Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Tế ti nhiều kiều (35)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người bên A Đại số lượng đông đảo, toàn bộ dũng mãnh lao về phía Sơ Tranh.

Người của Diệp Thư Lương cũng cùng xông tới, tràng diện kia khủng bố vô cùng.

Phú Dục vốn đang nằm trong ba vấn đề đần độn "Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì".

Đột nhiên thấy nhiều người động thủ như vậy, bắt đầu phản kích theo bản năng.

Ánh sáng của ma pháp và hỏa diễm thiêu đốt trong ngôi mộ tập thể đan chéo vào nhau, màu sắc lóa mắt.

"Sơ Tranh ngươi tìm chết!"

Sơ Tranh: "..."

Ta sẽ không tìm chết.

Chưa từng học qua thứ đồ chơi này.

...

"Ầm!"

Diệp Thư Lương bị Sơ Tranh đạp bay, người Diệp gia đỡ y, mới không rơi vào trong ngôi mộ tập thể đang bốc cháy.

Trong không khí có một cỗ hương vị rất khó ngửi, đó là mùi khét và mùi mục nát sau khi đốt thi thể.

Nếu như lúc này không có ngọn lửa che chắn, thì có thể trông thấy thi thể bên trong ngôi mộ tập thể, đã hư thối.

"A —— "

Ầm!

Người bên A Đại cũng lần lượt đổ xuống.

Sơ Tranh tránh khỏi người xông lên, dưới chân khẽ chuyển, lướt về phía A Đại.

Con ngươi A Đại hơi co rụt lại, ám ma pháp vung ra, Sơ Tranh nâng tay áo vung lên, hai đạo ám ma pháp va chạm trên không trung.

Ám ma pháp không giống ma pháp khác, va chạm sẽ phát ra ánh sáng càng thêm chói lọi.

Ám ma pháp va chạm, sẽ chỉ có nguyên tố ám không ngừng khuếch tán, giống như sương mù màu đen.

Sơ Tranh cũng không giống như ma pháp sư khác, tận lực kéo dài khoảng cách, cô cơ hồ hoàn toàn không để ý đến phạm vi công kích của ma pháp, không ngừng tới gần.

A Đại đánh mấy đạo ma pháp tới, đều bị Sơ Tranh hóa giải.

Khoảng cách giữa hai người cũng không ngừng rút ngắn.

A Đại thấp giọng ngâm xướng, chú ngữ ma pháp so với vừa rồi dài không ít.

Một giây trước khi Sơ Tranh tới gần y, A Đại quát lớn một tiếng: "Hắc ám giáng lâm!"

Ánh sáng xung quanh trong nháy mắt tối xuống.

Sơ Tranh đứng trong bóng tối giơ tay cũng không thấy được năm ngón.

Sưu ——

Có gió đảo qua bên tai.

Thân thể Sơ Tranh nghiêng sang bên cạnh, có thứ gì đó sát qua gò má cô, mang theo một trận gió âm lãnh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu ngón tay Sơ Tranh sờ nơi cổ tay một chút, ngân tuyến như nước chảy lọt vào trong bóng tối, mang theo ánh sáng nhạt.

Sưu sưu sưu ——

Nguyên tố ám ngưng tụ thành ám khí, từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Cổ tay Sơ Tranh vung lên, ngân quang quét qua những ám khí kia, ngân quang thoáng qua giống như lưu tinh tràn ra, lần theo phương hướng nguyên tố ám đánh tới.

"A!"

Ầm ——

Hắc ám xung quanh tản ra.

Sơ Tranh đứng tại chỗ, mà một bên khác, thân thể A Đại kéo căng ngã trên mặt đất, trên người rõ ràng không có gì, nhưng lại giống như bị thứ gì trói lại.

Y ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh bên kia.

Nữ tử khí định thần nhàn đứng ở bên đó, đang hờ hững nhìn qua.

Tầm mắt của hai người đối đầu trên không trung, A Đại nhớ tới thời gian trước đó bọn họ đồng hành cùng nhau, nữ tử này, luôn luôn là một bộ dáng như thế.

Giống như trên thế gian này không có thứ gì làm cô quan tâm.

Lạnh lùng.

Bình tĩnh.

Tôn quý.

Ưu nhã.

Sơ Tranh chậm rãi đi đến trước mặt A Đại, hơi cúi người: "Ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút."

Cô chắp sau lưng tay, đột nhiên nâng lên, hất qua bên cạnh.

Diệp Thư Lương bị lực lượng vô hình đụng bay, đập vào trên ánh lửa trong ngôi mộ tập thể, khi lăn xuống, một thân đầy lửa.

"A a a..."

Diệp Thư Lương kêu lên thảm thiết.

Người Diệp gia bối rối dập lửa cho y.

Từ đầu đến cuối, thần sắc của nữ tử trước mặt này đều không có bất kỳ biến hóa nào.

Mặc dù sắc mặt cô lãnh đạm, nhưng trên người có một cỗ tự tin và phách lối, đó là thứ khắc vào trong xương cốt, không cần quá nhiều hình thức, là có thể khiến cho người ta cảm nhận được.

A Đại cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô: "Sơ Tranh cô nương, ngươi muốn hỏi cái gì?"

"Lúc trước ngươi dùng ma pháp hệ thủy, ngươi làm sao mà tự do hoán đổi được?"

A Đại cho là Sơ Tranh sẽ hỏi mình chuyện liên quan đến ngôi mộ tập thể hoặc là những chuyện khác... Nhưng y vạn vạn không nghĩ tới, lại là một vấn đề như thế.

"Sơ Tranh cô nương, ngươi hỏi vấn đề này, có ý gì?"

"Ta hỏi vấn đề này có ý gì, ngươi không cần biết. Nhưng nếu ngươi không trả lời, thì ngươi sẽ biết có ý gì." Trong giọng nói bình tĩnh, tràn đầy ý uy hiếp.

A Đại không tránh thoát được.

Người mình mang tới, lúc này đều nằm bò trên mặt đất.

Đám phế vật Diệp Thư Lương kia, không trông cậy vào được...

Con ngươi A Đại chuyển hai vòng, trong đầu có kế sách: "Đây là cơ mật, nhưng nếu Sơ Tranh cô nương có thể gia nhập vào tổ chức của chúng ta, thì ta đương nhiên sẽ rất tình nguyện nói cho ngươi biết."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sơ Tranh: "..."

Tên đần này vì sao cứ luôn muốn lừa gạt ta gia nhập vào tổ chức bán hàng đa cấp chứ?

Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, tiện tay nhặt một cành khô, đâm lên trên ngực y.

"Ngươi không nói cũng không sao, nhưng mà..."

Cành khô trong tay Sơ Tranh chuyển hướng, chỉ vào ngôi mộ tập thể.

A Đại nhìn theo phương hướng cô chỉ.

Lửa trong ngôi mộ tập thể đang chậm rãi rút đi, hương vị trong không khí làm người ngạt thở.

"Sơ Tranh cô nương, vừa rồi ta cũng đã nói, cho dù ngươi thiêu hủy những thi thể này cũng vô dụng." Nói đến đây, A Đại đột nhiên như có tự tin: "Ngươi biết ngôi mộ tập thể này là cái gì không?"

Sơ Tranh dùng cành khô điểm vào hư không một cái, hỏi theo y: "Cái gì?"

"Sơ Tranh cô nương đã từng nghe qua Thần Hắc Ám chưa?" A Đại đem lực chú ý của Sơ Tranh chuyển hướng đến ngôi mộ tập thể, bàn tay bị ép trên mặt đất, chậm rãi ngưng tụ sức mạnh.

"Nghe qua, ngươi cũng muốn triệu hoán Thần Hắc Ám?"

"Sơ Tranh cô nương, Thần Hắc Ám có tồn tại hay không, chúng ta cũng không biết." A Đại đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Sơ Tranh quái dị liếc y một cái.

Các ngươi không phải tín đồ của Thần Hắc Ám sao?

Thế mà lại chất vấn Thần Hắc Ám có tồn tại hay không?

Nhìn tín đồ của Thần Quang Minh người ta đi, đó là thái độ thành kính! Cũng khó trách Thần Quang Minh người ta phát triển tốt hơn các ngươi nhiều, đến cả tín ngưỡng của mình mà cũng hoài nghi, còn là tín đồ gì nữa!

"Nhưng có một số thứ, có quan hệ với Thần Hắc Ám." A Đại tiếp tục nói.

"Các ngươi cũng đến vì món đồ kia?" Diệp Thư Lương đột nhiên nói chen vào.

Y được người đỡ, y quan không ngay ngắn, tóc bị đốt đến loạn thất bát tao, trên mặt đen sì sì. Nếu không phải y lên tiếng, thì có lẽ không ai nhận ra đây là Diệp Thư Lương.

A Đại nhìn Diệp Thư Lương một chút, không tiếp lời.

Sơ Tranh lại càng không cần phải nói, nhìn cũng không thèm nhìn y.

Bị người làm lơ như thế, lửa giận của Diệp Thư Lương từ từ bốc lên.

Nhưng nghĩ đến lực lượng không hiểu thấu của Sơ Tranh, Diệp Thư Lương lại kiêng kị không dám thật sự tiến lên.

A Đại tiếp tục hỏi: "Sơ Tranh cô nương muốn biết là cái gì không?"

"Ta không muốn biết." Cành khô trong tay Sơ Tranh chuyển cái vòng, trầm lặng nói: "Ta chỉ biết, nếu như ngươi không trả lời vấn đề của ta, thứ các ngươi muốn, sẽ lập tức biến mất ở nơi này."

A Đại nhíu mày.

Phản ứng của Diệp Thư Lương trực tiếp hơn nhiều: "Sơ Tranh, ngươi đã làm gì?"

Sơ Tranh hất cằm, ra hiệu bọn họ tự nhìn.

Thi cốt trong ngôi mộ tập thể đã biến mất, lộ ra một cái hố cháy đen, nhưng ma pháp trận vẫn còn, hơn nữa vẫn còn đang vận chuyển.

Ma pháp trận này...

"Ma pháp trận hệ ám có một sát trận rất lợi hại, nghe nói có thể tru sát Thần Quang Minh." Thanh âm mát lạnh lại lãnh đạm của Sơ Tranh chậm rãi vang lên: "Mấy mươi ngàn bộ thi thể trong ngôi mộ tập thể này, đã đủ để chèo chống cái sát trận này, mặc kệ phía dưới này có thứ gì, sau khi sát trận mở ra, đều sẽ..."

Cô dừng lại, không tiếp tục nói nữa.

Để A Đại và Diệp Thư Lương tự mình lĩnh hội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0