Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Thanh mai gả đến (21)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi Sơ Tranh và đám Khương Cẩn tách ra, trở lại khách sạn.

Tắm rửa xong ra, phát hiện Wechat nhiều thêm mấy yêu cầu xin thêm bạn.

[ Cảnh Hạo tốt một cái căn hào xin thêm bạn tốt ]

[ Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp xin thêm bạn tốt ]

[ Tài lang tiểu vương tử xin thêm bạn tốt ]

Đám này là ai vậy?

Không biết.

Sơ Tranh trực tiếp từ chối.

Nhưng mấy người này kiên nhẫn thêm cô.

Sơ Tranh cài đặt lại thiết lập, lúc này mới yên tĩnh xuống.

[ Chuyển khoản ] mời xác nhận nhận tiền.

Sơ Tranh: "..."

【 Mộ Thâm: Chỗ này không nhiều, tôi sẽ cố gắng trả lại cho cô. 】

Kỳ nghỉ hè này Mộ Thâm vẫn luôn làm thêm.

Số tiền này đều là tiền hắn kiếm được trong kì nghỉ hè.

Mặc dù so sánh với khoản tiền kia, thì không bằng cả số lẻ...

【 Sơ Tranh: Mời cố gắng cảm thấy tôi là người tốt, tiền có trả hay không cũng không sao cả. 】 Ta thật sự không thiếu tiền!

【 Mộ Thâm:?? 】

【 Sơ Tranh: Anh không cần trả tiền cho tôi, tiền của tôi vốn dĩ cũng là của anh. 】

Nửa ngày sau Mộ Thâm vẫn không đáp lại.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô như vậy sẽ hù đến người ta. 】 Cô suy nghĩ một chút xem, một người không quá quen thuộc, cho cô một số tiền lớn, không cho cô trả, sau đó nói cho cô biết, tiền của hắn vốn chính là cho cô dùng, cô sẽ nghĩ như thế nào?

Làm gì có chuyện trên trời bỗng nhiên rơi xuống một đĩa bánh.

Huống chi còn là thẻ người tốt, đối tượng hắc hóa vốn có suy nghĩ tương đối mẫn cảm nữa chứ.

Sơ Tranh nằm ngã chổng vó trên giường, một chút hình tượng cũng không để ý.

"Làm sao!!"

"Ta nói sai chỗ nào!"

Thẻ người tốt không giúp ta tiêu tiền, hắn tính là người tốt lành gì!

【... Tiểu tỷ tỷ, kia là thẻ người tốt của cô. 】 Không phải người tốt của cô!

Vương Giả tức giận đến muốn nổ tung tại chỗ.

【 Tiểu tỷ tỷ, kỳ thật cô có thể nhận lấy trước, về sau lại tiêu xài nha, dù sao số tiền này cũng không cần cô tiêu hết trong thời gian quy định. 】 Vương Giả cố gắng trấn định lại, dạy Sơ Tranh làm sao ngâm... Không phải, làm một người tốt.

【 Nếu cô làm thế này, thẻ người tốt sẽ cảm thấy cô có mục đích không thuần, hắn làm sao cảm thấy cô là người tốt được? Đúng không, tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải tiến hành theo tuần tự. 】

"Lúc đầu mục đích của ta vốn đã không thuần."

"Biết thì sao."

【... Tiểu tỷ tỷ, cố gắng làm một người tốt nha, xin nhận lấy tiền thẻ người tốt chuyển cho cô, bằng không thì ta liền cho phát nhiệm vụ a ~ 】

Sơ Tranh: "..."

Ma quỷ!

Cầm thú!

Lưu manh!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


【... 】 Tiểu tỷ tỷ vui vẻ là được rồi.

Sơ Tranh ấn mở giao diện trò chuyện với Mộ Thâm, click nhận lấy.

【 Mộ Thâm: Tôi có thể hỏi cô một chuyện không? 】

【 Sơ Tranh: Hỏi 】 không vui.

【 Mộ Thâm: Cái kia... 】

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vào Mộ Thâm bên kia, đang nhập tin nhắn, nhưng nhập nửa ngày, cũng không thấy hắn gửi tới.

Sơ Tranh không vui hơn.

【 Sơ Tranh: Nhanh lên. 】

Mộ Thâm bên kia lề mề thêm một lúc nữa, rồi gửi tới một câu.

【 Mộ Thâm: Tôi muốn hỏi cô, còn nhớ năm năm trước không... Ở trong khu nhà nhỏ kia... 】

【 Sơ Tranh: Không nhớ rõ. 】

【 Sơ Tranh: Không còn việc gì nữa, tôi đi ngủ. 】

Sơ Tranh tắt điện thoại, lăn trong chăn một vòng, buồn bực ở bên trong một lát, lại lăn ra, tìm tòi điện thoại.

Có hai tin chưa đọc.

【 Mộ Thâm: Như thế à... 】

【 Mộ Thâm: Ngủ ngon. 】

Đầu ngón tay Sơ Tranh dừng lại ở chữ năm năm trước, đó là khi bà nội nguyên chủ chết, bị đón vào Thượng gia.

Thẻ người tốt hỏi cái này làm gì?

Sơ Tranh nhìn thấy hai chữ Mộ Thâm biến thành đang nhập, một phút sau, lần nữa nhảy về Mộ Thâm.

Sơ Tranh lục soát lại ký ức của nguyên chủ.

Sau khi mẹ nguyên chủ tái giá, cô ấy vẫn luôn đi theo cha.

Nhưng cha muốn kiếm tiền nuôi gia đình, cho nên kỳ thật nguyên chủ cũng xem như là do bà nội nuôi lớn.

Lúc ấy bọn họ ở trong một tòa nhà nhỏ, nhà kia có bốn tầng, bên trong có rất nhiều người ở, muôn hình muôn vẻ, làm gì cũng có.

Trẻ con trong đó cũng đặc biệt nhiều.

Thời gian năm năm, nguyên chủ đã quên gần hết phần lớn người, duy chỉ có một người là nhớ khá rõ ràng.

Đó là một cậu con trai.

Rất gầy yếu, thường xuyên bị người bắt nạt.

Nguyên chủ nhiều lần trông thấy hắn ngồi một mình trong bóng râm, mặt không cảm xúc nhìn những đứa bé trong sân.

Hắn cũng không chơi cùng bọn họ, bị bắt nạt cũng không rên một tiếng.

Trầm mặc.

Yên tĩnh.

Giống như một người không tồn tại trên thế giới này vậy.

Nguyên chủ có chút sợ hắn.

Cảm thấy hắn rất kỳ quái.

Nhưng có một lần bà nội về trễ, nguyên chủ không có cách nào vào nhà, cô ấy chỉ có thể làm bạn với đứa bé kia.

Cô ấy đánh bạo nói chuyện với hắn, nhưng cậu bé ấy cũng không để ý tới nguyên chủ.

Trẻ con cũng có một loại tâm lý, ngươi càng không để ý tới ta, ta càng phải làm phiền ngươi.

Nguyên chủ bắt đầu tìm hắn nhiều lần, một thời gian sau, cậu bé đó bắt đầu giao lưu đơn giản với cô ấy.

Nguyên chủ biết hắn năm 5 tuổi, 11 tuổi rời khỏi cái chỗ kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ cùng nhau ở trong hoàn cảnh kia, sinh sống sáu năm...

Cái này tính là gì?

Thanh mai trúc mã?

Sơ Tranh ném điện thoại đi, nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên đỉnh đầu.

...

Ngày hôm sau Sơ Tranh tan học, bị mấy người Cảnh Hạo ngăn lại.

Sơ Tranh không nhìn thấy Mộ Thâm.

"Bạn học Sơ Tranh."

"Chào bạn học Sơ Tranh, chúng ta từng gặp nhau rồi."

Ba người xúm lại, sợ Sơ Tranh không nhớ rõ, lại tự giới thiệu một lần.

Sơ Tranh đem ba người này đối chiếu với mấy cái tên trên Wechat.

Nhưng vì sao Nông Diệp lại tên là Nông • bí đỏ không ngọt • Nghiệp?

Bí đỏ không ngọt là có ý gì?

"Bạn học Sơ Tranh, có thể thêm Wechat không." Thái Hổ cười hì hì hỏi cô.

"..."

Vì thêm Wechat với ta, mà các ngươi chạy đến cổng trường học của ta, thích hợp sao?

"Mộ Thâm đâu?" Muốn sờ tóc hắn, bây giờ còn chưa sờ được, tức giận.

"Thâm ca lên lớp." Khóa học của Tam Trung nhiều hơn Thịnh Phong một tiết, nhưng một tiết này cũng sẽ không giảng dạy nội dung mới.

Nhưng Thâm ca là học sinh tốt, đương nhiên không thể trốn học với bọn họ.

Sơ Tranh liếc bọn họ: "Sao các cậu không lên lớp?"

Nông Diệp ưu sầu: "Ai, chúng tôi không giống a, về sau Thâm ca muốn thi vào trường đại học lớn, chúng tôi thì tùy tiện lăn lộn trong một trường đại học gà rừng nào đó là được rồi."

Cảnh Hạo hâm mộ nói: "Trung học Thịnh Phong tan học sớm như vậy, còn không có tự học buổi tối, thật tốt."

"Bạn học Sơ Tranh, trung học Thịnh Phong các cậu, không lo lắng về chuyện thi đại học sao?"

"Có tiền, lo lắng chuyện thi đại học cái gì." Có thể thi đậu tự nhiên có thể thi đậu, không thể thi đậu còn có tiền, phạm vi học tập của Thịnh Phong rất nhẹ nhàng.

Đương nhiên thành tích của phú nhị đại bây giờ kỳ thật cũng không tệ.

Hứa Khinh Tư là đại tiểu thư không coi ai ra gì kia, thành tích luôn đứng hàng đầu trong lớp.

Cảnh Hạo Nông Diệp Thái Hổ: "..."

Có cảm giác trái tim bị đâm một nhát thật mạnh.

Nghèo, không phải lỗi của bọn họ.

"Bạn học Sơ Tranh, thêm Wechat."

Cảnh Hạo tội nghiệp nhìn cô.

"... Tại sao các cậu muốn thêm Wechat với tôi."

Ba người nhìn lẫn nhau.

Bọn họ làm sao biết, Thâm ca bảo bọn họ nhất định phải thêm được Wechat với cô.

Thâm ca cho nhiệm vụ, bọn họ làm sao có thể làm trái.

Nhưng lời này không thể nói ra được.

Đây là lần đầu tiên Thâm ca chủ động quan tâm đến một cô gái như thế, chắc chắn là Thâm ca thích cô!

Ba người bám lấy Sơ Tranh một hồi, cuối cùng cũng thêm được Wechat với Sơ Tranh.

"Lát nữa Thâm ca sẽ tụ họp với chúng tôi, bạn học Sơ Tranh muốn đi cùng không?" Thái Hổ đưa ra đề nghị.

Sơ Tranh tan học không có việc gì, tâm tâm niệm niệm muốn sờ tóc Mộ Thâm, vui sướng đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0