Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Tôi là em gái anh (11)⊰⊹
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sơ Tranh, cậu tiêu nhiều tiền như thế mua chỗ nguyên liệu thô này, nếu như cậu thua thiệt hết, thì làm sao ăn nói với người trong nhà?"
Chẳng biết Bạch Vũ Dao đã đứng bên cạnh Sơ Tranh từ lúc nào, lúc này đang dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, tựa như rất là lo lắng.
Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái: "Ừ, có tiền."
"Sơ Tranh, Thẩm gia đã... cậu lấy đâu ra tiền?" Bạch Vũ Dao muốn nói lại thôi: "Bác Thẩm còn đang nằm trong bệnh viện, sao cậu còn như vậy?"
Người bên cạnh nghe xong, ánh mắt nhìn Sơ Tranh lập tức biến đổi.
"Thẩm tổng còn đang nằm viện, không biết có thể tỉnh lại không, con gái của ông ấy lại cầm ba mươi triệu đến đây tiêu xài, thật đúng là không có lương tâm."
"Nói thế nào thì cũng sống bên ngoài mười mấy năm, sao có thể có tình cảm nhanh như vậy được."
"Lúc trước Thẩm gia còn bình yên, vừa đón đứa con gái này về, chỉ qua thời gian một năm đã suy tàn, mọi người nói xem có phải cô con gái này là khắc tinh của Thẩm gia không?"
Bạch Vũ Dao rất hài lòng với phản ứng của những người này.
Cô ta chính là muốn khiến cho người này không thể lăn lộn nổi trong vòng tròn này, chỉ là một đứa quê mùa, mà cũng xứng có hôn ước với Tống Cảnh.
Lại còn thích Tống Cảnh, cũng không nhìn một chút xem mình có bộ dạng gì.
Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, Bạch Vũ Dao liền hận Sơ Tranh muốn chết.
"Có tiền không được à? Mắc mớ gì tới cậu?"
"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ quan tâm cậu..."
Sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, mình cũng không lui tới với cô, bởi vì cô ta biết, Thẩm gia xong đời, cô ta cũng hẹn hò với Tống Cảnh rồi, không cần phải tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười chào đón một người mà mình cực kỳ chán ghét.
Trước đó mấy lần Thẩm Sơ Tranh tìm mình, lần nào cũng là bộ dáng nhát gan khẩn cầu.
Nhưng gần đây...
Quá kì quái.
Ánh mắt cô nhìn mình tựa như đang nhìn một người xa lạ, băng lãnh xa cách, không thèm để ý chút nào.
"Cậu quan tâm tôi, liền cướp vị hôn phu tôi? Sự quan tâm của cậu thật đặc biệt."
Bạch Vũ Dao đột nhiên cả kinh.
Quần chúng vây xem vừa rồi còn khiển trách Sơ Tranh, lập tức nhìn về phía Bạch Vũ Dao.
Chuyện tiểu thư Thẩm gia và Tống Cảnh có hôn ước, mọi người cũng từng nghe một chút tin đồn.
Bạch Vũ Dao phát giác được biến hóa của những người này, hơi siết chặt nắm đấm.
Cô ta không ngờ tới, Sơ Tranh sẽ nói ra chuyện này ở ngay trước mặt mọi người.
Sớm biết thế thì cô ta không nên kết giao với Tống Cảnh sớm như thế.
Nhưng mà nếu cô ta không sớm một chút, lại sợ Tống Cảnh sẽ bị người khác cướp đi...
Hiện tại chuyện này đã trở thành vết nhơ của cô ta, làm cách nào cũng không tẩy trắng được.
"Sơ Tranh, không phải như cậu nghĩ đâu..."
"Sự thật bày ra trước mắt, tôi nghĩ thế nào? Cướp thì cướp, tôi cũng không quan tâm một Tống Cảnh, cậu phủ nhận thì thật không có ý nghĩa, Tống Cảnh nghe thấy sẽ khổ sở bao nhiêu, không phải cậu rất thích cậu ta à? Chẳng lẽ cậu vì muốn trả thù tôi, nên lợi dụng Tống Cảnh?"
Sơ Tranh nói một câu cực nhanh.
Con chó ngu dốt này còn muốn điều khiển dư luận hại ta!
Không có cửa đâu!
"Cho nên mong cậu đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi sợ hãi." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói sợ hãi, sau đó quay đầu nói với nhân viên công tác: "Tôi không biết người này, bảo cô ta cách xa tôi ra một chút, phiền."
Khóe miệng của nhân viên công tác hơi co lại.
Sơ Tranh là khách hàng, Bạch Vũ Dao cũng là khách nhân, đắc tội với ai cũng không tốt.
Bọn họ chủ động ngăn giữa Bạch Vũ Dao và Sơ Tranh, thế này thì sẽ không nhìn thấy nhau nữa nha.
Sắc mặt Bạch Vũ Dao tái nhợt, đối mặt với ánh mắt dò xét xung quanh, cô ta hận không thể xé nát Sơ Tranh.
"Thật sự là cướp bạn trai người ta à? Lúc trước nghe con gái tôi nói, tôi còn không tin đâu, đứa con gái này của Bạch gia được giáo dưỡng rất tốt mà, sao lại làm ra loại chuyện này chứ."
"Vừa rồi còn nói như vậy, tâm tư thật sâu."
"Ai, đứa con gái Thẩm gia này cũng thật đáng thương, cha mẹ cũng đã mất, lại còn đứng trước nguy cơ tập đoàn phá sản."
Bạch Vũ Dao cắn răng, nhanh chóng rời khỏi đám người.
...
Có nhân viên công tác hỏi Sơ Tranh: "Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn giải thạch ở chỗ này sao?"
"Hả?"
Tiểu mập mạp phổ cập khoa học cho Sơ Tranh một chút, chính là cắt những nguyên liệu thô này ra, nếu bên trong có ngọc thạch phỉ thúy tốt, thì có thể bán ra với giá cao ở ngay chỗ này.
"Giải đi." Cô không có khả năng kéo một đống đá về, vừa nghĩ đã thấy phiền phức.
"Hai vị, mời tới bên này, chúng tôi sẽ đưa nguyên liệu thô tới." Nhân viên công tác cười dẫn đường.
Tiểu mập mạp cảm thấy hôm nay rất kích thích, cười tươi như đóa hoa.
Sơ Tranh vừa đi, những người còn lại cũng đi theo qua, muốn nhìn một chút xem vị thiên kim không may này, rốt cuộc là ngốc, hay là có tuệ nhãn.
...
Trong một đại sảnh nhỏ độc lập ở lầu hai, một người đàn ông mặc âu phục giày da đang ngồi nghiêm túc uống trà, âu phục rộng mở, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, trên áo sơ mi còn có hai nút chưa cài, lộ ra làn da rắn chắc, làm cho người ta dâng lên một loại dục vọng muốn đi nhìn trộm.
Người đàn ông nhìn qua rất tùy ý, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác trầm ổn nghiêm cẩn.
Hương trà lượn lờ phiêu đãng trong đại sảnh, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ngồi đối diện đang cười tí tởn nói chuyện với hắn.
"Cậu đi năm năm, tôi còn tưởng là cậu không về nữa đấy."
Người đàn ông đặt chén trà xuống, dùng ngón tay phủi phủi cổ tay áo, cổ tay áo màu bạc chợt lóe lên ánh sáng.
Thanh âm của hắn trầm thấp bình ổn: "Nên về thì vẫn phải về."
Áo sơ mi hoa cười hai tiếng: "Thế nào, thấy Thẩm gia suy tàn, trở về nhặt nhạnh chỗ tốt?"
Thẩm Minh từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Cậu có tin tức gì?"
Áo sơ mi hoa nhíu mày: "Tin tức rất nhiều, cậu muốn nghe chuyện gì?"
Thẩm Minh nhàn nhạt lên tiếng: "Đều nói nghe một chút."
Áo sơ mi hoa chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng người sang phía Thẩm Minh: "Cha cậu bây giờ đang ở trong bệnh viện, cổ phần trong tay ông ta, hẳn phải được cô em gái được đón về chưa bao lâu của cậu thừa kế, nhưng bên phía luật sư vẫn chưa lấy ra được văn kiện gì hữu hiệu, nếu cô em gái kia của cậu không đủ thông minh, thì vô cùng có khả năng không được kế thừa số cổ phần này."
"Về phần những người khác của Thẩm gia, có người ném hết số cổ phần hiện đang giữ trong tay ra ngoài, cũng có người yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Có ý tứ thế nào cậu biết không?"
"Nói." Thẩm Minh nói ngắn gọn một chữ.
"Sao cậu không có tí thú vị nào thế." Áo sơ mi hoa bĩu môi: "Có ý tứ chính là, bây giờ trong nội bộ Thẩm thị không có ai nguyện ý đến chủ trì đại cục."
Mặc dù bây giờ Thẩm thị có chút khó khăn, nhưng nếu có người xuất hiện chủ trì đại cục, cố gắng một chút, thì kỳ thật vẫn có thể kéo về.
Trách thì trách ở chỗ này.
Không có.
Một người cũng không có.
Giống như sợ Thẩm gia không lật ngược được, cả đám chui vào chỗ chết.
"Cậu trở về là muốn làm gì?" Dường như áo sơ mi hoa vô cùng mong đợi.
"Không làm gì cả." Thẩm Minh châm trà cho mình, tiếng nước thanh thúy: "Cổ phần trong tay tôi đã sớm bị thu lại, tôi còn có thể làm gì?"
"Cậu bây giờ không giống, CEO tân nhiệm của EG, bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn gặp cậu một lần cũng không được." Áo sơ mi hoa chậc chậc hai tiếng: "Nếu cậu muốn đẩy tập đoàn Thẩm thị một cái, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao."
Khóe miệng Thẩm Minh khẽ nhếch một chút, tựa như đang cười, lại tựa như chỉ là một động tác nhỏ theo thói quen.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lớn hơn.
Áo sơ mi hoa kỳ quái nhìn ra bên ngoài một chút: "Làm gì chứ? Mở ra Đế Vương Lục rồi vui đến như thế à..."
Lòng hiếu kỳ của áo sơ mi hoa rất nặng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông ngồi vững như núi, ngay cả mí mắt cũng không nhắc lên chút nào, áo sơ mi hoa dường như đã biết tính tình của hắn, bởi vậy hoàn toàn không có ý định gọi hắn.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Sơ Tranh, cậu tiêu nhiều tiền như thế mua chỗ nguyên liệu thô này, nếu như cậu thua thiệt hết, thì làm sao ăn nói với người trong nhà?"
Chẳng biết Bạch Vũ Dao đã đứng bên cạnh Sơ Tranh từ lúc nào, lúc này đang dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, tựa như rất là lo lắng.
Sơ Tranh liếc nhìn cô ta một cái: "Ừ, có tiền."
"Sơ Tranh, Thẩm gia đã... cậu lấy đâu ra tiền?" Bạch Vũ Dao muốn nói lại thôi: "Bác Thẩm còn đang nằm trong bệnh viện, sao cậu còn như vậy?"
Người bên cạnh nghe xong, ánh mắt nhìn Sơ Tranh lập tức biến đổi.
"Thẩm tổng còn đang nằm viện, không biết có thể tỉnh lại không, con gái của ông ấy lại cầm ba mươi triệu đến đây tiêu xài, thật đúng là không có lương tâm."
"Nói thế nào thì cũng sống bên ngoài mười mấy năm, sao có thể có tình cảm nhanh như vậy được."
"Lúc trước Thẩm gia còn bình yên, vừa đón đứa con gái này về, chỉ qua thời gian một năm đã suy tàn, mọi người nói xem có phải cô con gái này là khắc tinh của Thẩm gia không?"
Bạch Vũ Dao rất hài lòng với phản ứng của những người này.
Cô ta chính là muốn khiến cho người này không thể lăn lộn nổi trong vòng tròn này, chỉ là một đứa quê mùa, mà cũng xứng có hôn ước với Tống Cảnh.
Lại còn thích Tống Cảnh, cũng không nhìn một chút xem mình có bộ dạng gì.
Chỉ cần vừa nghĩ đến điểm này, Bạch Vũ Dao liền hận Sơ Tranh muốn chết.
"Có tiền không được à? Mắc mớ gì tới cậu?"
"Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ quan tâm cậu..."
Sau khi Thẩm gia xảy ra chuyện, mình cũng không lui tới với cô, bởi vì cô ta biết, Thẩm gia xong đời, cô ta cũng hẹn hò với Tống Cảnh rồi, không cần phải tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười chào đón một người mà mình cực kỳ chán ghét.
Trước đó mấy lần Thẩm Sơ Tranh tìm mình, lần nào cũng là bộ dáng nhát gan khẩn cầu.
Nhưng gần đây...
Quá kì quái.
Ánh mắt cô nhìn mình tựa như đang nhìn một người xa lạ, băng lãnh xa cách, không thèm để ý chút nào.
"Cậu quan tâm tôi, liền cướp vị hôn phu tôi? Sự quan tâm của cậu thật đặc biệt."
Bạch Vũ Dao đột nhiên cả kinh.
Quần chúng vây xem vừa rồi còn khiển trách Sơ Tranh, lập tức nhìn về phía Bạch Vũ Dao.
Chuyện tiểu thư Thẩm gia và Tống Cảnh có hôn ước, mọi người cũng từng nghe một chút tin đồn.
Bạch Vũ Dao phát giác được biến hóa của những người này, hơi siết chặt nắm đấm.
Cô ta không ngờ tới, Sơ Tranh sẽ nói ra chuyện này ở ngay trước mặt mọi người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sớm biết thế thì cô ta không nên kết giao với Tống Cảnh sớm như thế.
Nhưng mà nếu cô ta không sớm một chút, lại sợ Tống Cảnh sẽ bị người khác cướp đi...
Hiện tại chuyện này đã trở thành vết nhơ của cô ta, làm cách nào cũng không tẩy trắng được.
"Sơ Tranh, không phải như cậu nghĩ đâu..."
"Sự thật bày ra trước mắt, tôi nghĩ thế nào? Cướp thì cướp, tôi cũng không quan tâm một Tống Cảnh, cậu phủ nhận thì thật không có ý nghĩa, Tống Cảnh nghe thấy sẽ khổ sở bao nhiêu, không phải cậu rất thích cậu ta à? Chẳng lẽ cậu vì muốn trả thù tôi, nên lợi dụng Tống Cảnh?"
Sơ Tranh nói một câu cực nhanh.
Con chó ngu dốt này còn muốn điều khiển dư luận hại ta!
Không có cửa đâu!
"Cho nên mong cậu đừng lo lắng cho tôi nữa, tôi sợ hãi." Sơ Tranh mặt không cảm xúc nói sợ hãi, sau đó quay đầu nói với nhân viên công tác: "Tôi không biết người này, bảo cô ta cách xa tôi ra một chút, phiền."
Khóe miệng của nhân viên công tác hơi co lại.
Sơ Tranh là khách hàng, Bạch Vũ Dao cũng là khách nhân, đắc tội với ai cũng không tốt.
Bọn họ chủ động ngăn giữa Bạch Vũ Dao và Sơ Tranh, thế này thì sẽ không nhìn thấy nhau nữa nha.
Sắc mặt Bạch Vũ Dao tái nhợt, đối mặt với ánh mắt dò xét xung quanh, cô ta hận không thể xé nát Sơ Tranh.
"Thật sự là cướp bạn trai người ta à? Lúc trước nghe con gái tôi nói, tôi còn không tin đâu, đứa con gái này của Bạch gia được giáo dưỡng rất tốt mà, sao lại làm ra loại chuyện này chứ."
"Vừa rồi còn nói như vậy, tâm tư thật sâu."
"Ai, đứa con gái Thẩm gia này cũng thật đáng thương, cha mẹ cũng đã mất, lại còn đứng trước nguy cơ tập đoàn phá sản."
Bạch Vũ Dao cắn răng, nhanh chóng rời khỏi đám người.
...
Có nhân viên công tác hỏi Sơ Tranh: "Tiểu thư, xin hỏi ngài muốn giải thạch ở chỗ này sao?"
"Hả?"
Tiểu mập mạp phổ cập khoa học cho Sơ Tranh một chút, chính là cắt những nguyên liệu thô này ra, nếu bên trong có ngọc thạch phỉ thúy tốt, thì có thể bán ra với giá cao ở ngay chỗ này.
"Giải đi." Cô không có khả năng kéo một đống đá về, vừa nghĩ đã thấy phiền phức.
"Hai vị, mời tới bên này, chúng tôi sẽ đưa nguyên liệu thô tới." Nhân viên công tác cười dẫn đường.
Tiểu mập mạp cảm thấy hôm nay rất kích thích, cười tươi như đóa hoa.
Sơ Tranh vừa đi, những người còn lại cũng đi theo qua, muốn nhìn một chút xem vị thiên kim không may này, rốt cuộc là ngốc, hay là có tuệ nhãn.
...
Trong một đại sảnh nhỏ độc lập ở lầu hai, một người đàn ông mặc âu phục giày da đang ngồi nghiêm túc uống trà, âu phục rộng mở, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, trên áo sơ mi còn có hai nút chưa cài, lộ ra làn da rắn chắc, làm cho người ta dâng lên một loại dục vọng muốn đi nhìn trộm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nhìn qua rất tùy ý, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác trầm ổn nghiêm cẩn.
Hương trà lượn lờ phiêu đãng trong đại sảnh, một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa ngồi đối diện đang cười tí tởn nói chuyện với hắn.
"Cậu đi năm năm, tôi còn tưởng là cậu không về nữa đấy."
Người đàn ông đặt chén trà xuống, dùng ngón tay phủi phủi cổ tay áo, cổ tay áo màu bạc chợt lóe lên ánh sáng.
Thanh âm của hắn trầm thấp bình ổn: "Nên về thì vẫn phải về."
Áo sơ mi hoa cười hai tiếng: "Thế nào, thấy Thẩm gia suy tàn, trở về nhặt nhạnh chỗ tốt?"
Thẩm Minh từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Cậu có tin tức gì?"
Áo sơ mi hoa nhíu mày: "Tin tức rất nhiều, cậu muốn nghe chuyện gì?"
Thẩm Minh nhàn nhạt lên tiếng: "Đều nói nghe một chút."
Áo sơ mi hoa chống khuỷu tay lên mặt bàn, hơi nghiêng người sang phía Thẩm Minh: "Cha cậu bây giờ đang ở trong bệnh viện, cổ phần trong tay ông ta, hẳn phải được cô em gái được đón về chưa bao lâu của cậu thừa kế, nhưng bên phía luật sư vẫn chưa lấy ra được văn kiện gì hữu hiệu, nếu cô em gái kia của cậu không đủ thông minh, thì vô cùng có khả năng không được kế thừa số cổ phần này."
"Về phần những người khác của Thẩm gia, có người ném hết số cổ phần hiện đang giữ trong tay ra ngoài, cũng có người yên lặng theo dõi kỳ biến."
"Có ý tứ thế nào cậu biết không?"
"Nói." Thẩm Minh nói ngắn gọn một chữ.
"Sao cậu không có tí thú vị nào thế." Áo sơ mi hoa bĩu môi: "Có ý tứ chính là, bây giờ trong nội bộ Thẩm thị không có ai nguyện ý đến chủ trì đại cục."
Mặc dù bây giờ Thẩm thị có chút khó khăn, nhưng nếu có người xuất hiện chủ trì đại cục, cố gắng một chút, thì kỳ thật vẫn có thể kéo về.
Trách thì trách ở chỗ này.
Không có.
Một người cũng không có.
Giống như sợ Thẩm gia không lật ngược được, cả đám chui vào chỗ chết.
"Cậu trở về là muốn làm gì?" Dường như áo sơ mi hoa vô cùng mong đợi.
"Không làm gì cả." Thẩm Minh châm trà cho mình, tiếng nước thanh thúy: "Cổ phần trong tay tôi đã sớm bị thu lại, tôi còn có thể làm gì?"
"Cậu bây giờ không giống, CEO tân nhiệm của EG, bao nhiêu người đứng xếp hàng muốn gặp cậu một lần cũng không được." Áo sơ mi hoa chậc chậc hai tiếng: "Nếu cậu muốn đẩy tập đoàn Thẩm thị một cái, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao."
Khóe miệng Thẩm Minh khẽ nhếch một chút, tựa như đang cười, lại tựa như chỉ là một động tác nhỏ theo thói quen.
Tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lớn hơn.
Áo sơ mi hoa kỳ quái nhìn ra bên ngoài một chút: "Làm gì chứ? Mở ra Đế Vương Lục rồi vui đến như thế à..."
Lòng hiếu kỳ của áo sơ mi hoa rất nặng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Người đàn ông ngồi vững như núi, ngay cả mí mắt cũng không nhắc lên chút nào, áo sơ mi hoa dường như đã biết tính tình của hắn, bởi vậy hoàn toàn không có ý định gọi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro