Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Vấn tiên hoàng tuyền (103)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhìn sinh vật không biết biến hóa, thứ đồ chơi này trong khoảng thời gian ngắn, Linh trị đã tăng trưởng lên tận 1000.

Hơn nữa nhìn có vẻ như nó chỉ tiêu hóa một chút...

Nếu như tiêu hóa hết cả viên này, thì linh trị dao động của nó còn cao tới đâu nữa chứ?

Sơ Tranh cầm sách lên giũ giũ, để nó nhả ra.

Hiển nhiên sinh vật không biết không chịu, cuối cùng Sơ Tranh dùng thủ đoạn bạo lực cưỡng ép móc ra.

Sách sinh vật không biết: "..." Quá đáng!

Khoáng thạch móc ra chỉ bị tiêu hóa một chút, thứ này... Có thể làm cho sinh vật không biết tăng trưởng thực lực?

Nếu như là vậy, vậy thì thứ dùng để nuôi sinh vật trong phòng thí nghiệm là gì, đã có thể giải thích được rồi.

Lúc trước cô cứ nghĩ mãi mà không rõ, cho chúng nó ăn thứ gì mà có thể làm chúng thành thế kia được.

Nhưng cái này không thối mà?

Chẳng lẽ còn có những thứ khác?

Sơ Tranh lại làm thí nghiệm mấy lần, xác định thứ này có thể làm cho sinh vật không biết tăng trưởng thực lực.

Đến tiếp sau quan sát cũng không phát hiện tác dụng phụ gì.

Linh trị cũng không suy yếu, vẫn duy trì ở trị số tăng trưởng kia.

Sơ Tranh nghĩ lại một đống lớn như vậy, nếu như cho người đàn ông kia hết, thì hắn ta có thể nuôi ra bao nhiêu sinh vật không biết cấp A trở lên?

Sơ Tranh ôm cánh tay chà xát, hù chết người.

"Sơ Tranh tiểu thư, chúng tôi phát hiện ra tung tích của con sinh vật không biết kia rồi."

Tạ Thì đột nhiên ló đầu từ bên ngoài vào thông báo.

-

Tiếng mưa tí tách không lớn, thành thị nổi lên sương mù mông lung, làm mơ hồ kiến trúc nơi xa.

Sơ Tranh giẫm lên nước mưa, nhìn về phía trước.

Mảng lớn phế tích giống như vừa trải qua địa chấn, cũng may khu này cũng là khu vực sắp bị phá dỡ, không có ai.

"Đây là hình ảnh." Liễu Trọng che ô đi tới: "Cháu xem đi."

Trong hình ảnh, con sinh vật không biết giống như đám mây lần trước từng gặp, mạnh mẽ đâm vào trong mảng kiến trúc này, làm sập từng tòa nhà một.

Nhìn giống như bị điên vậy.

"Nó đang làm gì?"

Liễu Trọng biểu thị mình lớn tuổi, xem không hiểu thứ đồ chơi này đang làm gì: "Không biết."

"Bây giờ đang ở đâu?"

"Sau khi nó chạy đến chỗ này thì không thấy ra nữa." Liễu Trọng đánh dấu một điểm trên bản đồ.

Đó là đường ống ngầm dưới mặt đất của thành phố.

"Đi xuống xem một chút."

Sơ Tranh mang người xuống dưới, đi không bao xa thì gặp phải người của cục quản vật.

Tô Đề Nguyệt dẫn đội, đi từ một lối đi khác ra đụng phải họ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Sơ Tranh tiểu thư, cô cũng đến vì thứ kia à?" Tô Đề Nguyệt đẩy kính mắt, không có gì ngoài ý muốn.

Sơ Tranh nhàn nhạt "ừ" một tiếng, tiếp tục đi lên phía trước.

Tô Đề Nguyệt cũng không xấu hổ, đuổi theo Sơ Tranh, nói chuyện với cô.

Những người mà Tô Đề Nguyệt mang đến, có rất nhiều gương mặt lạ, lúc này rất chi là mờ mịt, giao lưu với đồng bạn.

"Bọn họ là ai thế?"

"Không biết..."

"Nhân viên ngoài biên chế?"

"Không giống lắm đâu, thái độ của cô gái kia có chỗ nào giống nhân viên ngoài biên chế đâu."

"Cũng đúng..."

Cục quản vật nhìn người đi theo phía sau Sơ Tranh, những người này nhìn không có gì khác biệt so với những người bình thường đi trên đường, nhìn không ra bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

Tò mò thì tò mò, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

-

"Khoảng thời gian này chúng tôi cũng đang tìm tung tích của nó, nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối gì."

Đám người Tô Đề Nguyệt cũng giám sát được nơi đây có Linh trị dao động dị thường, nên mới chạy tới kiểm tra.

Đụng vào Sơ Tranh nằm trong dự liệu.

Tô Đề Nguyệt và Sơ Tranh cũng không nói chuyện, trong thông đạo trừ ánh sáng lắc lư qua lại, thì cũng chỉ còn lại tiếng bước chân của mọi người.

"Đây là cái gì?"

Đột nhiên một tiếng kinh hô phá vỡ yên tĩnh.

Tất cả ánh sáng đồng thời tập trung vào nơi âm thanh truyền tới.

Người phát ra tiếng là đàn ông, hai tay anh ta mở ra, có dịch thể màu nâu đặc sệt dính trên tay anh ta, còn có một mùi hôi thối.

Tô Đề Nguyệt quay về, thần sắc nghiêm túc: "Ở chỗ nào?"

"Ở... Ở ngay bên cạnh." Người kia chỉ vào vách tường.

Trên vách tường cứ cách một khoảng cách thì có loại dịch thể sền sệt này, giống như có thứ gì đó đi qua lối này để lại.

Ngược lại không có gì nguy hại, chỉ là dính trên tay rất buồn nôn, rất thối.

Tô Đề Nguyệt cũng chưa từng thấy loại vật này, cho nên y nhìn về phía Sơ Tranh.

Nhưng mà Sơ Tranh quay người đi.

Dù sao cô cũng không biết.

Không đi thì còn chờ cái gì?

Càng đi về phía trước, loại dịch thể này càng nhiều, bắt đầu là trên tường, sau đó thì trên mặt đất cũng có.

Trong không khí toàn là mùi thối, hun cho người ta không thể thở nổi.

Sơ Tranh kìm nén bực bội, khuôn mặt nhỏ nặng nề, đi càng nhanh hơn.

"A —— "

Ở phía sau đám người đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm, âm thanh cấp tốc truyền vào chỗ sâu trong lối đi.

Đám người phía sau bạo động, ánh sáng lắc lư lung tung.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tiểu Ngô biến mất rồi." Đột nhiên có người nói một tiếng: "Cậu ta đi ngay đằng sau tôi, giọng nói vừa rồi hình như là của Tiểu Ngô..."

"..."

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người cảnh giác nhìn xung quanh.

Lối đi rất yên tĩnh, cũng không phát hiện ra thứ gì cả.

Sơ Tranh liếc qua bọn người Liễu Trọng, xác định không thiếu mất ai: "Cẩn thận một chút. Tiếp tục đi."

"Này, có người biến mất mà cô còn muốn tiếp tục đi à?" Có người bên phía Tô Đề Nguyệt theo bản năng nói một câu.

Không biết là khó chịu vì thái độ thờ ơ của Sơ Tranh, hay là lo lắng vì bạn của mình đột nhiên biến mất.

"Không thì sao? Ở lại đây tìm hắn à?" Sơ Tranh liếc mắt nhìn về phía người nói chuyện: "Kể từ ngày đầu tiên anh làm công việc này thì nên hiểu cho rõ, có một ngày anh sẽ chết một cách không rõ ràng, có khả năng ngay cả xương cốt cũng không thu lại được."

"..."

Yên lặng ——

Sơ Tranh lười nhiều lời, dẫn bọn người Liễu Trọng đi trước.

"Tô tiên sinh..."

Tô Đề Nguyệt cũng không nói chuyện về Tiểu Ngô, mà là căn dặn bọn họ: "Nơi này không an toàn, mọi người tiếp tục đi lên phía trước, người phía sau chú ý cảnh giới."

-

Đám người Sơ Tranh đi nhanh, cách bọn người Tô Đề Nguyệt một khoảng cách.

Lối đi dần dần trở nên chật hẹp, trên vách tường là dịch thể đặc dính, không cẩn thận thì sẽ đụng phải.

Xuyên qua lối đi chật hẹp kia, tầm mắt đột nhiên rộng rãi hẳn.

Lúc này họ đang đứng trên một hành lang chế tạo bằng kim loại, hành lang không chỉ có lối mà họ đi ra, mà khắp nơi đều là lối ra.

Toàn bộ không gian tạo thành hình tròn, phía dưới là đất trống rất lớn.

Trên đất trống có người.

Cách ăn mặc quỷ dị kia giống hệt như những người trên triển lãm khoa học kỹ thuật ngày đó.

Lúc này trừ những người này, còn có con sinh vật không biết kia và một đống nhìn giống như thịt mục nát.

Con sinh vật không biết kia đang nằm ngay trên đống thịt thối, ngoạm từng miếng từng miếng mà ăn, người vây quanh nó đang bố trí Ngân Sa.

Sinh vật không biết giống như không hề phát hiện ra những người kia, chuyên chú ăn đống thịt thối đó.

Sơ Tranh: "..."

"Rầm —— "

Lối ra bên cạnh đột nhiên có người đập ra.

Sơ Tranh quay đầu thì nhìn thấy một người đâm vào trên lan can hành lang, trên người dính đầy dịch thể đặc dính, nhìn cực kỳ thê thảm.

Mà âm thanh này cũng hấp dẫn sự chú ý của đám người phía dưới.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên hơi tế nhị.

Sơ Tranh: "..."

Đám người phía dưới không nhúc nhích, bên phía Sơ Tranh cũng không ai động, chỉ có lối đi vừa rồi có người đập ra đó, lần lượt có người chạy tới.

Một tiếng huýt sáo sắc như như lưỡi dao vút lên, đánh vỡ cục diện quỷ dị này.

Từ những lối ra trên hành lang đồng thời tuôn ra đủ loại sinh vật không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0