Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Tinh Hỏa Liệu Nguyên (7)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Sơ Tranh tìm mấy "công cụ gây án" cho Tạ Mục vào buổi trưa, để hắn không có thời gian gây chuyện với Thẩm Liệu.
Người - bị ép trở thành công cụ - Phương Dực: "..."
Có cân nhắc qua cảm nhận của tôi chưa?
Sao hắn phải chịu trách nhiệm ngăn cản Tạ Mục?
Phương Dực và Tạ Mục thì có gì để nói chứ, hai tên đều nói chưa được mấy câu đã ầm ĩ cả lên rồi.
Nhưng sau khi ầm ĩ xong, Tạ Mục quá tức giận bình thường sẽ không nhớ ra được Thẩm Liệu.
Thẩm Liệu không ngờ Sơ Tranh nói Tạ Mục giữa trưa sẽ không tìm việc cho cậu, là thật sự sẽ không bị Tạ Mục tìm.
Buổi trưa rảnh rỗi, cuối cùng Thẩm Liệu cũng chỉ có thể cùng Sơ Tranh ăn cơm trưa.
Ngoài cơm trưa, Sơ Tranh còn vào lúc cậu xuống xe, đưa cho cậu đủ loại đồ ngọt.
Trong nháy mắt, Thẩm Liệu cảm thấy mình thật may mắn.
Nhưng mỗi lần trông thấy mặt Tạ Mục đen xì, tất cả ảo tưởng trong nháy mắt lại nát thành bụi phấn.
-
Thi giữa kỳ đúng hẹn mà tới, Sơ Tranh bị phân đến phòng thi cuối cùng.
Vừa vặn cùng 1 phòng thi với Đỗ Nhược.
Đỗ - học bá tận dụng chút thời gian cuối cùng, lẩm nhẩm tụng niệm lại mấy điểm chính.
Sơ Tranh trông thấy Thẩm Liệu ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải, nhưng cậu còn chưa tới, Sơ Tranh bèn đặt một hộp sữa trên bàn Thẩm Liệu.
Khi về chỗ ngồi của mình, cũng thuận tay cho Đỗ Nhược một hộp.
"Oa!" Đỗ Nhược kinh ngạc vui mừng, "Đây chính là khi buồn ngủ có người đưa gối đầu, cậu thật tốt."
Sơ Tranh: "..." Quản gia kiểu gì cũng sẽ bắt cô uống một hộp.
Lão đại còn phải bú sữa mẹ còn ra thể thống cống rãnh gì!
-
Đúng lúc chuông kêu, Thẩm Liệu tiến đến, chỉ mang theo mấy thứ để thi cử, vừa ngồi vào vị trí đã phát hiện hộp sữa trên bàn, cậu nghi hoặc cầm lên xem thử.
Xoay mấy vòng, nhìn thấy nhãn hiệu sữa, lại nhìn thoáng qua Sơ Tranh.
Vị trí của cô cách cậu hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy đwọc một góc.
Chuông vang lần thứ hai, tiếng thầy giáo giám thị vang lên phía trên "Được rồi, giờ bắt đầu phát đề."
Thẩm Liệu buông hộp sữa xuống, hít một hơi, chuẩn bị làm bài thi.
Tốc độ làm bài của Thẩm Liệu không nhanh, mỗi lần đều là vừa hết giờ mới dừng bút nộp bài.
Cậu thu dọn đồ đạc nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh và Đỗ Nhược đi tới cửa, cô nghiêng đầu nghe Đỗ Nhược nói, thần sắc rất nghiêm túc.
Thẩm Liệu nhìn hộp sữa kia, mở ống hút cắm vào, cắn ống hút ra khỏi phòng thi.
Vị sữa nồng đậm, hơi ngọt, uống rất ngon.
Tâm tình Thẩm Liệu tựa hồ cũng thấy tốt hơn nhiều.
Thi hai ngày liên tiếp, mỗi sáng và chiều khi bắt đầu thi, Thẩm Liệu đều sẽ nhận được một hộp sữa.
Thẩm Liệu mỗi lần thi xong mới uống, giống như đang tự thưởng cho mình.
Thi giữa kỳ xong được nghỉ ba ngày.
Thẩm Liệu thật ra không thích nghỉ lắm.
Nghỉ tức là mình phải cùng Tạ Mục ở một nơi được gọi là 'nhà', tức là sẽ phải gặp nhau càng nhiều.
Cũng đại biểu cho lúc Tạ Mục buồn chán sẽ lấy cậu ra làm trò cười.
"Sáng mai dậy sớm một chút." Thẩm Liệu vừa trở về đã bị Tạ Mục gọi lại.
"Vì sao?"
"Nói anh dậy sớm một chút thì dậy sớm một chút, hỏi nhiều như vậy làm gì." Tạ Mục không kiên nhẫn, thuận miệng đặt giờ, "4:30 sáng đi."
Nói xong đại thiếu gia cũng ngâm nga bài hát đi lên lầu.
Thẩm Liệu không biết Tạ Mục muốn làm gì, nhưng cũng không dám đối nghịch với hắn.
Tạ Mục là con người mà anh theo hắn, thì hắn cảm thấy không có ý nghĩa, chẳng mấy chốc sẽ dời sự chú ý đi chỗ khác.
4 giờ Thẩm Liệu đã dậy, cậu chưa ngủ được mấy, vẫn cực kỳ buồn ngủ.
Thu dọn một chút rồi xuống lầu, nhưng chẳng có ai.
Từ bốn giờ hơn đợi đến năm giờ, Tạ Mục vẫn không xuống lầu.
Thẩm Liệu ngủ trên ghế sofa trong chốc lát, chừng sáu giờ rưỡi, Tạ Mục mới xách túi, từ trên lầu đi xuống.
"Đi."
Tạ Mục cũng không hỏi Thẩm Liệu xuống khi nào, vừa gọi điện thoại vừa ra hiệu cho cậu đi theo ra ngoài.
Thẩm Liệu hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tạ Mục quay đầu liếc cậu một cái, khóe miệng trào phúng một câu: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi còn có thể bán anh chắc?"
Ngoài cửa đã có xe chờ Tạ Mục, hai người ngồi trong là người ngày thường đi gần với Tạ Mục nhất.
"Cậu dẫn hắn theo làm gì?" Vừa lên xe đã có người không thèm nể mặt hỏi một câu như vậy.
Tạ Mục vuốt vuốt mái tóc, "Cậu cho rằng tôi muốn mang hắn theo lắm à, còn không phải vì mẹ tôi sao? Phiền chết được, có thể đừng nhắc tới hắn nữa không."
Thấy Tạ Mục cảm xúc không tốt, bọn họ cũng không dám hỏi lại: "Được được được, lên đường đi."
Trên đường lại đón thêm hai người nữa.
Xe rất lớn, nhưng mấy người ngồi như vậy vẫn hơi chen chuc, đám người này còn làm ầm ĩ nữa.
Không biết là ai đưa ra ý bỏ Thẩm Liệu vào cốp phía sau.
Bình thường Tạ Mục đối xử không tốt với Thẩm Liệu, hoàn toàn coi là một đàn em sai khiến.
Bọn họ bình thường cũng sẽ sai Thẩm Liệu hỗ trợ chân chạy gì đó, lúc nói lời này cũng không nghĩ nhiều, chỉ thốt ra thôi.
Tạ Mục nhìn người đề nghị kia nhưng không lên tiếng.
Những người khác nháy mắt với người vừa nói kia, nhanh chóng chuyển đề tài đi.
Thẩm Liệu cũng giả vờ như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
12 giờ trưa xe mới dừng lại, phía xa xa là mặt biển xanh thẳm, trên bãi biển tất cả đều là người.
"Woa! Cuối cùng đã tới rồi!"
"Bọn họ đâu? Tới chưa?"
"Tớ đi hỏi một chút..."
Ngoài nhóm Tạ Mục, còn có mấy người nữa, nam nữ đều có, có cả gương mặt lạ, có thể là bạn của Tạ Mục.
"Cậu em này là ai vậy?" Một nữ sinh tóc xoăn tinh mắt, phát hiện Thẩm Liệu đứng ở phía sau đang cúi gằm nhìn xuống đất, mắt sáng lên.
"Hắn còn lớn hơn cô đó."
"Hả, anh trai hả." Cô gái tóc xoăn lập tức đổi giọng, "Nhìn thấy còn nhỏ hơn tớ mà."
"Không phải chứng minh nhìn cô già sao?" Bên cạnh có người trêu ghẹo.
"Nói linh tinh gì đó, tớ vẫn đang thanh xuân tuổi trẻ đó?" Cô gái tóc xoăn trừng người vừa nói kia một chút, tiến lại bên Tạ Mục: "Anh Mục, cậu ta do anh mang đến à."
"Ừm."
"Vậy cậu ta có bạn gái chưa?"
"Không có."
"Em có thể theo đuổi cậu ta không?"
Ánh mắt Tạ Mục kỳ lạ, nhếch mép, nói: "Cô thử nói với cậu ta trước xem."
Cô gái tóc xoăn: "???"
Nói một câu không phải rất dễ sao?
Nhưng sự thật chứng minh, cô gái tóc xoăn quá đơn thuần.
Thẩm Liệu căn bản không để ý tới người khác, cô gái tóc xoăn nói đến sùi bọt mép cậu cũng làm như không nghe thấy một chữ.
Tạ Mục để mọi người đi trước, lúc thay quần áo, Tạ Mục thấy Thẩm Liệu đứng bất động, "Thay quần áo đi, đứng ở đây làm gì?"
Thẩm Liệu thấp giọng nói: "Anh không nói với tôi sẽ đến biển."
"Ồ." Thái độ Tạ Mục cũng chẳng quan tâm, "Vậy anh cứ mặc thế đi."
-
"Tiểu thư, uống hết cái này đi." Quản gia thấy trong chén Sơ Tranh còn lại gần một nửa bèn mỉm cười nhắc nhở.
"Không muốn uống." Khó uống chết được.
"Tiểu thư, thân thể cô không tốt, cần phải tĩnh dưỡng cho khỏe, đây đều là đồ bổ cả."
"..." Sơ Tranh hít sâu, "Tôi thật sự rất khỏe."
Quản gia gật đầu: "Vâng, thế nhưng ngài vẫn phải uống hết."
"..."
Sơ Tranh cắn răng nuốt sạch gần một nửa còn lại.
Cơ thể này của cô hơi yếu sinh lý, đủ loại thuốc thập toàn đại bổ đều do quản gia chuẩn bị.
Nhưng cô cảm thấy vẫn khỏe, có thể chạy có thể nhảy, không có vấn đề gì quá lớn.
Uống xong, quản gia cuối cùng không lèo nhèo nữa, mang đồ rời đi.
Sơ Tranh hơi buồn ngủ, chuẩn bị ngủ một hồi, kết quả vừa nằm ngủ đã lại bị chuông điện thoại đánh thức.
================
21.05.2021
#Đà_Nẵng...
Người - bị ép trở thành công cụ - Phương Dực: "..."
Có cân nhắc qua cảm nhận của tôi chưa?
Sao hắn phải chịu trách nhiệm ngăn cản Tạ Mục?
Phương Dực và Tạ Mục thì có gì để nói chứ, hai tên đều nói chưa được mấy câu đã ầm ĩ cả lên rồi.
Nhưng sau khi ầm ĩ xong, Tạ Mục quá tức giận bình thường sẽ không nhớ ra được Thẩm Liệu.
Thẩm Liệu không ngờ Sơ Tranh nói Tạ Mục giữa trưa sẽ không tìm việc cho cậu, là thật sự sẽ không bị Tạ Mục tìm.
Buổi trưa rảnh rỗi, cuối cùng Thẩm Liệu cũng chỉ có thể cùng Sơ Tranh ăn cơm trưa.
Ngoài cơm trưa, Sơ Tranh còn vào lúc cậu xuống xe, đưa cho cậu đủ loại đồ ngọt.
Trong nháy mắt, Thẩm Liệu cảm thấy mình thật may mắn.
Nhưng mỗi lần trông thấy mặt Tạ Mục đen xì, tất cả ảo tưởng trong nháy mắt lại nát thành bụi phấn.
-
Thi giữa kỳ đúng hẹn mà tới, Sơ Tranh bị phân đến phòng thi cuối cùng.
Vừa vặn cùng 1 phòng thi với Đỗ Nhược.
Đỗ - học bá tận dụng chút thời gian cuối cùng, lẩm nhẩm tụng niệm lại mấy điểm chính.
Sơ Tranh trông thấy Thẩm Liệu ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải, nhưng cậu còn chưa tới, Sơ Tranh bèn đặt một hộp sữa trên bàn Thẩm Liệu.
Khi về chỗ ngồi của mình, cũng thuận tay cho Đỗ Nhược một hộp.
"Oa!" Đỗ Nhược kinh ngạc vui mừng, "Đây chính là khi buồn ngủ có người đưa gối đầu, cậu thật tốt."
Sơ Tranh: "..." Quản gia kiểu gì cũng sẽ bắt cô uống một hộp.
Lão đại còn phải bú sữa mẹ còn ra thể thống cống rãnh gì!
-
Đúng lúc chuông kêu, Thẩm Liệu tiến đến, chỉ mang theo mấy thứ để thi cử, vừa ngồi vào vị trí đã phát hiện hộp sữa trên bàn, cậu nghi hoặc cầm lên xem thử.
Xoay mấy vòng, nhìn thấy nhãn hiệu sữa, lại nhìn thoáng qua Sơ Tranh.
Vị trí của cô cách cậu hơi xa, chỉ có thể nhìn thấy đwọc một góc.
Chuông vang lần thứ hai, tiếng thầy giáo giám thị vang lên phía trên "Được rồi, giờ bắt đầu phát đề."
Thẩm Liệu buông hộp sữa xuống, hít một hơi, chuẩn bị làm bài thi.
Tốc độ làm bài của Thẩm Liệu không nhanh, mỗi lần đều là vừa hết giờ mới dừng bút nộp bài.
Cậu thu dọn đồ đạc nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh và Đỗ Nhược đi tới cửa, cô nghiêng đầu nghe Đỗ Nhược nói, thần sắc rất nghiêm túc.
Thẩm Liệu nhìn hộp sữa kia, mở ống hút cắm vào, cắn ống hút ra khỏi phòng thi.
Vị sữa nồng đậm, hơi ngọt, uống rất ngon.
Tâm tình Thẩm Liệu tựa hồ cũng thấy tốt hơn nhiều.
Thi hai ngày liên tiếp, mỗi sáng và chiều khi bắt đầu thi, Thẩm Liệu đều sẽ nhận được một hộp sữa.
Thẩm Liệu mỗi lần thi xong mới uống, giống như đang tự thưởng cho mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi giữa kỳ xong được nghỉ ba ngày.
Thẩm Liệu thật ra không thích nghỉ lắm.
Nghỉ tức là mình phải cùng Tạ Mục ở một nơi được gọi là 'nhà', tức là sẽ phải gặp nhau càng nhiều.
Cũng đại biểu cho lúc Tạ Mục buồn chán sẽ lấy cậu ra làm trò cười.
"Sáng mai dậy sớm một chút." Thẩm Liệu vừa trở về đã bị Tạ Mục gọi lại.
"Vì sao?"
"Nói anh dậy sớm một chút thì dậy sớm một chút, hỏi nhiều như vậy làm gì." Tạ Mục không kiên nhẫn, thuận miệng đặt giờ, "4:30 sáng đi."
Nói xong đại thiếu gia cũng ngâm nga bài hát đi lên lầu.
Thẩm Liệu không biết Tạ Mục muốn làm gì, nhưng cũng không dám đối nghịch với hắn.
Tạ Mục là con người mà anh theo hắn, thì hắn cảm thấy không có ý nghĩa, chẳng mấy chốc sẽ dời sự chú ý đi chỗ khác.
4 giờ Thẩm Liệu đã dậy, cậu chưa ngủ được mấy, vẫn cực kỳ buồn ngủ.
Thu dọn một chút rồi xuống lầu, nhưng chẳng có ai.
Từ bốn giờ hơn đợi đến năm giờ, Tạ Mục vẫn không xuống lầu.
Thẩm Liệu ngủ trên ghế sofa trong chốc lát, chừng sáu giờ rưỡi, Tạ Mục mới xách túi, từ trên lầu đi xuống.
"Đi."
Tạ Mục cũng không hỏi Thẩm Liệu xuống khi nào, vừa gọi điện thoại vừa ra hiệu cho cậu đi theo ra ngoài.
Thẩm Liệu hỏi: "Đi đâu vậy?"
Tạ Mục quay đầu liếc cậu một cái, khóe miệng trào phúng một câu: "Hỏi nhiều như vậy làm gì, tôi còn có thể bán anh chắc?"
Ngoài cửa đã có xe chờ Tạ Mục, hai người ngồi trong là người ngày thường đi gần với Tạ Mục nhất.
"Cậu dẫn hắn theo làm gì?" Vừa lên xe đã có người không thèm nể mặt hỏi một câu như vậy.
Tạ Mục vuốt vuốt mái tóc, "Cậu cho rằng tôi muốn mang hắn theo lắm à, còn không phải vì mẹ tôi sao? Phiền chết được, có thể đừng nhắc tới hắn nữa không."
Thấy Tạ Mục cảm xúc không tốt, bọn họ cũng không dám hỏi lại: "Được được được, lên đường đi."
Trên đường lại đón thêm hai người nữa.
Xe rất lớn, nhưng mấy người ngồi như vậy vẫn hơi chen chuc, đám người này còn làm ầm ĩ nữa.
Không biết là ai đưa ra ý bỏ Thẩm Liệu vào cốp phía sau.
Bình thường Tạ Mục đối xử không tốt với Thẩm Liệu, hoàn toàn coi là một đàn em sai khiến.
Bọn họ bình thường cũng sẽ sai Thẩm Liệu hỗ trợ chân chạy gì đó, lúc nói lời này cũng không nghĩ nhiều, chỉ thốt ra thôi.
Tạ Mục nhìn người đề nghị kia nhưng không lên tiếng.
Những người khác nháy mắt với người vừa nói kia, nhanh chóng chuyển đề tài đi.
Thẩm Liệu cũng giả vờ như không nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
12 giờ trưa xe mới dừng lại, phía xa xa là mặt biển xanh thẳm, trên bãi biển tất cả đều là người.
"Woa! Cuối cùng đã tới rồi!"
"Bọn họ đâu? Tới chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tớ đi hỏi một chút..."
Ngoài nhóm Tạ Mục, còn có mấy người nữa, nam nữ đều có, có cả gương mặt lạ, có thể là bạn của Tạ Mục.
"Cậu em này là ai vậy?" Một nữ sinh tóc xoăn tinh mắt, phát hiện Thẩm Liệu đứng ở phía sau đang cúi gằm nhìn xuống đất, mắt sáng lên.
"Hắn còn lớn hơn cô đó."
"Hả, anh trai hả." Cô gái tóc xoăn lập tức đổi giọng, "Nhìn thấy còn nhỏ hơn tớ mà."
"Không phải chứng minh nhìn cô già sao?" Bên cạnh có người trêu ghẹo.
"Nói linh tinh gì đó, tớ vẫn đang thanh xuân tuổi trẻ đó?" Cô gái tóc xoăn trừng người vừa nói kia một chút, tiến lại bên Tạ Mục: "Anh Mục, cậu ta do anh mang đến à."
"Ừm."
"Vậy cậu ta có bạn gái chưa?"
"Không có."
"Em có thể theo đuổi cậu ta không?"
Ánh mắt Tạ Mục kỳ lạ, nhếch mép, nói: "Cô thử nói với cậu ta trước xem."
Cô gái tóc xoăn: "???"
Nói một câu không phải rất dễ sao?
Nhưng sự thật chứng minh, cô gái tóc xoăn quá đơn thuần.
Thẩm Liệu căn bản không để ý tới người khác, cô gái tóc xoăn nói đến sùi bọt mép cậu cũng làm như không nghe thấy một chữ.
Tạ Mục để mọi người đi trước, lúc thay quần áo, Tạ Mục thấy Thẩm Liệu đứng bất động, "Thay quần áo đi, đứng ở đây làm gì?"
Thẩm Liệu thấp giọng nói: "Anh không nói với tôi sẽ đến biển."
"Ồ." Thái độ Tạ Mục cũng chẳng quan tâm, "Vậy anh cứ mặc thế đi."
-
"Tiểu thư, uống hết cái này đi." Quản gia thấy trong chén Sơ Tranh còn lại gần một nửa bèn mỉm cười nhắc nhở.
"Không muốn uống." Khó uống chết được.
"Tiểu thư, thân thể cô không tốt, cần phải tĩnh dưỡng cho khỏe, đây đều là đồ bổ cả."
"..." Sơ Tranh hít sâu, "Tôi thật sự rất khỏe."
Quản gia gật đầu: "Vâng, thế nhưng ngài vẫn phải uống hết."
"..."
Sơ Tranh cắn răng nuốt sạch gần một nửa còn lại.
Cơ thể này của cô hơi yếu sinh lý, đủ loại thuốc thập toàn đại bổ đều do quản gia chuẩn bị.
Nhưng cô cảm thấy vẫn khỏe, có thể chạy có thể nhảy, không có vấn đề gì quá lớn.
Uống xong, quản gia cuối cùng không lèo nhèo nữa, mang đồ rời đi.
Sơ Tranh hơi buồn ngủ, chuẩn bị ngủ một hồi, kết quả vừa nằm ngủ đã lại bị chuông điện thoại đánh thức.
================
21.05.2021
#Đà_Nẵng...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro