Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vấn tiên hoàng tuyền (108)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tối hôm qua Tinh Tuyệt mơ mơ màng màng ngủ mất, ngủ dậy thì đã không thấy Sơ Tranh ở trên lầu nữa.
Tinh Tuyệt thay quần áo xuống lầu, vừa liếc mắt đã thấy người giấy đứng thẳng ở cửa ra vào.
Hình như... Có chút không giống?
Tinh Tuyệt nhìn kỹ vài lần, xác định không giống con đêm qua.
Tinh Tuyệt không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn đi đến trước mặt người giấy, quan sát cẩn thận.
Ở đằng sau người giấy phát hiện ra một tờ giấy -- không xuất bản nữa, hàng không bán, không được phép sờ.
"..."
Không xuất bản nữa?
Thứ này còn có kiểu không xuất bản nữa?
Con tối hôm qua đâu?
Rốt cuộc nó đi lên kiểu gì vậy?
Trong đầu Tinh Tuyệt tràn đầy nghi hoặc, không dám động, lui về bên trong.
Liếc mắt qua trông thấy một cái lối đi thông xuống phía dưới.
Tinh Tuyệt hơi chần chờ, đi theo bậc thang xuống dưới.
Ánh sáng ở phía dưới hơi kém, tất cả đều là giá sách, lít nha lít nhít bày đầy sách.
Vị trí giữa có một cái bàn lớn, phía trên cũng chất đống sách loạn thất bát tao.
Có bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, trong tay còn đang cầm một quyển sách.
"Tinh Kiều?"
Tinh Tuyệt gọi hai tiếng, Tinh Kiều ngủ rất say, không tỉnh lại.
Tinh Tuyệt ôm người đi lên.
Hắn vừa lên đi, thì Sơ Tranh xách đồ đi từ bên ngoài vào, thấy hắn đi từ phía dưới lên, cũng không nói gì.
"Anh ôm nó lên làm gì?"
Tinh Tuyệt thành thật trả lời: "Nó ngủ thiếp đi rồi, dưới đó hơi lạnh, anh lo nó sẽ bị cảm."
Sơ Tranh: "Anh đúng là rất quan tâm đến nó."
Tinh Tuyệt thật lòng hỏi: "Ừm... Không phải thằng bé là cháu anh sao? Chẳng lẽ anh không nên quan tâm đến nó sao?"
Cuối cùng Tinh Tuyệt nhanh chóng bổ sung một câu: "Đương nhiên người anh quan tâm nhất vẫn là Bảo Bảo."
Sơ Tranh: "..."
Anh cũng đã nói như vậy, em còn có thể nói gì được nữa.
Sơ Tranh bảo Tinh Tuyệt đưa người đến sát vách.
Chờ hắn trở về, phát hiện con người giấy ở cổng đã chạy đến phía sau quầy, hai tay khoác lên trên quầy, đang "mỉm cười" nhìn cổng, giống như tiểu nhị chờ đợi khách tới.
Tinh Tuyệt nhịn không được rùng mình một cái: "Bảo Bảo, người giấy này không phải con đêm qua đúng không?"
"Ừ."
Tinh Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào quầy hàng: "... Vừa rồi nó không phải ở đó."
"Ừ, tự chạy tới đó." Hai đứa này y như bị tăng động, cứ bất động một lát là toàn thân không thoải mái.
"Tự... Chạy?" Đó là người giấy mà, tự chạy thế nào được?
"Ừ, anh cứ coi nó như sinh vật không biết là được." Giọng điệu của Sơ Tranh rất bình tĩnh: "Nếu thật sự không được thì anh cứ xem nó như thú cưng đi."
"..."
Thật xin lỗi, không có loại thú cưng này.
Tinh Tuyệt tận lực coi nhẹ con "thú cưng" kỳ quái kia, ngồi xuống sát bên Sơ Tranh: "Bảo Bảo, dưới kia thật nhiều sách, đều là của em sao?"
"Xem như thế đi."
"Tinh Kiều cần đọc những quyển sách kia?"
Sơ Tranh lắc đầu, chậm rãi nói: "Phải đọc."
Tinh Tuyệt: "..."
Vừa rồi Tinh Tuyệt không nhìn kỹ có bao nhiêu sách, nhưng hắn đã nhìn thoáng qua... Sách dưới đó tuyệt đối rất nhiều.
"Toàn bộ?"
"Ừ."
"..." Tuổi còn nhỏ mà đã phải khổ cực như thế rồi.
Đại khái là Tinh Tuyệt sợ Sơ Tranh bắt hắn đi học thuộc lòng, ăn sáng xong là lập tức đi làm.
Sơ Tranh chậm rãi xử lý đơn đặt hàng tồn đọng gần đây, sau đó lắc lư đến sát vách xem Tam ca.
Lúc này Tam ca làm gì còn dáng vẻ như hôm qua nữa, toàn thân đều là vết thương, chật vật không chịu nổi.
Gã co lại trong góc, thân thể run rẩy dữ dội hơn.
Nhìn thấy bên ngoài có người, lập tức đứng lên, đập vào thủy tinh gào thét: "Thả tôi ra, thả tôi ra!!"
Sơ Tranh giơ ngón trỏ lên, đặt ở bên môi, ra hiệu gã đừng la lối.
Dường như Tam ca nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ nhìn ra phía sau.
Trong căn phòng tối đen, âm thanh huyên náo không ngừng, có gì đó đang bạo động ở một nơi bí mật gần đó.
Chính là những thứ kia.
Tam ca cảm thấy chuyện mình trải qua đáng sợ hơn bất cứ loại tra tấn nào.
Gã chưa từng gặp phải sinh vật không biết nào như thế...
Gã từng cho rằng tiên sinh là nhân vật rất đáng sợ, nhưng gã không nghĩ tới, người phụ nữ này càng đáng sợ hơn tiên sinh nhiều.
"Đừng có kêu la, ngươi vừa la, thì bọn nó sẽ muốn tiếp xúc thân mật với ngươi đấy."
Yết hầu Tam ca giống như bị một cục đá lớn chặn lại, không phát ra được chút âm thanh nào.
Thân thể gã không còn sức lực gì, trượt dọc theo thủy tinh ngồi xuống.
Sơ Tranh ngồi xổm xuống theo gã: "Bây giờ ta hỏi ngươi chuyện gì, ngươi phải thành thật trả lời nhé."
Tiếng bạo động sau lưng lớn dần.
"Tôi nói... Tôi nói..."
"Ngoan."
-
Một bên khác.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức mặt nạ trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn xuống thành phố phía dưới.
Đằng sau có người đẩy cửa ra đi vào, cung kính báo cáo: "Tiên sinh, lão Tam đã mất tích một ngày, định vị mất đi hiệu lực, không biết sống chết."
Trước đó nhận được tin tức, nói là bắt được vật kia.
Nhưng sau khi rời khỏi đây thì không có tin tức gì nữa.
Người đàn ông xoay người, tiện tay đặt mặt nạ trên bàn làm việc: "Đi xử lý sạch sẽ những nơi mà hắn biết được đi."
"Vâng... Tiên sinh, lão Tam mất tích có liên quan đến Vấn Tiên Lộ sao?"
Người đàn ông kéo cái ghế ra ngồi xuống, khuỷu tay chống vào thành ghế, giống như cười mà không phải cười nói: "Không bằng cậu đi hỏi thử xem?"
"..."
Người kia cúi đầu xuống, nhanh chóng lui ra ngoài.
Gian phòng yên tĩnh lại, đôi mắt người đàn ông trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Nếu như lão Tam thật sự bị người của Vấn Tiên Lộ bắt được, vậy thì khả năng mình bị bại lộ cũng quá lớn.
Cốc cốc --
Người đàn ông thu liễm thần sắc: "Vào đi."
Người vừa rồi ra ngoài lần nữa đi và, đứng ngay ở cửa ra vào, cẩn thận nói: "Tiên sinh, còn một việc nữa, bên phía tập đoàn Phồn Tinh truyền đến tin tức, M67 trong kho hàng đều biến mất rồi."
M67 chính là những loại đá màu đen kia.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua: "Cậu nói cái gì?"
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, lặp lại một lần nữa: "... M67 đều biến mất rồi."
Cho dù là thứ không cần thiết, bên phía tập đoàn Phồn Tinh cũng quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, mấy tầng mật mã riêng biệt từ những người khác nhau quản lý.
Nhưng người của bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, bảo đi quét dọn nhà kho.
Toàn bộ nhà kho đều trống rỗng, không dư lại một viên nào.
Người đàn ông híp mắt lại: "Ai lấy đi?"
"Nghe nói hôm đó cũng không có nhân viên cấp cao nào đi qua..." Loại nhà kho kia cần người cất giữ mật mã phân biệt đồng thời trình diện mới có thể mở ra, "Có thể một mình mở được nhà kho ra, chỉ có người cầm quyền của tập đoàn Phồn Tinh, Tinh Tuyệt."
"Chúng tôi đã điều tra hành trình ngày đó của Tinh Tuyệt, hắn xác thực không ở công ty, cũng không có an bài gì khác..."
Cho nên người có khả năng nhất, chỉ có Tinh Tuyệt.
"Lục Phong Trạch... Cậu chắc chắn hắn chết rồi chứ?"
"Tiên sinh, tôi chắc chắn."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nếu như hắn chết rồi, thì sao M67 lại đột nhiên biến mất."
"Có phải là tập đoàn Phồn Tinh có biến cố khác, cho nên..."
"Không thể nào." Thứ kia không hề có bất kỳ giá trị nào với bọn họ, cho dù đột nhiên muốn nghiên cứu, cũng không thể nào trực tiếp chuyển hết toàn bộ nhà kho được.
Nhiều đồ như vậy mà cũng không có người phát hiện dấu vết vận chuyển, chuyện này nhìn thế nào cũng không phải nguyên nhân từ nội bộ tập đoàn Phồn Tinh.
Lục Phong Trạch tuyệt đối không chết.
Hắn ta không chỉ không chết, còn rơi vào tay Vấn Tiên Lộ.
Bởi vì lúc ấy nghe nói DNA tương xứng, tăng thêm gã tận mắt nhìn thấy Lục Phong Trạch uống xong ly rượu có thứ kia, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lúc ấy Lục Phong Trạch xuất hiện gã đã cảm thấy không đúng lắm.
Đáng lẽ ra gã nên cẩn thận một chút, tự mình đi kiểm tra xem có phải Lục Phong Trạch thật sự đã chết hay không.
Lục Phong Trạch đã khai ra bao nhiêu thứ?
Lão Tam chắc chắn cũng rơi vào tay cô rồi...
Người đàn ông đập bàn, chậm rãi đứng dậy, trầm giọng phân phó: "Tiến hành kế hoạch sớm."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tối hôm qua Tinh Tuyệt mơ mơ màng màng ngủ mất, ngủ dậy thì đã không thấy Sơ Tranh ở trên lầu nữa.
Tinh Tuyệt thay quần áo xuống lầu, vừa liếc mắt đã thấy người giấy đứng thẳng ở cửa ra vào.
Hình như... Có chút không giống?
Tinh Tuyệt nhìn kỹ vài lần, xác định không giống con đêm qua.
Tinh Tuyệt không nhìn thấy Sơ Tranh, hắn đi đến trước mặt người giấy, quan sát cẩn thận.
Ở đằng sau người giấy phát hiện ra một tờ giấy -- không xuất bản nữa, hàng không bán, không được phép sờ.
"..."
Không xuất bản nữa?
Thứ này còn có kiểu không xuất bản nữa?
Con tối hôm qua đâu?
Rốt cuộc nó đi lên kiểu gì vậy?
Trong đầu Tinh Tuyệt tràn đầy nghi hoặc, không dám động, lui về bên trong.
Liếc mắt qua trông thấy một cái lối đi thông xuống phía dưới.
Tinh Tuyệt hơi chần chờ, đi theo bậc thang xuống dưới.
Ánh sáng ở phía dưới hơi kém, tất cả đều là giá sách, lít nha lít nhít bày đầy sách.
Vị trí giữa có một cái bàn lớn, phía trên cũng chất đống sách loạn thất bát tao.
Có bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi, trong tay còn đang cầm một quyển sách.
"Tinh Kiều?"
Tinh Tuyệt gọi hai tiếng, Tinh Kiều ngủ rất say, không tỉnh lại.
Tinh Tuyệt ôm người đi lên.
Hắn vừa lên đi, thì Sơ Tranh xách đồ đi từ bên ngoài vào, thấy hắn đi từ phía dưới lên, cũng không nói gì.
"Anh ôm nó lên làm gì?"
Tinh Tuyệt thành thật trả lời: "Nó ngủ thiếp đi rồi, dưới đó hơi lạnh, anh lo nó sẽ bị cảm."
Sơ Tranh: "Anh đúng là rất quan tâm đến nó."
Tinh Tuyệt thật lòng hỏi: "Ừm... Không phải thằng bé là cháu anh sao? Chẳng lẽ anh không nên quan tâm đến nó sao?"
Cuối cùng Tinh Tuyệt nhanh chóng bổ sung một câu: "Đương nhiên người anh quan tâm nhất vẫn là Bảo Bảo."
Sơ Tranh: "..."
Anh cũng đã nói như vậy, em còn có thể nói gì được nữa.
Sơ Tranh bảo Tinh Tuyệt đưa người đến sát vách.
Chờ hắn trở về, phát hiện con người giấy ở cổng đã chạy đến phía sau quầy, hai tay khoác lên trên quầy, đang "mỉm cười" nhìn cổng, giống như tiểu nhị chờ đợi khách tới.
Tinh Tuyệt nhịn không được rùng mình một cái: "Bảo Bảo, người giấy này không phải con đêm qua đúng không?"
"Ừ."
Tinh Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào quầy hàng: "... Vừa rồi nó không phải ở đó."
"Ừ, tự chạy tới đó." Hai đứa này y như bị tăng động, cứ bất động một lát là toàn thân không thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tự... Chạy?" Đó là người giấy mà, tự chạy thế nào được?
"Ừ, anh cứ coi nó như sinh vật không biết là được." Giọng điệu của Sơ Tranh rất bình tĩnh: "Nếu thật sự không được thì anh cứ xem nó như thú cưng đi."
"..."
Thật xin lỗi, không có loại thú cưng này.
Tinh Tuyệt tận lực coi nhẹ con "thú cưng" kỳ quái kia, ngồi xuống sát bên Sơ Tranh: "Bảo Bảo, dưới kia thật nhiều sách, đều là của em sao?"
"Xem như thế đi."
"Tinh Kiều cần đọc những quyển sách kia?"
Sơ Tranh lắc đầu, chậm rãi nói: "Phải đọc."
Tinh Tuyệt: "..."
Vừa rồi Tinh Tuyệt không nhìn kỹ có bao nhiêu sách, nhưng hắn đã nhìn thoáng qua... Sách dưới đó tuyệt đối rất nhiều.
"Toàn bộ?"
"Ừ."
"..." Tuổi còn nhỏ mà đã phải khổ cực như thế rồi.
Đại khái là Tinh Tuyệt sợ Sơ Tranh bắt hắn đi học thuộc lòng, ăn sáng xong là lập tức đi làm.
Sơ Tranh chậm rãi xử lý đơn đặt hàng tồn đọng gần đây, sau đó lắc lư đến sát vách xem Tam ca.
Lúc này Tam ca làm gì còn dáng vẻ như hôm qua nữa, toàn thân đều là vết thương, chật vật không chịu nổi.
Gã co lại trong góc, thân thể run rẩy dữ dội hơn.
Nhìn thấy bên ngoài có người, lập tức đứng lên, đập vào thủy tinh gào thét: "Thả tôi ra, thả tôi ra!!"
Sơ Tranh giơ ngón trỏ lên, đặt ở bên môi, ra hiệu gã đừng la lối.
Dường như Tam ca nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ nhìn ra phía sau.
Trong căn phòng tối đen, âm thanh huyên náo không ngừng, có gì đó đang bạo động ở một nơi bí mật gần đó.
Chính là những thứ kia.
Tam ca cảm thấy chuyện mình trải qua đáng sợ hơn bất cứ loại tra tấn nào.
Gã chưa từng gặp phải sinh vật không biết nào như thế...
Gã từng cho rằng tiên sinh là nhân vật rất đáng sợ, nhưng gã không nghĩ tới, người phụ nữ này càng đáng sợ hơn tiên sinh nhiều.
"Đừng có kêu la, ngươi vừa la, thì bọn nó sẽ muốn tiếp xúc thân mật với ngươi đấy."
Yết hầu Tam ca giống như bị một cục đá lớn chặn lại, không phát ra được chút âm thanh nào.
Thân thể gã không còn sức lực gì, trượt dọc theo thủy tinh ngồi xuống.
Sơ Tranh ngồi xổm xuống theo gã: "Bây giờ ta hỏi ngươi chuyện gì, ngươi phải thành thật trả lời nhé."
Tiếng bạo động sau lưng lớn dần.
"Tôi nói... Tôi nói..."
"Ngoan."
-
Một bên khác.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất thưởng thức mặt nạ trong tay, ánh mắt nặng nề nhìn xuống thành phố phía dưới.
Đằng sau có người đẩy cửa ra đi vào, cung kính báo cáo: "Tiên sinh, lão Tam đã mất tích một ngày, định vị mất đi hiệu lực, không biết sống chết."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đó nhận được tin tức, nói là bắt được vật kia.
Nhưng sau khi rời khỏi đây thì không có tin tức gì nữa.
Người đàn ông xoay người, tiện tay đặt mặt nạ trên bàn làm việc: "Đi xử lý sạch sẽ những nơi mà hắn biết được đi."
"Vâng... Tiên sinh, lão Tam mất tích có liên quan đến Vấn Tiên Lộ sao?"
Người đàn ông kéo cái ghế ra ngồi xuống, khuỷu tay chống vào thành ghế, giống như cười mà không phải cười nói: "Không bằng cậu đi hỏi thử xem?"
"..."
Người kia cúi đầu xuống, nhanh chóng lui ra ngoài.
Gian phòng yên tĩnh lại, đôi mắt người đàn ông trong nháy mắt trở nên âm trầm.
Nếu như lão Tam thật sự bị người của Vấn Tiên Lộ bắt được, vậy thì khả năng mình bị bại lộ cũng quá lớn.
Cốc cốc --
Người đàn ông thu liễm thần sắc: "Vào đi."
Người vừa rồi ra ngoài lần nữa đi và, đứng ngay ở cửa ra vào, cẩn thận nói: "Tiên sinh, còn một việc nữa, bên phía tập đoàn Phồn Tinh truyền đến tin tức, M67 trong kho hàng đều biến mất rồi."
M67 chính là những loại đá màu đen kia.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông quét qua: "Cậu nói cái gì?"
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, lặp lại một lần nữa: "... M67 đều biến mất rồi."
Cho dù là thứ không cần thiết, bên phía tập đoàn Phồn Tinh cũng quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, mấy tầng mật mã riêng biệt từ những người khác nhau quản lý.
Nhưng người của bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, bảo đi quét dọn nhà kho.
Toàn bộ nhà kho đều trống rỗng, không dư lại một viên nào.
Người đàn ông híp mắt lại: "Ai lấy đi?"
"Nghe nói hôm đó cũng không có nhân viên cấp cao nào đi qua..." Loại nhà kho kia cần người cất giữ mật mã phân biệt đồng thời trình diện mới có thể mở ra, "Có thể một mình mở được nhà kho ra, chỉ có người cầm quyền của tập đoàn Phồn Tinh, Tinh Tuyệt."
"Chúng tôi đã điều tra hành trình ngày đó của Tinh Tuyệt, hắn xác thực không ở công ty, cũng không có an bài gì khác..."
Cho nên người có khả năng nhất, chỉ có Tinh Tuyệt.
"Lục Phong Trạch... Cậu chắc chắn hắn chết rồi chứ?"
"Tiên sinh, tôi chắc chắn."
Người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Nếu như hắn chết rồi, thì sao M67 lại đột nhiên biến mất."
"Có phải là tập đoàn Phồn Tinh có biến cố khác, cho nên..."
"Không thể nào." Thứ kia không hề có bất kỳ giá trị nào với bọn họ, cho dù đột nhiên muốn nghiên cứu, cũng không thể nào trực tiếp chuyển hết toàn bộ nhà kho được.
Nhiều đồ như vậy mà cũng không có người phát hiện dấu vết vận chuyển, chuyện này nhìn thế nào cũng không phải nguyên nhân từ nội bộ tập đoàn Phồn Tinh.
Lục Phong Trạch tuyệt đối không chết.
Hắn ta không chỉ không chết, còn rơi vào tay Vấn Tiên Lộ.
Bởi vì lúc ấy nghe nói DNA tương xứng, tăng thêm gã tận mắt nhìn thấy Lục Phong Trạch uống xong ly rượu có thứ kia, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Lúc ấy Lục Phong Trạch xuất hiện gã đã cảm thấy không đúng lắm.
Đáng lẽ ra gã nên cẩn thận một chút, tự mình đi kiểm tra xem có phải Lục Phong Trạch thật sự đã chết hay không.
Lục Phong Trạch đã khai ra bao nhiêu thứ?
Lão Tam chắc chắn cũng rơi vào tay cô rồi...
Người đàn ông đập bàn, chậm rãi đứng dậy, trầm giọng phân phó: "Tiến hành kế hoạch sớm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro