Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Thiên tứ tinh quang (24)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có lẽ cô gái này là fan hâm mộ của Dạ Mị, nghe người phụ nữ nói như vậy, gương mặt đỏ bừng lên, cũng không biết là tức giận hay là nghẹn.
Cô gái cầm một tờ giấy, chạy đến trước mặt Dạ Mị, giọng nói rất thấp, giống như nghẹn ngào: "Anh ơi, anh có thể cho em xin chữ ký được không?"
Dạ Mị vốn là một người rất dịu dàng, cũng rất tốt với fan hâm mộ của mình.
Cho nên cũng không từ chối yêu cầu của cô gái.
Ký tên của hắn lên giấy, còn vẽ một biểu cảm đáng yêu nữa.
"Cảm ơn anh. Em rất thích anh." Cô gái vì căng thẳng mà giọng nói cũng run rẩy.
"Cảm ơn."
Cô gái hít hít mũi, vô cùng đáng thương hỏi: "Anh thật sự đang yêu đương sao?"
Dạ Mị thật đúng là rất khó trả lời câu hỏi này.
Quan hệ của hắn và Sơ Tranh hoàn toàn không tính là yêu đương...
Nhưng phải giải thích thế nào?
"Tôi..."
"Đúng."
Dạ Mị đột nhiên quay đầu lại.
Chẳng biết Sơ Tranh đứng ở phía sau hắn không xa từ khi nào, hai tay đút túi nhìn họ.
Cô nói: "Chúng tôi đang yêu nhau."
Biểu cảm trên mặt cô gái cứng lại, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.
"Thu... Tổng?" Dạ Mị cũng bị dọa sợ, cô đang nói gì vậy?
Có lẽ cô gái không chịu được loại đả kích này, khóc lên một tiếng, ôm mặt chạy ra ngoài cửa.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, lại rất có khí chất nữa.
Hu hu hu...
Cũng không tìm được lý do mà nói cô ấy không xứng đáng với anh mình.
Hu hu hu...
Càng đau lòng hơn.
Cô gái chưa chạy được bao xa thì đã bị người ta chặn lại, vẻ mặt hung thần ác sát dọa cho cô gái vội nghẹn nước mắt lại trong hốc mắt, run lẩy bẩy.
-
"Thu tổng..." Dạ Mị nuốt một ngụm nước bọt: "Lời vừa rồi ngài nói... Là thật lòng sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi từng nói đùa bao giờ chưa."
Dạ Mị giống như bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đập cho, hồi lâu sau cũng không có phản ứng.
Dạ Mị ngồi trên ghế, Sơ Tranh hơi cúi người, hôn lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước: "Anh không đồng ý sao?"
Dạ Mị chớp mắt, tiêu cự hội tụ trên người trước mặt.
Lông mi dài khe khẽ run rẩy, tạo nên một cái bóng nho nhỏ trên làn da trắng nõn.
"Tôi... Có thể chứ?"
"Đương nhiên, chỉ có anh có thể."
"..."
Dạ Mị cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập mất rồi.
Rõ ràng là lời nói khiến người ta rung động đến vậy, sao cô có thể bình tĩnh nói ra như thế.
Sơ Tranh hỏi lại một lần: "Cho nên, anh đồng ý không?"
Vành tai Dạ Mị nóng hổi, cơn nóng ấy giống như đã đốt vào tận đáy lòng.
Hắn chậm rãi gật đầu.
Sao hắn lại không đồng ý được chứ.
Chỉ là hắn không thể tin được.
Mình thật sự có thể lấy thân phận bạn trai...
"Các anh muốn làm gì, hu hu hu, thả tôi ra..." Tiếng la hét của cô gái đánh vỡ không khí nơi này.
"Ôi, các cậu đang làm gì vậy." Giọng nói của người phụ nữ cũng theo sát mà vang lên.
Cô gái bị vệ sĩ mang vào.
Mà người phụ nữ đi theo bên cạnh, lo lắng muốn cứu cô gái kia.
Dáng người và sức mạnh của vệ sĩ người phụ nữ ấy đâu thể nào chống lại được, chỉ có thể lo lắng đi theo.
"Để anh đi nói với cô bé đi." Dạ Mị nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ bảo cô bé đồng ý, chuyện ngày hôm nay không nói ra ngoài."
Mặc dù Dạ Mị rất muốn công khai, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt giết người của Kim Lân Khai, Dạ Mị cảm thấy hơi sợ hãi.
Hơn nữa...
Chuyện này cũng không phải chuyện tốt cho cô.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đồng ý.
Dạ Mị dẫn cô gái kia rời đi, hai người nói gì thì Sơ Tranh không rõ ràng lắm.
Nhưng khi cô gái trở về thì không khóc nữa, trên mặt còn có nụ cười, mở miệng gọi một tiếng anh rất là ngọt ngào.
Sơ Tranh: "!!"
Sơ Tranh nghĩ lại cả nước nhiều người gọi hắn là anh như vậy, tức giận dùng sức cào cào mép bàn.
Dạ Mị tiếp tục đi làm vật kỷ niệm của hắn, cô gái đưa một ly đồ uống đến chỗ Sơ Tranh.
Cô gái mang vẻ mặt như "gả con":"Chị nhất định phải đối xử tốt với anh ấy!"
Sơ Tranh không muốn để ý đến cô gái lắm, thẻ của ta, đương nhiên ta sẽ tốt với hắn!!
Nhưng mà nhìn dáng vẻ muốn khóc lại khóc không nổi của cô gái, cuối cùng Sơ Tranh vẫn cứng rắn nghẹn ra hai chữ: "Tất nhiên."
Lúc này cô gái mới nở nụ cười: "Kỳ thật chị rất xinh đẹp, rất xứng đôi với anh ấy."
Sơ Tranh: "..."
Ta nên cảm ơn mi sao?
-
Một tiếng sau.
Dạ Mị cầm thành phẩm đã làm xong tới, trong một vật hình tròn lớn tầm bằng đồng tiền xu, có đóa hoa anh đào được đính ở trong đó.
Ở giữa làm một cái lỗ xuyên qua, bện thành một cái vòng tay.
Dạ Mị làm hai cái.
Dạ Mị một tay cầm một cái, hỏi Sơ Tranh: "Em muốn cái nào?"
"Không phải nói có thể khắc chữ à?"
"Anh chỉ khắc một cái, bởi vì anh sợ em không thích..." Dạ Mị giơ tay trái lên: "Cái này không khắc."
"Khắc gì?"
"Tên của anh."
Sơ Tranh giơ tay lấy cái bên phải.
Dạ Mị chớp mắt, trong mắt mơ hồ tràn đầy kinh ngạc.
Sơ Tranh tiện tay nhét đồ vào trong túi, ánh mắt Dạ Mị hơi tối lại.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, một giây sau đã mang ý cười ôn hòa.
Khi Sơ Tranh và Dạ Mị rời đi, cô gái đứng ở phía sau vẫy tay, nhìn rất bi tráng như cảnh tượng tiễn con gái xuất giá.
"Anh chắc chắn cô ta không có vấn đề gì chứ?" Sơ Tranh không yên tâm lắm.
Cô không sợ cô gái kia lên mạng nói ra, nhưng sẽ không tốt cho Dạ Mị.
"Ừ, không có vấn đề gì đâu." Dạ Mị gật gật đầu cam đoan: "Thu tổng yên tâm đi."
"Đổi cách xưng hô đi."
Sơ Tranh đột ngột chuyển chủ đề.
"Hả... Vì sao?"
"Anh có thấy người bạn trai nào gọi bạn gái mình là tổng này tổng kia chưa?"
"..."
Hình như là vậy nhỉ.
Dạ Mị hơi chần chờ: "Vậy anh phải gọi Thu... Em là gì?"
Sơ Tranh: "Tự nghĩ đi."
Dạ Mị: "..."
Lỡ như anh nghĩ ra cái tên em không thích thì sao?
Cho nên Dạ Mị lựa chọn một cách gọi rất tiêu chuẩn: "Tiểu Sơ được không?"
Sơ Tranh vẫn không có biểu tình gì: "Ừ."
Trong đầu Dạ Mị còn có những từ ngữ khác không ngừng ngoi lên, nhưng hắn không dám.
Hắn không muốn làm cho cô cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
-
Thời gian đi công tác của Sơ Tranh đã về 0, chỉ có thể tạm biệt Dạ Mị, lên đường trở về.
Ở trên máy bay, cuối cùng Bạch Tẫn Ý cũng hỏi ra câu hỏi mà anh ta muốn hỏi từ lâu: "Tiểu thư, vòng tay của ngài mua ở quán ven đường nào vậy?"
Anh ta đi theo Sơ Tranh thời gian không ngắn.
Cô rất thích mua đồ.
Cho nên đồ trong tay cô nếu không phải xa xỉ phẩm đắt đỏ, thì chính là sản phẩm đặt làm tư nhân do những người mang cấp bậc đại sư làm ra.
Nhưng mà anh ta cũng rất ít khi thấy cô đeo.
Hai ngày trước trông thấy cô đeo còn thấy lạ, mới đầu còn tưởng là kiệt tác của đại sư nào.
Nhưng mà anh ta quan sát hai ngày, phát hiện cái vòng tay ấy chính là hàng rẻ tiền ở quán ven đường.
"Dạ Mị làm."
Bạch Tẫn Ý thức thời nuốt lời phía sau về.
"Gần đây Thu Chanh đang làm gì?" Trong lúc rảnh rỗi, Sơ Tranh dành chút thời gian quan tâm đến cô chị họ của mình.
Bạch Tẫn Ý: "Nghe nói bao nuôi một tiểu minh tinh, gần đây đập không ít tài nguyên cho tiểu minh tinh kia."
"Nghe nói?"
"..." Bạch Tẫn Ý cấp tốc rút máy tính bảng bên cạnh ra, ấn mở hòm thư, xem hết những thứ chưa kịp xem trong đó.
Xem đến phần sau Bạch Tẫn Ý nhịn không được nhíu mày.
Bạch Tẫn Ý: "Cô ta và Lật Lâm thông đồng với nhau."
***
Kết thúc quyển 12, kết thúc 2400 chương!
Đến nay là 2 năm lẻ mấy ngày mình tham gia vào giới edit, tính ra thì cũng không có được bao nhiêu ngày nghỉ ngơi rời xa truyện trong suốt 2 năm qua.
Mình vẫn duy trì thói quen viết lời cuối ở cuối mỗi quyển, nhưng có lẽ cũng chỉ còn vài ba cơ hội viết lời cuối cho mọi người đọc nữa thôi.
Mình muốn bộ này là điểm khởi đầu và cũng là dấu chấm hết thật đẹp cho sự nghiệp edit của mình.
Thật ra mình rất biết ơn mọi người, những độc giả đáng yêu trên vùng đất màu cam này, ngôi nhà nhỏ này sẽ luôn là kỷ niệm thật đẹp đối với mình.
Khởi đầu tiếp theo ở quyển 13 có lẽ sẽ là một chặng đường rất gian nan với mình.
Có thể bạn biết hoặc không, mình mới ra trường, mới tìm được công việc, mới chập chững những bước đầu vào đời, quãng thời gian vừa học vừa đi làm khiến mình rất mệt mỏi, rất áp lực và cũng rất chán nản.
Thời gian sẽ mài mòn những nhiệt huyết của mình, mình từng nghĩ đến chuyện ngưng truyện một thời gian, nhưng gần đi đến cuối đường rồi, mình biết nếu mình ngưng thì không biết đến bao giờ mới trở lại được.
Mình dùng chút đam mê ít ỏi và sự động viên của mọi người để kiên trì đi tiếp.
Nên là, mong mọi người kiên trì thêm một chút, nếu không được thì cũng không sao, mình không ép.
Và còn những người không đọc ở trang chính chủ, mong rằng các bạn hiểu rõ vị trí của mình ở đâu, hiểu rõ các bạn cho tôi được thứ gì, ngoài sự bực bội và từng gáo nước lạnh dập tắt nhiệt huyết của tôi ra thì chẳng còn gì nữa đâu.
Đừng có xem mình như thượng đế mà ra lệnh và yêu cầu tôi này nọ, không thân, tạm biệt!
Cuối cùng, cảm ơn mọi người vì đã đọc đến tận đây. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có lẽ cô gái này là fan hâm mộ của Dạ Mị, nghe người phụ nữ nói như vậy, gương mặt đỏ bừng lên, cũng không biết là tức giận hay là nghẹn.
Cô gái cầm một tờ giấy, chạy đến trước mặt Dạ Mị, giọng nói rất thấp, giống như nghẹn ngào: "Anh ơi, anh có thể cho em xin chữ ký được không?"
Dạ Mị vốn là một người rất dịu dàng, cũng rất tốt với fan hâm mộ của mình.
Cho nên cũng không từ chối yêu cầu của cô gái.
Ký tên của hắn lên giấy, còn vẽ một biểu cảm đáng yêu nữa.
"Cảm ơn anh. Em rất thích anh." Cô gái vì căng thẳng mà giọng nói cũng run rẩy.
"Cảm ơn."
Cô gái hít hít mũi, vô cùng đáng thương hỏi: "Anh thật sự đang yêu đương sao?"
Dạ Mị thật đúng là rất khó trả lời câu hỏi này.
Quan hệ của hắn và Sơ Tranh hoàn toàn không tính là yêu đương...
Nhưng phải giải thích thế nào?
"Tôi..."
"Đúng."
Dạ Mị đột nhiên quay đầu lại.
Chẳng biết Sơ Tranh đứng ở phía sau hắn không xa từ khi nào, hai tay đút túi nhìn họ.
Cô nói: "Chúng tôi đang yêu nhau."
Biểu cảm trên mặt cô gái cứng lại, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt.
"Thu... Tổng?" Dạ Mị cũng bị dọa sợ, cô đang nói gì vậy?
Có lẽ cô gái không chịu được loại đả kích này, khóc lên một tiếng, ôm mặt chạy ra ngoài cửa.
Cô gái ấy rất xinh đẹp, lại rất có khí chất nữa.
Hu hu hu...
Cũng không tìm được lý do mà nói cô ấy không xứng đáng với anh mình.
Hu hu hu...
Càng đau lòng hơn.
Cô gái chưa chạy được bao xa thì đã bị người ta chặn lại, vẻ mặt hung thần ác sát dọa cho cô gái vội nghẹn nước mắt lại trong hốc mắt, run lẩy bẩy.
-
"Thu tổng..." Dạ Mị nuốt một ngụm nước bọt: "Lời vừa rồi ngài nói... Là thật lòng sao?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tôi từng nói đùa bao giờ chưa."
Dạ Mị giống như bị kinh hỉ từ trên trời giáng xuống đập cho, hồi lâu sau cũng không có phản ứng.
Dạ Mị ngồi trên ghế, Sơ Tranh hơi cúi người, hôn lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước: "Anh không đồng ý sao?"
Dạ Mị chớp mắt, tiêu cự hội tụ trên người trước mặt.
Lông mi dài khe khẽ run rẩy, tạo nên một cái bóng nho nhỏ trên làn da trắng nõn.
"Tôi... Có thể chứ?"
"Đương nhiên, chỉ có anh có thể."
"..."
Dạ Mị cảm thấy tim mình cũng sắp ngừng đập mất rồi.
Rõ ràng là lời nói khiến người ta rung động đến vậy, sao cô có thể bình tĩnh nói ra như thế.
Sơ Tranh hỏi lại một lần: "Cho nên, anh đồng ý không?"
Vành tai Dạ Mị nóng hổi, cơn nóng ấy giống như đã đốt vào tận đáy lòng.
Hắn chậm rãi gật đầu.
Sao hắn lại không đồng ý được chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là hắn không thể tin được.
Mình thật sự có thể lấy thân phận bạn trai...
"Các anh muốn làm gì, hu hu hu, thả tôi ra..." Tiếng la hét của cô gái đánh vỡ không khí nơi này.
"Ôi, các cậu đang làm gì vậy." Giọng nói của người phụ nữ cũng theo sát mà vang lên.
Cô gái bị vệ sĩ mang vào.
Mà người phụ nữ đi theo bên cạnh, lo lắng muốn cứu cô gái kia.
Dáng người và sức mạnh của vệ sĩ người phụ nữ ấy đâu thể nào chống lại được, chỉ có thể lo lắng đi theo.
"Để anh đi nói với cô bé đi." Dạ Mị nhẹ nhàng nói: "Anh sẽ bảo cô bé đồng ý, chuyện ngày hôm nay không nói ra ngoài."
Mặc dù Dạ Mị rất muốn công khai, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt giết người của Kim Lân Khai, Dạ Mị cảm thấy hơi sợ hãi.
Hơn nữa...
Chuyện này cũng không phải chuyện tốt cho cô.
Sơ Tranh liếc hắn một cái, cuối cùng cũng đồng ý.
Dạ Mị dẫn cô gái kia rời đi, hai người nói gì thì Sơ Tranh không rõ ràng lắm.
Nhưng khi cô gái trở về thì không khóc nữa, trên mặt còn có nụ cười, mở miệng gọi một tiếng anh rất là ngọt ngào.
Sơ Tranh: "!!"
Sơ Tranh nghĩ lại cả nước nhiều người gọi hắn là anh như vậy, tức giận dùng sức cào cào mép bàn.
Dạ Mị tiếp tục đi làm vật kỷ niệm của hắn, cô gái đưa một ly đồ uống đến chỗ Sơ Tranh.
Cô gái mang vẻ mặt như "gả con":"Chị nhất định phải đối xử tốt với anh ấy!"
Sơ Tranh không muốn để ý đến cô gái lắm, thẻ của ta, đương nhiên ta sẽ tốt với hắn!!
Nhưng mà nhìn dáng vẻ muốn khóc lại khóc không nổi của cô gái, cuối cùng Sơ Tranh vẫn cứng rắn nghẹn ra hai chữ: "Tất nhiên."
Lúc này cô gái mới nở nụ cười: "Kỳ thật chị rất xinh đẹp, rất xứng đôi với anh ấy."
Sơ Tranh: "..."
Ta nên cảm ơn mi sao?
-
Một tiếng sau.
Dạ Mị cầm thành phẩm đã làm xong tới, trong một vật hình tròn lớn tầm bằng đồng tiền xu, có đóa hoa anh đào được đính ở trong đó.
Ở giữa làm một cái lỗ xuyên qua, bện thành một cái vòng tay.
Dạ Mị làm hai cái.
Dạ Mị một tay cầm một cái, hỏi Sơ Tranh: "Em muốn cái nào?"
"Không phải nói có thể khắc chữ à?"
"Anh chỉ khắc một cái, bởi vì anh sợ em không thích..." Dạ Mị giơ tay trái lên: "Cái này không khắc."
"Khắc gì?"
"Tên của anh."
Sơ Tranh giơ tay lấy cái bên phải.
Dạ Mị chớp mắt, trong mắt mơ hồ tràn đầy kinh ngạc.
Sơ Tranh tiện tay nhét đồ vào trong túi, ánh mắt Dạ Mị hơi tối lại.
Nhưng mà cũng chỉ trong nháy mắt, một giây sau đã mang ý cười ôn hòa.
Khi Sơ Tranh và Dạ Mị rời đi, cô gái đứng ở phía sau vẫy tay, nhìn rất bi tráng như cảnh tượng tiễn con gái xuất giá.
"Anh chắc chắn cô ta không có vấn đề gì chứ?" Sơ Tranh không yên tâm lắm.
Cô không sợ cô gái kia lên mạng nói ra, nhưng sẽ không tốt cho Dạ Mị.
"Ừ, không có vấn đề gì đâu." Dạ Mị gật gật đầu cam đoan: "Thu tổng yên tâm đi."
"Đổi cách xưng hô đi."
Sơ Tranh đột ngột chuyển chủ đề.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả... Vì sao?"
"Anh có thấy người bạn trai nào gọi bạn gái mình là tổng này tổng kia chưa?"
"..."
Hình như là vậy nhỉ.
Dạ Mị hơi chần chờ: "Vậy anh phải gọi Thu... Em là gì?"
Sơ Tranh: "Tự nghĩ đi."
Dạ Mị: "..."
Lỡ như anh nghĩ ra cái tên em không thích thì sao?
Cho nên Dạ Mị lựa chọn một cách gọi rất tiêu chuẩn: "Tiểu Sơ được không?"
Sơ Tranh vẫn không có biểu tình gì: "Ừ."
Trong đầu Dạ Mị còn có những từ ngữ khác không ngừng ngoi lên, nhưng hắn không dám.
Hắn không muốn làm cho cô cảm thấy mình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
-
Thời gian đi công tác của Sơ Tranh đã về 0, chỉ có thể tạm biệt Dạ Mị, lên đường trở về.
Ở trên máy bay, cuối cùng Bạch Tẫn Ý cũng hỏi ra câu hỏi mà anh ta muốn hỏi từ lâu: "Tiểu thư, vòng tay của ngài mua ở quán ven đường nào vậy?"
Anh ta đi theo Sơ Tranh thời gian không ngắn.
Cô rất thích mua đồ.
Cho nên đồ trong tay cô nếu không phải xa xỉ phẩm đắt đỏ, thì chính là sản phẩm đặt làm tư nhân do những người mang cấp bậc đại sư làm ra.
Nhưng mà anh ta cũng rất ít khi thấy cô đeo.
Hai ngày trước trông thấy cô đeo còn thấy lạ, mới đầu còn tưởng là kiệt tác của đại sư nào.
Nhưng mà anh ta quan sát hai ngày, phát hiện cái vòng tay ấy chính là hàng rẻ tiền ở quán ven đường.
"Dạ Mị làm."
Bạch Tẫn Ý thức thời nuốt lời phía sau về.
"Gần đây Thu Chanh đang làm gì?" Trong lúc rảnh rỗi, Sơ Tranh dành chút thời gian quan tâm đến cô chị họ của mình.
Bạch Tẫn Ý: "Nghe nói bao nuôi một tiểu minh tinh, gần đây đập không ít tài nguyên cho tiểu minh tinh kia."
"Nghe nói?"
"..." Bạch Tẫn Ý cấp tốc rút máy tính bảng bên cạnh ra, ấn mở hòm thư, xem hết những thứ chưa kịp xem trong đó.
Xem đến phần sau Bạch Tẫn Ý nhịn không được nhíu mày.
Bạch Tẫn Ý: "Cô ta và Lật Lâm thông đồng với nhau."
***
Kết thúc quyển 12, kết thúc 2400 chương!
Đến nay là 2 năm lẻ mấy ngày mình tham gia vào giới edit, tính ra thì cũng không có được bao nhiêu ngày nghỉ ngơi rời xa truyện trong suốt 2 năm qua.
Mình vẫn duy trì thói quen viết lời cuối ở cuối mỗi quyển, nhưng có lẽ cũng chỉ còn vài ba cơ hội viết lời cuối cho mọi người đọc nữa thôi.
Mình muốn bộ này là điểm khởi đầu và cũng là dấu chấm hết thật đẹp cho sự nghiệp edit của mình.
Thật ra mình rất biết ơn mọi người, những độc giả đáng yêu trên vùng đất màu cam này, ngôi nhà nhỏ này sẽ luôn là kỷ niệm thật đẹp đối với mình.
Khởi đầu tiếp theo ở quyển 13 có lẽ sẽ là một chặng đường rất gian nan với mình.
Có thể bạn biết hoặc không, mình mới ra trường, mới tìm được công việc, mới chập chững những bước đầu vào đời, quãng thời gian vừa học vừa đi làm khiến mình rất mệt mỏi, rất áp lực và cũng rất chán nản.
Thời gian sẽ mài mòn những nhiệt huyết của mình, mình từng nghĩ đến chuyện ngưng truyện một thời gian, nhưng gần đi đến cuối đường rồi, mình biết nếu mình ngưng thì không biết đến bao giờ mới trở lại được.
Mình dùng chút đam mê ít ỏi và sự động viên của mọi người để kiên trì đi tiếp.
Nên là, mong mọi người kiên trì thêm một chút, nếu không được thì cũng không sao, mình không ép.
Và còn những người không đọc ở trang chính chủ, mong rằng các bạn hiểu rõ vị trí của mình ở đâu, hiểu rõ các bạn cho tôi được thứ gì, ngoài sự bực bội và từng gáo nước lạnh dập tắt nhiệt huyết của tôi ra thì chẳng còn gì nữa đâu.
Đừng có xem mình như thượng đế mà ra lệnh và yêu cầu tôi này nọ, không thân, tạm biệt!
Cuối cùng, cảm ơn mọi người vì đã đọc đến tận đây. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro