Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Vấn tiên hoàng tuyền (123)

Mặc Linh

2024-07-24 22:38:28

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người kia nghiên cứu sinh vật không biết, giống như chỉ vì cảm thấy hứng thú, cũng không có mục đích gì khác.

Ít nhất...

Trong lúc Giang Vân Lý đi theo hắn, thì không phát hiện hắn có mục đích khác.

Mới đầu Giang Vân Lý chỉ là một "người mới", không biết gì cả.

Thứ gã biết, đều là từ chỗ người kia mà ra, trong đó gồm cả Ngân Sa.

Thứ như Ngân Sa chưa từng nghe nói đến ở thế giới của bọn họ.

Sau khi người kia chết, Giang Vân Lý một mình phiêu đãng thật lâu.

Sau đó gặp phải người vừa mới chết, dùng thân thể của đối phương "phục sinh" lại.

Gã lợi dụng thân phận của thân thể này, lấy được tất cả mọi thứ của người kia.

Lúc đầu Giang Vân Lý cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ là cảm thấy những nghiên cứu kia rất thú vị, muốn tiếp tục xem những tài liệu đó mà thôi.

Nhưng mà...

Khi gã lấy được những tài liệu kia, phát hiện nội dung bên trong hoàn toàn không giống như những gì gã thấy khi tung bay.

Rất nhiều thứ bên trong gã đều xem không hiểu.

Giang Vân Lý dùng thời gian rất lâu mới phá giải được, biết bên trong viết thứ gì.

Người kia đang nghiên cứu từng phương diện ảnh hưởng của sinh vật không biết đối với nhân loại.

Nói nôm na thì là hắn có suy nghĩ gần như kiểu kết hợp hai thứ lại.

Khi Giang Vân Lý trông thấy thứ này thì bị hù dọa, có một khoảng thời gian không chạm vào những vật kia.

Nhưng sau đó Giang Vân Lý vẫn cầm lấy những tài liệu kia.

Suy nghĩ cống hiến cho quê nhà của Giang Vân Lý được dẫn dắt lên từ đó.

Tư liệu về Vấn Tiên Lộ và Sơ Tranh gã đều từng thấy rồi.

Nhưng rất ít, cực kỳ phiến diện, giống như Vấn Tiên Lộ là một vùng đất kiêng kị nào đó, không thể được nhắc đến.

Sau này Giang Vân Lý thông qua tự điều tra, biết được Vấn Tiên Lộ là sự tồn tại như thế nào.

Sau khi biết được điểm này, gã vẫn rất cẩn thận tránh người của Vấn Tiên Lộ.

Sơ Tranh không biết nói gì, cong ngón tay gõ gõ mi tâm.

Vĩ đại như vậy, cố gắng như vậy, quả thực nên tặng một phần thưởng cố gắng nhất.

Nhưng mà mẹ nó ngươi cố gắng ở sân nhà của nhân loại, đây không phải là muốn chết sao?

Sơ Tranh bình tĩnh một chút: "Những người trong nhà tang lễ là thế nào?"

Giang Vân Lý: "Tôi đói."

Sơ Tranh: "Lại không chết được."

Giang Vân Lý: "Bây giờ tôi sử dụng thân thể của con người, cần bổ sung năng lượng vào thời gian quy định."

Sơ Tranh: "Vậy anh thoát ra nói đi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giang Vân Lý: "..."

Giang Vân Lý ôm bụng, cảm thấy ngày hôm nay sẽ là một ngày dài dằng dặc.

Hối hận...

Hối hận vì tiến hành kế hoạch sớm.

Nhiều năm như vậy đã đi đến được đây, gã nên đợi thêm mấy năm nữa.

"Những người ở nhà tang lễ..." Giang Vân Lý thở dài: "Tôi cần người giúp tôi làm việc, đương nhiên cần bọn họ sống nhờ."

Lợi dụng mảnh kim loại khống chế lại những sinh vật không biết sống nhờ kia, lại hứa hẹn một chút lợi ích, cho mình sử dụng.

Không phải thành viên quan trọng, gã cũng không cần quá hao tâm tổn trí, dù sao bọn họ cũng không biết gì cả.

Những kẻ sống nhờ thi thể ở nhà tang lễ đều là tiểu lâu la, dùng làm chân chạy.

Mà những người ở bệnh viện thì có ích hơn nhiều.

Những người kia có thân phận địa vị, có thể cung cấp cho gã rất nhiều tiện lợi và tài chính.

"Chuyện tự sát phía sau này lại là chuyện gì."

Giang Vân Lý: "Tôi đã nói rồi, là nhóc con kia trộm đồ của tôi, tạo thành cục diện như vậy, không liên quan gì đến tôi."

"Thật sao?"

Giang Vân Lý: "Đúng thế."

Sơ Tranh: "Con sinh vật không biết trong thân thể Diêu Trúc Duyệt giống hệt như con chạy khỏi phòng thí nghiệm của anh, đây là năng lực của nó, mà nó xuất xứ từ phòng thí nghiệm do anh làm ra, anh muốn dùng nó làm gì?"

Giang Vân Lý: "..."

Sơ Tranh: "Anh bắt con lớn lại, nhưng anh lại không đi tìm Diêu Trúc Duyệt, Diêu Trúc Duyệt không khó điều tra ra mà? Vì sao anh không đi tìm cô ta? Chuyện phía sau, chẳng lẽ anh thật sự không dự liệu trước được?"

Giang Vân Lý: "..."

Con lớn trong phòng thí nghiệm kia như con đần, chỉ biết ăn và phá, hoàn toàn không có đầu óc.

Con trong thân thể Diêu Trúc Duyệt thì không giống.

Giảo hoạt gấp mấy lần.

Giang Vân Lý nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài giây, cuối cùng nhẹ nhàng mỉm cười: "Bọn nó là một thể."

Con sinh vật không biết kia có thể chia làm hai cá thể, cũng có thể hợp thành một.

Dưới tình huống bình thường là con nhỏ ở trong thân thể con lớn, giống như đại não của con người, phụ trách chỉ huy con lớn hành động.

Sau khi con nhỏ rời đi, con lớn cũng chỉ còn lại tư duy đơn giản.

Cũng chính là giống như Sơ Tranh trông thấy, chỉ biết ăn và phá.

Giang Vân Lý chỉ bắt con lớn kia, là bởi vì nó phá quá lợi hại, làm hấp dẫn lực chú ý của Vấn Tiên Lộ.

Mà con nhỏ kia...

Đúng là gã cố ý không đi bắt.

Thứ gã muốn chính là vào thời điểm đặc biệt, có thể có vô số "xác không" ở đó, cung cấp cho sinh vật không biết sử dụng.

Nếu như gã thật sự mở được điểm giao tiếp ra, vậy thì sinh vật không biết tới được sẽ nhiều vô số kể.

Sơ Tranh khoanh tay: "Nếu anh đã muốn chiếm lĩnh nơi này, thì còn cần thân thể của nhân loại làm gì?"

Lợi hại như vậy, nên dùng bản thể mà bay nha!

"... Ở trong thân thể nhân loại, thật ra chúng tôi càng tự tại hơn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế giới này mặc dù không phải rất bài xích bọn nó, nhưng mà dù sao không thuộc về nơi này, thì hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút áp chế.

Ở trong thân thể con người thì không giống.

Sơ Tranh: "..."

Lợi hại.

Trừ hai chữ này, Sơ Tranh thật sự không tìm thấy từ ngữ nào để mà khen gã nữa.

Không chỉ muốn cướp địa bàn của người ta.

Bây giờ ngay cả thi thể người ta cũng không buông tha.

Như này khác gì đào mộ tổ nhà người ta không.

Nhân loại xui cả mấy đời mới gặp phải một thứ xui xẻo như ngươi chứ.

Sơ Tranh tiếp tục hỏi: "Con cá voi kia là thế nào? Anh làm cách nào để khống chế sinh vật không biết?"

"Cá voi..."

Con cá voi kia và thứ trong phòng thí nghiệm đều dùng cách thức giống nhau bồi dưỡng ra.

Dung hợp những sinh vật không biết khác biệt lại với nhau.

Cũng tương tự như kỹ thuật "gen" của con người.

Phương pháp này cũng là thứ Giang Vân Lý đọc được trong tư liệu, gã đã cải tiến lại.

Để các loại sinh vật không biết có thể dung hợp lại với nhau, tạo thành thực lực lớn mạnh không hề đứt đoạn.

Năng lực của sinh vật không biết trong phòng thí nghiệm chính là ảnh hưởng đến tư duy.

Mà con cá voi kia thì có thể tái sinh vô hạn.

Gã cho cá voi một sừng sử dụng Tuy Lạp, để thực lực của nó càng mạnh hơn, cũng cắt lấy thịt của nó, cho những sinh vật không biết khác ăn.

Như vậy thì có thể thông qua mảnh kim loại mà khống chế những sinh vật không biết kia.

"Cũng giống như trước kia nhân loại nuôi cổ vậy, cá voi là cổ vương, chỉ cần là sinh vật không biết từng ăn thịt của nó thì đều bị khống chế."

-

Chuyện này bây giờ đã tương đối sáng tỏ.

Giang Vân Lý có được tài liệu từ một người, dẫn dắt gã có được lý tưởng vĩ đại muốn mở điểm giao tiếp ra, tạo phúc cho đồng loại.

Sau đó thì bắt đầu chế tạo.

Đầu tiên là tìm đàn em làm chân chạy cho mình, phát triển theo tuyến đường như bán hàng đa cấp.

Phòng thí nghiệm... Phòng thí nghiệm chắc là ở phía trước, nghiên cứu ra sinh vật không biết loạn thất bát tao làm vũ khí.

Sau đó chính là chờ cơ hội, mở điểm giao tiếp ra.

Mặc kệ là dẫn cô đến giếng trời Bắc Hòa, hay là điểm giao tiếp phát sinh dị thường phía sau, cũng là để kéo dài thời gian, muốn ngăn chặn cô.

Giang Vân Lý cảm thấy thứ duy nhất mình đánh giá sai chính là thực lực của Sơ Tranh.

Cô phong tồn điểm giao tiếp quá dễ dàng, hoàn toàn không tốn sức.

Đối phó với sinh vật không biết, thì càng có một loại tính áp chế nào đó, sinh vật không biết lợi hại hơn nữa ở trước mặt cô cũng không đáng chú ý.

Cô áp đảo trên tất cả sinh vật không biết.

Giang Vân Lý nhìn xuyên qua tấm kính, ánh mắt thâm trầm: "Rốt cuộc cô là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi

Số ký tự: 0