Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Tinh hỏa liệu nguyên (12)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit: Nhu - @Biends
Beta: Sa
================
Có lẽ chính câu nói cuối cùng của Sơ Tranh đã chạm đến góc khuất nhất trong trái tim Thẩm Liệu.
Cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy Sơ Tranh.
Quản gia vừa đuổi đến thì bắt gặp cảnh tượng này.
"..."
Ài!
Quản gia bèn không bước vào nữa mà đứng ngoài canh chừng xem có ai đi vào không.
-
Thẩm Liệu không biết sao lại có người bảo cậu đi lừa gạt tình cảm người ta.
Nhưng vốn cậu chưa có tình cảm với ai bao giờ nên hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Mấy người kia cũng không làm gì cậu cả, chỉ định cảnh cáo chút thôi.
Sơ Tranh bảo quản gia nghĩ biện pháp tìm camera giám sát khu vực đó rồi đưa cho Thẩm Liệu xác nhận.
Mấy tên kia còn ngang nhiên nhận tội, chắc cũng không ngờ được sẽ có người thực sự dám kiếm chuyện nên cứ thế nghênh ngang đi tới.
Thế là quản gia tìm thấy bọn hắn ở trong nhà.
Sơ Tranh đưa Thẩm Liệu cùng đến.
"Anh ở trên xe chờ đi." Sơ Tranh bảo Thẩm Liệu ở trong xe, hung hăng đi xuống cùng vệ sĩ và quản gia.
Thẩm Liệu muốn xuống cùng nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa rồi.
Thẩm Liệu ở trong xe có chút lo lắng nhưng lại không thể xuống xe, vì vậy chỉ có thể chăm chú dõi theo bên ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người đến rồi lại đi nhưng cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Sơ Tranh.
Thẩm Liệu nhìn thời gian chầm chậm trôi qua.
Tầm nửa tiếng sau Sơ Tranh quay lại cùng quản gia.
Sau lưng còn có mấy tên đang cúi gục xuống, nào còn thấy vẻ huênh hoang đắc ý trước kia nữa.
Sơ Tranh mở cửa xe: "Xin lỗi đi."
Mấy tên vội xếp thành một hàng, đồng loạt cúi người: "Thật xin lỗi, hãy tha lỗi cho bọn tôi."
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu bị màn xin lỗi hoành tráng này dọa cho giật cả mình, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Hãy tha lỗi cho tôi". Mấy người đó lại đồng loạt nói lại hai lần: "Hãy tha lỗi cho tôi"
"Nếu vẫn chưa hết giận anh cứ nói cách xử lý."
Thẩm Liệu hoàn hồn lại, vội lắc đầu.
Quản gia cảm thấy Thẩm Liệu như một cậu bé ngoan ngoãn đang bị ác ma dụ dỗ làm chuyện xấu.
"Được rồi." Sơ Tranh tôn trọng ý kiến của vật nhỏ, Thẩm Liệu không muốn thì thôi vậy.
"Mấy người nếu còn có lần sau..."
"Không dám, không dám nữa."
Mấy tên đó vội vã lôi kéo nhau chạy trốn chết, không dám ở lại chỗ này một giây nào nữa.
Đám người này còn xã hội đen hơn cả bọn hắn!!
-
Mấy người này tìm Thẩm Liệu kiếm chuyện là do có người mạo danh Thẩm Liệu làm điều xằng bậy, vậy nên mới có người tìm người đến dạy dỗ.
Mấy người kia chưa từng thấy qua 'Thẩm Liệu' nên chỉ có thể tự đi nghe ngóng.
Vậy nên Thẩm Liệu liền gặp rắc rối.
Hiển nhiên đối với chuyện này, Thẩm Liệu cũng không biết rõ tình hình.
Sơ Tranh cũng không có ý định giấu Thẩm Liệu, bèn nói lại những gì mấy tên kia khai báo.
Chắc Thẩm Liệu cũng đã đoán được là người nào nên sắc mặt chợt biến hóa.
"Anh biết là ai à?"
"Sao cơ?"
"Không có gì." Sơ Tranh không hỏi Thẩm Liệu nữa, "Tôi sẽ giúp anh xử lý việc này."
"Xử lý thế nào?"
Đối với mấy việc này, thực sự Thẩm Liệu không hiểu rõ lắm, gặp phải cũng không biết nên giải quyết như nào cả.
"Người này dám dùng tên anh đi lừa đảo, chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng thế được." Sơ Tranh xoa đầu cậu, "Yên tâm, tôi sẽ chú ý, không gây ra động tĩnh lớn đâu."
Thẩm Liệu: "...."
-
Lấy danh nghĩa Thẩm Liệu gây chuyện không phải ai xa lạ mà chính là đàn em của Tạ Mục.
Bình thường Tạ Mục đều luôn sai bảo Thẩm Liệu.
Bọn họ làm đàn em của Tạ Mục, sai Thẩm Liệu cũng quen mồm, Tạ Mục cũng không hề nói gì.
Vì vậy, lúc mạo danh Thẩm Liệu, bọn hắn cũng chẳng thấy sai trái gì.
Không phải chỉ là mượn tên Thẩm Liệu đi chơi tí sao?
Vậy để những người này biết xem kẻ chúng lừa rốt cuộc là ai, rồi cùng nhau "thảo luận" một chút.
Người này cũng không phải bị lừa tiền, mà đều là lừa tình.
Sơ Tranh cũng thật bội phục kẻ này.
Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho đã vào, giờ hoa đào đến cũng cố mà đón cho sảng khoái.
Thế là thành ra mỗi ngày đều có người chạy đến sinh sự, chưa được mấy ngày, tên kia đã không dám vác mặt đến trường.
-
Lại nói đến Tạ Mục.
Hắn phát hiện kể từ lúc trở về từ bệnh viện, mình luôn đặc biệt xui xẻo.
Không phải ngã chỗ này thì cũng là đập chỗ kia, suốt một tháng không được mấy hôm nào trôi qua trong bình an.
Cảm thấy mình gặp hạn, Tạ Mục nghe theo đám cẩu bằng hữu đi xin ít bùa.
Đáng tiếc là toàn bùa dởm.
Nếu không phải xui thì lại là rất xui.
Tạ Mục ngay cả thân mình còn lo chưa xong, tất nhiên không thừa hơi đi giày vò Thẩm Liệu.
Không bị Tạ Mục gây rối, thành tích của Thẩm Liệu tăng lên nhiều, bỏ lại Đỗ Nhược ở vị trí thứ nhất từ dưới lên một mình.
Đỗ Nhược: "..."
Sơ Tranh nhìn Đỗ Nhược ai oán đến tận trưa.
Sơ Tranh đạp đổ hạng hai, kéo Tạ Mục ra khỏi chiếc ghế đệ nhất, thành công đứng đầu.
Tạ Mục đang lo lắng về vận xui nên cũng không buồn quan tâm đến thành tích.
Mà cho dù quan tâm, hắn cũng chả làm gì được.
Hắn không dám đắc tội với Sơ Tranh.
Đều là do cô...
Do cô chuyển trường đến, hắn mới bắt đầu gặp xui xẻo.
Cô chính là khắc tinh của hắn mà.
Tạ Mục cảm thấy mình không nên cầu bùa bình an mà nên đi nguyền rủa Sơ Tranh mới phải.
Tạ Mục còn đang đắn đo nên làm như thế nào thì đột nhiên xảy ra một chuyện là hắn không ngờ tới.
Đó là chiều thứ 4, vào tiết thể dục.
Hai ngày trước Tạ Mục bị thứ gì ném trúng tay nên xin phép nghỉ không học.
Hắn ngủ hết một tiết rồi ra căng tin mua nước.
Có hai đường có thể đi từ lớp học đến căng tin.
Một là đường chính rộng rãi, hai là đường nhỏ.
Lúc đầu vốn chỉ có con đường to, nhưng nhiều người muốn dành chỗ ở căn tin sớm nên mới tạo ra con đường nhỏ này.
Tạ Mục định đi về phía đường nhỏ kia.
Ngay lúc ấy, hắn bắt gặp Thẩm Liệu.
Tạ Mục nhíu mày, vừa định gọi hắn thì phát hiện đối diện Thẩm Liệu còn có người.
Tạ Mục theo bản năng nấp vào một chỗ.
Bạn của Thẩm Liệu hắn đã gặp qua hết.
Thế người đang nói chuyện cùng hắn rốt cuộc là ai?
Tạ Mục núp ở chỗ khá xa, lại bị người kia ngăn tầm nhìn, hoàn toàn không biết họ đang nói gì.
Tạ Mục ngó ngó hai bên, dè dặt bò tới.
Người bị khuất kia dần lộ ra.
Mặt hắn bỗng tái mét, sao lại là cô ta?
Sơ Tranh nghịch nghịch lọn tóc của Thẩm Liệu, tư thế vừa thân mật lại tự nhiên, Thẩm Liệu hơi cúi đầu, nhưng không hề kháng cự.
Tạ Mục nghĩ mình đang nằm mơ.
Nếu không sao hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này được.
Hắn dùng sức nhéo vào bắp đùi, cơn đau nhói lập tức truyền đến.
Không phải mơ.
Thẩm Liệu hẹn hò cùng cô từ lúc nào?
Sao hắn không biết tí gì?
Không đúng, khoảng thời gian này hắn luôn bị đủ loại xúi quẩy quấn lấy, không hề có cơ hội tìm Thẩm Liệu.
Tạ Mục nghĩ đến hai lần đều bị nhằm vào.
Ngoài hắn ta ra, Thẩm Liệu đều có mặt.
Tạ Mục lại suy nghĩ một chút, những việc hắn lén làm trong lớp dù có quá đáng, Sơ Tranh cũng chưa bao giờ tọc mạch...
Đệt!!
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt cả lý trí khiến hắn không kịp nghĩ ngợi lao ra ngay lập tức.
*
Cầu ném phiếu cho Tranh gia, he he he, love you~ chiu chiu ~
Bắn tim~
-
Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•
Beta: Sa
================
Có lẽ chính câu nói cuối cùng của Sơ Tranh đã chạm đến góc khuất nhất trong trái tim Thẩm Liệu.
Cậu đột nhiên vươn tay ôm lấy Sơ Tranh.
Quản gia vừa đuổi đến thì bắt gặp cảnh tượng này.
"..."
Ài!
Quản gia bèn không bước vào nữa mà đứng ngoài canh chừng xem có ai đi vào không.
-
Thẩm Liệu không biết sao lại có người bảo cậu đi lừa gạt tình cảm người ta.
Nhưng vốn cậu chưa có tình cảm với ai bao giờ nên hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Mấy người kia cũng không làm gì cậu cả, chỉ định cảnh cáo chút thôi.
Sơ Tranh bảo quản gia nghĩ biện pháp tìm camera giám sát khu vực đó rồi đưa cho Thẩm Liệu xác nhận.
Mấy tên kia còn ngang nhiên nhận tội, chắc cũng không ngờ được sẽ có người thực sự dám kiếm chuyện nên cứ thế nghênh ngang đi tới.
Thế là quản gia tìm thấy bọn hắn ở trong nhà.
Sơ Tranh đưa Thẩm Liệu cùng đến.
"Anh ở trên xe chờ đi." Sơ Tranh bảo Thẩm Liệu ở trong xe, hung hăng đi xuống cùng vệ sĩ và quản gia.
Thẩm Liệu muốn xuống cùng nhưng lại phát hiện cửa xe đã bị khóa rồi.
Thẩm Liệu ở trong xe có chút lo lắng nhưng lại không thể xuống xe, vì vậy chỉ có thể chăm chú dõi theo bên ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người đến rồi lại đi nhưng cậu vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Sơ Tranh.
Thẩm Liệu nhìn thời gian chầm chậm trôi qua.
Tầm nửa tiếng sau Sơ Tranh quay lại cùng quản gia.
Sau lưng còn có mấy tên đang cúi gục xuống, nào còn thấy vẻ huênh hoang đắc ý trước kia nữa.
Sơ Tranh mở cửa xe: "Xin lỗi đi."
Mấy tên vội xếp thành một hàng, đồng loạt cúi người: "Thật xin lỗi, hãy tha lỗi cho bọn tôi."
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu bị màn xin lỗi hoành tráng này dọa cho giật cả mình, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.
"Hãy tha lỗi cho tôi". Mấy người đó lại đồng loạt nói lại hai lần: "Hãy tha lỗi cho tôi"
"Nếu vẫn chưa hết giận anh cứ nói cách xử lý."
Thẩm Liệu hoàn hồn lại, vội lắc đầu.
Quản gia cảm thấy Thẩm Liệu như một cậu bé ngoan ngoãn đang bị ác ma dụ dỗ làm chuyện xấu.
"Được rồi." Sơ Tranh tôn trọng ý kiến của vật nhỏ, Thẩm Liệu không muốn thì thôi vậy.
"Mấy người nếu còn có lần sau..."
"Không dám, không dám nữa."
Mấy tên đó vội vã lôi kéo nhau chạy trốn chết, không dám ở lại chỗ này một giây nào nữa.
Đám người này còn xã hội đen hơn cả bọn hắn!!
-
Mấy người này tìm Thẩm Liệu kiếm chuyện là do có người mạo danh Thẩm Liệu làm điều xằng bậy, vậy nên mới có người tìm người đến dạy dỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy người kia chưa từng thấy qua 'Thẩm Liệu' nên chỉ có thể tự đi nghe ngóng.
Vậy nên Thẩm Liệu liền gặp rắc rối.
Hiển nhiên đối với chuyện này, Thẩm Liệu cũng không biết rõ tình hình.
Sơ Tranh cũng không có ý định giấu Thẩm Liệu, bèn nói lại những gì mấy tên kia khai báo.
Chắc Thẩm Liệu cũng đã đoán được là người nào nên sắc mặt chợt biến hóa.
"Anh biết là ai à?"
"Sao cơ?"
"Không có gì." Sơ Tranh không hỏi Thẩm Liệu nữa, "Tôi sẽ giúp anh xử lý việc này."
"Xử lý thế nào?"
Đối với mấy việc này, thực sự Thẩm Liệu không hiểu rõ lắm, gặp phải cũng không biết nên giải quyết như nào cả.
"Người này dám dùng tên anh đi lừa đảo, chắc chắn không thể bỏ qua dễ dàng thế được." Sơ Tranh xoa đầu cậu, "Yên tâm, tôi sẽ chú ý, không gây ra động tĩnh lớn đâu."
Thẩm Liệu: "...."
-
Lấy danh nghĩa Thẩm Liệu gây chuyện không phải ai xa lạ mà chính là đàn em của Tạ Mục.
Bình thường Tạ Mục đều luôn sai bảo Thẩm Liệu.
Bọn họ làm đàn em của Tạ Mục, sai Thẩm Liệu cũng quen mồm, Tạ Mục cũng không hề nói gì.
Vì vậy, lúc mạo danh Thẩm Liệu, bọn hắn cũng chẳng thấy sai trái gì.
Không phải chỉ là mượn tên Thẩm Liệu đi chơi tí sao?
Vậy để những người này biết xem kẻ chúng lừa rốt cuộc là ai, rồi cùng nhau "thảo luận" một chút.
Người này cũng không phải bị lừa tiền, mà đều là lừa tình.
Sơ Tranh cũng thật bội phục kẻ này.
Bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cho đã vào, giờ hoa đào đến cũng cố mà đón cho sảng khoái.
Thế là thành ra mỗi ngày đều có người chạy đến sinh sự, chưa được mấy ngày, tên kia đã không dám vác mặt đến trường.
-
Lại nói đến Tạ Mục.
Hắn phát hiện kể từ lúc trở về từ bệnh viện, mình luôn đặc biệt xui xẻo.
Không phải ngã chỗ này thì cũng là đập chỗ kia, suốt một tháng không được mấy hôm nào trôi qua trong bình an.
Cảm thấy mình gặp hạn, Tạ Mục nghe theo đám cẩu bằng hữu đi xin ít bùa.
Đáng tiếc là toàn bùa dởm.
Nếu không phải xui thì lại là rất xui.
Tạ Mục ngay cả thân mình còn lo chưa xong, tất nhiên không thừa hơi đi giày vò Thẩm Liệu.
Không bị Tạ Mục gây rối, thành tích của Thẩm Liệu tăng lên nhiều, bỏ lại Đỗ Nhược ở vị trí thứ nhất từ dưới lên một mình.
Đỗ Nhược: "..."
Sơ Tranh nhìn Đỗ Nhược ai oán đến tận trưa.
Sơ Tranh đạp đổ hạng hai, kéo Tạ Mục ra khỏi chiếc ghế đệ nhất, thành công đứng đầu.
Tạ Mục đang lo lắng về vận xui nên cũng không buồn quan tâm đến thành tích.
Mà cho dù quan tâm, hắn cũng chả làm gì được.
Hắn không dám đắc tội với Sơ Tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đều là do cô...
Do cô chuyển trường đến, hắn mới bắt đầu gặp xui xẻo.
Cô chính là khắc tinh của hắn mà.
Tạ Mục cảm thấy mình không nên cầu bùa bình an mà nên đi nguyền rủa Sơ Tranh mới phải.
Tạ Mục còn đang đắn đo nên làm như thế nào thì đột nhiên xảy ra một chuyện là hắn không ngờ tới.
Đó là chiều thứ 4, vào tiết thể dục.
Hai ngày trước Tạ Mục bị thứ gì ném trúng tay nên xin phép nghỉ không học.
Hắn ngủ hết một tiết rồi ra căng tin mua nước.
Có hai đường có thể đi từ lớp học đến căng tin.
Một là đường chính rộng rãi, hai là đường nhỏ.
Lúc đầu vốn chỉ có con đường to, nhưng nhiều người muốn dành chỗ ở căn tin sớm nên mới tạo ra con đường nhỏ này.
Tạ Mục định đi về phía đường nhỏ kia.
Ngay lúc ấy, hắn bắt gặp Thẩm Liệu.
Tạ Mục nhíu mày, vừa định gọi hắn thì phát hiện đối diện Thẩm Liệu còn có người.
Tạ Mục theo bản năng nấp vào một chỗ.
Bạn của Thẩm Liệu hắn đã gặp qua hết.
Thế người đang nói chuyện cùng hắn rốt cuộc là ai?
Tạ Mục núp ở chỗ khá xa, lại bị người kia ngăn tầm nhìn, hoàn toàn không biết họ đang nói gì.
Tạ Mục ngó ngó hai bên, dè dặt bò tới.
Người bị khuất kia dần lộ ra.
Mặt hắn bỗng tái mét, sao lại là cô ta?
Sơ Tranh nghịch nghịch lọn tóc của Thẩm Liệu, tư thế vừa thân mật lại tự nhiên, Thẩm Liệu hơi cúi đầu, nhưng không hề kháng cự.
Tạ Mục nghĩ mình đang nằm mơ.
Nếu không sao hắn nhìn thấy cảnh tượng kinh dị này được.
Hắn dùng sức nhéo vào bắp đùi, cơn đau nhói lập tức truyền đến.
Không phải mơ.
Thẩm Liệu hẹn hò cùng cô từ lúc nào?
Sao hắn không biết tí gì?
Không đúng, khoảng thời gian này hắn luôn bị đủ loại xúi quẩy quấn lấy, không hề có cơ hội tìm Thẩm Liệu.
Tạ Mục nghĩ đến hai lần đều bị nhằm vào.
Ngoài hắn ta ra, Thẩm Liệu đều có mặt.
Tạ Mục lại suy nghĩ một chút, những việc hắn lén làm trong lớp dù có quá đáng, Sơ Tranh cũng chưa bao giờ tọc mạch...
Đệt!!
Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, thiêu đốt cả lý trí khiến hắn không kịp nghĩ ngợi lao ra ngay lập tức.
*
Cầu ném phiếu cho Tranh gia, he he he, love you~ chiu chiu ~
Bắn tim~
-
Edited by CẨM TÚ TIỀN ĐỒ •∆•
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro