Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vấn tiên hoàng tuyền (119)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bởi vì những đồ chơi nhỏ này." Giang Vân Lý cầm hai viên đá màu đen, bỏ vào trong miệng giống như ăn đường đậu.
Giang Vân Lý: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn, vậy mà lại để cho tôi có được bọn nó."
Loại đá này ở chỗ của bọn họ được gọi là Tuy Lạp.
Là một loại nguồn năng lượng rất quý, gần như đã bị tầng trên lũng đoạn.
Cũng không biết người của thế giới này đã khai thác được ở nơi nào trên tầng không.
Đáng tiếc khoa học kỹ thuật nơi này không được, căn bản không thể nào phát hiện được lực lượng ẩn chứa bên trong những vật này.
Khi Giang Vân Lý nói chuyện, Linh trị đang không ngừng kéo lên.
Đao gió tách rời bay trong không khí, bốn phía trải rộng nguy hiểm.
Sinh vật không biết đều trốn trong miệng của điểm giao tiếp mà quan sát, không dám ra.
Giang Vân Lý nhìn về phía Sơ Tranh: "Cô có biết ở chỗ của chúng tôi, chúng tôi phải sống cuộc sống thế nào không?"
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Liên quan gì tới tôi." Ngươi còn đánh nữa không đây?
Ở thế giới của bọn nó, sinh vật bóng cũng giống như loài chuột ở thế giới này, bị người người kêu đánh.
Không ai thích bọn nó cả.
Cũng không ai đồng ý tiếp nhận bọn nó.
Nhưng bọn họ lại không có cách nào hoàn toàn diệt trừ bọn nó.
Trừ phi bọn họ không cần ánh sáng nữa, vĩnh viễn sống trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón.
Không có bóng thì sẽ không có sinh vật bóng sinh ra.
Nhưng đây là chuyện không thể nào, bọn họ sẽ không sống trong bóng tối.
Cho nên bọn họ xua đuổi bọn nó đi.
Ở bên đó, thực lực của sinh vật bóng rất yếu, một đứa bé con cũng có thể nghiền chết bọn nó.
Hoàn toàn không thể nào phản kháng được.
Bọn nó chỉ có thể trốn đi.
Giang Vân Lý: "Từ trước đây rất lâu lối đi kiểu này đã xuất hiện, nhưng chuyện buồn cười chính là, chỉ có chúng tôi có thể trông thấy, có thể đi tới. Cô nói xem, đây chẳng lẽ không phải đang cho chúng tôi cơ hội thứ hai sao?"
Ở nơi đó sống không bằng một con thú cưng, ở đây lại có thể trở thành sự tồn tại làm cho người ta sợ hãi.
Như vậy vì sao bọn nó lại không hướng tới cơ chứ?
Chuyện lối đi đã lưu truyền trong sinh vật bóng từ lâu.
Nhưng muốn gặp được lối đi thì cũng phải dựa vào vận may.
Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm: "Nói hết chưa?" Kể chuyện xưa cứ không thể để dành lại sau này rồi kể à? Đánh được một nửa ngươi đột nhiên ngồi kể chuyện, bệnh gì thế này, có chút tinh thần chuyên nghiệp đi được không.
"..."
Sơ Tranh cũng không cho Giang Vân Lý cơ hội tiếp tục nói, trực tiếp động thủ.
-
"Rầm —— "
Giang Vân Lý đập xuống giữa không trung, trực tiếp đụng gãy một gốc cây, lăn vào trong bụi cỏ.
Sơ Tranh rơi xuống đất, đột nhiên quay đầu nhìn cửa của điểm giao tiếp.
Ở lối đi, sinh vật không biết chen chúc đại khái là thấy Sơ Tranh cách chúng nó rất xa, có chút ngo ngoe muốn động, muốn ra.
Sơ Tranh giơ tay lên: "Ngoan ngoãn ở yên đấy, nếu không thì sẽ đánh các ngươi giống như đánh hắn vậy."
Sinh vật không biết: "..."
Sinh vật không biết ngó ngó ngân tuyến thỉnh thoảng còn có thể trông thấy trong không khí, lại nhìn về Sơ Tranh đang đi tới gần Giang Vân Lý, cuối cùng không dám động nữa.
Vừa rồi tư thế cô gái này giết sinh vật không biết còn kinh khủng hơn ở bên chỗ chúng nó nhiều.
Sơ Tranh giẫm lên một tảng đá, khẽ khom lưng, khuỷu tay chống vào đầu gối, tư thế y như thổ phỉ.
Cô nhìn người nằm dưới đất, ngữ điệu lạnh căm căm: "Giang Vân Lý, anh hiểu về tôi bao nhiêu?"
Giang Vân Lý xanh mặt, cắn răng: "Tôi biết cô lợi hại, cho nên tôi vẫn luôn tránh cô."
Nếu như không phải Lục Phong Trạch và lão Tam rơi vào trong tay cô, thì gã cũng sẽ không động thủ nhanh như vậy.
Lục Phong Trạch...
Lúc trước gã là vì Tuy Lạp.
Nếu như không phải cơ chế phòng ngự của tập đoàn Phồn Tinh quá tốt, thì gã cũng không phải hợp tác với tên đần Lục Phong Trạch kia.
Sơ Tranh: "Anh cũng không hoàn toàn hiểu tôi, sao lại dám chơi với tôi?"
Giang Vân Lý: "..."
"Anh cho rằng anh mở lối đi này ra, thì tôi không đóng lại được à?"
Con ngươi Giang Vân Lý hơi co lại: "Cái này không giống những cái khác..."
Sơ Tranh rất là phách lối: "Đối với tôi mà nói, không có gì mà không giống cả, tôi muốn đóng thì đóng."
Giang Vân Lý chống đất, lui về phía sau, dựa vào một cây đại thụ.
Gã liếc mắt nhìn về phía hồ nước.
Lúc này trên không của hồ nước gió êm sóng lặng.
Ngay cả cá voi một sừng trước đó đang thét gào cũng đã yên tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, Giang Vân Lý thở ra một hơi, nói: "Bên ngoài chết rất nhiều người nhỉ?"
Sơ Tranh không trả lời gã, đột nhiên đứng dậy đi đến bên hồ.
Giang Vân Lý nhíu mày, theo bản năng đứng dậy.
Nhưng mà trán đụng vào đồ vật lạnh buốt, bị bật trở về.
Giang Vân Lý giơ tay sờ trên không trung một vòng, có một tầng gì đó không nhìn thấy chặn trước mặt gã.
Không chỉ là trước mặt, bốn phía đều có.
Sơ Tranh đi đến bên hồ, giơ tay lên, ngọn lửa màu bạc đón gió sinh trưởng.
"Cô dừng tay lại!!" Giang Vân Lý hét lớn một tiếng: "Nếu cô dám phong tồn nó, người bên ngoài đều phải chết toàn bộ!"
Sơ Tranh quay đầu nhìn gã.
Cánh môi khẽ nhúc nhích, lời nói băng lãnh đến mức làm cho lòng người phát lạnh: "Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ làm chuyện mà tôi phải làm."
Chức trách của cô cho tới bây giờ đều không có một khoản là nhất định phải bảo vệ nhân loại.
"Sơ Tranh!" Giọng nói của Giang Vân Lý cũng biến đổi: "Trong tay tôi đang nắm giữ rất nhiều mạng người."
Trong tay Giang Vân Lý đang cầm một mảnh kim loại.
"Chỉ cần tôi muốn, những người kia đều phải chết, bao gồm cả những người phía trên."
Sơ Tranh nghiêm túc đáp: "Vậy thì rất cảm ơn anh, miễn cho sau chuyện này tôi còn phải đi thanh lý, xin mời."
Giang Vân Lý: "..."
Lực lượng chèo chống Giang Vân Lý dường như đã sụp đổ, gã ngã sõng xoài dưới đất.
-
Ngọn lửa màu bạc thiêu đốt trong gió, sinh vật không biết bị bức lui về bên trong toàn bộ.
Những ngọn lửa đó nhìn như không có nhiệt độ, nhưng có một loại khí tức làm bọn chúng sợ hãi.
Không có con sinh vật không biết nào dám lao ra.
Theo thời gian ngọn lửa thiêu đốt, bên trên lối đi kia bị che kín bằng một tầng giống như bụi đất rất mỏng.
Chỗ sâu trong lối đi có động tĩnh kỳ quái.
Sinh vật không biết đột nhiên trở nên rối loạn.
Sơ Tranh nhìn thấy sinh vật không biết vốn đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu xông ra ngoài, giống như chỗ sâu có thứ gì đó đang tới.
Bọn nó rất sợ hãi.
Cho dù biết lao ra cũng sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Ngay khi một chút khe hở cuối cùng bị phong kín, Sơ Tranh trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu ở chỗ sâu trong lối đi.
Một giây sau khe hở bị che kín hoàn toàn.
Lối đi mất đi tác dụng, cá voi một sừng có được tự do, nhưng vì tiêu hao quá lớn, cá voi một sừng vẫn không thể nhúc nhích.
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
-
Tốc độ Sơ Tranh phong tồn lối đi quá nhanh, một chút may mắn cuối cùng trong mắt Giang Vân Lý cũng bị đánh tan.
Sơ Tranh đi về chỗ Giang Vân Lý: "Vừa rồi anh nói nhảm với tôi nhiều như thế, chính là vì chờ thứ kia ra?"
Cặp mắt kia...
Đem đến cho cô cảm giác không tốt lắm.
Chắc chắn không phải vật gì tốt.
May mà động tác của cô rất nhanh.
Quả nhiên đúng là nên giết chết nguy hiểm từ trong trứng nước mà.
Giang Vân Lý dựa vào thân cây, không nhúc nhích, thần sắc chết lặng, giống như đã tuyệt vọng rồi.
Gã dùng thời gian lâu như vậy.
Cuối cùng lại là một kết quả thế này.
Giang Vân Lý không nói lời nào, Sơ Tranh cũng không nóng nảy, thông báo cho người tới xử lý trước.
Đối với điểm giao tiếp này, Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Điểm giao tiếp ở trong hồ, nếu hồ có nước thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhưng vấn đề là Ngân Sa gặp nước sẽ ngưng kết, đến lúc đó toàn bộ hồ nước đều bị ngưng kết lại.
Mùa đông còn có thể nói là đóng băng.
Mùa hè thì sao?
Cuối cùng Sơ Tranh quyết định lấp hồ.
Chỉ có chôn dưới đất mặt mới là an toàn nhất.
Cho nên khi Tô Đề Nguyệt đang bận đến mức không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, đột nhiên nhận được nhiệm vụ lấp hồ.
Hồ đó Tô Đề Nguyệt biết.
Chiếm diện tích lớn đến quá đáng, lấp kiểu gì?
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Bởi vì những đồ chơi nhỏ này." Giang Vân Lý cầm hai viên đá màu đen, bỏ vào trong miệng giống như ăn đường đậu.
Giang Vân Lý: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ có niềm vui ngoài ý muốn, vậy mà lại để cho tôi có được bọn nó."
Loại đá này ở chỗ của bọn họ được gọi là Tuy Lạp.
Là một loại nguồn năng lượng rất quý, gần như đã bị tầng trên lũng đoạn.
Cũng không biết người của thế giới này đã khai thác được ở nơi nào trên tầng không.
Đáng tiếc khoa học kỹ thuật nơi này không được, căn bản không thể nào phát hiện được lực lượng ẩn chứa bên trong những vật này.
Khi Giang Vân Lý nói chuyện, Linh trị đang không ngừng kéo lên.
Đao gió tách rời bay trong không khí, bốn phía trải rộng nguy hiểm.
Sinh vật không biết đều trốn trong miệng của điểm giao tiếp mà quan sát, không dám ra.
Giang Vân Lý nhìn về phía Sơ Tranh: "Cô có biết ở chỗ của chúng tôi, chúng tôi phải sống cuộc sống thế nào không?"
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Liên quan gì tới tôi." Ngươi còn đánh nữa không đây?
Ở thế giới của bọn nó, sinh vật bóng cũng giống như loài chuột ở thế giới này, bị người người kêu đánh.
Không ai thích bọn nó cả.
Cũng không ai đồng ý tiếp nhận bọn nó.
Nhưng bọn họ lại không có cách nào hoàn toàn diệt trừ bọn nó.
Trừ phi bọn họ không cần ánh sáng nữa, vĩnh viễn sống trong bóng tối giơ tay không thấy được năm ngón.
Không có bóng thì sẽ không có sinh vật bóng sinh ra.
Nhưng đây là chuyện không thể nào, bọn họ sẽ không sống trong bóng tối.
Cho nên bọn họ xua đuổi bọn nó đi.
Ở bên đó, thực lực của sinh vật bóng rất yếu, một đứa bé con cũng có thể nghiền chết bọn nó.
Hoàn toàn không thể nào phản kháng được.
Bọn nó chỉ có thể trốn đi.
Giang Vân Lý: "Từ trước đây rất lâu lối đi kiểu này đã xuất hiện, nhưng chuyện buồn cười chính là, chỉ có chúng tôi có thể trông thấy, có thể đi tới. Cô nói xem, đây chẳng lẽ không phải đang cho chúng tôi cơ hội thứ hai sao?"
Ở nơi đó sống không bằng một con thú cưng, ở đây lại có thể trở thành sự tồn tại làm cho người ta sợ hãi.
Như vậy vì sao bọn nó lại không hướng tới cơ chứ?
Chuyện lối đi đã lưu truyền trong sinh vật bóng từ lâu.
Nhưng muốn gặp được lối đi thì cũng phải dựa vào vận may.
Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm: "Nói hết chưa?" Kể chuyện xưa cứ không thể để dành lại sau này rồi kể à? Đánh được một nửa ngươi đột nhiên ngồi kể chuyện, bệnh gì thế này, có chút tinh thần chuyên nghiệp đi được không.
"..."
Sơ Tranh cũng không cho Giang Vân Lý cơ hội tiếp tục nói, trực tiếp động thủ.
-
"Rầm —— "
Giang Vân Lý đập xuống giữa không trung, trực tiếp đụng gãy một gốc cây, lăn vào trong bụi cỏ.
Sơ Tranh rơi xuống đất, đột nhiên quay đầu nhìn cửa của điểm giao tiếp.
Ở lối đi, sinh vật không biết chen chúc đại khái là thấy Sơ Tranh cách chúng nó rất xa, có chút ngo ngoe muốn động, muốn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Tranh giơ tay lên: "Ngoan ngoãn ở yên đấy, nếu không thì sẽ đánh các ngươi giống như đánh hắn vậy."
Sinh vật không biết: "..."
Sinh vật không biết ngó ngó ngân tuyến thỉnh thoảng còn có thể trông thấy trong không khí, lại nhìn về Sơ Tranh đang đi tới gần Giang Vân Lý, cuối cùng không dám động nữa.
Vừa rồi tư thế cô gái này giết sinh vật không biết còn kinh khủng hơn ở bên chỗ chúng nó nhiều.
Sơ Tranh giẫm lên một tảng đá, khẽ khom lưng, khuỷu tay chống vào đầu gối, tư thế y như thổ phỉ.
Cô nhìn người nằm dưới đất, ngữ điệu lạnh căm căm: "Giang Vân Lý, anh hiểu về tôi bao nhiêu?"
Giang Vân Lý xanh mặt, cắn răng: "Tôi biết cô lợi hại, cho nên tôi vẫn luôn tránh cô."
Nếu như không phải Lục Phong Trạch và lão Tam rơi vào trong tay cô, thì gã cũng sẽ không động thủ nhanh như vậy.
Lục Phong Trạch...
Lúc trước gã là vì Tuy Lạp.
Nếu như không phải cơ chế phòng ngự của tập đoàn Phồn Tinh quá tốt, thì gã cũng không phải hợp tác với tên đần Lục Phong Trạch kia.
Sơ Tranh: "Anh cũng không hoàn toàn hiểu tôi, sao lại dám chơi với tôi?"
Giang Vân Lý: "..."
"Anh cho rằng anh mở lối đi này ra, thì tôi không đóng lại được à?"
Con ngươi Giang Vân Lý hơi co lại: "Cái này không giống những cái khác..."
Sơ Tranh rất là phách lối: "Đối với tôi mà nói, không có gì mà không giống cả, tôi muốn đóng thì đóng."
Giang Vân Lý chống đất, lui về phía sau, dựa vào một cây đại thụ.
Gã liếc mắt nhìn về phía hồ nước.
Lúc này trên không của hồ nước gió êm sóng lặng.
Ngay cả cá voi một sừng trước đó đang thét gào cũng đã yên tĩnh lại.
Một hồi lâu sau, Giang Vân Lý thở ra một hơi, nói: "Bên ngoài chết rất nhiều người nhỉ?"
Sơ Tranh không trả lời gã, đột nhiên đứng dậy đi đến bên hồ.
Giang Vân Lý nhíu mày, theo bản năng đứng dậy.
Nhưng mà trán đụng vào đồ vật lạnh buốt, bị bật trở về.
Giang Vân Lý giơ tay sờ trên không trung một vòng, có một tầng gì đó không nhìn thấy chặn trước mặt gã.
Không chỉ là trước mặt, bốn phía đều có.
Sơ Tranh đi đến bên hồ, giơ tay lên, ngọn lửa màu bạc đón gió sinh trưởng.
"Cô dừng tay lại!!" Giang Vân Lý hét lớn một tiếng: "Nếu cô dám phong tồn nó, người bên ngoài đều phải chết toàn bộ!"
Sơ Tranh quay đầu nhìn gã.
Cánh môi khẽ nhúc nhích, lời nói băng lãnh đến mức làm cho lòng người phát lạnh: "Liên quan gì đến tôi, tôi chỉ làm chuyện mà tôi phải làm."
Chức trách của cô cho tới bây giờ đều không có một khoản là nhất định phải bảo vệ nhân loại.
"Sơ Tranh!" Giọng nói của Giang Vân Lý cũng biến đổi: "Trong tay tôi đang nắm giữ rất nhiều mạng người."
Trong tay Giang Vân Lý đang cầm một mảnh kim loại.
"Chỉ cần tôi muốn, những người kia đều phải chết, bao gồm cả những người phía trên."
Sơ Tranh nghiêm túc đáp: "Vậy thì rất cảm ơn anh, miễn cho sau chuyện này tôi còn phải đi thanh lý, xin mời."
Giang Vân Lý: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lực lượng chèo chống Giang Vân Lý dường như đã sụp đổ, gã ngã sõng xoài dưới đất.
-
Ngọn lửa màu bạc thiêu đốt trong gió, sinh vật không biết bị bức lui về bên trong toàn bộ.
Những ngọn lửa đó nhìn như không có nhiệt độ, nhưng có một loại khí tức làm bọn chúng sợ hãi.
Không có con sinh vật không biết nào dám lao ra.
Theo thời gian ngọn lửa thiêu đốt, bên trên lối đi kia bị che kín bằng một tầng giống như bụi đất rất mỏng.
Chỗ sâu trong lối đi có động tĩnh kỳ quái.
Sinh vật không biết đột nhiên trở nên rối loạn.
Sơ Tranh nhìn thấy sinh vật không biết vốn đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu xông ra ngoài, giống như chỗ sâu có thứ gì đó đang tới.
Bọn nó rất sợ hãi.
Cho dù biết lao ra cũng sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro bụi.
Ngay khi một chút khe hở cuối cùng bị phong kín, Sơ Tranh trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu ở chỗ sâu trong lối đi.
Một giây sau khe hở bị che kín hoàn toàn.
Lối đi mất đi tác dụng, cá voi một sừng có được tự do, nhưng vì tiêu hao quá lớn, cá voi một sừng vẫn không thể nhúc nhích.
Xung quanh dần dần yên tĩnh lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
-
Tốc độ Sơ Tranh phong tồn lối đi quá nhanh, một chút may mắn cuối cùng trong mắt Giang Vân Lý cũng bị đánh tan.
Sơ Tranh đi về chỗ Giang Vân Lý: "Vừa rồi anh nói nhảm với tôi nhiều như thế, chính là vì chờ thứ kia ra?"
Cặp mắt kia...
Đem đến cho cô cảm giác không tốt lắm.
Chắc chắn không phải vật gì tốt.
May mà động tác của cô rất nhanh.
Quả nhiên đúng là nên giết chết nguy hiểm từ trong trứng nước mà.
Giang Vân Lý dựa vào thân cây, không nhúc nhích, thần sắc chết lặng, giống như đã tuyệt vọng rồi.
Gã dùng thời gian lâu như vậy.
Cuối cùng lại là một kết quả thế này.
Giang Vân Lý không nói lời nào, Sơ Tranh cũng không nóng nảy, thông báo cho người tới xử lý trước.
Đối với điểm giao tiếp này, Sơ Tranh có chút sầu muộn.
Điểm giao tiếp ở trong hồ, nếu hồ có nước thì hoàn toàn không nhìn thấy.
Nhưng vấn đề là Ngân Sa gặp nước sẽ ngưng kết, đến lúc đó toàn bộ hồ nước đều bị ngưng kết lại.
Mùa đông còn có thể nói là đóng băng.
Mùa hè thì sao?
Cuối cùng Sơ Tranh quyết định lấp hồ.
Chỉ có chôn dưới đất mặt mới là an toàn nhất.
Cho nên khi Tô Đề Nguyệt đang bận đến mức không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, đột nhiên nhận được nhiệm vụ lấp hồ.
Hồ đó Tô Đề Nguyệt biết.
Chiếm diện tích lớn đến quá đáng, lấp kiểu gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro