Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Tế ti nhiều kiều (4)⊰⊹

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Từ sau khi nguyên chủ rời khỏi sơn thôn kia, đến Diệp gia, thì không biết gì về thế giới bên ngoài.

Lần này Diệp Thư Lương mang nàng rời đi, nàng cũng không biết rốt cuộc là đi đâu.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, ấn tượng duy nhất chính là Bồng Hoa Thành.

Nhưng mà...

Nguyên chủ cũng không biết đi kiểu gì.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc quay về: "Ngươi đi Bồng Hoa thành?"

Biểu cảm trên mặt tiểu công tử lập tức sáng lên, cái đầu nhỏ liên lục gật gật: "Đúng đúng."

"Ngươi biết làm sao đi không?"

"..."

Tiểu công tử lâm vào trầm mặc.

Sơ Tranh: "..."

Tiểu công tử: "..."

Hai người đứng trên đường cái mắt to trừng mắt nhỏ.

"A! Chúng ta có thể mời người của ma pháp dong binh công hội." Hai mắt tiểu công tử tỏa sáng, có chủ ý: "Ta có tiền. Cô nương, không bằng chúng ta cùng đi?"

...

Ma pháp dong binh công hội là cấp cao của dong binh đoàn.

Ở đây có thể nhận nhiệm vụ, cũng có thể phát nhiệm vụ.

Nhiệm vụ hộ tống là nhiệm vụ thường thấy nhất.

Nhưng vị trí hiện tại của bọn họ, là một cái trấn nhỏ, người trong ma pháp dong binh công hội không đủ, trong lúc nhất thời vẫn không có ai nhận nhiệm vụ này.

"Đây thật sự không phải vấn đề về kim tệ, hai vị, hai vị cũng nhìn thấy, hiện tại chúng ta không đủ người, không ai nhận nhiệm vụ."

Người phụ trách dong binh công hội sầu mi khổ kiểm.

Có tiền không thể kiếm, hắn cũng rất sầu.

Phú Dục lay lay cái bàn: "Thật sự không có bất cứ một ai sao? Chúng ta chỉ cần một người dẫn đường."

"Không có, thật sự không có." Người phụ trách lắc đầu: "Gần đây có một vị đại nhân ở phụ cận, người trong công hội đều đến Mậu Lăng Thành cả rồi, nơi này thật sự không có ai nhận nhiệm vụ."

Chuyện Mậu Lăng Thành Phú Dục cũng có nghe thấy.

Nghe nói tòa thành trì kia bị người đồ sát.

Vô cùng thảm liệt.

Đế quốc ma pháp bên kia phái đại nhân tới xem xét cũng là bình thường.

"Nhưng tại sao lại cần người của công hội?" Phú Dục không hiểu.

"Ai, ma thú vị đại nhân kia nuôi bị mất, tất cả mọi người đi tìm, đây là chuyện gì chứ..." Người phụ trách lắc đầu: "Nếu các ngươi thật sự cần, thì ở chỗ này chờ một chút, nếu như có người, ta sẽ phân phối cho các ngươi đầu tiên."

Soạt...

Kim tệ ào ào chồng trên bàn.

Người phụ trách và Phú Dục đồng thời nhìn về phía cô nương đổ kim tệ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô ném cái túi thêu hoa nạm vàng đựng kim tệ xuống: "Người, hiện tại, tìm cho ta."

Người phụ trách: "..."

Phú Dục: "..." Nhà ta rất có tiền, nhưng nhà ta cũng không thể cho ta tiêu tiền như thế!

Nhiều kim tệ như vậy, đã đủ để phát nhiệm vụ cấp Giáp!!

Loại nhiệm vụ dẫn đường này, cùng lắm thì được tính là nhiệm vụ cấp Đinh.

"Cô nương, ngươi có phải là có chút lãng phí không?" Phú Dục nhỏ giọng nói với Sơ Tranh: "Không cần nhiều như vậy."

"Có tiền." Lãng phí mới tốt, không lãng phí ta làm sao phá sản?!

"Hai vị chờ một lát, ta đi nghĩ biện pháp!!" Người phụ trách vù vù ôm kim tệ qua.

"Khoan đã..."

Phú Dục còn chưa nói xong, người phụ trách liền đi vào phía sau mất, chỉ lưu lại cho hắn một cái bóng lưng.

Phú Dục: "..."

Không phải vừa rồi người một mực chắc chắn không có biện pháp sao?

Xem thường kim tệ hắn cho à?

Phú Dục tiểu công tử không vui, hắn cũng rất có tiền.

...

Không biết người phụ trách giải quyết thế nào, tóm lại chỉ qua thời gian một nén hương, liền mang một người tới.

"Hai vị, A Đại là người biết đường lợi hại nhất chỗ chúng ta, hắn từng đi qua Bồng Hoa Thành rất nhiều lần, cam đoan có thể đưa hai vị đến Bồng Hoa Thành."

Tiểu công tử đánh giá người kia, hoài nghi: "Ngươi sẽ không tìm đại một người trong trấn chứ?"

Người phụ trách cười hắc hắc: "Không phải hai vị chỉ tìm người dẫn đường sao? A Đại tuyệt đối biết đường, hai vị yên tâm, chỉ là phiền hai vị, trên đường bảo hộ A Đại một chút, ma pháp của hắn không cao."

Phú Dục tiểu công tử nhíu mày: "Ta..."

"Thành giao." Sơ Tranh không sợ hãi, trực tiếp đáp ứng.

Cô cũng không cần người có thể đánh.

Có thể dẫn đường là được.

Người phụ trách lập tức cười tủm tỉm đẩy A Đại tới.

A Đại chất phác cười cười, không nói gì.

Chờ đi ra hỏi ma pháp dong binh công hội, A Đại mới gãi gãi đầu: "Hai vị muốn đi Bồng Hoa Thành?"

"Ừ." Phú Dục tiểu công tử không vui lắm, cảm thấy mình bị người phụ trách lừa gạt, mặc dù không phải kim tệ của hắn, nhưng vẫn không vui, những người này sao lại xấu như vậy chứ?

"Bồng Hoa Thành là đế quốc ma pháp, các đại thành trì đều có ma pháp trận tới thẳng đó, vì sao hai vị không đến thành trì lớn một chút, sau đó đi từ ma pháp trận qua?" A Đại dường như rất không hiểu.

Sơ Tranh: "..." Không biết.

Phú Dục: "..." Không biết ×1.

...

Phú Dục là người phương nào?

Nghe nói trong nhà đặc biệt có tiền, từ tên của hắn là có thể nhìn ra mấy phần.

Họ Phú, tên Dục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phú Dục giàu có.

Có thể không giàu sao?

Tiểu thiếu gia mới từ trong nhà chạy ra, Sơ Tranh thấy hắn cũng giống như tiểu thiếu gia chưa hiểu sự đời dễ hư hỏng.

A Đại quá thành thật, dẫn đến sau khi Phú Dục nghe xong, muốn trở về tìm người của ma pháp dong binh công hội tính sổ.

Sơ Tranh lại không có ý tứ kia.

Làm người nha.

Đừng so đo nhiều như vậy, phải làm một người tốt khoan dung độ lượng.

【...】 Nếu như không có nhiệm vụ phá sản này, thì có lẽ bây giờ cô đã vặn đầu người ta xuống làm ghế ngồi rồi.

Cuối cùng Phú Dục vẫn không trở về... Sơ Tranh không hưởng ứng, lực lượng không đủ.

Sơ Tranh đương nhiên không thể nói mình không biết có thứ như ma pháp trận.

Cô phi thường đứng đắn mà nói, mình không muốn đi từ ma pháp trận.

Phú Dục ngược lại rất muốn đi từ ma pháp trận, nhưng hắn nhìn Sơ Tranh một cái, cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo Sơ Tranh.

Luôn cảm thấy thế giới bên ngoài thật nguy hiểm.

Một mình hắn cũng không quen biết.

Mặc dù cũng mới quen Sơ Tranh, nhưng cô lợi hại nha! Đi theo cô tương đối an toàn!

A Đại ngược lại không nghĩ nhiều, về nhà dọn dẹp một chút, sau đó dẫn bọn họ ra thị trấn, tiến về Bồng Hoa Thành.

Nếu như Sơ Tranh biết nơi này cách Bồng Hoa Thành xa như vậy, cô đoán chừng... Cũng sẽ không lựa chọn đi từ ma pháp trận.

Lão đại có thể mất mặt sao?

Không thể!

...

Thế giới này chỉ có một đế quốc.

Cũng có hoàng thất, nhưng hoàng thất không phải chúa tể duy nhất.

Thế giới này còn có Quang Minh Thần Điện, ma pháp dong binh công hội, hiệp hội ma pháp, học viện ma pháp.

Quang Minh Thần Điện thần bí, không có chuyện quan trọng, người của Quang Minh Thần Điện sẽ không xuất hiện.

Ma pháp dong binh công hội người đông thế mạnh.

Hiệp hội ma pháp chuyên nghiên cứu ma pháp, bên trong đều là các đại lão học thuật.

Học viện ma pháp bồi dưỡng thế hệ trẻ tuổi nhân tài, rất nhiều đại lão ma pháp đều xuất thân từ đây.

Về phần hoàng tộc, đại khái là bởi vì vấn đề huyết mạch, lộ ra tương đối tôn quý, đây chính là—— đầu thai tốt trong truyền thuyết.

Đương nhiên trong hoàng tộc người ta cũng có ma pháp sư rất lợi hại, bằng không thì cũng không ngồi vững được vị trí này.

Lời nói của ngũ đại thế lực đều có trọng lượng.

Đại đa số thời điểm là hoàng tộc chủ sự, bốn thế lực lớn khác sẽ không can thiệp.

Nhưng nếu thật sự có đại sự gì, thì cũng không phải do hoàng tộc độc đoán, thậm chí đến lúc đó, lời nói của Quang Minh Thần Điện mới có trọng lượng nhất.

"Hoàng tộc này không phải là một quản gia sao?"

Sơ Tranh sâu sắc tổng kết.

Phú Dục sửng sốt một chút: "Giống như... là thế."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0