích trí mạng.

Hai ám ma pháp sư bị Sơ Tranh đạp xuống đất.

Ám ma pháp sư "..."

Người này mẹ nó xuất hiện từ chỗ nào?

Bọn họ lại còn đánh thua!

Không phải!

Người này lại không hề dùng ma pháp!

Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, dò xét hai người bọn họ: "Các ngươi đang làm gì?"

Ám ma pháp sư: "???"

Vừa rồi bọn họ dùng ma pháp hệ ám, sao người này không hề kinh ngạc chút nào?

Một người trong đó phẫn nộ trừng Sơ Tranh một cái, ác ý hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ta hỏi các ngươi đang làm gì."

"Ngươi muốn làm gì?"

"..."

Trong ngõ nhỏ tối đen, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Sơ Tranh trói hai người kia lại, cô nhìn về phương hướng bọn họ chạy đến, bên kia là một tòa phủ đệ, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Nhưng Sơ Tranh ngửi thấy mùi máu tươi.

Khoảng cách xa như vậy, mà vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi, thì có thể tưởng tượng được, hương vị kia nồng đậm đến bao nhiêu.

Sơ Tranh suy tư một lát, đứng dậy đi đến tòa phủ đệ kia.

Cửa lớn của phủ đệ đóng chặt, Sơ Tranh leo tường vào, trong viện có không ít nằm người ngổn ngang lộn xộn trong vũng máu, đôi mắt trợn thật lớn, giống như còn lưu lại vẻ hoảng sợ, tựa hồ không thể tin được, mình cứ thế mà chết đi.

Sơ Tranh ôm chặt cánh tay.

Hơn nửa đêm trông thấy cảnh tượng như vậy, có chút dọa người.

Sơ Tranh đi một vòng quanh phủ đệ.

Chỉ có thi thể, không thấy một người sống nào.

Sơ Tranh: "..."

Diệt môn a!

Hai tên ám ma pháp sư kia có thể dùng!

Sơ Tranh leo tường ra ngoài, trở lại ngõ nhỏ trước đó.

Hai tên ám ma pháp sư kia đang liều mạng giãy dụa muốn chạy, Sơ Tranh trở về, hai người lập tức bất động.

"Những người kia có phải các ngươi giết không?" Sơ Tranh ngồi xuống góc tường, cực kì bình tĩnh hỏi bọn họ, giọng nói kia tựa như đang hỏi hôm nay trăng có đẹp không.

"..."

Hai tên ám ma pháp sư không nói một lời nhìn chằm chằm cô.

Bầu không khí trong ngõ nhỏ lâm vào an tĩnh quỷ dị.

Rốt cục, có một ám ma pháp sư không nhịn được, lên tiếng uy hiếp: "Ngươi bớt xen vào việc của người khác đi, khuyên ngươi mau thả chúng ta ra, bằng không thì ngươi không có quả ngon để ăn đâu!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh nhìn hắn một chút: "Giúp ta một việc, ta liền thả các ngươi đi."

"..."

Lời thoại này sao có chút là lạ nhỉ?

Ám ma pháp sư vóc dáng cao hơn ngờ vực: "Ngươi sẽ thả chúng ta đi?"

"Đương nhiên, ta nói lời giữ lời." Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy nghiêm túc cam đoan.

Ám ma pháp sư lùn hơn rõ ràng không tin, không ngừng nháy mắt với ám ma pháp sư cao.

Nhưng ám ma pháp sư cao cảm thấy vừa rồi Sơ Tranh không động thủ lấy mạng bọn họ, có lẽ là cô thật sự không phải muốn giết bọn họ.

"Ngươi muốn chúng ta làm gì?"

"Người ở bên trong kia là do các ngươi giết?" Sơ Tranh hất cằm về phía tòa phủ đệ yên tĩnh trong bóng tối kia.

"... Đúng thì sao?"

Sơ Tranh không rõ ý vị nói: "Vậy thì dễ làm."

"???"

...

"Ngươi có nghe nói hay không, trong thần điện có một ám ma pháp sư đấy."

"Không có khả năng! Sao Thần Điện có thể có ám ma pháp sư!"

"Chuyện này sao ta dám nói lung tung, vừa rồi ta nghe một thực khách trong tiệm nói... ngày Khải Thiên Tế Tự ấy, chính là vì có nội ứng này, nên tế ti đại nhân mới bị thương. Còn nữa, trước đó các ngươi có từng nghe qua chuyện Mậu Lăng Thành bị đồ thành không? Nghe nói hung thủ kia, chính là ám ma pháp sư trong thần điện kia đấy!"

"... Không... Không thể nào?"

Sáng sớm hôm sau, các cửa hàng lần lượt mở cửa, mà lời đồn đại cùng loại như vậy, cũng bắt đầu lưu truyền khắp trong đám người này.

"A!!!"

"Người chết —— "

Một người kêu to xông lên đường phố, vừa chạy vừa hét, chỉ vào phủ đệ đằng sau.

"Người chết!"

"Người chết..."

"Bên kia có người chết!"

Đám người nhìn về phương hướng người kia chỉ.

"Đó không phải là Đinh gia sao?"

"Sao Đinh gia lại có người chết?"

"Đi, đi qua xem một chút."

Một số người to gan, cùng nhau tiến về tòa phủ đệ kia.

Chỉ trong giây lát, một đám người lảo đảo nghiêng ngã chạy ra, trên mặt mất hết huyết sắc, trong miệng gào lên những lời giống như người kia nói

Người của Đinh gia, chết hết.

...

Đinh gia cũng coi là danh môn vọng tộc, còn có người làm quan, không nói đến mức danh tiếng chính thịnh, nhưng không phải ai cũng trêu chọc được.

Nhưng mà Đinh gia một đêm bị người diệt môn.

Tin tức này trong nháy mắt đè xuống tin tức Thần Điện có ám ma pháp sư lưu truyền sáng nay.

Lực chú ý của mọi người đều đặt hết trên chuyện Đinh gia bị diệt môn.

Thảm án diệt môn, còn phát sinh ở Bồng Hoa Thành, hoàng thất lập tức phái người đến Đinh gia điều tra.

Tiếp theo là người của các thế lực lớn, lần lượt phái người đến Đinh gia.

Sơ Tranh ngồi ở tầng hai trà lâu, khoanh hai tay trước ngực dựa vào thành ghế, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía đại môn Đinh gia.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0