Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Trời giáng Phúc Bảo (11)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cô ta từng cầm con dao này, trên đó có dấu vân tay của cô ta!"

Không biết là ai trong đám người nhà bệnh nhân rống lên một câu như vậy.

Sắc mặt cảnh sát hơi khó coi.

Bọn họ cũng không phải đại đội trinh sát hình sự, còn đòi có một đội ngũ chuyện nghiệp để làm chuyện này à?

Nhưng mà đám cảnh sát này mặc dù nội tâm rất bất mãn, thái độ lại hết sức hữu hảo, dính đến loại chuyện sự cố khi chữa bệnh này, nếu không xử lý tốt, nói không chừng bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Nhanh chóng đưa con dao về cục cảnh sát để kiểm nghiệm.

Kết quả trên con dao chỉ có vân tay của một người —— không thuộc về Sơ Tranh.

Nhiều người như vậy đều nói trông thấy Sơ Tranh lấy dao ra, nhưng mà chứng cứ trước mặt, mặc dù cảnh sát cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng mà không thể nói gì được.

Sơ Tranh và đám người nhà bệnh nhân kia bị tách ra tra hỏi.

"Vậy cô có đánh bọn họ không?"

"Không có." Cô đạp, không tính là đánh.

"Cô là gì ở bệnh viện này?"

"..." Sơ Tranh trầm mặc hai giây: "Bệnh nhân."

"Nếu là bệnh nhân thì tại sao lại tham dự vào chuyện này?" Cảnh sát ngờ vực.

Ở đây có người chết, cô là một bệnh nhân, tại sao lại chạy đến xen vào giữa chuyện phiền toái như vậy? Cái này không phù hợp với phản ứng tránh đi sự nguy hiểm của con người bình thường nha.

"Gặp chuyện bất bình." Rút dao tương trợ!

"Cô còn có tinh thần trọng nghĩa như thế à?" Cảnh sát nhíu mày: "Không sợ đám người này không buông tha cho cô sao."

Sự cố lúc chữa bệnh mặc dù không nhiều, nhưng bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp qua

Những người nhà bệnh nhân kia mà kích động lên, thì cảnh sát cũng phải gặp nạn theo.

Thần sắc Sơ Tranh rất bình tĩnh: "Không sợ."

"..." Cảnh sát lắc đầu.

Ghi chép không có thứ gì được coi là hữu dụng, trải qua những gì bọn họ kiểm chứng, thì quả thực Sơ Tranh cũng được coi là bệnh nhân ở đây... nhưng mà không ở quá hai ngày đã chạy mất.

Trên người anh trai bệnh nhân và hai gã đàn ông kia không phát hiện được chút vết thương nào, ngay cả vết bầm cũng không có.

Coi như Sơ Tranh thật sự đánh bọn họ, thì cũng chỉ là tranh chấp nhỏ, làm sao có thể bắt người được.

Người nhà bệnh nhân bên kia chắc chắn không phục, nhưng cảnh sát nhanh chóng áp xuống được.

Sau đó chính là chuyện sự cố chữa bệnh.

Việc này không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng được.

...

Sơ Tranh đưa Sở Vụ về phòng làm việc, ấn hắn lên trên ghế.

"Có thuốc không?"

Lông mày Sở Vụ cau lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Vết máu chảy từ trên trán hắn xuống đã khô lại, hiện ra màu đỏ sậm, làm gương mặt kia của hắn càng thêm vẻ thanh tuyệt.

Sơ Tranh không nhận được câu trả lời, đành tự mình tìm kiếm trong văn phòng một vòng, mới tìm thấy băng gạc.

Cô cầm thuốc đưa đến trước mặt hắn: "Tự bôi thuốc đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt Sở Vụ có chút tái nhợt, ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh.

"Chuyện này không có quan hệ gì với cô."

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Bôi thuốc."

"Tại sao cô phải dính vào?" Thanh âm của Sở Vụ có chút khàn khàn, con ngươi đen trầm nhìn chòng chọc vào Sơ Tranh, dường như muốn tìm thấy chút manh mối từ trên mặt cô.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Sơ Tranh đều kéo căng khuôn mặt nhỏ, mặt không chút biểu tình.

"Tôi dính vào hay không, liên quan gì đến anh." Nếu không phải hắn, cô có thể ở đây sao?

"Đây là chuyện của tôi."

"Người trong cuộc không phải chỉ có mình anh."

"..."

Sơ Tranh vỗ bàn, có chút dữ dằn: "Anh có bôi thuốc không?"

Người sau không có phản ứng.

Sơ Tranh nắm cằm Sở Vụ, hơi nâng lên, đẩy mấy lọn tóc trên trán hắn ra: Không mềm.

Sau khi ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu, Sơ Tranh mới nhìn rõ vết thương trên trán.

Đám người kia mang theo Nhị Lang chùy làm vật tùy thân sao?

Gây ra một vết thương lớn như vậy.

Vừa rồi đá hai cước còn nhẹ chán!

Không được.

Phải tìm cơ hội bù lại.

Sơ Tranh cách rất gần.

Khoảng cách như vậy, làm Sở Vụ nghĩ đến khi hắn ngã bệnh lúc trước, cô cũng cách gần như vậy, hơn nữa còn...

Sở Vụ không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng tư tưởng của hắn dường như không theo không chế.

Nữ sinh hơi xoay người, tựa như đang quan sát miệng vết thương của hắn, còn giơ tay chọc chọc.

Miệng vết thương vốn đã được cầm máu, bị cô chọc một cái như vậy, Sở Vụ liền cảm thấy một dòng máu nóng chảy xuôi theo gương mặt hắn xuống.

"..."

Sở Vụ thoáng ngước mắt, cần cổ thon dài tinh tế của nữ sinh xâm nhập vào tầm mắt, nhìn xuống phía dưới có thể trông thấy xương quai xanh như ẩn như hiện trong vạt áo.

Hơi thở của nữ sinh phun lên gương mặt hắn, mang theo cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ.

Cánh môi cô màu anh đào, hơi mím môi, hình dáng của môi cực kỳ xinh đẹp, hôn lên chắc chắn rất dễ chịu...

Sơ Tranh bôi thuốc cũng mặc kệ hắn có đau hay không, làm sao cho nhanh là được

Động tác trơn tru xử lý vết thương, bôi thuốc, băng lại.

Thời gian trước sau không quá mấy phút.

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên kéo dài ra, Sở Vụ bừng tỉnh, lập tức đứng dậy, ghế dựa không có chỗ trống để lùi lại, thân thể của hắn lung lay, theo bản năng bắt lấy người trước mặt.

Trong tay Sơ Tranh vẫn còn cầm thuốc và băng gạc, bị Sở Vụ kéo một cái như vậy, cô cũng đổ xuống theo.

Sơ Tranh chống vào hai bên thành ghế, thuốc và băng gạc trong tay rơi xuống đất.

Sở Vụ ngồi ở trong ghế, đầu hơi ngửa ra sau, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm lộ ra mấy phần tức giận không dễ dàng phát giác.

Ánh mắt hai người đụng nhau trong không khí, không ai nhúc nhích cả.

Sở Vụ tức giận vì vừa rồi mình lại nghĩ đến chuyện muốn hôn cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khi bị bệnh ý thức không rõ ràng, kỳ thật hắn không nhớ rõ, nhưng mà càng mơ hồ, thì hình ảnh lại càng kiều diễm, hắn càng muốn nhớ tới.

Sở Vụ nín thở, trên mặt tái nhợt, dần dần xuất hiện sắc đỏ.

Sơ Tranh đột nhiên co đùi phải lại, quỳ gối giữa hai chân Sở Vụ, đè thấp người xuống, bắt lấy cằm hắn, trực tiếp hôn tới.

Sở Vụ đột nhiên trợn to mắt.

Sơ Tranh cũng không giống như trong tưởng tượng của hắn, ôn nhu như nước hôn, mà nụ hôn của cô mang theo vẻ ngang ngược bá đạo, làm cho không ai có thể cự tuyệt được...

Sở Vụ không biết là mình không muốn cự tuyệt, hay là cô không cho phép hắn cự tuyệt.

Nhưng hắn thật sự...

Rất muốn trầm luân ở trong đó.

Thình thịch thình thịch thình thịch ——

Nhịp tim dần dần tăng tốc.

Hắn nhịn không được dùng đầu lưỡi câu lấy cô, nhưng mà như thế, làm người đang hôn hắn được một tấc lại muốn tiến một thước...

"Sở Vụ."

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra.

Người ngoài cửa liếc thấy tình cảnh trong phòng.

Hắn "bộp" một tiếng đóng cửa phòng lại.

Vừa rồi là hắn nhìn nhầm rồi à?

Hay là Sở Vụ thật sự đang hôn nữ sinh kia?

Trong phòng làm việc, Sơ Tranh bị người quấy rầy, có chút bất mãn liếm cắn hắn hai lần, sau đó mới lui lại một chút.

Nữ sinh nghiêm túc hỏi hắn: "Còn đau không?"

Sở Vụ: "??"

Cô đang hỏi cái vấn đề thần tiên gì thế!

Hắn đau cái gì?

Hắn đau chỗ nào?

Có lẽ người ngoài cửa đã thu thập tâm tình xong, lễ phép gõ cửa.

Sở Vụ hơi luống cuống tay chân đẩy Sơ Tranh ra, lúc đứng dậy còn làm cái ghế lật nhào, tạo thành một trận ào ào.

Có lẽ người bên ngoài đều nghe thấy được.

Sở Vụ hít sâu hai cái, cũng không dám nhìn Sơ Tranh, sải bước đi về phía cửa, kéo cửa ra.

Bác sĩ trẻ dáo dác ngó vào trong phòng.

Sở Vụ không biết là vô tình hay là cố ý, ngăn chặn tầm nhìn của hắn.

Bác sĩ trẻ cũng không phải đến để xem bát quái, hắn tới vì chuyện biến cố lúc chữa bệnh.

"Cậu thật sự xác định trong lúc giải phẫu không có vấn đề gì chứ? Đều xử lý tốt sao?"

"Ừ." Sở Vụ xác định.

"Vậy vì sao đột nhiên anh ta lại tử vong?" Bác sĩ trẻ ngược lại rất tin tưởng Sở Vụ, chỉ là nhíu mày không hiểu: "Nguyên nhân vẫn chưa điều tra được, tạm thời cậu đừng lộ diện, nếu không, cậu rời khỏi bệnh viện để tránh đi trước?"

"Không cần, đây là phiền phức tôi chọc ra."

***

Nếu như không có gì thay đổi thì tối thứ 3 bạo chương nhé

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0