Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Trời giáng Phúc Bảo (16)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay tại lúc Lý Dân Hàng chuẩn bị liên hệ với Sơ Tranh, đột nhiên liếc thấy bên ngoài có xe tới.
Lý Dân Hàng nói một tiếng: "Trùng hợp quá, bà chủ của chúng tôi cũng đến đây."
Bởi vì xe Chử Mậu dừng ở cửa lớn, nên chiếc xe đằng sau chỉ có thể dừng ở phía sau.
Sơ Tranh lạnh băng nhìn xe của Chử Mậu.
Lý Dân Hàng chạy tới: "Bà chủ, có người nói muốn mua lại bệnh viện Tân Nam của chúng ta."
"Bệnh tâm thần."
"???" Đây là mắng... ai vậy?
"Bảo hắn ta di chuyển xe đi." Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Chặn đường."
"Ôi... bà chủ, tôi vừa nói có người muốn thu mua bệnh viện của chúng ta." Lý Dân Hàng lặp lại một lần.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc nhìn Lý Dân Hàng.
Lý Dân Hàng phảng phất như có thể đọc hiểu ý tứ trong đôi mắt bình tĩnh mà băng lãnh của Sơ Tranh.
"Bà chủ, tôi... tôi biết rồi, để tôi quay lại từ chối hắn."
Bà chủ không thiếu tiền, sao lại bán được chứ!
Lý Dân Hàng chạy về nói với Chử Mậu.
Nhưng mà Chử Mậu chủ động xuống xe, đi tới, đại khái là muốn thương lượng một chút.
Khi trông thấy người đang ngồi trong xe, biểu cảm của Chử Mậu lập tức trở nên khó coi.
Tại sao lại là cô?
Bà chủ mới của bệnh viện Tân Nam là cô?
Cô lấy đâu ra tiền?
Các loại nghi vấn nháy mắt tràn ngập trong đầu Chử Mậu.
Tâm tình Sơ Tranh thì đơn giản hơn nhiều —— lại là con chó điên này!
Cô đạp cần ga, hướng về phía Chử Mậu đâm tới.
Mắt thấy xe sắp đụng vào Chử Mậu, thân thể Chử Mậu bỗng nhiên tránh sang bên cạnh, giống như đột nhiên bị người kéo ra vậy.
Xe sượt qua thân thể Chử Mậu, đụng vào chiếc xe trước mặt, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.
Lý Dân Hàng bị dọa cho phát sợ.
Bà... bà chủ đang làm cái gì vậy?
Sơ Tranh nhìn về phía Chử Mậu vẫn còn đang sợ hãi qua kính chiếu hậu.
Tang Mộng đứng bên cạnh Chử Mậu.
Lý Dân Hàng như người máy, chuyển động cổ, hắn cũng không biết cô gái kia xuất hiện từ lúc nào...
Xảy ra chuyện gì?
Tôi đang ở đâu?
Sơ Tranh khởi động xe lần nữa.
"Đi." Tang Mộng kéo Chử Mậu rời đi.
"Cô ta..." Chử Mậu có chút không cam tâm, vừa rồi cô muốn đụng chết hắn, nếu không phải Tang Mộng xuất hiện kịp thời, thì nói không chừng hắn đã bị đụng chết rồi.
"Đi." Tang Mộng tăng thêm âm điệu.
Xe đã lui về gần tới, đôi cánh màu đen mở ra, kéo lấy Chử Mậu bay lên không trung.
Xe của Sơ Tranh đụng vào kiến trúc phía sau rồi mới dừng lại.
Cô nhìn quanh bốn phía, người trên đường cái dường như không trông thấy Tang Mộng, cũng không phát hiện có người đột nhiên bay lên không trung.
Biết bay không tầm thường nha!
Có cánh thì ghê gớm nha!
Sơ Tranh lạnh lùng đẩy cửa xe ra bước xuống.
Lý Dân Hàng lấy lại tinh thần: "Vừa rồi... Chử tiên sinh và cô gái kia đâu?"
Sao vừa hoảng hốt một cái thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi?
Còn có vừa rồi bà chủ đang muốn đụng chết Chử tiên sinh sao?
Lý Dân Hàng hồi tưởng lại, hai chân liền có chút nhũn ra.
Phạm pháp a!
Sao bà chủ lại hung tàn như thế chứ!
Sơ Tranh phân phó Lý Dân Hàng: "Ném xe đi."
"A?" Lý Dân Hàng nhìn chiếc xe kia, vẫn chưa bị đâm thảm lắm, sửa chữa một chút là...
"Vâng, bà chủ."
...
Tang Mộng mang theo Chử Mậu trở lại chỗ ở.
"Chúng ta đi làm gì? Không phải em rất lợi hại sao? Vừa rồi cô ta muốn đụng chết anh!!"
Chử Mậu nổi giận với Tang Mộng.
Hắn thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, chỉ thiếu một chút nữa...
Hắn cách cái chết gần như vậy.
"Lúc ấy là ban ngày, lại nhiều người như vậy, em động thủ sẽ bị phát hiện." Sắc mặt Tang Mộng rất u ám: "Em đã nói với anh rồi, anh phải khống chế tính tình của mình lại."
Lần trước cô ta tìm Sơ Tranh gây phiền phức ở ngoài khách sạn, bị người ta quay lại được.
Bây giờ còn đang lưu truyền khắp nơi trên mạng.
Cô ta phải cẩn thận một chút.
Chử Mậu có chút mất khống chế: "Cô ta muốn giết anh, em bảo anh không chế tính tình lại? Anh làm sao mà khống chế được? Vì sao em không giết cô ta đi? Cô ta đối với em mà nói, không phải chỉ là phế vật thôi sao?"
"Cô ta cho em cảm giác không tốt lắm, anh bình tĩnh một chút."
Tang Mộng cũng nói không nên lời đó là cảm giác gì.
Suy nghĩ duy nhất lúc ấy, chính là mau chóng rời đi.
Chử Mậu phát tiết một trận, dần dần tỉnh táo lại.
"Chuyện bệnh viện làm sao bây giờ?"
"Tìm bệnh viện khác." Tang Mộng nói.
"Bệnh viện Tân Nam là nơi dễ đàm phán nhất, bọn họ thiếu tiền, những nơi khác không dễ bàn bạc lắm."
"Không dễ bàn cũng phải bàn." Tang Mộng nhìn hắn: "Trừ phi anh có thể đoạt được bệnh viện Tân Nam từ trong tay cô ta."
"..."
Chử Mậu nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nhịp tim liền không nhịn được gia tốc.
Đó là thời khắc hắn ta cách cái chết gần nhất.
...
Sơ Tranh đẩy cửa vào, đột ngột nghe thấy một tiếng mèo kêu rất khẽ.
Cô nhìn về phía phòng khách.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, trên đùi có một cục bông trắng như tuyết đang ngồi.
"Meo ~ "
Tiếng kêu mềm mềm êm ái, kêu đến lòng người cũng muốn nhũn ra.
Lông... lông lông!
"Cô về rồi."
Sở Vụ ngước mắt nhìn qua, ôm cục bông đứng dậy.
Con vật nhỏ có một đôi mắt màu xanh lam rất linh động, móng vuốt đầy lông xù khoác lên lòng bàn tay Sở Vụ
Mỹ nam sắc mặt lãnh đạm và mèo con mềm mại đáng yêu, hình thành nên một hình ảnh vô cùng hài hòa.
Con vật nhỏ hướng về phía Sơ Tranh kêu một tiếng: "Meo ~ "
"Hôm nay tôi ra ngoài, trông thấy dưới lầu có người muốn ném nó đi, nên tôi mới ôm nó về đây, cô không ngại chứ?"
Sở Vụ lên tiếng giải thích.
Cuối cùng trưng cầu ý kiến của cô, dù sao căn nhà này cũng không phải của hắn.
Mặc dù cô nói là tặng cho hắn...
Sơ Tranh đổi giày vào nhà: "Không ngại."
Lông xù, rất muốn sờ! Muốn sờ muốn sờ muốn sờ muốn sờ ta muốn sờ!!
Nội tâm Sơ Tranh đã sắp muốn học theo Vương Giả gào lên, nhưng biểu cảm trên mặt lại vững như bàn thạch.
"Muốn ôm không?"
Sơ Tranh lập tức không khách khí tiếp nhận, ôm vào trong ngực sờ soạng hai cái
Biểu cảm của Sơ Tranh đột nhiên nghiêm túc lên.
Rất, rất dễ chịu nha.
Sở Vụ thấy cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, còn tưởng rằng cô không thích, muốn ôm cục bông nhỏ về.
Sơ Tranh lại tránh khỏi hắn, ngồi lên ghế sofa.
Sở Vụ: "..."
Cho nên đây là thích hay là không thích đây?
Căn cứ vào những chuyện kế tiếng Sở Vụ quan sát được.
Sơ Tranh hẳn là thích.
Bởi vì từ lúc vào cửa đến lúc ăn cơm, cô cứ ôm nó không buông tay.
Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu cô đã thích, thì sao còn kéo căng khuôn mặt nhỏ như thế?
Thậm chí so với bình thường còn nghiêm túc hơn.
Cơm nước xong xuôi, Sở Vụ ngồi xuống đối diện Sơ Tranh, lật sách trong tay: "Sáng mai tôi dẫn nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra một chút."
"Không phải anh là bác sĩ sao?"
"... Tôi không phải bác sỹ thú y."
Bác sỹ thú y và bác sĩ có khác biệt rất lớn đó.
"Ồ."
"Sáng mai tôi đi cùng anh." Đi cùng tiểu khả ái lông xù của ta.
Sở Vụ vốn muốn nói không cần.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trầm mặc lật sách trong tay.
Sáng sớm hôm sau, Sơ Tranh lái xe mang theo Sở Vụ và cục bông nhỏ đến bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ ôm cục bông nhỏ đi kiểm tra, Sơ Tranh chắp tay đi tới đi lui bên cạnh, thỉnh thoảng lại lạnh căm căm liếc bác sĩ một cái, y như cán bộ kỳ cựu đang đi thị sát vậy.
Sao còn chưa xong nữa?
Đã qua lâu như vậy rồi mà.
Có phải là lang băm không?!
Thời gian dài như thế, thẻ người tốt nhà ta đã làm xong một ca phẫu thuật rồi đấy.
Ngươi kiểm tra có một con mèo, mà sao lại kiểm tra lâu thế!!
Bác sĩ vẫn đang làm, Sơ Tranh đi dạo hai vòng, bực bội đi tìm Sở Vụ.
Sở Vụ đang cùng nhân viên cửa hàng tìm hiểu một số chi tiết cần biết.
Người đàn ông cao lớn soái khí, so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn.
Nhân viên cửa hàng mặt đỏ tới mang tai nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng còn cẩn thận ngắm nhìn, đáy mắt như có trái tim màu hồng đang bay lên.
Bên hông Sở Vụ đột nhiên bị người ôm lấy, hắn kinh ngạc một chút, sau khi thấy rõ là ai, lại thả lỏng ra.
Nhân viên cửa hàng biết Sơ Tranh là người đi cùng anh giai soái khí này đến.
Nhưng khi đó bọn họ cũng không có động tác gì thân mật.
Lực chú ý của nữ sinh này cũng không đặt lên người đàn ông, nên bọn họ đều tưởng hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Trong không khí giống như có âm thanh của thứ gì đó đang vỡ vụn.
Sườn mặt nữ sinh dán lên bản vai Sở Vụ: "Nói gì thế?"
"Xem đồ ăn cho mèo." Sở Vụ nói: "Hai loại này không tệ, cô cảm thấy loại nào tốt?"
Sơ Tranh nhìn một chút, lười chọn: "Mua cả đi."
"..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngay tại lúc Lý Dân Hàng chuẩn bị liên hệ với Sơ Tranh, đột nhiên liếc thấy bên ngoài có xe tới.
Lý Dân Hàng nói một tiếng: "Trùng hợp quá, bà chủ của chúng tôi cũng đến đây."
Bởi vì xe Chử Mậu dừng ở cửa lớn, nên chiếc xe đằng sau chỉ có thể dừng ở phía sau.
Sơ Tranh lạnh băng nhìn xe của Chử Mậu.
Lý Dân Hàng chạy tới: "Bà chủ, có người nói muốn mua lại bệnh viện Tân Nam của chúng ta."
"Bệnh tâm thần."
"???" Đây là mắng... ai vậy?
"Bảo hắn ta di chuyển xe đi." Sơ Tranh lạnh như băng nói: "Chặn đường."
"Ôi... bà chủ, tôi vừa nói có người muốn thu mua bệnh viện của chúng ta." Lý Dân Hàng lặp lại một lần.
Ánh mắt Sơ Tranh liếc nhìn Lý Dân Hàng.
Lý Dân Hàng phảng phất như có thể đọc hiểu ý tứ trong đôi mắt bình tĩnh mà băng lãnh của Sơ Tranh.
"Bà chủ, tôi... tôi biết rồi, để tôi quay lại từ chối hắn."
Bà chủ không thiếu tiền, sao lại bán được chứ!
Lý Dân Hàng chạy về nói với Chử Mậu.
Nhưng mà Chử Mậu chủ động xuống xe, đi tới, đại khái là muốn thương lượng một chút.
Khi trông thấy người đang ngồi trong xe, biểu cảm của Chử Mậu lập tức trở nên khó coi.
Tại sao lại là cô?
Bà chủ mới của bệnh viện Tân Nam là cô?
Cô lấy đâu ra tiền?
Các loại nghi vấn nháy mắt tràn ngập trong đầu Chử Mậu.
Tâm tình Sơ Tranh thì đơn giản hơn nhiều —— lại là con chó điên này!
Cô đạp cần ga, hướng về phía Chử Mậu đâm tới.
Mắt thấy xe sắp đụng vào Chử Mậu, thân thể Chử Mậu bỗng nhiên tránh sang bên cạnh, giống như đột nhiên bị người kéo ra vậy.
Xe sượt qua thân thể Chử Mậu, đụng vào chiếc xe trước mặt, phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.
Lý Dân Hàng bị dọa cho phát sợ.
Bà... bà chủ đang làm cái gì vậy?
Sơ Tranh nhìn về phía Chử Mậu vẫn còn đang sợ hãi qua kính chiếu hậu.
Tang Mộng đứng bên cạnh Chử Mậu.
Lý Dân Hàng như người máy, chuyển động cổ, hắn cũng không biết cô gái kia xuất hiện từ lúc nào...
Xảy ra chuyện gì?
Tôi đang ở đâu?
Sơ Tranh khởi động xe lần nữa.
"Đi." Tang Mộng kéo Chử Mậu rời đi.
"Cô ta..." Chử Mậu có chút không cam tâm, vừa rồi cô muốn đụng chết hắn, nếu không phải Tang Mộng xuất hiện kịp thời, thì nói không chừng hắn đã bị đụng chết rồi.
"Đi." Tang Mộng tăng thêm âm điệu.
Xe đã lui về gần tới, đôi cánh màu đen mở ra, kéo lấy Chử Mậu bay lên không trung.
Xe của Sơ Tranh đụng vào kiến trúc phía sau rồi mới dừng lại.
Cô nhìn quanh bốn phía, người trên đường cái dường như không trông thấy Tang Mộng, cũng không phát hiện có người đột nhiên bay lên không trung.
Biết bay không tầm thường nha!
Có cánh thì ghê gớm nha!
Sơ Tranh lạnh lùng đẩy cửa xe ra bước xuống.
Lý Dân Hàng lấy lại tinh thần: "Vừa rồi... Chử tiên sinh và cô gái kia đâu?"
Sao vừa hoảng hốt một cái thì đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn có vừa rồi bà chủ đang muốn đụng chết Chử tiên sinh sao?
Lý Dân Hàng hồi tưởng lại, hai chân liền có chút nhũn ra.
Phạm pháp a!
Sao bà chủ lại hung tàn như thế chứ!
Sơ Tranh phân phó Lý Dân Hàng: "Ném xe đi."
"A?" Lý Dân Hàng nhìn chiếc xe kia, vẫn chưa bị đâm thảm lắm, sửa chữa một chút là...
"Vâng, bà chủ."
...
Tang Mộng mang theo Chử Mậu trở lại chỗ ở.
"Chúng ta đi làm gì? Không phải em rất lợi hại sao? Vừa rồi cô ta muốn đụng chết anh!!"
Chử Mậu nổi giận với Tang Mộng.
Hắn thật sự cảm nhận được rất rõ ràng, chỉ thiếu một chút nữa...
Hắn cách cái chết gần như vậy.
"Lúc ấy là ban ngày, lại nhiều người như vậy, em động thủ sẽ bị phát hiện." Sắc mặt Tang Mộng rất u ám: "Em đã nói với anh rồi, anh phải khống chế tính tình của mình lại."
Lần trước cô ta tìm Sơ Tranh gây phiền phức ở ngoài khách sạn, bị người ta quay lại được.
Bây giờ còn đang lưu truyền khắp nơi trên mạng.
Cô ta phải cẩn thận một chút.
Chử Mậu có chút mất khống chế: "Cô ta muốn giết anh, em bảo anh không chế tính tình lại? Anh làm sao mà khống chế được? Vì sao em không giết cô ta đi? Cô ta đối với em mà nói, không phải chỉ là phế vật thôi sao?"
"Cô ta cho em cảm giác không tốt lắm, anh bình tĩnh một chút."
Tang Mộng cũng nói không nên lời đó là cảm giác gì.
Suy nghĩ duy nhất lúc ấy, chính là mau chóng rời đi.
Chử Mậu phát tiết một trận, dần dần tỉnh táo lại.
"Chuyện bệnh viện làm sao bây giờ?"
"Tìm bệnh viện khác." Tang Mộng nói.
"Bệnh viện Tân Nam là nơi dễ đàm phán nhất, bọn họ thiếu tiền, những nơi khác không dễ bàn bạc lắm."
"Không dễ bàn cũng phải bàn." Tang Mộng nhìn hắn: "Trừ phi anh có thể đoạt được bệnh viện Tân Nam từ trong tay cô ta."
"..."
Chử Mậu nghĩ đến tình cảnh lúc trước, nhịp tim liền không nhịn được gia tốc.
Đó là thời khắc hắn ta cách cái chết gần nhất.
...
Sơ Tranh đẩy cửa vào, đột ngột nghe thấy một tiếng mèo kêu rất khẽ.
Cô nhìn về phía phòng khách.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, trên đùi có một cục bông trắng như tuyết đang ngồi.
"Meo ~ "
Tiếng kêu mềm mềm êm ái, kêu đến lòng người cũng muốn nhũn ra.
Lông... lông lông!
"Cô về rồi."
Sở Vụ ngước mắt nhìn qua, ôm cục bông đứng dậy.
Con vật nhỏ có một đôi mắt màu xanh lam rất linh động, móng vuốt đầy lông xù khoác lên lòng bàn tay Sở Vụ
Mỹ nam sắc mặt lãnh đạm và mèo con mềm mại đáng yêu, hình thành nên một hình ảnh vô cùng hài hòa.
Con vật nhỏ hướng về phía Sơ Tranh kêu một tiếng: "Meo ~ "
"Hôm nay tôi ra ngoài, trông thấy dưới lầu có người muốn ném nó đi, nên tôi mới ôm nó về đây, cô không ngại chứ?"
Sở Vụ lên tiếng giải thích.
Cuối cùng trưng cầu ý kiến của cô, dù sao căn nhà này cũng không phải của hắn.
Mặc dù cô nói là tặng cho hắn...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh đổi giày vào nhà: "Không ngại."
Lông xù, rất muốn sờ! Muốn sờ muốn sờ muốn sờ muốn sờ ta muốn sờ!!
Nội tâm Sơ Tranh đã sắp muốn học theo Vương Giả gào lên, nhưng biểu cảm trên mặt lại vững như bàn thạch.
"Muốn ôm không?"
Sơ Tranh lập tức không khách khí tiếp nhận, ôm vào trong ngực sờ soạng hai cái
Biểu cảm của Sơ Tranh đột nhiên nghiêm túc lên.
Rất, rất dễ chịu nha.
Sở Vụ thấy cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, còn tưởng rằng cô không thích, muốn ôm cục bông nhỏ về.
Sơ Tranh lại tránh khỏi hắn, ngồi lên ghế sofa.
Sở Vụ: "..."
Cho nên đây là thích hay là không thích đây?
Căn cứ vào những chuyện kế tiếng Sở Vụ quan sát được.
Sơ Tranh hẳn là thích.
Bởi vì từ lúc vào cửa đến lúc ăn cơm, cô cứ ôm nó không buông tay.
Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu cô đã thích, thì sao còn kéo căng khuôn mặt nhỏ như thế?
Thậm chí so với bình thường còn nghiêm túc hơn.
Cơm nước xong xuôi, Sở Vụ ngồi xuống đối diện Sơ Tranh, lật sách trong tay: "Sáng mai tôi dẫn nó đến bệnh viện thú cưng kiểm tra một chút."
"Không phải anh là bác sĩ sao?"
"... Tôi không phải bác sỹ thú y."
Bác sỹ thú y và bác sĩ có khác biệt rất lớn đó.
"Ồ."
"Sáng mai tôi đi cùng anh." Đi cùng tiểu khả ái lông xù của ta.
Sở Vụ vốn muốn nói không cần.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, trầm mặc lật sách trong tay.
Sáng sớm hôm sau, Sơ Tranh lái xe mang theo Sở Vụ và cục bông nhỏ đến bệnh viện thú cưng.
Bác sĩ ôm cục bông nhỏ đi kiểm tra, Sơ Tranh chắp tay đi tới đi lui bên cạnh, thỉnh thoảng lại lạnh căm căm liếc bác sĩ một cái, y như cán bộ kỳ cựu đang đi thị sát vậy.
Sao còn chưa xong nữa?
Đã qua lâu như vậy rồi mà.
Có phải là lang băm không?!
Thời gian dài như thế, thẻ người tốt nhà ta đã làm xong một ca phẫu thuật rồi đấy.
Ngươi kiểm tra có một con mèo, mà sao lại kiểm tra lâu thế!!
Bác sĩ vẫn đang làm, Sơ Tranh đi dạo hai vòng, bực bội đi tìm Sở Vụ.
Sở Vụ đang cùng nhân viên cửa hàng tìm hiểu một số chi tiết cần biết.
Người đàn ông cao lớn soái khí, so với minh tinh trên TV còn đẹp hơn.
Nhân viên cửa hàng mặt đỏ tới mang tai nói chuyện với hắn, thỉnh thoảng còn cẩn thận ngắm nhìn, đáy mắt như có trái tim màu hồng đang bay lên.
Bên hông Sở Vụ đột nhiên bị người ôm lấy, hắn kinh ngạc một chút, sau khi thấy rõ là ai, lại thả lỏng ra.
Nhân viên cửa hàng biết Sơ Tranh là người đi cùng anh giai soái khí này đến.
Nhưng khi đó bọn họ cũng không có động tác gì thân mật.
Lực chú ý của nữ sinh này cũng không đặt lên người đàn ông, nên bọn họ đều tưởng hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Nhưng mà không nghĩ tới...
Trong không khí giống như có âm thanh của thứ gì đó đang vỡ vụn.
Sườn mặt nữ sinh dán lên bản vai Sở Vụ: "Nói gì thế?"
"Xem đồ ăn cho mèo." Sở Vụ nói: "Hai loại này không tệ, cô cảm thấy loại nào tốt?"
Sơ Tranh nhìn một chút, lười chọn: "Mua cả đi."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro