Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi
Vấn Tiên Hoàng Tuyền (56)
Mặc Linh
2024-07-24 22:38:28
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diệp Lan lo sợ bất an ngồi ở đối diện Sơ Tranh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy phía sau lạnh căm căm...
Sơ Tranh gõ bàn một cái.
"Nói đi."
Diệp Lan hít sâu một hơi: "Tôi muốn xin cô giúp tôi cứu người."
Sơ Tranh quan sát cô ta vài lần: "Biết chỗ này là chỗ nào không?"
Diệp Lan gật đầu.
Trước đó cô ta từng mua hương, lại cầm Linh Phách, sao lại không biết đây là nơi nào chứ.
Sơ Tranh: "Cô chắc chắn không phải là bệnh tật về mặt sinh lý chứ?"
"Không phải, tôi chắc chắn!!" Diệp Lan rất chắc chắn.
Sơ Tranh rút từ dưới đáy bàn ra một tờ khế ước, cầm bút chậm rãi viết.
Diệp Lan chỉ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, làm cho trong lòng cô ta run rẩy, nếu như không phải đối diện còn có người, thì lúc này có lẽ cô ta cũng không dám ngồi ở đây nữa.
Sơ Tranh viết xong khế ước, đẩy lên trước mặt Diệp Lan: "Ký tên."
Diệp Lan nhìn khế ước một chút, cầm bút viết tên của mình.
"Sau khi nhìn thấy người tôi có thể tùy thời gia tăng thù lao theo độ khó của chuyện." Sau khi Diệp Lan ký xong, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Đương nhiên, ký tên rồi thì không có cơ hội để đổi ý nữa, dù cho là kết quả gì, cũng sẽ không trả lại."
Diệp Lan: "..."
Mẹ!
Gian thương!!
"Còn câu hỏi gì không?"
Diệp Lan: "..."
Khế ước cũng đã ký rồi, cô ta còn có thể có câu hỏi gì được nữa.
Sơ Tranh thu hồi khế ước, cũng ra hiệu Diệp Lan đưa đồ cho cô.
Diệp Lan hít sâu một hơi, đưa Linh Phách cho cô.
Sơ Tranh cầm cái bình lung lay, tiện tay ném vào trong ngăn kéo của bàn: "Đi thôi."
Diệp Lan kinh ngạc: "Cứ... Cứ vậy mà đi?"
"Không thì sao?" Sơ Tranh mò người máy từ trong góc ra cất trong túi: "Cô còn muốn đi thế nào?"
"Không phải chuẩn bị gì sao?"
"Chuẩn bị cái gì?"
"..."
Sao cô ta biết chuẩn bị cái gì... Ít nhất cũng phải có thứ như đạo cụ chứ?
-
Khu vực thuộc Kinh Nam Thành cực kỳ lớn, các khu kiến trúc cũng khác nhau.
Nơi Diệp Lan dẫn Sơ Tranh đến cũng được xem là cư xá cao cấp, ra vào đều cần đăng ký xác nhận.
Diệp Lan dẫn Sơ Tranh lên lầu, mở cửa, mời cô vào nhà.
Căn nhà không rộng lắm, bày biện đơn giản.
Sơ Tranh vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc.
Diệp Lan đẩy cửa một căn phòng ra, nhìn về phía Sơ Tranh.
Trong phòng, một cậu con trai tầm 15, 16 tuổi bị trói, trên mặt không có chút thịt nào, y như chỉ còn da bọc xương.
"Nó là em trai tôi." Diệp Lan nói.
Mùi trong phòng rất nồng, Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào không vào, phân phó Diệp Lan: "Thông gió."
Diệp Lan lắc đầu: "Không được, chỉ cần mở cửa sổ ra thì nó sẽ tỉnh lại."
Sơ Tranh: "Tôi bảo cô làm gì thì cứ làm theo như vậy."
"..."
"Cô đã mời tôi tới thì đừng có chất vấn tôi."
"..."
Diệp Lan đi mở cửa sổ ra, quả nhiên trong nháy mắt khi mở cửa sổ ra, nam sinh trên giường lập tức mở mắt ra.
Cặp mắt ấy phải hình dung thế nào đây nhỉ... Dù sao cũng không giống người, mà giống như con dã thú.
Lộ ra dã tính và tĩnh mịch nguyên thủy, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Nương theo nam sinh thức tỉnh, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét kỳ quái.
Diệp Lan đứng bên giường, hai tay nắm lấy quần áo mình, tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi.
Lại sắp bắt đầu sao?
Chỉ vừa bắt đầu nó đã gào thét, muốn xé nát tất cả mọi người, ngang ngược, tàn nhẫn.
Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, rút một tờ giấy ra, tùy ý đặt trên trán nam sinh.
Mấy động tác phi thường ăn khớp, không thấy nửa phần kéo dài và chần chờ.
Diệp Lan nhìn thấy nam sinh trên giường giống như bị đóng đinh lại, một giây sau đột nhiên mềm xuống, tiếng gào thét trầm thấp kia cũng không thấy nữa.
Gian phòng lập tức yên tĩnh lại.
Diệp Lan cũng giống như bị đóng đinh.
Ngừng... Ngừng lại rồi?
Diệp Lan nuốt một ngụm nước bọt: "Em trai tôi..."
Sơ Tranh vén tờ giấy lên, nhìn nam sinh một vòng: "Như vậy bao lâu rồi?"
Diệp Lan: "Tính từ khi tôi bắt đầu phát hiện ra dị thường thì được tầm ba tháng rồi."
Lúc đầu phát hiện ra dị thường, là bởi vì cô ta cảm thấy em trai đột nhiên có chút hành vi kỳ quái.
Con trai ở tuổi này đang vào thời kỳ phản nghịch.
Vừa vặn khoảng thời gian ấy quả thật em trai có chút phản nghịch, còn xảy ra chút mau thuẫn với mình.
Cho nên lúc mới phát hiện em trai có hành vi kỳ quái, cô ta cũng chỉ cho là em trai đang làm trò phản nghịch mới.
Tăng thêm cô ta cũng phải bận bịu chuyện của mình, cho nên khoảng thời gian ấy không chú ý đến nhiều.
Sau đó...
Sau đó tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
Hơn nửa đêm không ngủ, làm ra đủ các loại động tĩnh trong phòng.
Ở trong trường học thì gây chuyện thị phi, ẩu đả bạn học và giáo viên, vân vân...
Đưa đến bệnh viện kiểm tra, bệnh viện lại không khám ra có bệnh gì, bởi vì lần nào đến bệnh viện nó cũng đều biểu hiện giống như trước đây, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chuyện này khiến Diệp Lan cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Sau đó nó bắt đầu tự mình hại mình... Tôi không có cách nào, chỉ có thể trói nó lại. Nhưng nó tỉnh lại thì sẽ la hét như thế..."
"Được bạn bè giới thiệu, tôi mới đi mua hương mà cô bán trên mạng, thứ đó quả thật có tác dụng, nhưng mà..."
Nhưng mà thứ đó không chỉ đắt, hiệu quả cũng có thời hạn.
Cô ta không thể cứ cho em trai dùng hương đó mãi được?
Loại hương đó một nhánh đã là một năm tuổi thọ, cho dù cô ta có thể sống được một trăm tuổi, thì cũng chỉ có thể đổi được số lượng cho hơn hai tháng.
Dùng hết thì sao?
"Sau đó thì thế này đây..."
Lấy được Linh Phách, tìm được cô.
Dường như Sơ Tranh không có hứng thú với chuyện xưa: "Đã bị ăn mòn gần hết, cho dù cứu về được thì cũng sẽ không giống như người bình thường được, cô chắc chắn muốn cứu?"
"Không giống người bình thường được là có ý gì?" Lời phía trước cô ta không hiểu lắm, nhưng phía sau cô ta hiểu.
Sơ Tranh ngay thẳng nói: "Chính là nói, cho dù cứu về được thì cũng có thể cậu ta sẽ biến thành kẻ ngu."
Diệp Lan: "..."
Sao lại thế.
Gia cảnh của Diệp gia không kém, chỉ là cha mẹ Diệp gia vì bận bịu công việc nên rất ít khi có thời gian chăm sóc họ.
Cho nên gần như là Diệp Lan chăm sóc cho em trai mình.
"Không có cách nào khác sao?"
"Không có." Sơ Tranh nhắc nhở cô ta: "Cô mau chóng quyết định đi."
"Không cứu... Không cứu thì sẽ thế nào?"
"Còn sống."
Con ngươi Diệp Lan co rụt lại: "Có ý gì?"
Cứu được lại biến thành kẻ ngu, sao không cứu lại còn sống được?
Sơ Tranh: "Biến thành một thứ có được thể xác của em trai cô, lại không phải là em trai cô."
Diệp Lan: "..."
Mặc dù Diệp Lan không hiểu rõ lắm về sinh vật không biết, nhưng cũng biết rõ Sơ Tranh không phải người bình thường.
Trong thân thể của em trai cô ta... Có những thứ khác.
Thấy trong thời gian ngắn Diệp Lan không đưa ra quyết định được, Sơ Tranh không thể làm gì khác hơn nói: "Nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi."
Sơ Tranh đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Rời khỏi nhà Diệp Lan, Sơ Tranh nhìn cánh cửa đóng lại một chút, hỏi vào trong không khí một câu.
"Kiểm trắc được chưa?"
"Có chút kỳ quái nha chủ nhân." Người máy ló đầu từ trong túi Sơ Tranh ra.
"Kỳ quái chỗ nào?"
Người máy lắc lắc đầu: "Ngài tự xem đi."
...
Số hiệu của sinh vật không biết: F38•356
Tên của sinh vật không biết: Không
Cấp bậc: 1
Linh trị dao động: 15
Năng lực sinh tồn: Yếu
...
Ghi chú 1: Không có gì để mà ghi chú, quá yếu, tùy tiện chơi đi.
Ghi chú 2: Người ta lại không có lực công kích gì, chơi người ta làm gì.
Ghi chú 3: Là một nhóc đáng thương.
*
Tiểu tiên nữ: Là một nhóc đáng thương, mọi người bỏ phiếu hong? Hu hu hu ~~
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diệp Lan lo sợ bất an ngồi ở đối diện Sơ Tranh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy phía sau lạnh căm căm...
Sơ Tranh gõ bàn một cái.
"Nói đi."
Diệp Lan hít sâu một hơi: "Tôi muốn xin cô giúp tôi cứu người."
Sơ Tranh quan sát cô ta vài lần: "Biết chỗ này là chỗ nào không?"
Diệp Lan gật đầu.
Trước đó cô ta từng mua hương, lại cầm Linh Phách, sao lại không biết đây là nơi nào chứ.
Sơ Tranh: "Cô chắc chắn không phải là bệnh tật về mặt sinh lý chứ?"
"Không phải, tôi chắc chắn!!" Diệp Lan rất chắc chắn.
Sơ Tranh rút từ dưới đáy bàn ra một tờ khế ước, cầm bút chậm rãi viết.
Diệp Lan chỉ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, làm cho trong lòng cô ta run rẩy, nếu như không phải đối diện còn có người, thì lúc này có lẽ cô ta cũng không dám ngồi ở đây nữa.
Sơ Tranh viết xong khế ước, đẩy lên trước mặt Diệp Lan: "Ký tên."
Diệp Lan nhìn khế ước một chút, cầm bút viết tên của mình.
"Sau khi nhìn thấy người tôi có thể tùy thời gia tăng thù lao theo độ khó của chuyện." Sau khi Diệp Lan ký xong, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Đương nhiên, ký tên rồi thì không có cơ hội để đổi ý nữa, dù cho là kết quả gì, cũng sẽ không trả lại."
Diệp Lan: "..."
Mẹ!
Gian thương!!
"Còn câu hỏi gì không?"
Diệp Lan: "..."
Khế ước cũng đã ký rồi, cô ta còn có thể có câu hỏi gì được nữa.
Sơ Tranh thu hồi khế ước, cũng ra hiệu Diệp Lan đưa đồ cho cô.
Diệp Lan hít sâu một hơi, đưa Linh Phách cho cô.
Sơ Tranh cầm cái bình lung lay, tiện tay ném vào trong ngăn kéo của bàn: "Đi thôi."
Diệp Lan kinh ngạc: "Cứ... Cứ vậy mà đi?"
"Không thì sao?" Sơ Tranh mò người máy từ trong góc ra cất trong túi: "Cô còn muốn đi thế nào?"
"Không phải chuẩn bị gì sao?"
"Chuẩn bị cái gì?"
"..."
Sao cô ta biết chuẩn bị cái gì... Ít nhất cũng phải có thứ như đạo cụ chứ?
-
Khu vực thuộc Kinh Nam Thành cực kỳ lớn, các khu kiến trúc cũng khác nhau.
Nơi Diệp Lan dẫn Sơ Tranh đến cũng được xem là cư xá cao cấp, ra vào đều cần đăng ký xác nhận.
Diệp Lan dẫn Sơ Tranh lên lầu, mở cửa, mời cô vào nhà.
Căn nhà không rộng lắm, bày biện đơn giản.
Sơ Tranh vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thuốc.
Diệp Lan đẩy cửa một căn phòng ra, nhìn về phía Sơ Tranh.
Trong phòng, một cậu con trai tầm 15, 16 tuổi bị trói, trên mặt không có chút thịt nào, y như chỉ còn da bọc xương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nó là em trai tôi." Diệp Lan nói.
Mùi trong phòng rất nồng, Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào không vào, phân phó Diệp Lan: "Thông gió."
Diệp Lan lắc đầu: "Không được, chỉ cần mở cửa sổ ra thì nó sẽ tỉnh lại."
Sơ Tranh: "Tôi bảo cô làm gì thì cứ làm theo như vậy."
"..."
"Cô đã mời tôi tới thì đừng có chất vấn tôi."
"..."
Diệp Lan đi mở cửa sổ ra, quả nhiên trong nháy mắt khi mở cửa sổ ra, nam sinh trên giường lập tức mở mắt ra.
Cặp mắt ấy phải hình dung thế nào đây nhỉ... Dù sao cũng không giống người, mà giống như con dã thú.
Lộ ra dã tính và tĩnh mịch nguyên thủy, làm cho người ta nhìn mà sợ hãi.
Nương theo nam sinh thức tỉnh, thân thể cũng bắt đầu giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét kỳ quái.
Diệp Lan đứng bên giường, hai tay nắm lấy quần áo mình, tràn đầy kinh hoảng và sợ hãi.
Lại sắp bắt đầu sao?
Chỉ vừa bắt đầu nó đã gào thét, muốn xé nát tất cả mọi người, ngang ngược, tàn nhẫn.
Sơ Tranh đi từ ngoài cửa vào, rút một tờ giấy ra, tùy ý đặt trên trán nam sinh.
Mấy động tác phi thường ăn khớp, không thấy nửa phần kéo dài và chần chờ.
Diệp Lan nhìn thấy nam sinh trên giường giống như bị đóng đinh lại, một giây sau đột nhiên mềm xuống, tiếng gào thét trầm thấp kia cũng không thấy nữa.
Gian phòng lập tức yên tĩnh lại.
Diệp Lan cũng giống như bị đóng đinh.
Ngừng... Ngừng lại rồi?
Diệp Lan nuốt một ngụm nước bọt: "Em trai tôi..."
Sơ Tranh vén tờ giấy lên, nhìn nam sinh một vòng: "Như vậy bao lâu rồi?"
Diệp Lan: "Tính từ khi tôi bắt đầu phát hiện ra dị thường thì được tầm ba tháng rồi."
Lúc đầu phát hiện ra dị thường, là bởi vì cô ta cảm thấy em trai đột nhiên có chút hành vi kỳ quái.
Con trai ở tuổi này đang vào thời kỳ phản nghịch.
Vừa vặn khoảng thời gian ấy quả thật em trai có chút phản nghịch, còn xảy ra chút mau thuẫn với mình.
Cho nên lúc mới phát hiện em trai có hành vi kỳ quái, cô ta cũng chỉ cho là em trai đang làm trò phản nghịch mới.
Tăng thêm cô ta cũng phải bận bịu chuyện của mình, cho nên khoảng thời gian ấy không chú ý đến nhiều.
Sau đó...
Sau đó tình huống càng ngày càng nghiêm trọng.
Hơn nửa đêm không ngủ, làm ra đủ các loại động tĩnh trong phòng.
Ở trong trường học thì gây chuyện thị phi, ẩu đả bạn học và giáo viên, vân vân...
Đưa đến bệnh viện kiểm tra, bệnh viện lại không khám ra có bệnh gì, bởi vì lần nào đến bệnh viện nó cũng đều biểu hiện giống như trước đây, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Chuyện này khiến Diệp Lan cảm thấy sởn cả gai ốc.
"Sau đó nó bắt đầu tự mình hại mình... Tôi không có cách nào, chỉ có thể trói nó lại. Nhưng nó tỉnh lại thì sẽ la hét như thế..."
"Được bạn bè giới thiệu, tôi mới đi mua hương mà cô bán trên mạng, thứ đó quả thật có tác dụng, nhưng mà..."
Nhưng mà thứ đó không chỉ đắt, hiệu quả cũng có thời hạn.
Cô ta không thể cứ cho em trai dùng hương đó mãi được?
Loại hương đó một nhánh đã là một năm tuổi thọ, cho dù cô ta có thể sống được một trăm tuổi, thì cũng chỉ có thể đổi được số lượng cho hơn hai tháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dùng hết thì sao?
"Sau đó thì thế này đây..."
Lấy được Linh Phách, tìm được cô.
Dường như Sơ Tranh không có hứng thú với chuyện xưa: "Đã bị ăn mòn gần hết, cho dù cứu về được thì cũng sẽ không giống như người bình thường được, cô chắc chắn muốn cứu?"
"Không giống người bình thường được là có ý gì?" Lời phía trước cô ta không hiểu lắm, nhưng phía sau cô ta hiểu.
Sơ Tranh ngay thẳng nói: "Chính là nói, cho dù cứu về được thì cũng có thể cậu ta sẽ biến thành kẻ ngu."
Diệp Lan: "..."
Sao lại thế.
Gia cảnh của Diệp gia không kém, chỉ là cha mẹ Diệp gia vì bận bịu công việc nên rất ít khi có thời gian chăm sóc họ.
Cho nên gần như là Diệp Lan chăm sóc cho em trai mình.
"Không có cách nào khác sao?"
"Không có." Sơ Tranh nhắc nhở cô ta: "Cô mau chóng quyết định đi."
"Không cứu... Không cứu thì sẽ thế nào?"
"Còn sống."
Con ngươi Diệp Lan co rụt lại: "Có ý gì?"
Cứu được lại biến thành kẻ ngu, sao không cứu lại còn sống được?
Sơ Tranh: "Biến thành một thứ có được thể xác của em trai cô, lại không phải là em trai cô."
Diệp Lan: "..."
Mặc dù Diệp Lan không hiểu rõ lắm về sinh vật không biết, nhưng cũng biết rõ Sơ Tranh không phải người bình thường.
Trong thân thể của em trai cô ta... Có những thứ khác.
Thấy trong thời gian ngắn Diệp Lan không đưa ra quyết định được, Sơ Tranh không thể làm gì khác hơn nói: "Nghĩ kỹ rồi tới tìm tôi."
Sơ Tranh đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Rời khỏi nhà Diệp Lan, Sơ Tranh nhìn cánh cửa đóng lại một chút, hỏi vào trong không khí một câu.
"Kiểm trắc được chưa?"
"Có chút kỳ quái nha chủ nhân." Người máy ló đầu từ trong túi Sơ Tranh ra.
"Kỳ quái chỗ nào?"
Người máy lắc lắc đầu: "Ngài tự xem đi."
...
Số hiệu của sinh vật không biết: F38•356
Tên của sinh vật không biết: Không
Cấp bậc: 1
Linh trị dao động: 15
Năng lực sinh tồn: Yếu
...
Ghi chú 1: Không có gì để mà ghi chú, quá yếu, tùy tiện chơi đi.
Ghi chú 2: Người ta lại không có lực công kích gì, chơi người ta làm gì.
Ghi chú 3: Là một nhóc đáng thương.
*
Tiểu tiên nữ: Là một nhóc đáng thương, mọi người bỏ phiếu hong? Hu hu hu ~~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro